Giữ chặt em(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#ĐOẢN: GIỮ CHẶT EM (tiếp)
Sáng hôm sau, khi người hầu mang cơm tới thì phát hiện cô cắt tay tự vẫn. May phát hiện kịp thời nên cô không có vấn đề gì.
Trong bệnh viện, Thiệu Huy đang đứng trước giường bệnh tức giận nhìn cô:
- Nhược Vũ, tôi nói cho cô biết, cô tuyệt đối không được tự ý chết. Muốn chết thì cũng phải do tôi quyết định. Cô nghe rõ chưa hả.
Nhược Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng rồi im lặng. Từ bây giờ cô sẽ từ bỏ tình yêu này. Vì anh ta không xứng đáng.
- Tôi nói cô có nghe thấy không hả. Hay cô muốn giả điếc.
Anh nắm cằm cô đưa khuôn mặt tiều tụy quay đối diện với mặt anh. Lâu lắm rồi anh không nhìn kĩ khuôn mặt này. Thực ra thì cô cũng rất đẹp, chỉ là anh quá để ý Nhã Tịnh mà không để ý đến cô. Gương mặt ấy bây giờ tiều tụy đi rất nhiều. Bỗng trong lòng anh nhói lên. Nhưng một giây sau đó anh đã phủ nhận điều này. Anh hất tay ra, quay người hướng ra phía cửa lạnh giọng nói:
- Cô nhớ chăm sóc bản thân tốt từ bây giờ. Đợi cô ấy khỏe lại sẽ tiến hành thay mắt.
"Rầm" cánh cửa đóng lại. Cô chỉ ngồi im đó. Mắt vẫn dán lên cánh cửa vừa đóng lại.
Cuộc đời cô chỉ đáng vậy thôi sao. Cô sinh ra là để bị người ta chi phối sao. Tại sao không để cô được sống tốt. Tại sao khi cô tuyệt vọng buông xuôi tất cả để được chêt mà cũng ngăn cản. Tại sao chứ?
Anh trở lại căn phòng mà Nhã Tịnh đang nằm đó. Ngồi đó thất thần nghĩ về cô. Trước đây cưới cô về chỉ vì lợi ích công ty. Là cha cô đã gả cô vào. Nói thật thì ông ấy bán cô cho anh nhưng cô lại không biết điều đó. Anh lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Với cả lúc đó Nhã Tịnh bỗng biến mất bỏ lại anh một mình. Anh cảm thấy buồn và tuyệt vọng. Người mình yêu bỏ rơi mình. Khi lấy về, anh được cô chăm sóc rất chu đáo. Đúng mẫu người vợ hiền đảm đang. Anh lúc đó cũng dần dần quên đi cảm giác cô đơn.
Nhưng một năm sau đó, vào một ngày anh nhận được điện thoại từ Nhã Tịnh. Anh cảm thấy lúc đó rất bất ngờ, hạnh phúc bủa vây.
Khi gặp được Nhã Tịnh thì anh luôn quan tâm, chiều chuộng cô ta.
Còn cô, dần bị anh lãng quên. Rồi môt ngày anh dẫn Nhã Tịnh về nhà giới thiệu với Nhược Vũ. Không hiểu sao lòng anh cũng khó chịu nhưng cũng bỏ sang một bên.
Dần dần vì quá chiều Nhã Tịnh mà cô trở thành như bây giờ.
Anh cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng đó chỉ là thoáng qua.
Chớp nhoáng hơn hai tháng trôi qua, Nhã Tịnh cũng đã dần hồi phục. Nhưng điều làm cô ta tức điên lên là cô ta bị mù không nhìn thấy gì. Cứ gặp Thiệu Vũ là lại khóc gào lên đòi chết. Bây giờ cũng vậy:
- Thiệu Vũ. Bây giờ em không thấy được anh nữa rồi hic. Có phải anh sẽ không cần em nữa không? Huhu
Thiệu Vũ nhìn cũng thấy đau lòng:
- Em yên tâm. Đợi em hoàn toàn bình phục anh sẽ lấy đôi mắt của Nhược Vũ thay cho em.
Anh ôm cô ta vào lòng, tay vỗ vỗ lưng an ủi.
Nhược Vũ ngày ngày ngồi thất thần bên cửa sổ. Đến giờ ăn, người ta đưa cơm đến thì ăn. Đưa nước thì uống. Giờ cô không khác gì con ngốc. Cứ ngốc mãi một chỗ. Ngồi đợi người ta mang đôi mắt của mình cho người khác.
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Nhưng đêm hôm trước khi hiến mắt, cô không ngờ rằng anh uống say rồi tìm đến cô trút giận. Làm cô xong rồi còn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Cô cũng chẳng buồn để ý.
Sáng hôm sau, cô được gọi dậy rất sớm. Cô được y tá sửa soạn cho rồi chuẩn bị vào phòng cấp cứu.
Có phải sau ngày hôm nay cô sẽ được tự do phải không?
Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu cô.
Sau 5 tiếng phẫu thuật, cuối cùng cũng thành công. Chiếc giường bệnh của Nhã Tịnh được đẩy ra ngoài rồi đưa tới phòng hồi sức. Anh cũng đi theo. Cô lúc này tuyệt vọng nằm trong phòng phẫu thuật, không gian đối với cô bây giờ toàn màu đen. Cô thều thào nói với vị bác sĩ kia, bác sĩ Trạch. Người được điều từ nước ngoài về để thay mắt cho Nhã Tịnh.
- Bác sĩ, tôi có một yêu cầu, anh có thể đưa tôi ra khỏi đây được không. Đưa tôi rời xa nơi này. Đi đâu cũng được, miễn là không gặp lại bọn họ.
Bác sĩ Trạch nhìn cô nhíu nhíu mày:
- Cô thật sự muốn đi khỏi đây? Nếu vậy trong hôm nay tôi sẽ đưa cô về Mỹ cùng tôi. Hãy nhớ gọi tôi là Trạch Dương là được rồi.
- Cảm ơn anh, Trạch Dương.
Cô cười cười thỏa mãn trả lời.
Sau ngày hôm đó, Thiệu Huy không còn thấy bóng dáng của Nhược Vũ ở đâu. Anh có đi tìm khắp nơi nhưng không hề có một tin tức nào.
Nhã Tịnh vẫn được anh chăm sóc rất tốt, được chiều chuộng, trong nhà bây giờ không còn Nhược Vũ nên cô rất kiêu, tự cho mình là bà chủ, ngược đãi người hầu, giả bộ yêú đuối trước mặt anh. Vì vậy người trong nhà không ai ưa cô ta.
Được một khoảng thời gian, anh phát hiện ra căn bản Nhã Tịnh quay về không phải là vì yêu anh mà là vì tài sản của anh. Anh lúc đó rất tức giận. Nhưng nhiều nhất là hối hận. Anh đuổi cô ta ra khỏi nhà, khiến cô ta sống không bằng chết.
Những ngày sau đó anh trở thành một con sâu rượu. Rượu là bạn.
Anh nhớ cái cảm giác một năm trước đó: ấm áp, hạnh phúc. Mặc dù chưa nói với cô một lời yêu thương nào nhưng trong lòng anh bây giờ rất nhớ cô, muốn nói với cô những lời yêu thương, muốn chăm sóc cô chu đáo.
5 năm sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro