Chương 1269 & 1270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1269 : CHUYỆN LỚN RỒI!

Rạng sáng ngày hôm sau, các tạp chí lớn cùng các tin tức bát quái đều đồng loạt đưa tin về lễ kỷ niệm thành lập công ty của Thịnh Thế đã xảy ra những chuyện động trời gì.

Tô Dĩ Mạt vét sạch những quan hệ và móc nối truyền thông của cô ta, hòng chặn tin tức này lại nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.

Không có cái danh Lục Đình Kiêu chống lưng thì Tô Dĩ Mạt chẳng qua cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi trong cái giới giải trí này mà thôi.

Coi như có nổi tiếng đến mấy thì quyền sinh quyền sát vẫn nằm trong tay giới truyền thông cả.

Huống chi xét theo tình hình tối qua thì rõ ràng Lục Đình Kiêu cố ý phủi sạch những thứ này, dĩ nhiên bọn họ phải làm theo ý của người ta rồi.

Sáng sớm, tại phòng uống nước của tập đoàn Lục thị.

Hôm nay Diệp Dĩnh đến hơi muộn, cô ta buông túi xách trong tay xuống rồi vừa mới bước vào phòng nghỉ đã nghe được tiếng người nghị luận ồn ào.

"Sao hôm nay lại náo nhiệt thế này?"

Thấy Diệp Dĩnh tới thì lập tức có người kích động kéo tay cô rồi ra vẻ thần bí nói: "Trưởng phòng Diệp, cô đã biết gì chưa, xảy ra chuyện lớn rồi đó!"

"Sao thế? Có chuyện gì thế?" Diệp Dĩnh khó hiểu.

Một người thư ký quèn đưa tay đẩy kính lớn giọng nói: "Tối hôm qua tại bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty của Thịnh Thế, Đại Boss của chúng ta đã tuyên bố trước mặt tất cả mọi người rằng anh ấy đã có bạn gái! Hơn nữa quen nhau đã lâu, tình cảm cũng rất ổn định!"

"Cái gì?" Diệp Dĩnh kinh ngạc run tay một cái, ly cà phê sóng sánh mất một chút, cô không dám tin hỏi lại: "Đại Boss thật sự công khai quan hệ với Tô Dĩ Mạt sao?"

Nghe Diệp Dĩnh hỏi như vậy, đám người trong phòng lập tức phì cười: "Cái gì chứ! Ngược lại cơ, Boss đại nhân nói thẳng trước mặt tất cả mọi người rằng anh ấy không hề quen biết Tô Dĩ Mạt, còn nói ánh mắt của mình không kém như thế!"

Diệp Dĩnh càng kinh ngạc, ngây người thật lâu mới phản ứng lại: "Cái... cái gì! Không phải Tô Dĩ Mạt... vậy là ai?"

"Không biết ạ, Đại Boss cất giữ người ta kín kẽ lắm, một chút gió cũng không lộ ra luôn! Nhưng mà ít nhất cũng biết được Đại Boss cực kỳ cưng chiều cô gái kia, tối hôm qua ai ai cũng bị nhồi cả một miệng thức ăn cho chó đấy! Cô tự xem đi!" Một cô gái nhét một tờ báo vào tay Diệp Dĩnh.

Diệp Dĩnh vội vàng buông ly cà phê trong tay xuống rồi lật ra xem.

Giới truyền thông cũng không dám lộ quá nhiều tin tức về Lục Đình Kiêu, thậm chí cả một tấm hình cũng không dám đưa lên. Cơ mà chuyện tối hôm qua lại được bọn họ miêu tả rất sống động, đọc y như một cuốn tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, biến cố bất ngờ, cao trào lên xuống đủ cả.

"Cô là ai"

"Tôi không biết cô!"

"Ánh mắt của tôi kém như vậy à?"

Ba câu ngắn ngủn cũng đủ để tưởng tượng ra hơi thở mạnh mẽ của Đại Boss lúc đó.

Má nhà nó chứ!

Từ trước đến nay cô một mực hầu hạ Tô Dĩ Mạt này như bà cô tổ, kết quả cô ta lại chỉ là một kẻ mạo danh lừa đảo?

Sau khi đọc xong, Diệp Dĩnh thiếu chút nữa hộc máu đồng thời cũng vô cùng cảm kích Lục Cảnh Lễ khi anh ta nhắc nhở cô đừng vội kí hợp đồng với Tô Dĩ Mạt...

Buông tờ báo xuống, Diệp Dĩnh đạp đôi giày cao gót quay trở lại phòng làm việc, không nói hai lời mà nhấc máy gọi thẳng cho quản lí của Ninh Tịch.

Vừa rồi trên báo cũng đã đăng, tối hôm qua tuy ở trong tình huống bị "đoạt sự nổi bật" như vậy nhưng Ninh Tịch vẫn chiếm không ít trang bìa.

Tuy không có bức hình nào nhưng ai ai cũng nhắc tới chuyện Lục Đình Kiêu từ chối Tô Dĩ Mạt nhưng lại đồng ý khiêu vũ cùng Ninh Tịch ra sao.

Chỉ có điều đây cũng không đơn thuần chỉ là một điệu nhảy mà còn là thái độ của Lục Đình Kiêu đối với Ninh Tịch.

"Alo, là quản lí Lâm phải không? Xin chào, tôi là trưởng phòng truyền thông của tập đoàn Lục thị - Diệp Dĩnh, gần đây tập đoàn Lục thị đang chuẩn bị quay một quảng cáo có mức kinh phí khổng lồ, chúng tôi muốn mời cô Ninh Tịch tới casting..."

Thuận lợi bàn bạc với Lâm Chi Chi với hẹn xong thời gian casting, Diệp Dĩnh cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Ngay lúc đó thì di động của cô ta vang lên.

Trên màn hình hiển thị, người gọi tới là Triệu An Hinh.



CHƯƠNG 1270 : RỚT ĐÀI

"Alo, trưởng phòng Diệp đấy à?"

"Mới sáng sớm cô Triệu đã gọi cho tôi không biết là có việc gì?"

"Là thế này, tôi có chút chuyện muốn hỏi trưởng phòng Diệp, hợp đồng của Dĩ Mạt nhà chúng ta thì bao giờ ký được? Còn có cái quảng cáo của Bích Cầm nữa! Qua nhiều ngày thế rồi thì chắc cũng nên ký rồi đúng chứ?"

Diệp Dĩnh nghe vậy thì cười nhạt một cái... ha, Triệu An Hinh này quả nhiên mặt dày không có giới hạn!

Diệp Dĩnh này dù sao cũng là trưởng phòng truyền thông của tập đoàn Lục thị, trong cái giới này có ai không khách khí với cô cơ chứ, chỉ có duy nhất Triệu An Hinh này là chó cậy gần nhà mà nói ra không biết bao nhiêu yêu cầu quá đáng. Hiện tại Tô Dĩ Mạt cũng chẳng phải là người của Boss đại nhân thì Diệp Dĩnh cần gì phải nể mặt cô ta chứ.

"A, cô Triệu này, thật xin lỗi cô quá! Lúc trước cô nói muốn gấp đôi cát xê là chuyện không thể nào! Mà khoảng thời gian này hiệu quả sức ảnh hưởng của cô Tô cũng không đạt được như chúng tôi mong muốn. Cho nên, chúng tôi đã bắt đầu bàn bạc về chuyện tìm nghệ sĩ khác làm người đại diện! Còn chuyện của Lương Bích Cầm... cô Triệu, đánh giá của mọi người về bộ phim mà Lương Bích Cầm đóng đều rõ rành rành trên mạng nên chắc hẳn cô cũng biết, chúng tôi tốn biết bao công sức và tiền bạc vào quảng cáo quan trọng này thì sao có thể để một cục cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo chứ, làm người vẫn phải biết mình biết ta một chút mới tốt!"

Nhịn lâu như thế cuối cùng cũng có thể nôn ra sự ấm ức trong lòng, Diệp Dĩnh nói thẳng đến mức chẳng chừa lại chút mặt mũi nào.

"Cô..." Đầu bên kia Triệu An Hinh dường như muốn nổi điên lên, cơ mà chắc cô ta nghĩ ngày hôm nay đã chẳng giống ngày xưa cho nên mới nén giận nói: "Ý của trưởng phòng Diệp là gì? Những chuyện này chúng ta đều đã bàn bạc xong cả rồi còn gì, bây giờ cô muốn lật lọng sao?"

Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới Diệp Dĩnh lại thấy điên tiết: "Bỏ qua cái chỗ dựa của Boss đại nhân nhà chúng tôi, thì nghệ sĩ nhà cô có mấy phân lượng chính cô cũng tự mình rõ! Tập đoàn Lục thị này cũng không phải bãi rác!"

Diệp Dĩnh nói xong thì cúp máy.

...

Biệt thự đắt tiền nào đó tại Đế Đô.

Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh với Lương Bích Cầm đã thức trắng nguyên một đêm.

Suốt từ tối qua đến giờ bọn họ liên tục nghĩ cách rồi gọi điện thoại, nhưng sự tình vẫn phát triển đến tình trạng như bây giờ.

Triệu An Hinh sợ đêm dài lắm mộng nên vừa đến giờ làm việc đã gọi điện cho Diệp Dĩnh hỏi chuyện ký hợp đồng, kết quả lại được nhận câu trả lời như vậy.

Cô ta cứ đinh ninh rằng cùng lắm thì mất quảng cáo của Lương Bích Cầm mà thôi, không ngờ ngay cả hợp đồng của Tô Dĩ Mạt cũng mất.

"Sao rồi?" Tô Dĩ Mạt vác bộ mặt u ám hỏi.

Triệu An Hinh cũng giăng mây đen kín mặt: "Diệp Dĩnh chết tiệt đó là đồ gió chiều nào xoay theo chiều đó, không chỉ mất quảng cáo của Bích Cầm mà ngay cả hợp đồng của em cũng khó mà ký tiếp được."

"Tại sao lại có thể như vậy! Những người đó thật quá đáng!" Lương Bích Cầm tức giận.

Tô Dĩ Mạt siết chặt nắm tay, chỉ trong vòng một buổi tối mà mọi chuyện đã thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này, tất cả những người trước đây xum xoe nịnh hót cô ta giờ lại tránh như tránh tà.

Từ sau khi nổi tiếng đến giờ, cô ta bước chân đến đâu mà không được người ta cẩn thận nâng niu tiếp đón. Bất kể là đi tới đâu cũng giống như bước vào nhà mình, nhưng hôm nay đột nhiên rớt đài như thế thì làm sao cô ta chịu đựng được.

Nhưng Tô Dĩ Mạt đã quên mất, tất cả mọi thứ này ngay từ đầu đã không thuộc về cô ta.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh nhéo nhéo mi tâm nói: "Dĩ Mạt, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Dẫu cho không có Lục Đình Kiêu thì hiện nay em vẫn là Nhất Tỷ của Thịnh Thế cơ mà."

"Hừ, Nhất Tỷ..." Tô Dĩ Mạt cười lạnh một tiếng.

Cái gì mà Nhất Tỷ cơ chứ, hiện giờ bất kể là trong Thịnh Thế hay trong cả cái giới giải trí này cô ta cũng chỉ là một câu chuyện hài cho người ta bàn tán mà thôi!

Tất nhiên Triệu An Hinh cũng biết không có cái hào quang Lục Đình Kiêu che chở thì bọn họ phải chịu tổn thất nghiêm trọng cỡ nào. Trong giới giải trí cạnh tranh khốc liệt thế này, lại thêm việc Tô Dĩ Mạt tuổi chẳng còn nhỏ, không có hậu đài chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ bị người ta đạp rớt.

Không được! Cô ta vất vả lắm mới bò lên được vị trí ngày hôm nay, cô ta tuyệt đối không để mọi chuyện cứ thế tới tay rồi tan đi mất như thế!

Triệu An Hinh ho nhẹ một tiếng, cô ta mềm giọng đến gần Tô Dĩ Mạt rồi tỏ vẻ thành khẩn nói: "Dĩ Mạt, làm người phải luôn nhìn về phía trước, chuyện đã đến mức này thì chuyện cần thiết lúc này là phải nghĩ biện pháp giải quyết... Chị vừa mới giúp em hẹn một người dùng cơm, là ông chủ của bất động sản Vinh Hâm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro