Chương 1293 & 1294

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1293 : CỤC CƯNG CỦA TÔI ĐẾN RỒI

Thấy "Hoàng thượng" giá đáo——

Diệp Dĩnh sợ đến nỗi suýt thì quỳ xuống luôn.

Toi rồi, toi đời rồi!

Sao bỗng dưng Lục tổng và Nhị thiếu lại tới đây thế này, còn đúng lúc thấy cảnh này nữa chứ, chắc chắn cô sẽ bị chụp mũ làm ăn không đến nơi đến chốn rồi!

Lục Cảnh Lễ vừa bị ông anh ruột kì thị lúc này cũng ỉu xìu chạy tới cùng.

Nhưng vừa nghĩ tới việc có thể hóng chuyện hay, ỉu xìu chưa được ba giây đã được bug đầy máu sống lại.

Kết quả, không ngờ vừa mới tới đây, đã thấy một màn gây sốc thế này.

Chị dâu, chị quả nhiên chưa từng khiến em thất vọng!

Thấy tổng tài đại nhân của tập đoàn Lục thị đích thân tới đây, những người khác lập tức đứng thẳng dậy chào hỏi.

Vì Mạc Thần Tu và Ninh Tịch đang đánh nhau kịch liệt, nên không phát hiện ra Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ tới.

Mạch Hoài An vội chạy tới nghênh tiếp, ông cười nói: "Lục tổng tới đấy à, đúng lúc chúng tôi đang cast cái vai này!"

Lục Cảnh Lễ ha hả cười: "Chắc chắn không phải là đang đánh nhau thật đấy chứ?"

Mạch Hoài An cười gượng một tiếng: "Nhị thiếu lại đùa rồi, sao có thể chứ! Hai người họ đang cast một vai đặc công có thân thủ tốt thôi!"

Mạch Hoài An vừa nói vừa mời hai người ngồi xuống sofa gần đó.

Diệp Dĩnh cũng thuận theo lời đạo diễn mà phụ họa: "Phải đấy phải đấy Lục tổng, Nhị thiếu!"

Cách đó không xa, Ninh Tịch đã phát hiện ra tình yêu và ông em chồng lắm chuyện nhà mình đã tới, vì lúc này không thể phân tâm nên cô vẫn tiếp tục ứng phó Mạc Thần Tu, hơn nữa lực đánh lại ngày càng hung hãn.

Tên họ Mạc kia, cục cưng của bà tới rồi, bà đây không rảnh để chơi với anh nữa đâu!

Tất cả mọi người cũng phát hiện chiêu thức của Ninh Tịch càng ngày càng mạnh bạo, không khỏi lại chuyển dời sự chú ý tới hai người họ...

Ngồi xuống rồi, Lục Cảnh Lễ lại thấy ông anh trai đang rất bình tĩnh xem cảnh bà xã mình đánh nhau với người ta, bèn nghiêng qua hỏi: "Anh, anh không giúp à?"

Lục Đình Kiêu thờ ơ nói: "Sao anh phải giúp người lạ."

Nói vậy có nghĩa là, nếu giờ anh ra tay giúp sẽ là giúp người đàn ông kia, chứ không phải Ninh Tịch.

Rõ ràng có vẻ 100% yên tâm với sức chiến đấu của bà xã mà!

Lục Cảnh Lễ:"..." Được rồi, không thể phản bác lại được.

Lục Cảnh Lễ xem một lúc, lại dần dần cảm thấy có gì đó khác thường...

"Haiz, anh à, sao em cảm thấy bầu không khí giữa hai người này... có gì đó kì lạ thế nhỉ..." Lục Cảnh Lễ sờ cằm, sau đó ngoắc tay với Giang Mục Dã đang đứng trong góc: "Mục Dã, cháu qua đây!"

Giang Mục Dã hết cách đành bất đắt dĩ đi tới: "Sao thế cậu Hai?"

"Cậu hỏi, Tiểu Tịch Tịch có quen với tên Mạc Thần Tu đó hả? Có thù oán gì với nhau à?" Lục cảnh Lễ hỏi đúng trọng tâm.

Giang Mục Dã hơi kiêng kị nhìn sang Lục Đình Kiêu, sau đó khẽ ho một cái nói: "Chuyện này, cháu thấy cậu nên về hỏi Ninh Tịch thì hơn! Cháu cũng không rõ lắm!"

Lục Cảnh Lễ đưa tay khoác vai Giang Mục Dã: "Nhưng rõ ràng trông cháu có vẻ hiểu rất rõ chuyện này mà!"

Giang Mục Dã nhức cả đầu: "Cậu à, cậu đừng làm khó cháu nữa!"

Lục Cảnh Lễ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ tên đó thật sự là bạn trai cũ của Tiểu Tịch Tịch?"

Giang Mục Dã sững sờ: "Sao cậu lại biết!?"

"Đệch! Đúng thật à!" Mắt Lục Cảnh Lễ sáng lên: "Anh, em đúng là thần luôn đấy, em đoán trúng rồi này..."

Vừa dứt lời, sống lưng Lục Cảnh Lễ lạnh toát, bầu không khí xung quanh anh bỗng chốc lạnh xuống vài độ.

Lục Cảnh Lễ nhất thời không dám lắm điều nữa, anh lại nhìn Giang Mục Dã, không khỏi kích động tra hỏi: "Cháu trai ngoan, mau nói cho cậu biết, rốt cuộc chuyện này là sao nào?"



CHƯƠNG 1294 : NHAN SẮC CỦA ANH ĐỦ ĐÈ BẸP ĐÁM NGƯỜI Ở ĐÂY RỒI

"Cậu Hai à, cháu không biết thật mà, cậu đi hỏi thẳng Ninh Tịch ấy!" Giang Mục Dã không dám nhiều lời, sợ sẽ bị Ninh Tịch đánh chết, đành lấp liếm cho qua rồi chuồn mất.

"Aiya, chạy cái gì chứ..." Lục Cảnh Lễ tiếc nuối, tính tò mò lại trỗi dậy.

Sau cơn tò mò, cuối cùng cũng nhớ tới ông anh mình, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: "Khụ khụ, anh, đều tại cái miệng quạ này của em. Nhưng có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này giờ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù rồi, đã thế trông thái độ hung tàn của chị dâu kìa, tên Mạc Thần Tu này chắc chắn không có sức uy hiếp gì đâu..."

Lục Đình Kiêu: "Nếu có uy hiếp thì đã sao?"

Lục Cảnh Lễ vội vuốt lông: "Phải phải phải! có uy hiếp thì cũng chẳng có gì phải sợ cả! Sắc đẹp của anh có thể nghiền nát được hết đám người ở đây ấy chứ!"

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên đau đớn, Ninh Tịch bẻ ngược tay Mạc Thần Tu, sau đó đè gối lên lưng anh ta ép chặt xuống mặt đất...

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc!

Tất cả mọi người xem thế cũng đủ rồi, còn vỗ tay nữa!

Một lát sau, Ninh Tịch nhấc chân mình lên, thả Mạc Thần Tu ra.

Nếu không phải cô vẫn phải kiêng dè, sợ làm Mạc Thần Tu bị thương, ảnh hưởng tới việc quay phim, thì làm gì phải mất nhiều thời gian như thế.

Đánh lâu như vậy, Ninh Tịch chỉ toát một tầng mồ hôi mỏng, quần áo vẫn rất chỉnh tề.

Mạc Thần Tu thì ngược lại, mồ hôi chảy ròng rã, vạt áo ướt sũng, áo quần lộn xộn, sau lưng còn có một dấu chân bắt mắt...

Thấy Mạc Thần Tu thê thảm như thế, Lý Nhạc Khải cảm thấy vui sướng vô cùng.

Đúng là kẻ ác có ngày bị trời trị mà!

Nhân cơ hội này, Mạch Hoài An vội chạy tới hòa giải: "Tốt lắm tốt lắm, rất đặc sắc, Thần Tu và Ninh Tịch đều rất giỏi, hai người cho chúng tôi xem một trận no mắt luôn đấy. Nhưng cuối cùng vẫn là Ninh Tịch hơn một chút, thế nên vai diễn này vẫn sẽ để Ninh Tịch đóng nhé!"

Mạch Hoài An dò xét nhìn về phía Mạc Thần Tu: "Thần Tu, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?"

Vì Mạc Thần Tu vừa đánh một trận kịch liệt, nên giờ vẫn còn đang thở gấp, anh ta thở hổn hển không lên tiếng, xem như đã nhận thua.

Mạch Hoài An thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Dĩnh xem như cũng sống sót sau tai nạn.

Mạc Thần Tu từ từ đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, trong đồng tử tràn ngập tâm trạng phức tạp và đấu tranh, ánh mắt đó không chỉ đơn giản là tức giận cùng thù hận...

Còn sự chú ý của Ninh Tịch lúc này thì hoàn toàn dồn hết về phía tình yêu của cô rồi.

"Lục tổng, vậy chúng tôi tiếp tục thử vai nhé?" Mạch Hoài An xin ý kiến, không ngờ Lục tổng lại đích thân tới đây, ông có thể thấy được tầm quan trọng của quảng cáo lần này rồi.

Lục Đình Kiêu hơi gật đầu.

Lục Cảnh Lễ xua xua tay thúc giục: "Mau bắt đầu đi! Bắt đầu đi!"

Kết thúc nhanh để anh còn đi hóng chuyện của Tiểu Tịch Tịch nữa chứ! Nôn muốn chết rồi đây này!

Sau cơn phong ba nho nhỏ, cuối cùng cũng chính thức casting rồi.

Vì có Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ ở đây quan sát, nên mọi người đều cố gắng hết sức, cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, vai diễn của mọi người cũng được chốt lại.

Nhưng còn lại vai diễn cuối cùng, chính là vai nữ chính của Ninh Tịch.

"Tôi có cần phải đổi quần áo không?" Ninh Tịch hỏi.

"Đúng rồi, đúng rồi, tôi đã bảo người chuẩn bị hết cho cô rồi!" Mạch Hoài An nói.

"Anh Tịch đi theo tôi nào!" Diệp Dĩnh dẫn Ninh Tịch vào phòng thay đồ.

"Vâng, làm phiền trưởng phòng Diệp rồi!" Ninh Tịch đi theo Diệp Dĩnh vào một căn phòng khác.

Mấy người còn lại đã thử xong vai nhưng xem ra có vẻ rất tò mò, ngoài Giang Mục Dã ra, họ đều từng thấy ảnh mặc đồ nữ của Ninh Tịch trên phim, nhưng chưa từng thấy Ninh Tịch mặc vậy ở ngoài đời bao giờ.

Đặc biệt là Mạc Thần Tu, từ sau khi Ninh Tịch vào phòng thử đồ, trông anh ta có vẻ rất nôn nóng bất an, vẻ mặt như đang đợi phán quyết vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro