Đạo Đãi Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối nọ, trên chiếc giường đôi của hai người, Hiểu Tinh Trần bỏ xuống điện thoại di động rồi nói với Tiết Dương: "Họ hàng của ta ghé thăm."

Tiết Dương thét lên: "Cái gì?! Ngươi cuối cùng cũng có thể có con rồi sao?!"

Hắn xoay người, ôm lấy Hiểu Tinh Trần rồi sờ sờ xuống dưới: "Ghé khi nào, có cần mua băng vệ sinh không? Máu ra nhiều không?"

Hiểu Tinh Trần nâng đầu gối lên đá vào bụng hắn. Tiết Dương thật mau né tránh rồi nhảy lên người y. Hai người cùng nhau vật lộn cù lét một hồi, cuối cùng vẫn là Hiểu Tinh Trần dễ bị chọc cười lăn ra nhận thua.

Sau khi cười no một trận, Hiểu Tinh Trần mới ngừng lại nói: "Cháu trai của ta ghé thăm."

Tiết Dương nhướng mày: "Cháu trai? Cháu trai nào cơ?"

"Có một thôi mà."

"Tên họ Ngụy kia hả?"

Hiểu Tinh Trần gật đầu.

Tiết Dương cười: "Ngươi thiệt tranh thủ quá ha, người ta lớn hơn ngươi 5 tuổi lận đúng không?"

"Nhưng," Hiểu Tinh Trần hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, "Nhưng người ta tính như thế mà."

Tiết Dương véo mặt y: "Không tệ nha, Tinh Tinh của chúng ta tuổi không lớn thân phận lại không nhỏ."

Hiểu Tinh Trần gỡ tay hắn ra: "Nói tóm lại thì người ta sắp đến."

Mặt Tiết Dương trầm xuống: "Ở mấy ngay? Đến làm gì? Hắn cho rằng hắn là bà nội ngươi sao, gọi điện chào hỏi vài cái rồi đến thì đến, nhà chúng ta là cái chợ à, chồng hắn nấu cơm hắn ăn không được thì sang đây ăn chực sao."

Hiểu Tinh Trần: "Chẳng qua là do hắn đang đi công tác vài ngày thôi."

Tiết Dương hừ lạnh: "Vậy là do ngươi mời? Ngươi rảnh rỗi quá à? Nghĩ nhà chúng ta rộng lắm sao?"

Hiểu Tinh Trần chỉ vào phòng khách: "Hắn có thể ở..."

"Không," Tiết Dương lắc đầu, "Đó là phòng cho con tương lai của ta, không cho người khác vào."

Hiểu Tinh Trần cười: "Vậy ngươi có thể sinh con rồi sao, chúc ngươi mẹ tròn con vuông."

Tiết Dương lấy gối của Hiểu Tinh Trần nhét vào trong áo, sờ sờ bụng: "Xem nè, đã bảy tám tháng rồi, thêm hai tháng nữa là có thể cất tiếng khóc chào đời. Trong hai tháng này đừng cho người khác tới nha, ta muốn an tĩnh nghỉ ngơi, lỡ động thai thì biết đổ cho ai." Nói xong liền trực tiếp nằm xuống.

Hiểu Tinh Trần nhanh tay giật lấy gối của Tiết Dương.

Tiết Dương nói bằng giọng mệt mỏi suy yếu: "Mau trả gối lại cho người ta, nằm như vậy khiến ta cảm thấy khó chịu, muốn nôn nghén."

Hiểu Tinh Trần đặt gối xuống giường rồi nằm lên, quay lưng về phía Tiết Dương: "Ngày mai ta đi đón hắn, ngươi không cần phá nữa, ngày mai nhớ ngoan. Chúc tiểu thai phụ ngủ ngon."

Tiết Dương hung hăng rút gối trong bụng ra đấm vài cái, sau một chốc, hắn lại nheo mắt, âm hiểm cười.

Hắn lặng lẽ búng tay một cái: "Ngụy Vô Tiện đúng không, chờ xem."


"Tiểu thúc cảm ơn ngươi cảm ơn ngươi, ta đến đây ta đến đây," Ngụy Vô Tiện muốn tranh lại hành lý từ trên tay Hiểu Tinh Trần, "Dạo gần đây mới xảy ra vài scandal về vấn đề an toàn vệ sinh trong khách sạn, ta còn đang không biết phải làm sao thì ngươi đã đề nghị giúp ta rồi. Ngươi đúng là thiên sứ hạ phàm!"

Hiểu Tinh Trần ngại ngùng cười cười: "Không có việc gì đâu. Mà, ngươi đừng gọi là tiểu thúc nữa... Gọi là Tinh Trần cũng được rồi."

"Ha ha ha ngươi ngộ ghê, vai lớn hơn còn làm bộ ngượng ngùng làm gì, lúc trước chúng ta còn chẳng phải hay tranh xem ai lớn hơn sao, tranh nhau không ngừng nghỉ. Nếu ta không gọi ngươi là tiểu thúc không phải ngươi sẽ phải gọi ta Ngụy ca sao."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện một hồi thế mà đã đến trước cửa nhà rồi.

"Ồ, đến rồi sao? Cửa nhà trông thật sạch sẽ. Cách trang trí cũng thật đẹp mắt."

Hiểu Tinh Trần vừa đưa chìa khóa cho Ngụy Vô Tiện vừa đáp: "Đều là do bạn trai ta làm đấy, hắn rất thích làm cái này... Á..."


Cửa vừa mở ra, Hiểu Tinh Trần đã thấy Tiết Dương đang ôm trong tay một con chó đen siêu to bự đứng trước hành lang.

Tiết Dương mỉm cười vẫy vẫy tay với Ngụy Vô Tiện: "Cháu ngoan, hế lô~~~~"

Cả căn phòng yên tĩnh được một giây, rồi sau đó không khí như nổ tung lên một tiếng: "Á-----------------------!!!!!"


Ngụy Vô Tiện nhảy lên trên lưng Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương làm: "Cháu ngoan, tuy rằng hai người là họ hàng nhưng mà thụ thụ bất thân (....... =]]]]) , ta khuyên ngươi mau bỏ ra, bằng không ta thả chó."

Ngụy Vô Tiện hét lên: "Đừng thả!!! Ngươi đừng thả!!!! Tiểu thúc cứu ta!!!"

Hiểu Tinh Trần khẩn trương vô cùng: "Chó ở đâu ra thế này? Thật là, Tiết Dương ngươi mau dẫn nó vào trong phòng ngủ!"

Chú chó đen to bự vẫn phì phò phì phò như muốn xông về phía Hiểu Tinh Trần và Ngụy Vô Tiện.

"Đây là chó của họ hàng ta," Tiết Dương cười, "Người ta cũng đi công tác, gởi cho nhà chúng ta nuôi vài ngày. Họ hàng ngươi cùng với chó của họ hàng ta đến chơi cùng một lúc nè. Thiệt náo nhiệt nha."

Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi đừng nói nữa, mau đem nó vào trong phòng ngủ."

Tiết Dương: "Không được, mang vào phòng khách lỡ nó rụng lông đầy ra thì làm sao cháu ngoan của chúng ta ngủ được?"

"Mang nó vào phòng chúng ta!"

"Cũng không được, mang vào phòng chúng ta lỡ nó rụng lông thì chúng ta ngủ thế nào?"

Hiểu Tinh Trần cắn răng: "Ngươi ngủ không được thì ra ngoài sô pha mà ngủ!"

Tiết Dương ngửa đầu: "Phòng khách còn nhiều lông hơn, ta không chịu đâu."


Chú chó kia chỉ được giữ lại bởi một sợi dây xích lỏng lẻo, chỉ cần nó dùng sức một chút là có thể phóng thích chính mình tự do đi đâu thì đi.

Vì thế, nó thật sự làm như vậy.

Ngụy Vô Tiện nhìn sợi xích đang đứng trước nguy cơ sắp bị tuột ra mà lại bắt đầu muốn hét. Nhanh như một tia chớp, hắn nhảy xuống đất, cầm lấy hành lý rồi nói với Hiểu Tinh Trần: "Tiểu thúc ta thật sự không làm được, ta qua khách sạn ở đây! Gặp lại sau!"

"Ấy!" Hiểu Tinh Trần ngăn không kịp, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Tiết Dương một cái rồi xoay người chạy xuống lầu đuổi theo Ngụy Vô Tiện.


Tiết Dương huýt sáo, ngồi xổm xuống ôm lấy chú chó kia: "Đập tay cái nào anh bạn, hợp tác tốt lắm."


Bởi vì sự kiện Ngụy Vô Tiện được giải quyết quá nhanh quá gọn nên Tiết Dương cũng không cảm thấy có thành tựu gì cho cam, đảo mắt một cái đã quên mất rồi. Chẳng ngờ nửa năm sau, mối hiểm họa lớn hơn đã ập đến – nhà Tống Lam hư ống dẫn nước, nước tràn khắp nơi, cần phải sửa chữa, vì thế đang tìm chỗ ở nhờ.

Hiểu Tinh Trần biết Tiết Dương chán ghét Tống Lam, Tống Lam cũng chán ghét Tiết Dương, cho nên mời Tống Lam sang nhà mình ở tạm quả không phải là một ý kiến hay. Nhưng đã là bằng hữu với nhau, không mời một câu thì cũng không hợp lễ nghĩa.

Vả lại, Hiểu Tinh Trần cũng cảm thấy nếu có nói "Ngươi sang nhà ta ở tạm đi", Tống Lam khẳng định cũng sẽ trả lời "Ta ở khách sạn là được rồi".

Vì thế Hiểu Tinh Trần rất an tâm thoải mái khách khí một câu: "Ngươi nếu không muốn ở khách sạn thì có thể sang nhà ta ở tạm."

Ai ngờ Tống Lam lại trả lời: "Cũng được."

Hiểu Tinh Trần sững người, bần thần vô cùng, lại nghe Tống Lam bổ sung: "Cảm ơn ngươi. Nửa năm trước không phải có scandal về vấn đề vệ sinh trong khách sạn sao, trong khoảng thời gian đó lần nào đi công tác ta cũng khó chịu không chịu được. Lần này đành phải làm phiền ngươi, Hiểu Tinh Trần."

Hiểu Tinh Trần sờ sờ cổ, ngơ ngác cười cười: "Ấy ấy, không cần phải khách sao......."


Tiết Dương cầm lấy một chai rượu rồi quăng xuống đất, hét lên: "Ta thao cha hắn! Nhà này có hắn không có ta, có ta không có hắn!"

Hiểu Tinh Trần mềm giọng dỗ dành: "Dương Dương..."

Tiết Dương lại giơ chai rượu lên, cầm lấy một mảnh vỡ chìa ra trước mặt y, giọng nói bình tĩnh mà hung tợn: "Hắn dám đến đây, trong lúc hắn ngủ ta lấy cái này cắt yết hầu của hắn ngươi tin hay không?"

Hiểu Tinh Trần ôm hắn, hiếm khi có được mà làm nũng: "Được rồi mà, nếu ngươi ghen thì cứ nói, ta ra ngoài ở tạm vài hôm là được....."

Tiết Dương trừng mắt nhìn y: "Ai ghen cơ chứ? Ngươi đừng tự tin quá đó!"

Hiểu Tinh Trần làm mặt buồn bã không đáp, Tiết Dương lại hỏi: "Ngươi định lấy lý do gì mà đi ra ngoài?"

"Ta chỉ cần nói là mẹ nuôi có việc cần ta quay về vài hôm là được," Hiểu Tinh Trần bấu lấy cánh tay Tiết Dương, "A, đúng rồi, chúng ta có thể cùng nhau đến nhà mẹ nuôi ta ở tạm."

Tiết Dương duỗi tay ra: "Ta không đi, trong nhà không có ai lại còn để người ngoài như hắn ở trong phòng của ta sao? Hắn trộm đồ của ta thì tính làm sao? Đúng rồi hắn bới tủ quần áo ngửi quần lót của ngươi thì làm sao đây?"

Hiểu Tinh Trần đẩy hắn một cái: "Tiết Dương ngươi không cần nói chuyện ghê tởm như vậy!"

"Ngươi đẩy ta ta cũng đẩy ngươi," Tiết Dương đẩy ngược trở lại, "Ta nói có gì ghê tởm, làm sao ngươi chắc được hắn có biến thái hay không. Tri nhân tri diện bất tri tâm."

Hiểu Tinh Trần mệt mỏi đến mức muốn xoay một vòng tại chỗ, thế nhưng vẫn gắng sức ôn nhu thương lượng: "Nếu ngươi không yên tâm thì ta nhờ A Tinh đến, có nàng ngươi sẽ yên tâm chứ?"

Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần bằng vẻ mặt không thể tin được: "Hiểu Tinh Trần, ngươi bắt một bé gái một mét sáu ở một mình với một nam nhân trưởng thành một mét chín? Ngươi nói chuyện ngây thơ đến quá không biết xấu hổ rồi."

Hiểu Tinh Trần nhíu mày: "Được rồi, ngươi không cần luôn nghĩ xấu cho người khác như vậy, như thế không được đâu. Sao lại nói ta ấu trĩ? Nhân cách của Tống Lam ta có thể đảm bảo, không bao giờ có chuyện gì xảy ra đâu."

Tiết Dương cười lạnh: "Cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng không phải em gái của ngươi cũng cần đi học sao? Cần phải ra ngoài đúng không? Ngươi nghĩ xem lỡ nàng bị người ngoài bắt gặp nàng cùng một tên đàn ông ra vào cùng một nhà, người ta sẽ khinh bỉ miệt thị nàng là dạng dâm phụ thì phải làm sao? Ngươi cho rằng thân chính không sợ bóng tà? Nhưng miệng lưỡi thiên hạ soi mói khắp nơi, đèn từ bốn phương tám hướng rọi chiếu lên ngươi, trên mặt đất nơi nơi đều là bóng của ngươi, ngươi có thể nói được đâu là chính đâu là tà? Người khác nói ngươi sai, ngươi ngay lập tức đã bị xem là sai."

Hiểu Tinh Trần cãi không được nữa, ủ rũ hỏi: "Vậy ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?"

"Từ chối đi!"

Hiểu Tinh Trần cắn môi: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta đã đồng ý rồi, bây giờ làm sao mà từ chối đây?"

Tiết Dương cực kỳ tức giận: "Quân tử cái rắm, ngươi không biết ăn ngay nói thật sao? Nói với hắn là bạn trai của ngươi ghê tởm hắn, bảo hắn cút ra xa một chút."

"Tiết Dương ——"

"Hiểu Tinh Trần," Tiết Dương chậm rãi nói, "Người khác yêu nhau, để làm người yêu của mình vui vẻ, có thể không quan tâm tôn nghiêm mặt mũi. Nhưng ta đã hiểu rồi, một chút quyết tâm ngươi cũng không có. Mặt mũi của ngươi, bằng hữu của ngươi, tất cả đều quan trọng hơn Tiết Dương ta đây đúng không. Nói thật, hôm nay ta cảm thấy cực kỳ đau lòng."

Hiểu Tinh Trần không khỏi ủy khuất: "Ta nào có......"

"Không cần ngụy biện, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể hiểu được bản chất con người ngươi rồi. Ta rất mệt, không muốn nói nữa." Tiết Dương tối mặt đứng lên.

"Dương Dương!" Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu giữ chặt hắn, tư thế này khiến cho khóe mắt của y rủ xuống trông vô cùng đáng thương, "Được rồi ta gọi điện cho hắn bảo ta đổi ý là được, ngươi, ngươi đừng làm như vậy."

Hiểu Tinh Trần đứng lên, lẩm bẩm: "Đến đây, ta hôn ngươi."


Hiểu Tinh Trần nghĩ ra vài cái lý do, cuối cùng hạ quyết tâm bấm điện thoại gọi cho Tống Lam.

Kết quả là Tiết Dương đã mau chộp lấy điện thoại, ấn nút hủy cuộc gọi.

Nụ cười của hắn phi thường hiền hòa khiến cho người ta không khỏi sởn tóc gáy: "Được rồi, ta không phá nữa. Ngươi tôn trọng ta ta cũng tôn trọng ngươi, nếu khó xử quá ngươi cũng không cần phải làm vậy. Cho hắn đến đây đi."

"Dương Dương...." Hiểu Tinh Trần cảm động đến suýt khóc.

"Nhưng nói trước, ngươi không được ở đây với hắn. Ngươi sang nhà mẹ nuôi ở tạm vài hôm đi."

Hiểu Tinh Trần nhiệt liệt gật đầu.

Tiết Dương nghiêng mặt sang: "Ngươi vui không, mau đến đây hôn ta."

Hôn xong, Tiết Dương liếm liếm khóe môi, ánh mắt lãnh xuống: "Ngươi mẹ nó đúng là âm hồn bất tán, nếu một hai phải đến đây, thế thì ta cũng phải tiếp đãi ngươi tốt một chút, xem ngươi còn dám bén mảng quay lại một lần nào nữa hay không."


Khóe miệng Tống Lam có chút run rẩy mà nhìn cái tạp dề màu hồng phấn HELLO KITTY trên người Tiết Dương.

Tiết Dương tươi cười thân thiết nắm chặt dao phay hoan nghênh hắn: "Thật ngại quá, mẹ vợ gọi gấp, Hiểu Tinh Trần phải về nhà mẹ rồi. Mấy ngày nay đành để ta ở chiêu đãi Tống khách vậy."

Tống Lam nhíu mày: "Tiễn khách?" 

(tiễn khách và "Tống" khách, đọc giống nhau, câu kia Tiết Dương cố tình nói như là hắn đang muốn tống anh Tống đi vậy)

Tiết Dương sang sảng mà nói: "Ý là khách nhân họ Tống, ai nha không cần nghĩ nhiều, ngươi đói bụng rồi chứ nhỉ, tới ăn cơm."

Tống Lam vừa bước chân vào nhà, suýt chút nữa đã bị mùi thối trong nhà đuổi ra ngoài một lần nữa. Hắn ráng nhịn xuống, dùng bản năng mà bịt mũi lại, mặt ngoài vẫn cố lễ phép mà hỏi: "Xin hỏi... đang làm... cái gì?"

Tiết Dương cũng ưu nhã đáp lễ: "Phở ốc. Ngon lắm. Tống tiên sinh ăn cay hay không?"

"Ta, khụ..." Tống Lam vừa mở miệng ra đã thở phải một mùi hôi thối không chịu nổi, hắn cảm thấy nhà này như là đang nấu phân. Hắn dùng sức nuốt xuống cơn buồn nôn đã chực chờ ở cổ họng, tận lực bình tĩnh mà đáp: "Ta không ăn trưa ở đây, ta vừa mới nhớ ra ta có hẹn với đồng nghiệp đi ăn cơm trưa chung."

"A thế thì xin ngài cứ tự nhiên," Tiết Dương gật đầu, "Buổi tối ăn ở đây chứ, vẫn là phở ốc."

"Không cần! Ta đang ăn kiêng, buổi tối không ăn cơm. Ngươi nấu cho ngươi ăn là được rồi."


Đợi hắn đi rồi, Tiết Dương kéo xuống tạp dề, mang khẩu trang vào, đi vào trong phòng bếp lấy ra một cái lọ màu đỏ, xốc lên rồi ngửi thử.

"Chết mẹ mày rồi..." Tiết Dương suýt nôn mà che lại nắp, "Phim truyền hình hồi bé ta xem vẫn còn lương tâm chán, nhưng ta thì không. Ủ thêm một chút nữa là ngon lành. Này thì khiết phích, ngày chết của mày đến rồi."

Tiết Dương vừa cất đi chiếc lọ vừa nhái theo giọng trong phim truyền hình, "Mở nắp đậu hủ thúi, phóng thích con tin. Mở nắp đậu hủ thúi, phóng thích con tin... Tạm thời không cần vội, chờ đến lúc thời cơ chín mùi ta sẽ mở nắp ngay thôi."

(câu này là một câu nổi tiếng trong phim Võ lâm ngoại truyện khi mà một nhân vật làm vỡ lọ đựng đậu hủ thúi)


Tống Lam không có tăng ca, nhưng hắn vẫn chủ động tăng ca đến 8 giờ rưỡi mới quay về nhà của Hiểu Tinh Trần, mất thêm một giờ nữa mới đến nơi. Hắn tính toán rất chuẩn, tắm rửa xong sẽ ngủ ngay lập tức, không cần phải dính vào mấy trò đùa dai của Tiết Dương là được.

Nhưng hắn đã coi thường Tiết Dương rồi. Vừa mới mở cửa, một con chó đen đang vẫy đuôi chạy đến ôm lấy hắn, đem cái miệng đầy nước miếng của nó liếm lên trên áo sơ mi mới mua của hắn.

Tiết Dương ở đằng sau lại bất động như núi: "Lan Lan, thật không ngoan, ngươi mau quay lại đây nào."

Chú chó này lại hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục ôm chân Tống Lam mà nhún lên.

Tống Lam thiếu chút nữa đã đá cho nó một cú, nhưng cuối cùng không mạnh không nhẹ dứt khoát đẩy nó sang một bên, khuôn mặt đã trên bờ vực bốc khói: "Ngươi nói nó tên gì? Lam Lam?"

"Lam Lam" bị ấn đầu xuống, nghe thấy có người gọi tên mình, liền run run cái mông, hưng phấn vẫy đuôi.

Tiết Dương nói bằng giọng ngây thơ thuần khiết nhất có thể: "Đúng rồi, chó của bạn ta đó, hắn thích nhất màu lam, thế nên đặt tên chó là Lam Lam."

Mặt của Tống Lam càng lúc càng dài ra.

Giặt quần áo rồi tắm rửa xong, tốn đến thêm một giờ so với ngày thường, Tống Lam mới nằm xuống được.

Hắn nằm mơ thấy Tiết Dương.

Tiết Dương cùng hắn đánh nhau trong nhà vệ sinh công cộng, kết quả Tiết Dương thành công đánh lén hắn, hắn bị Tiết Dương ấn vào trong WC mà đánh. Tống Lam chịu hết nổi, xoay người một cái, rớt xuống giường mà nôn mửa, hoàn toàn tỉnh dậy.

Tỉnh lại rồi hắn mới nhận ra nguyên do vì sao hắn lại mơ thấy loại giấc mơ này, bởi vì mùi trong cái nhà này hiện tại so với nhà vệ sinh công cộng chỉ có hơn chứ không có kém!

Tống Lam xuống giường, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh phòng khách mà nôn lên nôn xuống.

Nôn xong, đôi tay run rẩy của hắn lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang, bắt lấy một cái gậy phòng thân, hạ quyết tâm mở cửa.

Mùi từ phòng khách tràn ra suýt nữa đã tiễn hắn về Tây Phương cực lạc.

Tiết Dương từ phòng ngủ chính mà thò đầu ra, nhét hai miếng giấy vào bên trong lỗ mũi, nói: "Ái chà, lỡ đánh thức Tống tiên sinh rồi sao? Lam Lam, con chó khi nãy ấy, vừa mới làm rơi bình đựng đậu hủ thúi do Hiểu Tinh Trần tự làm."

Tống Lam quay đầu hít vào một hơi, rồi ngay lập tức che miệng lại: "Tinh Trần làm cái này?"

Tiết Dương: "Ủa ngươi không biết sao? Hắn thích đậu hủ thúi nhất, đậu hủ thúi khô, đậu hủ thúi khối, đậu hủ thúi xào rau hẹ, bỏ thêm một chút tỏi."

"Được rồi!" Tống Lam rống lên một tiếng. Hắn cảm thấy như là miệng của hắn đang bị nhét đầy bởi đậu hủ thúi xào rau hẹ quấy tỏi, "Chúng ta mau mau dọn cái này đi."

"Được được, ta làm ngay." Tiết Dương mới nói xong thì bỗng nhiên di động vang lên, hắn tiếp điện thoại. "Ừ, ừ? Ừ! Ừ... Các ngươi mau đưa hắn đi phẫu thuật đi, ta qua ngay, đợi ta một chút!"

Tiết Dương khó xử mà nói: "Thật xấu hổ quá Tống tiên sinh, bạn của ta bị tai nạn giao thông, bảo ta mau chạy đến giúp hắn chi trả tiền phẫu thuật, mạng người quan trọng hơn tất thảy, ngươi hiểu mà nhỉ, ngươi dọn giúp ta trước nha. Đa tạ nhiều!"


Nói xong hắn nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.

Tống Lam tái mặt tuyệt vọng mà nhìn xuống đất, nhưng lòng tràn đầy trách nhiệm đã thúc đẩy hắn cầm lên cây chổi.

Tiết Dương đang ngồi bên ngoài xích đu của chung cư, cầm điện thoại mà xem camera phòng khách của mình hiện tại, cười đến ngửa tới ngửa lui.


Tống Lam cả đêm cơ hồ không chợp mắt được bao nhiêu, lau dọn phòng khách rồi tắm rửa 5 lần liên tiếp xong, dạ dày của hắn vẫn sông cuộn biển gầm.

Hắn phải vất vả vô cùng mới thả lỏng người mà ngủ được một lát, lại cảm thấy trên mặt có cái gì ướt ướt. Hắn từ từ mở mắt thì thấy Lam Lam đang vô cùng ngượng ngùng nhìn hắn. Tống Lam nhìn từ bên dưới mớ lông đen xù của nó, nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng do bị phát hiện đang lén hôn người ta của chú chó.

Tống Lam thần trí đều hỗn độn, thậm chí đã quên luôn nước miếng dơ thế nào.

Hắn lập tức đẩy chú chó ra mà nhảy xuống giường, kết quả là chân vừa mới chạm vào trong dép lê đã cảm thấy được cái gì mềm mềm ướt nóng.

Tống Lam như là ngay giây phút đó đã hoàn toàn hóa đá, không động đậy nổi.

Đúng lúc này, Tiết Dương lại mang cái tạp dề hồng phấn hình HELLO KITTY mà đi vào, mặt mày vô cùng vui vẻ: "Buổi sớm tốt lành nhe Tống tiên sinh, cảm ơn ngươi đã giúp ta dọn nhà nha. Ối trời ơi!! Chân ngươi bị làm sao vậy? A phải rồi, thật ngại quá, ngươi ngủ mà lại quên khóa cửa, bị tiểu Lam Lam vào quấy phá. Lại quên nói với ngươi, nó hay đến nhà ta chơi, phòng khách này trước đến giờ vẫn luôn là phòng của nó. Ăn uống tiêu tiểu đều ở chỗ này, cho nên mới tự tiện bài tiết trên giày ngươi. Bởi vì cả hai ngươi đều tên gọi là Lam Lam, thôi thì ngàn vạn lần đừng trách nó nha nha nha."

Tống Lam không muốn tắm rửa gì nữa.

Hắn chỉ muốn mọc da một lần nữa, để có thể đem cái lớp da hiện tại trên người mình lột ra! Lột ra!


Tống Lam tắm rửa xong mau chóng thu dọn cáo từ, thu thập hành lý. Ai ngờ từ bên trong hành lý của hắn lại phát hiện ra một đôi vớ thúi.

Tiết Dương cứ như là nhân vật phụ xuất hiện cực kỳ kịp thời ngay khi vai chính đang đánh nhau mà chú thích. Hắn lại xuất hiện mà giải đáp: "Ái chà, đây không phải là vớ thúi của Hiểu Tinh Trần sao? Thật ra Hiểu Tinh Trần không thích giặt vớ lắm đâu, đã vậy còn hay ném lung tung, ta tìm cả ngày nay định giúp hắn giặt, ai ngờ là bị ném đến tận đây, lại không khéo ngay cạnh rương hành lý của ngươi, ôi thật là, ta không muốn nói nhưng Hiểu Tinh Trần ấy, thói quen sinh hoạt tệ ơi là tệ!"

Tống Lam bất lực vô cùng mà xua xua tay, xách hành lý lên ngay lập tức bỏ chạy.


"YES! Kế hoạch toàn thắng!" Tiết Dương bắt tay, mang lên mặt nạ chống độc, mặc vào quần áo phòng độc, gắp cái vớ thúi đến không chịu được mà hắn đã cực khổ đặt mua từ trên taobao về mà ném vào thùng rác, bắt đầu tổng vệ sinh.

"Con mẹ nó một trận chơi lớn muốn banh cái nhà, cơ mà có thể khiến hắn vĩnh viễn không đến gần Hiểu Tinh Trần nữa, vẫn thật đáng giá mà. Lại đây, Tony!" Tiết Dương gọi chú chó, "Ngậm lấy thịt gà của ngươi nè, xuống lầu tìm chủ nhân của ngươi đi... Còn nữa, nếu để ta nhìn thấy nước tiểu của ngươi trong phòng ta thì đừng trách tại sao ta thiến ngươi nhé."


"Ngươi rốt cuộc đã tra tấn Tống Lam như thế nào?" Ngữ khí của Hiểu Tinh Trần khi trở về nhà là vô cùng bất đắc dĩ.

"Hăng hái thế? Vừa trở về đã hưng sư vấn tội," Tiết Dương trừng mắt, "Ta tra tấn hắn hồi nào, ta đã cố nhịn lấy sự khó chịu trong lòng, đối đãi tốt với hắn như vậy, mặt ta lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, cười như là tam bồi luôn nè. Ta chịu nhiều ủy khuất như vậy mà ngươi nói ta tra tấn hắn?! Ngươi muốn như thế nào, yên lành không muốn lại muốn cãi nhau đúng không?!"

(tam bồi: chỉ nữ phục vụ trong quán bar, vũ trường các kiểu, bồi ăn bồi uống bồi ngủ :v)

Hiểu Tinh Trần thở dài: "Ngươi có biết hay không, hắn vừa về nhà đã phát sốt, sốt đến điên đảo hai ngày liền, còn khéo léo tế nhị nhắc nhở ta cải thiện thói quen ăn uống, đậu hủ thúi không tốt cho sức khỏe, còn khuyên ta phải chú ý vấn đề sinh hoạt vệ sinh cá nhân. Tiết Dương, thủ đoạn của ngươi thâm sâu thật, nếu ta không giải thích rõ ràng đôi vớ kia là từ đâu mà ra, hắn hẳn đã có rất nhiều khúc mắc dành cho ta."

Tiết Dương đắc ý phản bác: "Không thể vững vàng tin tưởng sự trong sạch sạch sẽ của ngươi, bạn bè kiểu gì?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Hắn không dị nghị ta, nhưng hắn xác thật đã có dư chấn tâm lý về nhà chúng ta."

Tiết Dương trong lòng muốn hét lên rằng hắn muốn Tống Lam nhìn thấy hai ta một bước cũng không dám đến gần OK?

Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu: "Được rồi, sự cũng đã thành rồi, có thể nói cho ta biết kế hoạch vĩ đại của ngươi là gì không?"

"Bỏ đi, ta không muốn dọa chết trái tim thủy tinh yếu ớt bảy sắc cầu vồng của ngươi đâu, tóm lại là, đại trượng phu dùng mưu không dùng sức. Cao thì đã làm sao, có thắng nổi ta không?" Tiết Dương giơ ngón út lên, "Ta là đại trượng phu, hắn là con thỏ đế. Đa tạ đa tạ."

Hiểu Tinh Trần nhàn nhạt nói: "Mẹ của ta ngày mai đến đây, ngươi cũng muốn chiêu đãi bà y như vậy sao?"

Tiết Dương đột nhiên nhìn thẳng y: "Ai?"

"Mẹ của ta, ngày mai đến đây. Ta ở nhà bà chơi hai ngày, bà nói rất nhớ ta, một hai đòi sang đây ghé thăm một chút," Hiểu Tinh Trần cười cười, "Ngươi nếu vẫn là tiếp tục như thế này, ha ha. Biết đâu bà sẽ kéo ta về luôn?"

Tiết Dương phồng miệng: "Mode bình thường, mode khó, mode anh hùng. Thiếu hiệp, tại hạ đã chuẩn bị huyết lam dược, ngày mai, tại hạ sẽ rút kiếm anh dũng tiến công vào thành. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, núi đao biển lửa, nào ngại khó khăn chi. Tái kiến trong thành!"

Hiểu Tinh Trần nằm dài trên ghế sô pha, buồn bã nói: "Sẽ mặc tạp dề chứ? Hồng nhạt, còn có mèo Kitty, đáng yêu ghê, mượn từ bé gái nào đấy?"

"A, câu hỏi này cho thấy ngươi là một người nhanh nhạy sắc bén, tinh tế thông minh, hỏi rất hay," Tiết Dương quay đầu, "Hiểu Tinh Trần, ngươi mới về nhà, có đói bụng không chứ? Để ta đi nấu gì đó cho ngươi."


Ngày hôm sau, Tiết Dương chải cho tóc mái rũ xuống, che lại trán, mặc một cái tạp dề họa tiết checker màu xám nhạt đứng ở trước cửa nhà, ngoan ngoan như một sinh viên năm tốt, hiền huệ như một nam nội trợ đàng hoàn đứng đắn.

"Chào dì, con chính là Tiết Dương, là bạn trai của con dì," Tiết Dương nhe nhe răng nanh, dùng hết sức làm lộ ra lúm đồng tiền ở hai bên má, "Mời dì ngồi, con đi nấu cơm."

Dì Bão Sơn nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Để Tinh Trần nấu đi. Ngươi đến đây cùng ta nói chuyện."

"Không không," Tiết Dương xua tay, "Ở nhà chúng ta không có cái đạo lý bắt Hiểu Tinh Trần nấu cơm. Chức trách của Hiểu Tinh Trần chính là ăn. Chén cũng không cần rửa."

Bão Sơn hừ nhẹ: "Như vậy cũng không được. Việc nhà phải được san sẻ đồng đều bởi hai bên. Như vậy mới không khiến một bên ủy khuất, tích lũy oán khí."

"Dì nói rất đúng, chỉ có điều tính của con tương đối khác với người thường, con yêu việc nhà nhất trên đời, việc nhà không giao cho con làm, cả người con ngay lập tức bứt rứt khó chịu. Con tuyệt đối không ghi thù ghi hận gì hết. Bây giờ để con đi xem canh đã sôi chưa."

Hiểu Tinh Trần nghẹn cười, cũng lười vạch trần hắn.

Bão Sơn liếc mắt nhìn Hiểu Tinh Trần một cái. Hiểu Tinh Trần buông xuống khóe miệng, cầm lấy giẻ lau: "Để con đi lau bàn...."


Tiết Dương mấy ngày liền cosplay vợ hiền dâu thảo diễn xuất cực kỳ cao siêu, sinh hoạt vô cùng hài hòa với Bão Sơn. Buổi tối, Hiểu Tinh Trần massage cho hắn, cúi người xuống hôn hôn lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Vất vả cho ngươi rồi, con dâu hiếu thảo ạ."

Tiết Dương chộp lấy miệng y mà hôn lên: "Xoa eo, ta còn cần phải dùng eo làm ngươi."

"Đợi dì đi đã," Hiểu Tinh Trần đỏ mặt, "Khi đó sẽ thưởng cho ngươi."

"Còn chờ dì đi làm gì?" Tiết Dương nghiêng người chặn y lại, "Đêm nay chơi luôn đi."

"Không được. Mẹ của ta giữ tâm thanh tịnh cả đời, chắc chắn không thích loại âm thanh thế này..."

"Ngươi quá coi thường hiệu quả cách âm nhà chúng ta đi?"

Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ mặt hắn: "Ngươi quá coi thường ngươi ấy. Được rồi mà, dì chỉ ở vài ngày liền đi thôi. Nhịn một chút đi."

Tiết Dương nóng nảy: "Bà già kia chừng nào đi!"

Hiểu Tinh Trần: "Sao ngươi lại không lựa lời mà nói nữa rồi, ai già cơ chứ. Yên tâm đi, mẹ nuôi của ta đông con lắm, không chỉ có mỗi một mình ta, ở một hai ngày đổi mới không khí rồi sẽ đi thôi."

"... Được thôi."


Tiết Dương không ngờ hắn chiếu cố Bão Sơn tốt đến mức dì ấy quyến luyến không đi, ở thêm tận mười ngày nữa.

Trong lúc múc canh cho Bão Sơn, hắn hỏi: "Dì ơi, trong số các con của dì thì Hiểu Tinh Trần là tuyệt vời nhất, dì biết tại sao không?"

Bão Sơn hỏi tại sao?

Tiết Dương: "Bởi vì bạn trai của Hiểu Tinh Trần rất tuyệt vời. Con rể cũng coi như là một nửa con ruột rồi."

Đợi đến khi Bão Sơn cười thì Tiết Dương thử nói: "Con dì tốt như vậy, dì ở thêm vài ngày, ở thêm hai tháng cũng được, con rất thích dì, dì ở bao lâu con cũng vui hết."

Bão Sơn gật đầu: "Thế cũng được, vậy làm như vậy đi. Ta ở đến hết mùa xuân. Đến khi trời nóng lên ta sẽ quay về núi."

Hiểu Tinh Trần suýt nữa phun hết cơm canh ra, Tiết Dương nuốt xuống ngụm máu tươi chực chờ tràn ra cổ họng, thiếu chút nữa xỉu ngay tại chỗ.

"Thật tốt quá!" Hắn cắn răng cười.


"Ban ngày ta không cần phải xuống bếp, ban đêm thì ta không cần phải thị tẩm," Hiểu Tinh Trần nhấp môi cười nhạt, "Tĩnh tu ba tháng, sống như một quý tộc rảnh rỗi, thư thái nhẹ nhàng, không vướng bận bởi ham muốn trần tục. Cho nên thoải mái chút đi. Tiết đại quan nhân, nếu là nhịn không được, ngươi có thể ra sô pha ngủ."

Tiết Dương đêm nay thâm trầm như một bức điêu khắc trong học viện mỹ thuật. Hắn chống tay, lặng yên bất động, nhưng đầu óc thì đang xoay chuyển không ngừng.

Đột nhiên, hắn mở to mắt.


Bão Sơn mỗi lần từ trong WC đi ra đều sẽ có thể thấy con nuôi của mình cùng Tiết Dương đang lặng lẽ hôn hít. Không phải là miệng đối miệng đút trái cây, mà là Tiết Dương ôm con của bà hôn thật sâu. Hiểu Tinh Trần bị hắn giữ chặt, thanh âm lẩm bẩm đặc sệt: "Nhanh lên, mẹ ta ra bây giờ."

Mỗi lần thấy như vậy, bà đều lại lén trốn trở về, đợi đến khi bọn họ xong xuôi rồi mới giả vờ không thấy gì mà bước ra.

Lúc ăn cơm, khi bà lặng lẽ nhìn xuống phía dưới khăn trải bàn, sẽ thấy chân của Tiết Dương hướng đến nơi nào đó của con bà trêu chọc, quả thực khó coi. Bà dùng tay quạt quạt khuôn mặt đang nóng dần lên của mình, xoay đầu không nhìn.

Lần đó Tiết Dương giặt quần áo xong, Bão Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nội y tình thú phấp phới tung bay trong gió, cả đầu đều đau, mắt cũng đau.


Một ngày nọ, Tiết Dương kể cho Bão Sơn nghe có khu vui chơi giải trí trong khu vực sắp mở ra, Bão Sơn rất lấy làm hứng thú.

Tiết Dương còn cực kỳ quan tâm chu đáo mà dặn dò: "Dì à, để con đưa chìa khóa nhà cho dì."

Bão Sơn cầm lấy xong rồi liền đi đến khu vui chơi. Kết quả là bà phát hiện ra Tiết Dương đã nhớ nhầm, đúng ra là ngày mai mới mở cửa, thế là bà lại quay trở về.

Bước đi động tác của bà đều rất nhẹ nhàng, phong thái tựa như hồng nhạn đạp tuyết bùn, bà rất ôn nhu mà lấy chìa khóa mở cửa vào.

Mắt vừa mới nhìn vào đã thấy trong phòng khách, trên sô pha, Tiết Dương đang đè con mình xuống, đâm vào bên trong cơ thể của con mình, "phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch"...........

Bà không cẩn thận đã phải nhìn thấy cái vật thô dài đỏ tím kìa, ngay lập tức dùng tay che lại mắt mình.

Hiểu Tinh Trần vội vàng bảo vệ Tiết Dương, lấy quần áo che đậy cơ thể của hai người, lắp ba lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ ơi, tại sao mẹ lại, không phải là mẹ đang, sao mẹ đã về rồi."

Bão Sơn lại quạt quạt: "Ta... lại ra ngoài đây."


Tối hôm đó, Bão Sơn tâm sự riêng với Hiểu Tinh Trần: "Tinh Trần này, ta là mẹ mà không suy nghĩ đến nơi đến chốn. Các ngươi huyết khí phương cương, ta ở chỗ này, quả thật không tiện. Ta sẽ về núi đây."

Hiểu Tinh Trần khổ sở khuyên giải một hồi, Bão Sơn vẫn kiên trì giữ vững quyết định. Động tác của bà còn rất nhanh, một hai thu dọn hành lý xong, ngày hôm sau đã đi mất rồi.

Tiết Dương ôm Hiểu Tinh Trần: "Phúc lợi đâu phúc lợi đâu phúc lợi đâu?"

Hiểu Tinh Trần cười cười, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo SM.


Một hôm nọ, khi cả hai cùng nhau về nhà, một người ở lầu dưới chào hỏi Tiết Dương: "Ái chà Tiết Dương, sự kiện lần trước ngươi cùng hội người cao tuổi chúng ta tổ chức quả thật không tồi, đầu óc người trẻ tuổi quả thật linh hoạt. Khi nào lại tổ chức thêm một lần nữa đi?"

Hiểu Tinh Trần đột nhiên nhìn về phía hắn.

Tiết Dương gượng cười hai tiếng: "Ha ha, sau này có gì nói tiếp ha. Có việc, ta phải về nhà trước."

Hiểu Tinh Trần giậm chân: "Tiết Dương! Lại là ngươi cố ý!"


_____________________

Tác giả: đại thần Mân Mi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro