Chương 1259 & 1260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1259 : ĐI ĐỂ BỊ NGƯỢC CẨU À

Bởi vì Lục Cảnh Lễ vừa tuồn ra một tin tức vô cùng tốt nên khiến toàn trường càng thêm náo nhiệt.

Mặc dù ai cũng biết rõ bạn nhảy của Lục tổng tám phần là Tô Dĩ Mạt rồi, nhưng mà các cô gái khác cũng khó tránh khỏi ôm một chút hy vọng may mắn, nhỡ đâu lại được Lục tổng rút trúng thì sao?

Trong một góc không người, Lôi Minh đang cuống cuồng gọi điện thoại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, tổng giám đốc đã đến rồi, Lục tổng cũng đang trên đường tới đây vậy sao cậu vẫn chưa tới là sao?"

Đầu bên kia vang lên giọng điệu vô cùng gợi đòn của Giang Mục Dã: "Ai nói tôi sắp tới?"

Lôi Minh thiếu chút nữa thì bị tức chết: "Sự kiện lớn như này mà cậu không đến sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Có chuyện gì gấp sao?"

Giang Mục Dã: "Chơi game."

Lôi Minh: "... Mục Dã, coi như là anh cầu xin cậu được không? Cậu chỉ cần lộ cái mặt rồi đi luôn cũng được! Chỉ tốn một giờ chơi game của cậu thôi mà!"

"Đã bảo rồi, không đi." Giang Mục Dã không nhịn được cúp máy.

Hừ, còn lâu ông đây mới đến đó nhé, đi để bị ngược cẩu à...

Dưới sân khấu, sau khi Lục Cảnh Lễ phát biểu xong thì đôi mắt Lương Bích Cầm sáng choang như đèn pha, cô ta kích động kéo tay Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, không ngờ Lục tổng lại lãng mạn như vậy!"

Triệu An Hinh đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt giễu cợt của cô ta lia về phía Lâm Chi Chi.

Chỉ cần một ngày Tô Dĩ Mạt còn ở đây thì cô ta mãi mãi là người quản lý số một của Thịnh Thế. Lâm Chi Chi có kiếm được vô số hạt giống tốt hơn cũng chả có tác dụng gì!

Tô Dĩ Mạt ngước đôi mắt mong chờ nhìn ra phía cửa, lẩm bẩm: "Là bốc ngẫu nhiên mà, ai mà biết được chứ!"

Triệu An Hinh cười nói: "Dĩ Mạt, tất cả mọi thứ tối nay đều do Lục tổng vì em mà chuẩn bị, trừ em ra thì làm gì còn ai khác."

Tô Dĩ Mạt cũng khẩn trương mà xem xét lại lớp trang điểm cùng quần áo của mình: "Chị Hinh, em trông thế nào? Có chỗ nào không ổn không?"

"Không có không có! Lục tổng nhất định sẽ khuynh đảo vì sắc đẹp của em! Lục tổng vì em mà làm nhiều thứ như vậy, phần tình cảm này thật đáng quý!"

Tiếp theo, lễ kỷ niệm được tiến hành trong bầu không khí náo nhiệt.

Chẳng qua là sự chú ý của mọi người đã dần dần hướng về phía cửa, chờ người sắp xuất hiện.

Thời gian trôi qua từng phút một, Lục Đình Kiêu vẫn chưa hề xuất hiện khiến không ít người không nhịn nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán.

"Sao vẫn chưa tới nhỉ! Chắc không phải là không tới luôn chứ?"

"Dù gì công việc của Lục tổng cũng rất bận rộn, nghe nói hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác nước ngoài về, vừa xuống sân bay đã đi thẳng tới đây..."

"Lục tổng coi trọng lễ kỷ niệm này thế cơ à?"

"Là coi trọng người nào đó chứ!"

Đang sốt ruột chờ đợi thì phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông nhận được một cuộc điện thoại: "Cái gì? Đến rồi! Được! Được! Tôi biết rồi!"

Dịch Húc Đông mặt mũi phơi phới cúp máy, sau đó gấp gáp chạy bước nhỏ ra cửa, mấy cao tầng của Thịnh Thế cũng lẽo đẽo chạy theo sau.

Ngoài cửa, một chiếc xe ô tô Maybach màu đen lẳng lặng dừng lại.

Đám người lấy Dịch Hức Đông làm đầu xếp thành hai hàng đợi bên ngoài cửa xe.

Tài xế bước xuống rồi vòng ra đằng sau mở cửa xe, sau đó, một đôi chân thon dài từ bên trong xe bước xuống.

Người xuống mặc một bộ âu phục phẳng phiu màu đen, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào. Quanh thân tràn ra hơi thở thuộc về những người đứng trên đỉnh vinh quang...

Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, giống như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ nhất mà thượng đế dành hết tâm tình vào đó. Nhưng mà, vì khí chất của anh ta quá mạnh mẽ nên chẳng một ai dám khinh nhờn gương mặt ấy.

Dịch Húc Đông lo sợ tiến lên: "Lục... Lục tổng! Cuối cùng ngài cũng tới! Mời ngài vào!"



CHƯƠNG 1260 : ẢO TƯỞNG TAN VỠ

"AAAA! Đến rồi!"

"Lục tổng đến rồi!"

"Thật thật! Thật sự là Lục tổng đó!"

"Ôi đẹp trai quá đi mất, ai tới đỡ tôi một cái với!"

"Cô gái chiếm được tình yêu của Lục tổng chắc chắn kiếp trước đã cứu toàn thế giới!"

Các cô gái đã kích động đến mức choáng váng trong những tiếng thét the thé.

Nhìn người đàn ông bước từng bước tiến vào trong sự vây quanh của đám cao tầng, anh ta chói mắt đến độ dường như ánh sáng trên toàn thế giới này này đều tập trung hết vào anh ta vậy... Trái tim Tô Dĩ Mạt đập rộn ràng, máu trong người gần như sôi trào.

Cuối cùng vẫn là Lương Bích Cầm nhắc nhở cô ta: "Lục tổng tới rồi kìa! Chị còn ngớ người ra đó làm gì, đi qua đó nhanh lên!"

Triệu An Hinh cũng dành cho cô ta một ánh mắt khích lệ: "Dĩ Mạt, đi đi."

Trong lúc nhất thời, các cô gái ở đây đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn Tô Dĩ Mạt như thể muốn đốt cô ta thành than.

Tô Dĩ Mạt hoảng hốt, cô ta đã tưởng tượng ra được cảnh tưởng mình bước từng bước đến rồi người đàn ông kia, rồi anh sẽ nắm lấy tay cô ta, cùng cô ta đi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người...

Cuối cùng Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi, cao quý mà ưu nhã đứng lên, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người mà bước từng bước về phía Lục Đình Kiêu...

Hướng Lục Đình Kiêu đang đi đến và hướng Tô Dĩ Mạt đang đi tới là một đường thẳng, khi cô ta đang cao ngạo lạnh lùng bước về phía trước thì đột nhiên bị một người ngăn lại. Vì thế cô ta bắt buộc phải dừng lại và rơi vào tầm mắt của đoàn người đang đi tới.

Đám cao tầng cạnh Lục Đình Kiêu trừ Lục Cảnh Lễ ra đều tỏ vẻ trêu đùa: "Lục tổng, tối nay ngài để Tô đại mĩ nhân chờ lâu rồi..."

Tô Dĩ Mạt vẫn giữ vẻ nữ thần, nhưng trên mặt lại lộ rả chút thẹn thùng của một cô gái. Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trông như một vị thần trước mắt rồi ngượng ngùng cất tiếng gọi: "Đình Kiêu..."

Cái tên này cô ta đã gọi cả trăm lần trong những giấc mộng của mình, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội được gọi trước mặt anh.

Nhưng mà sắc mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lại nhiều hơn mấy phần rét lạnh, anh nhìn người phụ nữ trước mắt này như nhìn một con kiến hôi: "Cô là ai?"

Trong phút chốc...

Toàn trường trở nên tĩnh lặng.

Bất kể là các nghệ sĩ, nhân viên hay các nhà đầu tư thậm chí là các phóng viên đều không thể ngờ Lục Đình Kiêu sẽ phản ứng như vậy...

Chuyện này... chuyện này hoàn toàn khác những gì bọn họ tưởng tượng.

Nội dung cơn ảo tưởng của Tô Dĩ Mạt là được Lục Đình Kiêu dịu dàng nắm lấy tay, không ngờ hiện thực lại cho cô ta ba chữ ấy. Nhất thời mặt cô ta trắng bệch, không còn chút máu đứng ngây ngô ở đó....

Chuyện này là sao???

Chẳng lẽ Lục Đình Kiêu không muốn công khai?

Vậy tại sao anh ấy lại muốn đích thân đến đây còn làm bao nhiêu chuyện như thế?

Lục Cảnh Lễ đứng một bên sờ mũi một cái, trong lòng anh ta còn đang chậc chậc lưỡi. Anh Hai quả nhiên lợi hại quá đi! Chỉ ba chữ đã giết một người trong nháy mắt rồi.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lục Đình Kiêu mặt mũi lạnh tanh lướt qua Tô Dĩ Mạt đi thẳng về phía trước.

Sau khi Lục Đình Kiêu ký tên lên tường thì đám phóng viên kia mới tỉnh lại, bọn họ gần như phát điên mà xông về phía Lục Đình Kiêu.

Phóng viên đầu tiên làm tiên phong nhào đến: "Lục tổng, ngài vừa mới nói ngài không quen cô Tô sao?"

Lục Đình Kiêu: "Tôi phải biết cô ta à?"

Đám phóng viên: "Ầy... chẳng lẽ ngài không biết scandal của ngài với cô Tô sao?"

Lục Đình Kiêu: "Scandal?"

Phóng viên báo Nam Phương: "Nghe nói tình cảm của ngài với cô Tô tình sâu như biển, nhiều năm qua vẫn luôn đứng sau lưng im lặng ủng hộ cô ấy!"

Phóng viên báo Đệ Nhất Giải Trí: "Chẳng phải hôm nay ngài định nhân dịp lễ kỷ niệm thành lập công ty mà công khai quan hệ của hai người sao?"

Phóng viên báo Thái Dương: "Có tin đồn chắc chắn rằng, cô Tô là bạn gái của ngài!"

...

Đứng trước các ký giả đang kích động cuồng nhiệt mà mồm năm miệng mười như vậy, Lục Đình Kiêu chỉ lạnh mắt nhìn từng người rồi thản nhiên nói: "Ánh mắt của tôi kém như vậy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro