Chương 1267 & 1268

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1267 : NGỨA TAY

Ninh Tịch cũng đinh ninh là còn có một đoạn diễn văn để làm nóng bầu không khí các kiểu, không ngờ Lục Đình Kiêu lại cứ thế dắt tay cô nhảy luôn.

"Khụ... hình như em trai anh còn có lời muốn nói kìa..." Ninh Tịch liếc mắt về phía Lục Cảnh Lễ đang trưng khuôn mặt ai oán trên sân khấu.

Lục Đình Kiêu: "Không cần để ý đến nó."

Ninh Tịch: "Ồ..."

Dưới ánh sáng lung linh của chiếc đèn chùm thủy tinh, một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen đang nắm tay một cô gái diện một bộ váy dạ hội cao quý mang hơi thở truyền thống màu đen, trông cứ như đang mặc đồ đôi vậy, vô cùng xứng đôi.

Nhưng điều càng khiến người ta đỏ mắt chính là, Ninh Tịch đứng trước một người như Lục Đình Kiêu mà lại chẳng bị lép vế chút nào...

Mấy nữ nghệ sĩ trong công ty túm lại bàn tán, cơ mà, chắc là địch của địch tức là bạn cho nên mặc dù rất ghen tị với Ninh Tịch nhưng lại chẳng có chút ác ý gì.

"Nói thật lòng ý mà, nếu nói về nhan sắc thì tôi hoàn toàn ngả mũ trước Ninh Tịch!"

"Đây nhất định là một bữa tiệc của sắc đẹp đó!"

"Ghen tị quá đi! Tôi cũng muốn khiêu vũ với Boss mà! Tại sao tôi không may mắn như Ninh Tịch chứ!"

Một nữ nghệ sĩ vừa nhìn đã biết là fan hâm mộ của Ninh Tịch nghe thế thì lập tức phản bác: "May mắn của anh Tịch đâu có nhiều, bị ả Tô Dĩ Mạt dìm tới nỗi chỉ diễn được vài bộ phim làm vốn, vất vả lắm mới dựa vào thực lực để nổi lên một chút thì bị người ta đòi phong sát! Tôi cảm thấy đây là những gì anh ấy xứng đáng được hưởng. Nếu không nhìn Tô Dĩ Mạt cứ mãi huênh hoang như thế chắc tôi chả còn lòng tin gì với cuộc sống nữa quá!"

"Cuối cùng Tô Dĩ Mạt cũng không thể một tay che trời nữa rồi!" Một người đứng cạnh thở dài nói.

Một người khác lại lộ vẻ hoài nghi: "Coi như là Boss đại nhân không biết cô ta là ai, nhưng Lục Cảnh Lễ chắc chắn phải biết Tô Dĩ Mạt phách lối cỡ nào chứ, không hiểu sao anh ấy vẫn dung túng cô ta như vậy..."

"Tôi đoán chắc Nhị thiếu cũng có ý kiến từ lâu rồi, nểu không thì sao anh ấy lại đưa Ninh Tịch đến áp chế cô ta chứ!"

"Để tôi chống mắt lên coi, mấy người nói xem không có cái danh hão "bà chủ Lục thị" thì Tô Dĩ Mạt có thắng được Ninh Tịch hay không?"

Một nữ nghệ sĩ nhìn hơi lớn tuổi phân tích: "Trừ nhân tố Lục Đình Kiêu này ra, lấy khả năng của Tô Dĩ Mạt thì căn cơ ngần ấy năm của cô ta cũng khá ổn định, Ninh Tịch muốn cướp xem ra cũng chẳng dễ dàng! Cơ mà Trường Giang sóng xô đè sóng trước, cô bé Ninh Tịch này vốn đã có thực lực không tồi giờ lại được Lục Đình Kiêu tự mình "nâng" cô ấy... tương lai thế nào quả thực rất khó đoán!"

Scandal giữa Tô Dĩ Mạt và Lục Đình Kiêu được làm sáng tỏ lại thêm việc Lục Đình Kiêu tự mình khiêu vũ với Ninh Tịch, chẳng cần nói cũng biết cái lệnh "phong sát" Ninh Tịch coi như hoàn toàn bị giải trừ!

Vì thế nên các phóng viên ở hiện trường rối rít đem ống kính trong tay nhắm ngay về phía Ninh Tịch. Mấy nhiếp ảnh gia lén lút chụp ảnh Ninh Tịch lúc cô đi trên thảm đỏ đang thầm cảm thấy may mắn không thôi. Mấy tên khác vì kiêng kị Tô Dĩ Mạt nên không chụp giờ cũng hối hận đến xanh ruột, hiện tại cũng chỉ có thể chụp bù thêm vài tấm.

Đêm khuya, tại căn biệt thự số 6 của Bạch Kim Đế Cung.

Âm tin nhắn của WeChat vẫn vang lên không ngừng, Giang Mục Dã lại chẳng thèm để ý tới, không cần đoán cũng biết mọi người đang thảo luận về lễ kỷ niệm thành lập công ty Thịnh Thế tối nay đây mà.

Trên màn hình hiện lên chữ "Game - over" thật to, Giang Mục Dã tức giận quăng mạnh tay cầm trò chơi đi rồi nằm bật ngửa ra sàn.

Chiếc di động bên cạnh vẫn vang lên tiêng "tích tích" không ngừng...

Rốt cuộc Giang Mục Dã cũng không nhịn được mà cầm điện thoại lên mở tin nhắn ra đọc.

Trong nhóm chat có người gửi một đoạn video ngắn, Giang Mục Dã cũng mở ra xem một chút.

Trong đoạn video, giữa ánh đèn lung linh Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đang ôm nhau nhảy một điệu waltz, hình ảnh kia đẹp đến mức cứ ngỡ như là cảnh trong một bộ phim lãng mạn nào đó...

Đôi mắt Giang Mục Dã cay cay, anh ta lại ném điện thoại đi rồi vỗ mạnh lên mu bàn tay của mình: "Này thì ngứa tay này! Này thì ngứa tay này!"

Đệch, ông đây đã trốn tới cỡ này rồi mà lại vẫn bị thất bại trong gang tấc.


CHƯƠNG 1268 : TRỜI SINH MỘT CẶP

Sau khi điệu nhảy kết thúc, Lục Đình Kiêu phát biểu một đoạn ngắn gọn rồi trả lại sân khấu cho Lục Cảnh Lễ và Dịch Húc Đông.

"... Đáng được tuyên dương nhất phải là nhân vật bất ngờ nổi tiếng vào tháng trước của công ty chúng ta, Ninh Tịch hoàn toàn xứng danh Hắc Mã* của làng giải trí..." Lúc Dịch Húc Đông đọc bản tổng kết công việc, trái ngược vối thái độ coi khinh, ghẻ lạnh trong cuộc họp trước, hiện giờ ông ta còn cố ý chỉ đích danh khen ngợi biểu hiện của Ninh Tịch, có thể nói là thay đổi 180 độ.

*Hắc Mã ( dark horse ): ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người đột nhiên có thành tích vượt bậc, giống như "lù lù vác cái lu chạy".

Nếu có thể thì ông ta cũng mong Thịnh Thế có thêm vài nghệ sĩ như vậy lắm chứ.

Thịnh Thế mới thành lập không lâu, tuy toàn bộ các nghệ sĩ của công ty đều vô cùng ưu tú, những nghệ sĩ mới có khả năng cũng không ít, doanh thu luôn dẫn đầu các công ty giải trí khác. Thậm chí còn vượt qua Tinh Huy - Gã khổng lồ của làng giải trí. Nhưng mà, họ lại vô cùng thiếu những nghệ sĩ có sức ảnh hưởng to lớn cùng với những nghệ sĩ lão làng có tiếng nói.

Tinh Huy là công ty giải trí có lịch sử gần như là lâu đời nhất trong giới nên nghiễm nhiên có chút đức cao vọng trọng. Nhà nhà đều biết Tống Thu Minh, Đinh Sơn, Lưu Nghiên... là những tượng đài của phái thực lực, cho dù những người đã không còn hoạt động trong cái giới này nữa nhưng đều là những chiến công huy hoàng khắc trên bức tường danh vọng của Tinh Huy. Ngay cả những ngôi sao mới nổi Ninh Tuyết Lạc, Lý Nhạc Lăng, Lạc Phàm thực lực cũng không tệ.

Phong Hành thì sở hữu người đoạt 12 giải ảnh hậu Tống Lâm, cùng vài ảnh đế, ảnh hậu khác. Ngay cả người mới vào giới không được mấy năm đã chinh phục cả giới truyền thông như Mạnh Thi Ý cũng là mầm mống tốt cho giải ảnh hậu.

Mà sau khi Lãnh Man Vân rời khỏi Thịnh Thế thì hiện tại toàn các Tiểu Hoa và Tiểu Sinh lại chiếm đa số. Khó mà tìm được một cây cao bóng cả nào để có thể chống đỡ hình ảnh của công ty. Trước đây Bạch Lộ cũng bất ngờ giành mấy giải thưởng nhưng đáng tiếc, tất cả đều chỉ là vai nữ phụ xuất sắc.

Về Ninh Tịch mà nói thì Dịch Húc Đông cũng không quá coi trọng cô. Chỉ bởi vì cô quá đẹp rất khó để đưa vào con đường hình tượng nữ thần cao quý, nhìn mà xem trong mấy nhân vật đoạt giải ảnh hậu quốc tế hay lăn lộn trên Hollywood có ai đẹp như vậy không. Trái lại gương mặt bình thường một chút lại càng dễ lấy được sự tán thành của giới phê bình điện ảnh. Mà những diễn viên xinh đẹp muốn được như vậy thì bắt buộc phải tự làm xấu mình đi, cơ mà điều này là vô cùng khó khăn, đây gần như đã thành luật bất thành văn của giới giải trí...

Giống như Tô Dĩ Mạt, chắc chắn sẽ không đóng những vai ảnh hưởng đến hình tượng của mình như vậy thì đến một lúc nào đó sẽ gặp phải điểm dừng không thể tiến bước thêm. Ông ta nhìn trúng Tô Dĩ Mạt vốn dĩ cũng chỉ vì cái danh "Lục Đình Kiêu" sau lưng cô ta mà thôi.

Đêm khuya.

Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch người trước kẻ sau cùng trở lại Bạch Kim Đế Cung.

Tiểu biệt thắng tân hôn, lúc ở bữa tiệc cũng phải cố sức nhịn xuống nên Ninh Tịch vừa mới trở về đã bị ôm vào một lòng ngực nóng hổi.

"Tiểu Bảo đã ngủ chưa?"

"Rồi."

"Chuyện nước ngoài đã xử lý xong hết rồi à?" Ninh Tịch có chút đau lòng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, vừa xuống máy bay đã phải chạy tới bữa tiệc, đoán chừng là anh lại tăng ca để có thể kịp chạy về rồi.

"Ừm." Cũng chẳng biết Lục Đình Kiêu có nghe thấy cô nói gì không, hoặc là có nghe nhưng chẳng để trong đầu mà chỉ tập trung rải những nụ hôn ngắn lên đôi mắt đôi môi của cô...

Lúc này Ninh Tịch còn chưa kịp thay đồ, cả người vẫn giữ nguyên bộ dáng nữ vương mạnh mẽ, ấy thế mà lúc trong lòng ngực của anh cô lại đáng yêu đến vậy.

Ninh Tịch bị hôn thì có chút nhột liền cười khẽ một tiếng: "Đúng rồi Lục Đình Kiêu, vừa nãy em đã định hỏi anh là lúc bốc thăm có phải anh bảo Lục Cảnh Lễ giở trò đúng không? Là anh ta đổi thành số của em? Hay là chính anh đổi?"

Lục Đình Kiêu rũ mắt nhìn cô một cái: "Không có, chính là em."

"Hửm? Ý vậy là sao?" Ninh Tịch khó hiểu.

Lục Đình Kiêu: "Số anh rút được là số của em."

Ninh Tịch trợn to mắt: "Cái gì! Không thể nào! Thật hay giả vậy?"

"Thật."

"Vậy nên ý là bọn anh định táy máy chân tay thật cơ mà không ngờ chính anh lại rút được em? Đệch, đúng là duyên phận mà! Anh yêu ơi, hai chúng ta quả nhiên là một đôi được ông trời tác hợp mà!"

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro