Chương 1261 & 1262

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1261 : CHỐNG LƯNG CHO VỢ

—— "Ánh mắt của tôi kém như vậy à?"

Lời vừa dứt thì ngay cả người đứng một bên hóng hớt như Lục Cảnh Lễ cũng cảm thấy đau nhói trong tim, chứ đừng nói đến người trong cuộc như Tô Dĩ Mạt sẽ có cảm giác thế nào.

Cách anh Hai mình đối xử với phụ nữ trừ Tiểu Tịch Tịch ra thì chỉ đơn giản gói gọn trong ba chữ: quá tàn bạo!

Tô Dĩ Mạt chết sững đứng đó, xem ra cô ta bị kích thích đến ngu người luôn rồi. Lương Bích Cầm với Triệu An Hinh đứng một bên cũng đần thối mặt, một người so với một người càng đặc sắc hơn.

Tất nhiên sắc mặt của đám cao tầng sau lưng Lục Đình Kiêu cũng chẳng khá hơn là bao.

Toàn trường im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, im ắng thật lâu rồi chợt bùng nổ, tứ phía vang lên những tiếng bàn tán kích động.

Trong Thịnh Thế, vốn có rất nhiều nhân viên với nghệ sĩ phải chịu sự chèn ép của Tô Dĩ Mạt mà sinh lòng bất mãn. Giờ phút này bọn họ không nhịn được mà xúm xít mồm năm miệng mười thảo luận.

"Ôi mẹ của tôi ơi! Cái này... đây chính là vở hài kịch lớn nhất trong năm đó nha!!!"

"Đại Boss hoàn toàn không quen biết Tô Dĩ Mạt, hoàn toàn chẳng biết cô ta là ai!"

"Đâu chỉ có thế! Không nghe đại Boss vừa nói sao, người ta căn bản là khinh thường Tô Dĩ Mạt có được không?"

"Tôi có thể nói Boss đại nhân của chúng ta đẹp trai nhất vũ trụ được chứ? Mọi người đã thấy cái vẻ mặt giấc mơ tan vỡ của Tô Dĩ Mạt chưa? Hóa ra ngay từ đầu là cô ta tự biên tự diễn mà ra cả! Tôi đã biết là ánh mắt của Boss đại nhân sao có thể kém như vậy được! Người ta không gần phụ nữ bao nhiêu năm như thế thì làm sao mà vừa mắt cái loại hàng thấp kém như cô ta chứ!"

"Nhưng mà... không biết rốt cuộc là dạng thần tiên mỹ nữ nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Boss đại nhân đây!"

...

"Ha, lúc trước tôi đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm, bây giờ thì thế đó! Quả nhiên... Tô Dĩ Mạt này bị hoang tưởng rồi! Cô ta tự tưởng tượng ra một bộ phim tình yêu cẩu huyết rằng tổng tài bá đạo yêu cô ta say đắm, nhưng kết quả thì người ta còn chẳng biết cô ta là ai!"

"Boss đại nhân sao mà biết cô ta là ai chứ? Trong cái giới giải trí này thì Tô Dĩ Mạt cũng chỉ có chút danh tiếng nho nhỏ mà thôi, cô ta nghĩ mình là nữ thần cao cao tại thượng chắc!"

Hai người vừa lên tiếng chính là hai cây cao bóng cả trong giới, cho dù xét ra thì kém hơn ảnh hậu đã giải nghệ Lãnh Man Vân, nhưng bọn họ cũng bị Tô Dĩ Mạt chèn ép bấy lâu nay. Hở một cái là cô ta lôi cái gì mà "chống lưng" ra uy hiếp thì làm sao mà bọn họ không điên tiết cho được.

Mà trong Thịnh Thế này thì có nhiều người giống bọn họ lắm, hiện tại thấy được cái gì gọi là "chống lưng" của Tô Dĩ Mạt sụp đổ thì phần lớn đều tỏ vẻ hả lòng hả dạ...

Còn về phần người của truyền thông thì bọn họ đang trông chờ tối nay có một tin tức lớn, kết quả lại... đúng là có một tin cực hot!

...

Chỉ vì câu nói ngắn ngủn của Lục Đình Kiêu mà các tân khách xôn xao, truyền thông điên cuồng...

Nhìn sự việc đã phát triền đến mức này thì Lục Cảnh Lễ chỉ còn biết đỡ trán, có cảm giác sắp hỏng mất.

Anh trai yêu quý của em, em để anh đến là để "làm màu" giúp em mà!

Kết quả thì hay rồi, chưa tới mười phút đã chẳng thèm để ý cái gì mà chống lưng cho vợ luôn rồi!

"Khụ, này này này, em bảo này, người ta dẫu sao cũng là nghệ sĩ của Thịnh Thế, anh cũng phải cho em chút mặt mũi chớ!" Lục Cảnh Lễ vội vàng chạy vào dàn xếp.

Lời này nghe thì có vẻ như là đang hòa giải, nhưng trên thực tế nó đã phủi sạch quan hệ giữa Lục Đình Kiêu với Tô Dĩ Mạt. Đồng thời cũng ám chỉ rằng trước giờ Lục thị đáp ứng đủ mọi yêu cầu của Tô Dĩ Mạt chẳng qua là nể mặt Lục Cảnh Lễ mà thôi. Dẫu sao Thịnh Thế này mở ra cũng là vì Lục Cảnh Lễ, ấy thế mà lại hay cho Tô Dĩ Mạt ảo tưởng rằng Lục Đình Kiêu coi trọng cô ta, đúng là hài chết người.


CHƯƠNG 1262 : ÁNH MẮT CỦA BOSS

Trong góc, Tiểu Đào đã kích động đến hai má đỏ bừng, nhìn bộ dạng của cô bé chắc cũng đang hận không thể quỳ gối trước Boss đại nhân đây mà.

"Aaaaaaaa a.... anh Tịch, anh Tịch! Anh có nghe thấy không! Đại Boss của chúng ta đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá! Mặt mũi của Tô Dĩ Mạt coi như bị quăng tới Thái Bình Dương rồi! Xem sau này cô ta còn ỷ vào cái danh hão "bà chủ tập đoàn Lục thị" mà lừa bịp khắp nơi được nữa không!"

Hiển nhiên ngay cả Lâm Chi Chi cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển theo hướng này, trái tim cứ như ngồi cáp treo, lúc lên cao lúc xuống thấp.

Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm... Lục Đình Kiêu hoàn toàn không biết Tô Dĩ Mạt là ai?

Lúc trước tập đoàn Lục thị nói gì nghe nấy với cô ta cũng chỉ vì cô ta là nghệ sĩ của Thịnh Thế?

Nhưng, Thịnh Thế có biết bao ngôi sao sáng có tiềm lực, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn Tô Dĩ Mạt chẳng có chút đặc sắc gì mà nâng đỡ, lại còn cho cô ta nhiều tài nguyên như vậy?

"Hừ, em thấy ban đầu cô ta được chọn làm người trọng điểm bồi dưỡng cũng đơn thuần là do may mắn thôi, công ty tùy tiện chọn ai chả được. Thế mà cô ta không biết thân biết phận ảo tưởng đến trình độ cho rằng Lục Đình Kiêu thích mình! Em khinh! Thật ý, em thấy vẻ mặt của Boss đại nhân vừa rồi rõ ràng là mất hứng, Tô Dĩ Mạt xem ra lần này gặp xui rồi..." Tiểu Đào hứng phấn líu lo nói.

Thấy Ninh Tịch vẫn yên lặng ngồi đó không hề nói một lời, Tiểu Đào tò mò hỏi: "Anh Tịch, em thấy từ đầu tới giờ anh cứ hời hợt sao ý, bị bọn họ ngó lơ cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng lẽ anh tiên tri được mọi chuyện sẽ thế này sao?"

Ninh Tịch nhìn không chớp mắt về phía người đàn ông đang bị phóng viên vậy quanh, nghe Tiểu Đào nói vậy thì cười khẽ một cái: "Bởi vì anh tin chắc rằng, ánh mắt của Boss không thể kém như vậy được!"

Tiểu Đào: "Ây..." Lý do này... quả thực không phản bác nổi.

Tiểu Đào thấy Ninh Tịch nhìn chằm chằm Boss đại nhân không chớp mắt, sự chuyên chú trong đôi mắt kia Tiểu Đào chưa bao giờ từng thấy ở Ninh Tịch, chuyên chú đến độ khiến cô bé có cảm giác Ninh Tịch yêu người kia sâu đậm.

Tiểu Đào lắc đầu một cái cố quăng đi suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi, Boss đạo nhân đẹp trai như thế thì làm cho một cô gái lộ ra vẻ mặt như vậy cũng là bình thường thôi mà.

"Ai da! Nếu Boss với Tô Dĩ Mạt chẳng có nửa cắc quan hệ... vậy thì cái phúc lợi mà Nhị thiếu vừa nói chúng ta có thể cạnh tranh công bằng rồi?" Trong đám người có một nữ nghệ sĩ trẻ vui mừng nói.

"Aaaaa! Kích thích quá!"

"Có thể nhảy với Boss một điệu đó!"

"Lạy thánh thần Ala, Phật Tổ quan âm, chúa Jesu cùng toàn thể tổ tiên phù hộ cho Boss đại nhân chọn trúng con!!!"

Lúc này Tô Dĩ Mạt vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng cô ta bị Triệu An Hinh với Lương Bích Cầm kéo vào một góc.

Nhìn người đàn ông cách đó không xa như viên ngọc quý trên trời cao vĩnh viễn không thể chạm tới, lại nhìn những ánh mắt khinh bỉ giễu cợt xung quanh, Tô Dĩ Mạt cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Đây không phải là thật... đây không phải là thật! Rõ ràng là anh ấy yêu tôi! Rõ ràng là anh ấy yêu tôi sâu đậm!!!" Tô Dĩ Mạt hoảng hốt, không ngừng lẩm bẩm.

Giấc mộng tình yêu hoàn mỹ này cô ta đã viết lên từ rất lâu, cũng đã tự lừa dối bản thân hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Thật ra thì ngay từ lúc bắt đầu cô ta vẫn cảm thấy mọi chuyện đều quá không hợp lý, nhưng ngọn lửa hoài nghi mơ mộng vẫn cứ nhen nhóm trong lòng cô ta rồi cứ thế lớn dần lên theo sự ảo tưởng từng ngày. Thậm chí chính bản thân Tô Dĩ Mạt cũng tin chắc người đàn ông giống như thần kia đã yêu cô ta đến sâu đậm.

Cho tới tận ngày hôm nay, khi giấc mộng được tạo nên từ sự ảo tưởng bị cái búa của sự thật đập mạnh vào rồi hung hăng xé nát nó ngay trước mắt tất cả mọi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro