Giữ chặt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#ĐOẢN: GIỮ CHẶT EM
Bệnh viện A, một đoàn y bác sĩ đang đẩy chiếc giường vào phòng cấp cứu. Không khí lúc này cực kì căng thẳng.
- Các người mà không cứu được cô ấy thì đừng trách tôi. Cái bệnh viện này sẽ theo các người chôn theo.
Giọng nói đó của không ai khác chính là Thiệu Huy. Anh là chủ tịch của tập đoàn Thiệu Gia, tập đoàn của anh luôn đứng nhất. Vì vậy đi đâu ai cũng phải nể mặt.
Trong bệnh viện bây giờ rất căng thẳng. Nếu không cứu cô gái ấy thì họ sẽ không còn miếng cơm.
1 tiếng
Rồi lại 2 tiếng
...
8 tiếng đồng hồ
Cuối cùng cửa bệnh viện cũng mở ra. Dẫn đầu là bác sĩ Hàn, người được coi là có tay nghề giỏi nhất cả nước bước ra. Tháo khẩu trang ra, khuôn mặt nhợt nhạt đứng trước Thiệu Huy nói về bệnh tình của cô gái đó, cô gái tên Nhã Tịnh đã khiến cả bệnh viện lo lắng.
- Thiệu thiếu gia, tình hình của cô ấy bây giờ tạm thời không sao rồi. Nhưng  có một việc tôi cần nói với ngài.
Bác sĩ ấp úng nói
- Có chuyện gì nói thẳng ra.
Thiệu Huy liếc mắt nhìn
- Bởi vì va đập quá mạnh mà mắt của cô ấy không còn nhìn thấy nữa.
Nghe xong, anh ngã ngồi trên hàng ghế. Mắt nhìn vào vô định.
- Tại sao chứ. Cô ấy không nhìn thấy ư. Việc này rất tàn nhẫn đối với cô ấy. Không được, tất cả là do cô ta gây nên.  Nhược Vũ, cô sẽ không được sống tốt đâu. Tôi sẽ trả lại cô gấp trăm rồi gấp ngàn lần.
Anh nghiến răng nói ra từng chữ một.
Nói xong, anh đứng dậy đi về phía trước:
- Các người chăm sóc tốt cho cô ấy. Xong việc tôi sẽ quay lại.
- Vâng. Tôi biết rồi.
Ra khỏi bệnh viện, anh lấy xe phóng thật nhanh về căn biệt thự đó. Căn biệt thự có người phụ nữ có tên Nhược Vũ đang ở.
Về đến nhà, anh đạp cửa xông vào căn phòng tối tăm. Tiện tay bật lấy điện. Liếc qua liếc lại thì thấy cô đang ngồi co mình trong góc nhỏ. Lạnh giọng quát:
- Nhược Vũ. Con đàn bà độc ác này. Là cô đã hại Nhã Tịnh. Cô lăn ra đây cho tôiii.
Thiệu Huy đứng đó tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Nhược Vũ dựa mình vào tường từ từ đứng dậy. Chân run run đứng không vững, thều thào nói:
- Không phải tôi mà. Tôi có làm gì cô ấy đâu. Tại sao anh cứ cố chấp đổ tội cho tôi hả.
Cô vừa nói vừa khóc. Cô đã làm gì sai chứ. Cô gả vào cái nhà này cũng hai năm rồi. Lấy anh là vì gia định ép buộc. Vì để cứu công ty, cứu bố, cứu mẹ, cứu cả người em trai bệnh tật. Vì gia đình mà cô phải hi sinh bản thân, lấy người mà cô không yêu. Nhưng đâu ai ngờ rằng lấy nhau được một năm cô đã đem cả trái tim mình trao cho anh. Nhưng anh nào để ý.
Một năm sau khi cưới, cô ấy- người yêu cũ của anh lại quay trở về. Trong cái khoảnh khắc anh dắt cô ấy về nhà, cô đã tuyệt vọng biết bao. Ngày đầu dẫn người ấy về, anh nói rằng:
- Đây là Nhã Tịnh, cô ấy đã quay trở về rồi. Từ trước tới giờ tôi chỉ yêu mình cô ấy. Cô ấy từ giờ sẽ là chủ của cái nhà này.
Cái nhìn của anh đối với cô ấy luôn dịu dàng. Còn với cô thì chưa được bao giờ như vậy.
Ánh mắt ấy có ý cười. Chỉ gần cô ấy, anh mới cười. Nụ cười ấy thật tỏa nắng. Anh thật đẹp.
Những suy nghĩ của cô chỉ giữ trong lòng, nhìn họ ân ân ái ái mà lòng cô lại đau.
Từ trước tới giờ đối với anh, cô chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi. Trong mỗi lần hoan ái, anh không bao giờ gọi tên cô. Anh chỉ gọi duy nhất một cái tên, đó là Nhã Tịnh.
Sau mỗi lần làm chuyện đó cô chỉ biết ngậm ngùi. Vì cô biết anh sẽ không bao giờ yêu mình. Cô lẳng lặng sống đến ngày hôm qua. Chịu đựng những cái đánh, cái chửi của cô ta. Cô sống trong cái nhà này còn không bằng một người hầu.
Mỗi bữa cơm, cô không được ăn ngon mà toàn ăn đồ thừa. Nếu không phải gia đình thì cô đã bỏ đi rồi.
Cô ta sau lưng đối xử với cô rất tệ. Hầu hạ cô ta không đúng ý thì cô sẽ bị nhịn cơm, bị đánh bầm người. Người cô dần dần gầy đi. Còn ở trước mặt anh, cô luôn tỏ ra mình yếu đuối, nhu nhược, ai nhìn cũng mềm lòng.
Một lần, vì cô không hầu hạ tốt, cô ta định đẩy cô từ trên cầu thang xuống nhưng không ngờ lại bị ngã theo cô. Lúc đó cô ta còn đang mang thai. Đúng lúc đó anh về, anh quát ầm lên:
- Nhược Vũ, cô ấy và đứa con mà bị làm sao thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Cuối cùng anh bế cô ta rời đi trước mặt cô. Còn cô và đứa con của cô thì sao. Cô đau quặn người nằm đó, máu chảy đầy sàn. Nhìn mà thảm. Nếu không nhờ người làm giúp cô thì có lẽ bây giờ cô đã chết rồi.
Sau hôm đó, anh cấm cô không được bước chân vào nhà chính. Anh đem cô nhốt trong nhà kho bụi bặm. Đó không phải là nơi tốt để cho một người mới xảy thai ở.
Cô nghe được tin Nhã Tịnh bị sảy thai và bị vô sinh.
Còn lần này, không phải cô hại cô ta. Là tự cô ta gây ra rồi tự làm chính mình bị thương. Giờ cái gì cũng đổ lên người cô. Không bằng giết cô đi còn hơn.
Quay lại với hiện tại, Thiệu Huy đang tiến lại chỗ Nhược Vũ. Tay dơ lên tát "bốp", tiếng kêu thật to.
- Anh đánh tôi?
Cô lảo đảo ngã xuống sàn. Ngước mắt lên nhìn anh. Một dòng nước mắt lăn dài trên má đỏ ửng. Má cô in hằn năm ngón tay của anh.
Anh cúi đầu xuống cầm lấy cằm của cô gằn giọng nói:
- Cô tự làm tự chịu. Cô sẽ sống không được yên đâu. À tôi nhắc nhở cô, đợi Nhã Tịnh khỏe lại, cô sẽ phải lấy đôi mắt của mình tạ tội với cô ấy. Hahaha đáng đời con đàn bà đê tiện.
Cô tuyệt vọng thật sự. Đêm hôm đó cô ngồi co mình khóc suốt cả đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro