Giữ chặt em ( tiếp 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm sau
Trong sân bay, hình ảnh ba người đang nắm tay nhau đi, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Họ đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
- Aaa em bé kia thật dễ thương
- Ôi hai người kia thật đẹp, thật xứng đôi.
- Gia đình họ nhìn thật hạnh phúc. Ghen tị quá đi.
Người phụ nữ kia không ai khác đó là Nhược Vũ. Đứa bé kia là con của cô, tên Tiểu Mộng. Người đàn ông đi bên cạnh cô chính là bác sĩ Trạch Dương- người đã đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Tại sao sau 5 năm họ lại trở về đây???
Tại vì Nhược Vũ muốn trở lại để thay mắt. Có người thích hợp hiến mắt cho cô.
Trở lại 5 năm trước, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô nhờ bác sĩ Trạch đưa cô rời khỏi nơi đau thương này.
Đặt chân đến nước Mỹ xinh đẹp nhưng cô lại không hề cảm nhận được vẻ đẹp của nó. Vì sao ư. Vì mắt cô bị người ta lấy đi mất rồi. Mặc dù đến một nơi khác nhưng cô không hề cảm nhận được sự vui vẻ, thoải mái chút nào.
Ngày ngày cô vẫn một mình yên tĩnh trong căn phòng lạnh lẽo. Không hề bước chân ra khỏi nhà. Trạch Dương cũng đã khuyên cô nên ra ngoài nhưng cô bỏ ngoài tai. Anh cũng hết cách. Nhưng sau hai tháng, cô nhận được tin cô có thai. Cô không biết nên vui hay buồn nữa. Vì nó là con của anh ta, người đàn ông tàn nhẫn đó.
Cái thai dần dần lớn lên. Cô cũng dần dần buông bỏ được quá khứ để tiếp tục sống.
Cuối cùng cái ngày làm mẹ cô cũng tới. Sinh đứa con đầu thật vất vả. Người ta sinh con ra được nhìn con khôn lớn. Còn cô sinh con nhưng ngay cả mặt con cô cũng không thấy được. Hỏi xem cô làm mẹ như vậy có ổn không?
May có sự giúp đỡ của Trạch Dương nên hai mẹ con cô cũng vượt qua tháng ngày vất vả.
Bốn năm nuôi con lớn lên, cô đã chịu biết bao là đau khổ. Tự chính bản thân cô vực lên nên mới có ngày hôm nay. Trong khoảng thời gian đó, cô được tin có người thích hợp để hiến mắt cho cô.
Vì vậy, lần trở về này là để cô tìm lại ánh sáng cho chính mình.
Trở về nơi này, mặc dù đã cố quên đi quá khứ đau thương đó nhưng nó vẫn ùa về trong đầu cô. Cố nén nó lại nhưng có lẽ không được.
- Tiểu Mộng, con nhớ nắm chặt tay của mami nha.
- Dạ, con nhớ rồi ạ. Mami nhớ nắm chặt tay con để con dẫn mami đi.
May cho cuộc đời cô còn đứa con này. Nó là niềm hạnh phúc lớn nhất mà ông trời ban tặng cho cô. Trạch Dương đi làm thủ tục xong, trở lại đưa hai mẹ con cô về biệt thự.
Sáng hôm sau, cửa phòng mở ra, Trạch Dương nắm tay Tiểu Hồng đi vào:
- Nhược Vũ, em hãy chuẩn bị đi. Bệnh Viện đã gọi tới nói hôm nay em sẽ được phẫu thuật.
Cô đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Cảm giác vui mừng không thể tả được.
- Cảm ơn anh, Trạch Dương. Bao năm nay may nhờ có anh mà mẹ con em mới được như ngày hôm nay.
- Đã là bạn bè thì đừng nói lời khách sáo như vậy. Thôi em chuẩn bị đi. Anh đưa Tiểu Mộng ra ngoài trước.
Đến bệnh viện, anh đỡ cô vào phòng chờ. Đến giờ, mọi người tập hợp lại phòng cấp cứu tiến hành phẫu thuật.
Tích tắc
Lại là 5 tiếng trôi qua, Trạch Dương bước ra ngoài với vẻ mặt hài lòng. Tiểu Mộng thấy cửa mở liền chạy tới hỏi thăm xem tình hình của mẹ thế nào. Bao năm nay, cô bé không hề trách móc mẹ. Không bao giờ hỏi ba ruột mình là ai vì sợ mẹ buồn. Đối với cô bé, mẹ là người tuyệt vời nhất.
- Mami, người xem nè, con có xinh đẹp không?
Hôm nay chính là ngày cô tháo băng ở mắt ra. Từ hôm phẫu thuật xong cô đã cố nhịn xuống sự vui mừng và hạnh phúc. Cô muốn nhìn thấy con gái mình. Bao năm nay con bé đã phải chịu thiệt thòi rồi.
Từ từ mở mắt, đầu tiên là cảm giác mờ mịt, ánh sáng chiếu vào làm cô nhíu mày. Rồi dần dần thích ứng được với ánh sáng. Người cô thấy đầu tiên chính là con gái của cô. Cô xúc động đến bật khóc. Với tay ôm con bé vào lòng.
-Tiểu Mộng, mẹ xin lỗi. Mấy năm nay con chịu thiệt rồi. Mẹ chưa cho con cảm thấy hạnh phúc. Con yên tâm từ giờ mẹ sẽ bảo vệ con.
- Mẹ đừng nói vậy. Con như này đã hạnh phúc lắm rồi. Con không cần thứ gì khác, có mẹ là đủ rồi.
- Con gái ngoan của mẹ.
Nói rồi cô thơm hai phát vào má Tiểu Mộng
Bên cạnh Trạch Dương nhìn hai mẹ con mà cảm thấy yên lòng. Bao năm qua họ sống tuy không phải quá khổ sở nhưng trong lòng không hề thoải mái. Bây giờ họ được bù đắp rồi.
- Trạch Dương, anh đứng ngây người ra đó làm gì vậy.
- À không có gì. Em nghỉ ngơi cho khỏe. Mai sẽ xuất viện.
- Hì, cảm ơn anh rất nhiều.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của cô vô cùng thuận lợi. Cô muốn sống ở đây một thời gian. Vì vậy Trạch Dương đã trở lại Mỹ để tiếp tục công việc của anh.
Cho đến một hôm, buổi sáng sớm, cô đưa Tiểu Mộng ra ngoài đi mua đồ. Đến gần trưa, cô đưa Tiểu Mộng đi ăn trưa. Trong lúc chọn đồ ăn, Tiểu Mộng vì quá phấn khích nên đã chạy lung tung. Khi cô quay lại, tay cầm đồ ăn nhưng không thấy con bé đâu. Vội vàng để đồ ăn xuống chạy đi tìm.
- Tiểu Mộng, con đâu rồi. Đừng làm mẹ sợ mà.
Trong một gian hàng khác, Tiểu Mộng cũng đang đi tìm mẹ của mình.
- Mami đâu rồi. Mami ơi.
Vừa chạy vừa khóc bỗng 'rầm', cô bé đâm phải một cái gì đó rất cứng, ngã xuống sàn.
Khi ngước lên nhìn, cô bé ngạc nhiên vì đó là một người đàn ông cao, đặc biệt rất đẹp trai. ( còn bé mà đã mê zai vậy rồi >.<). Quên luôn cả việc khóc tìm mẹ, Tiểu Mộng đứng lên vỗ vỗ bẩn trên mông, giơ tay ra:
- Chào chú đẹp trai. Con tên Tiểu Mộng. Chú tên gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại là gì? Có bạn gái chưa? Nếu chưa thì con có thể ...
Chưa nói xong, cô bé nhìn được cái liếc mắt vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm. Nhưng cô bé vẫn không bỏ cuộc.
- Này chú kia. Chú kiêu thế. Chú tên gì?
- Thiệu Huy.
Giọng lạnh nhạt lên tiếng.
- À. Chú có bạn gái chưa?
- Này nhóc, bố mẹ nhóc đâu lại để đi một mình như vậy.
- aaa. Chết rồi. Mẹ đâu rồi. Thôi bye chú, con đi tìm mẹ đây.
Thật lâu sau, Nhược Vũ và Tiểu Mộng mới tìm được nhau. Cô mua chút đồ ăn rồi đem về.
Bên phía Thiệu Vũ, sau khi Tiểu Mộng đi khỏi thì anh mới chợt hoảng hốt trong lòng. Con bé thật giống cô ấy. Khi ra khỏi cửa hàng, anh cũng nhìn thấy bóng dáng cô ấy nhưng sợ đó chỉ là ảo giác. Bao nhiêu năm qua, tìm suốt 5 năm trời nhưng không thấy kết quả. Về tới nhà, anh liền cho người đi điều tra cô một lần nữa. Dù có chút manh mối anh cũng phải tìm. Là anh nợ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro