Chương 1277 & 1278

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1277 : VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC LỤC ĐÌNH KIÊU

"Cô chắc chắn Ninh Tịch ở trong phòng này?"

Lần này Triệu An Hinh cẩn thận hỏi.

Đối với vấn đề này thì nhân viên kia khá là chắc chắn: "Chắc chắn! Trong danh sách đặt phòng thì rõ ràng ghi tên Ninh Tịch nên nhất định không sai! Hơn nữa lúc tôi đứng ở sảnh cũng tận mắt thấy cô ta đi ngang qua, nhất định không sai..."

Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi sau đó cho nhân viên phục vụ kia một ánh mắt ra hiệu "mở cửa."

"Nhẹ một chút, đừng có kinh động người ở trong!" Triệu An Hinh nhắc nhở, hơn nữa rất âm hiểm mà mở ra chức năng quay video của di động để tránh có chuyện gì bất ngờ thì kiểu gì cũng còn chứng cứ.

Nhân viên kia nghe vậy chỉ có thể khổ sở nói: "Thẻ của tôi chỉ có quyền hạn mở các phòng dưới tầng 8 thôi, tầng này tôi không mở được!"

Triệu An Hinh không vui nhíu mày, sau đó mở miệng nói: "Vậy cô nhấn chuông đi, nói là phục vụ phòng!"

Nhân viên kia chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái sau đó nhấn chuông giả vờ là phục vụ phòng.

Đợi một hồi thì cánh cửa vang lên một tiếng "cạch", cuối cùng cũng mở ra.

Nhưng mà sau khi thấy rõ người mở cửa là ai thì hai kẻ đang nín thở ngóng chờ - Tô Dĩ Mạt và Triệu An Hinh lập tức kinh hoàng...

Triệu An Hinh trợn lồi hai mắt, vẻ mặt nhăn nhúm, cô ta mở miệng mà thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình: "Lục... Lục tổng?"

Trong căn phòng này thực sự có một người đàn ông!

Nhưng người đó lại là Lục Đình Kiêu?

Dường như Lục Đình Kiêu vừa mới tắm xong, trên người vẫn đang khoác áo choàng tắm màu trắng tinh, giọt nưốc nhỏ từ mái tóc xuống cổ rồi trượt vào trong vạt áo khiến người ta miệng khô lưỡi đắng.

Tô Dĩ Mạt khiếp sợ nhưng trong mắt vẫn tràn ra sự mê luyến, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt cô ta lập tức trở thành thẹn thùng bối rối, giọng điệu cũng trở nên nhỏ nhẹ: "Đình... Lục... ngài Lục..."

Triệu An Hinh hung hăng trợn mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh một cái, nguời này "thành sự không đủ bại sự có thừa", hết lần này đến lần khác đều nhầm lẫn!

Người ở trong phòng này hoàn toàn không phải Ninh Tịch mà là Lục Đình Kiêu!

Nhưng mà đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Mấy ngày nay bọn họ liều mạng tìm một cơ hội để Tô Dĩ Mạt nói lời xin lỗi với Lục Đình Kiêu, cố vớt vát lại một chút.

Nhưng mà, cỡ như bọn họ mà muốn gặp mặt Lục Đình Kiêu quả thực là chuyện khó hơn lên trời, cuối cùng không ngờ lại vô tình gặp được trong tình huống thế này...

Triệu An Hinh nhanh trí mở miệng nói: "Lục tổng, quả thực xin lỗi, đã trễ thế này rồi còn quấy rầy ngài nghỉ ngơi! Chúng tôi nghe nói tối nay ngài nghỉ ở đây nên mới lỗ mãng xông tới, hy vọng có thể gửi tới ngài lời xin lỗi chân thành về những chuyện trước đây! Mấy tin đồn kia Dĩ Mạt thật sự không biết gì cả, cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế! Dĩ nhiên chúng tôi vô cùng xin lỗi vì không kịp thời làm sáng tỏ mọi chuyện làm phiền ngài và bạn gái của ngài như vậy, chúng tôi vô cùng vô cùng xin lỗi!"

Những lời này đúng là chặt chẽ không lọt nổi một giọt nước, Tô Dĩ Mạt vốn dĩ không nói ra được lời nào khi trông thấy Lục Đình Kiêu, hiện giờ lại cảm thấy rất hài lòng.

Người quản lí này lúc mấu chốt vẫn có chút tác dụng!

Lúc này nhân viên phục vụ kia nghe thấy người đàn ông này là Đại Boss của tập đoàn Lục thị thì chính cô ta cũng sắp hóa đá, trời ơi.... trời đất ơi! Trong cuộc đời của cô ta lại có thể tận mắt nhìn thấy người trong truyền thuyết sao, quả... quả nhiên là đẹp trai quá đi....

Nhưng mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chẳng lẽ vừa rồi cô ta nhớ lộn số phòng?

Triệu An Hinh nói xong thì hai mắt Tô Dĩ Mạt lập tức đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã, giọng nói còn có chút nghẹn ngào cúi mình thật sâu trước mặt Lục Đình Kiêu: "Lục tổng, chuyện lúc trước tôi thật sự rất xin lỗi ngài và bạn gái của ngài! Nếu như... nếu như cô ấy không chấp nhận, tôi nguyện ý gặp mặt cô ấy để giải thích rõ ràng mọi chuyện và tạ lỗi!"


CHƯƠNG 1278 : CHẲNG PHẢI MUỐN XIN LỖI VỚI BẠN GÁI TÔI À?

Lúc nói lời này hai bả vai của Tô Dĩ Mạt run rẩy dữ dội, cứ như thể cô ta đang chịu nỗi tủi thân to lớn lắm, khiến nhân viên phục vụ đứng cạnh cũng có chút không đành lòng.

Mà Triệu An Hinh thì âm thầm gật đầu, cuối cùng diễn xuất của Tô Dĩ Mạt cũng bùng phát một lần!

Triệu An Hinh với Tô Dĩ Mạt thật ra cũng chẳng ôm hy vọng Lục Đình Kiêu sẽ kiên nhẫn nghe bọn họ giải thích, nhưng không ngờ bọn họ nói lâu như vậy mà Lục Đình Kiêu vẫn kiên nhẫn đứng đó lắng nghe.

Sau đó, người đàn ông có gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Dĩ Mạt, cất giọng bình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Muốn giải thích và tạ lỗi với bạn gái tôi?"

Tô Dĩ Mạt lập tức nâng đôi mắt ầng ậc nước lên:"Vâng, chỉ cần ngài có thể tha thứ thì cái gì tôi cũng làm!"

Nhìn tình hình trước mặt Triệu An Hinh nhất thời cảm thấy vui mừng, có cơ hội!

Quả nhiên chỉ cần là đàn ông thì chẳng ai chịu nổi khi thấy một người đàn bà nũng nịu tỏ vẻ yếu đuối đáng thương cả.

Lúc này trong phòng ngủ, Ninh Tịch đang chăm chú xem một bộ phim, bởi vì thời gian đã quá muộn nhà lại ở quá xa cho nên tối nay Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu định ngủ một đêm ở đây.

Thấy Lục Đình Kiêu ra mở cửa mà mãi không quay lại, Ninh Tịch không kìm được mà quay đầu hướng ra cửa gọi một tiếng: "Anh yêu ơi?"

Gọi một câu vẫn không thấy phản ứng gì, vì thế Ninh Tịch gãi gãi đầu bước chân trần chạy ra cửa.

Ngoài cửa, Triệu An Hinh vói Tô Dĩ Mạt đều nghe được một giọng nữ mềm mại êm tai gọi "anh yêu ơi". Nhất thời sắc mặt Tô Dĩ Mạt trở nên ảm đạm, hóa ra tối nay Lục Đình Kiêu tới đây cùng bạn gái sao?

Cô ta cứ tưởng Lục Đình Kiêu là loại người cao ngạo cấm dục, dẫu cho có yêu đương thì cũng cẩn thận khắc chế nên chắc cũng thích kiểu phụ nữ cao ngạo lạnh lùng. Ai mà ngờ được lại nghe được một tiếng xưng hô ngọt ngào như vậy...

Mà sắc mặt Lục Đình Kiêu vừa nghe thấy tiếng gọi kia thì từ lạnh lùng hời hợt khiến người ta không dám đến gần trong phạm vị trăm mét lại biến thành dịu dàng như nước.

Người có thể khiển Lục Đình Kiêu cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay như vậy... rốt cuộc là cô gái thế nào?

Không chỉ Tô Dĩ Mạt mà cả Triệu An Hinh cũng tò mò không thôi, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng muốn nhìn thêm một chút cơ mà Triệu An Hinh lại len lén dùng ánh mắt đuổi cô ta đi.

Một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, Tô Dĩ Mạt nín thở, cố kìm lại ánh mắt ngổn ngang trăm loại cảm xúc của mình lại mà gắt gao nhìn chằm chằm phía trong phòng.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà Tô Dĩ Mạt cảm giác như cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua.

Cuối cùng người kia cũng bước ra từ khúc ngoặt...

Cô gái kia dường như vừa tắm xong, gương mặt đỏ ửng còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa một các lười biếng trên vai, trong tay ôm một cuốn kịch bản dày đủ màu sắc, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cửa...

Khi thấy rõ cô gái trong phòng là ai, Tô Dĩ Mạt cảm thấy trong đầu mình nổ "oành" một tiếng rồi đất đá rơi "ầm ầm" phát ra những tiếng vang chấn động.

"Ninh... Tịch..." Đôi môi Tô Dĩ Mạt run rẩy, cô ta dường như sắp phát điên.

Ninh Tịch nhìn dáng vẻ sợ hãi như đang gặp quỷ của Tô Dĩ Mạt thì kinh ngạc nhíu mày.

Haizz, nếu đã bị bắt gặp thì cũng hết cách.

Cơ mà, Ninh Tịch đã bị một chuyện quan trọng hơn hấp dẫn sự chú ý, cô nhanh chóng bước đến cạnh Lục Đình Kiêu rồi nhíu mày đưa tay kéo cổ áo hơi thấp của Lục Đình Kiêu lại cho kín kín một chút.

Nhìn bộ dạng như mèo bảo vệ đồ ăn này của cô thì Lục Đình Kiêu cười khẽ một cái, sau đó thuận thế nắm lấy tay Ninh Tịch quay về phía hai người đứng trước cửa, lạnh lùng nói: "Chẳng phải muốn xin lỗi bạn gái của tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro