Lừa hôn trường mẫu giáo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 红笺小字 

Trường mẫu giáo/Hiện đại AU! Siêu ngọt ngào siêu đáng yêu siêu ngốc! Một mảnh thủy tinh cũng không có! 


---------------------------------------------



Bé Hiểu Tinh Trần lặng lẽ hạ quyết tâm, hôm nay bé sẽ tuyệt đối không nói chuyện với bạn Tiết Dương nữa. Sau khi bé đặt cặp sách xuống rồi thẳng lưng đoan đoan chính chính ngồi vào chỗ ngồi, chỉ sau một chốc, bé Tiết Dương đã thò qua tới. Tinh Tinh đem ghế dựa kéo ra một chút, mím chặt cái miệng nhỏ nhìn bé Tiết Dương.

"Hiểu Tinh Trần." Bé Tiết Dương trông rất đáng yêu, giọng nói khi cất lên cũng ngọt ngào mềm mại như bông gòn, Hiểu Tinh Trần khó có thể không quay đầu lại nhìn bé.

"Ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nha."

"Ta không nghe." Hiểu Tinh Trần nhớ lão sư đã dạy rằng phải tránh dại dột lặp lại sai lầm trong quá khứ nên ngay lập tức từ chối, ngay sau đó bé mới đột nhiên nhận ra rằng, dù đã tự hứa với lòng sẽ không nói chuyện với Tiết Dương, thế mà mới năm phút đồng hồ trôi qua, bé đã phá lệ.

"Hì hì." Tiết Dương thực hiện được mưu đồ, cười hì hì đắc ý lục lọi cặp sách của Hiểu Tinh Trần.

Vị tiểu bằng hữu này chẳng lẽ từ nhỏ không được gia trưởng dạy rằng lục cặp sách của người khác khi chưa được người ta cho phép là rất không lễ phép sao?

Nhưng Hiểu Tinh Trần cũng không còn cách nào, ai mượn Tiết Dương là đứa bé hư hỏng không vâng lời nhất cả nhà trẻ chứ. Hắn luôn thích kéo tóc bạn nhỏ này, đá ghế bạn nhỏ kia. Ngày đầu tiên khai giảng, tất cả các bạn nhỏ đều khóc sướt mướt muốn về nhà gặp bố mẹ, chỉ duy có Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương là không khóc. Thế nên cả hai được lão sư thưởng cho mỗi người một viên kẹo, hy vọng có thể dụ dỗ các bạn nhỏ khác lấy hai bé làm gương mà nín khóc. Hiểu Tinh Trần vừa mới nhận lấy kẹo, Tiết Dương đã giơ tay ra cướp lấy, sau đó nhe răng nanh ra nói: "Ngươi tại sao lại không khóc chứ, xem nào, khóc một cái coi."

Nhưng Hiểu Tinh Trần sẽ không khóc, bé là một đứa trẻ vô cùng kiên cường, vì thế bé lắc đầu, nói: "Ngươi thích thì ta cho ngươi đó, ta không thích ăn kẹo."

"Không thể nào."

Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu, không rõ bé Tiết Dương đang cười cái gì.


Sau đó bé Tiết Dương liền bắt đầu thích bắt nạt bé Hiểu Tinh Trần, lúc thì nắm tóc, lúc thì nhéo mặt bé. Mỗi lần Tiết Dương xuống tay đều không nhẹ tí nào, Hiểu Tinh Trần lần nào cũng bị nhéo đến đau ơi là đau.

Thật ra thì Tiết Dương cũng có những mặt rất đáng yêu, tỉ như, khuôn mặt bé trông thực ngoan ngoãn, có hai cái răng nanh nho nhỏ tinh tế, Hiểu Tinh Trần mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy thật sự vô cùng dễ thương.

Nhưng Hiểu Tinh Trần cảm thấy bé Tiết Dương hình như không thích mình. Mỗi lần cùng các bạn nhỏ khác chơi trò chơi, Tiết Dương đều không cho các bạn khác chơi cùng Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần lần nào cũng không tìm được ai chơi chung, đành ngây ngô ngồi xổm một mình trong góc tường. Lúc này, Tiết Dương liền sẽ chạy tới ngồi xổm bên cạnh, muốn nói vài lời cùng bé. Nhưng Hiểu Tinh Trần đau buồn vô cùng, căn bản không nghe được Tiết Dương đang nói với mình cái gì.


Tan học về nhà, Hiểu Tinh Trần rất muốn kể cho mẹ nghe ở trường mẫu giáo có người ăn hiếp bé, nắm tóc bé, lấy đồ của bé, còn véo bé, cô lập bé, không cho các bạn nhỏ khác chơi cùng bé. Nhưng mà Hiểu Tinh Trần không thể nói, ở nhà bé là người anh lớn, không thể mang đến phiền não cho mẹ, bé phải thật kiên cường.

Thế nên bé quyết định không bao giờ nói chuyện cùng bạn nhỏ Tiết Dương nữa. Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần không quay đầu lại liền nhéo mặt bé, mặt của Hiểu Tinh Trần mềm mềm mịn mịn trắng trắng tròn tròn, giống như cục bột nếp. Tiết Dương càng nhéo càng hăng say, thật tội nghiệp cho bé Hiểu Tinh Trần.

Đến giờ cơm trưa, các bạn nhỏ xếp thành từng hàng đi múc cơm. Hiểu Tinh Trần lấy cơm về, ngay ngắn ngồi vào chỗ, mới vừa cầm lấy muỗng nhỏ ăn một ngụm, Tiết Dương đã mang hộp cơm của bé cầm đi. Hiểu Tinh Trần duỗi tay ra để lấy lại hộp cơm, nhưng Tiết Dương chắn tay bé, nhe nhe răng nanh rồi đẩy hộp cơm của hắn sang trước mặt Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần phùng miệng, bất đắc dĩ cầm hộp cơm đi múc cơm. Thế nhưng đến khi bé đã mang cơm trở về, Tiết Dương vẫn không chịu trả hộp cơm cho bé, còn lấy luôn cái muỗng Hiểu Tinh Trần đã dùng khi nãy. Hiểu Tinh Trần bất lực, liếc nhìn Tiết Dương một cái, cuối cùng hai bé chỉ có thể dùng hộp cơm của người kia mà ăn.


Đến giờ ngủ trưa, các bạn nhỏ khác đều đã an tĩnh yên vị nằm trên giường chuẩn bị ngủ, chỉ còn bé Hiểu Tinh Trần phải nỗ lực kéo Tiết Dương từ trên giường của mình xuống.

"Đây là giường của ta." Hiểu Tinh Trần sợ làm phiền các bạn nhỏ khác, nhẹ nhàng kéo kéo Tiết Dương, thế nhưng hoàn toàn vô dụng. Khuôn mặt nho nhỏ của bé giận đến mức phồng phồng ửng hồng. Tiết Dương cảm thấy phần thịt hồng hồng ấy nhất định là sẽ thơm thơm giống như bún thịt vậy.

Tiết Dương nằm trên giường, ôm chăn chơi xấu: "Giường ta không thoải mái nên ta phải sang giường ngươi ngủ."

Rõ ràng giường nào cũng giống nhau mà!

Hiểu Tinh Trần lại mím môi, tức giận buông tay: "Được thôi, ta sang giường ngươi ngủ là được."

"Không được." Tiết Dương túm chặt Hiểu Tinh Trần.

"Vì sao chứ?"

"Đó là đồ vật của ta, đồ vật của ta không cho người khác chạm vào.'

"Chứ ngươi muốn thế nào đây." Hiểu Tinh Trần gấp đến muốn khóc, nếu cứ thế này bé sẽ lỡ mất giờ ngủ trưa, lão sư đã nói nếu không ngủ trưa sẽ không phải là đứa trẻ ngoan. Hiểu Tinh Trần muốn làm đứa trẻ ngoan.

"Hừm..." Tiết Dương do dự một chút, thủ thỉ vào tai bé, tỏ ra vô cùng thần bí mà nói: "Ngươi kết hôn với ta là được."

"Kết hôn là cái gì?" Hiểu Tinh Trần cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Kết hôn là hai người sẽ vĩnh viễn cùng nhau chơi, ngươi không được để ý đến các bạn nhỏ khác, cũng không thể chơi với các bạn nhỏ khác, phải vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên ta, chỉ có thể chơi chung với ta."

"A?" Hiểu Tinh Trần suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Cái đó nhàm chán quá, không tự do gì hết, ta không muốn kết hôn."

"Không được!" Tiết Dương duỗi tay ra véo mặt bé, "Ngươi phải kết hôn với ta, ta có thể chơi cùng ngươi mà, nhất định sẽ không chán đâu!"

"Ngươi suy nghĩ lại cho kỹ nha." Tiết Dương nhẹ giọng dụ dỗ, "Kết hôn xong, ngươi sẽ không còn là 'người khác' nữa mà sẽ là người của ta, ngươi sẽ có thể chạm vào đồ vật của ta, còn có thể ngủ cùng ta."

Hiểu Tinh Trần lắc đầu: "Ta không có ý định chạm vào đồ vật của ngươi, ta chỉ muốn ngủ trưa thôi."

"Vậy ngươi đồng ý kết hôn với ta ha!"

"Ừm." Hiểu Tinh Trần nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, "Nhưng ta nghe nói chỉ có người lớn mới có thể kết hôn mà?"

"Cái đó dễ thôi, ngươi an tâm, sau khi lớn lên ngươi nhất định sẽ kết hôn với ta, chỉ có thể kết hôn với ta!"

"Được rồi." Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, "Ta đồng ý."

Bé Tiết Dương lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, nhấc chăn lên, kéo kéo Hiểu Tinh Trần: "Chúng ta mau cùng nhau ngủ đi!"

Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, bò lên trên giường, giường thật nhỏ, hai người cần phải nằm sát vào nhau mới có thể ngủ được. Hiểu Tinh Trần dựa vào sát bên cằm Tiết Dương, cảm giác được Tiết Dương nhẹ nhàng thơm lên trán bé: "Hiểu Tinh Trần ngươi đồng ý đó nha, sau khi lớn lên ngươi phải kết hôn với ta..."


Buổi chiều, lúc tan học, Tiết Dương kéo tay Hiểu Tinh Trần cùng nhau ra cổng trường. Tô Thiệp đang đứng đợi hắn ngoài cổng, lúc này nhìn thấy Hiểu Tinh Trần thì cảm thấy kỳ quái, vừa định hỏi chuyện gì thì đã bị Tiết Dương xen vào: "Mau cho Kim Quang Dao đến đón ta!"

"Kim Quang Dao là ai vậy?" Hiểu Tinh Trần tò mò hỏi.

"Hắn là ca ca của ta, ta phải giới thiệu ngươi với hắn, kết hôn xong ngươi chính là vợ của ta, ngươi phải giới thiệu ngươi là vợ của ta."

"Được rồi, được rồi." Hiểu Tinh Trần gật đầu.

Lúc Kim Quang Dao đến nơi, thấy Tiết Dương đang vô cùng thích chí mà kéo kéo một bạn nhỏ sạch sẽ trắng nõn. Kim Quang Dao thật hài lòng, hắn cho rằng tiểu hỗn đãn này rốt cuộc cũng trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được cho mình một người bạn.

Bỗng hắn thấy Hiểu Tinh Trần cung kính trân trọng mà khom lưng cúi đầu chào hắn: "Em chào ca ca, em là vợ của Tiết Dương."

Kim Quang Dao: "Ừ... Hả???"


-------------------------------


Dao Dao: Ta cảm thấy không khỏe.

Này có tính là lừa hôn không....

Nhiều năm sau:

Tổng tài bá đạo đã tốn bao công sức lao lực tìm kiếm vị hôn thê từ bé Dương Dương: Hồi còn đi mẫu giáo ngươi đã hứa là sẽ gả cho ta, đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa.

Nhân viên văn phòng đã sớm quên mất đính ước hồi mẫu giáo Tinh Tinh: Tiên sinh, bệnh viện tâm thần ở hướng bên trái.

...... Nói chung cũng như tiểu thuyết ngôn tình hạng ba máu chó đó.

(toàn là một lũ con nít quỷ................)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro