Giữ chặt em ( tiếp3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng reng reng
Tiếng điện thoại vang lên, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha lười biếng cầm điện thoại lên, nhíu mày:
- Alo, có chuyện gì không?
- Thiệu thiếu gia à, là tôi, chuyện hôm nọ anh nhờ tôi đi điều tra, tôi đã điều tra ra được rồi.
Lúc này, khi nghe tới chuyện đó, anh đứng bật dậy:
- Thật sao? Gửi hết tài liệu qua cho tôi.
Bây giờ anh biết được, thì ra là cô qua Mỹ cùng với bác sĩ Trạch, cái người đã từng phẫu thuật cho Nhã Tịnh.
Thì ra cô sống khổ sở như vậy. Là do anh, chính anh là người gây nên. Nhưng cô đã có con? Đứa bé là con của ai? Lúc này nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu anh. Chẳng lẽ cô và tên bác sĩ đó có cái gì đó mờ ám. Càng nghĩ anh càng tức.
Hôm nay, sau những ngày tập rượt, Thiệu Huy bắt đầu cuộc hành trình theo đuổi lại Nhược Vũ. Tại quán caffe Gió, anh ngồi đối diện cô, vẻ mặt hơi ngượng.
- Anh gọi tôi ra đây làm gì? Tại sao anh biết số của tôi?
- Chỉ cần điểu tra một chút là có thể biết được.
- Tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với anh. Có chuyện gì nói luôn đi rồi sau này đừng gặp lại nhau nữa.
- Em có phải sống rất cực, đúng không?
Cô nhếch miệng
- Đó là do anh ban cho tôi, không phải sao?
Anh cúi mặt xuống, tâm trạng anh lúc này rất tệ.
- Đúng, là do anh. Anh đã quá ngây thơ khi tin lời cô ta.
- Hối hận cũng không có ích gì. Tôi của hiện tại sống rất tốt.
Nói xong, cô đứng dậy khỏi ghế định đi.
- Vậy đứa bé là con của ai?
Anh ngước mặt lên hỏi cô.
- Nó là con của tôi. Sao? Anh hại tôi rồi bây giờ quay sang hại cả nó à?
Cô nhíu mày khó chịu. Nó là con của cô, cô mang thai nó vất vả như thế nào mới sinh ra nó. Nếu anh mà động đến con của cô thì sẽ không sống yên đâu.
- Cấm anh động đến con bé.
Anh khó mà mở lời
- Anh sẽ không động đến nó. Em yên tâm.
- Nhớ lời anh nói. Tôi phải đi. Tạm biệt. Đừng đến làm phiền tôi và con của tôi.
Nói rồi cô một mạch bước ra khỏi quán. Cô thật ngạc nhiên. Tại sao anh ta biết cô ở đây? Khi nhận được điện thoại từ anh, tim cô xém rớt ra ngoài.
Anh bây giờ nhìn trưởng thành hơn nhiều. Gương mặt cũng vì đó mà trở nên có sức hút hơn. Nhưng cô sẽ không tha thứ cho anh. Một chút cũng không.
Thời gian sau đó cũng không thấy anh làm phiền đến cuộc sống của cô. Cô sống bây giờ rất tốt. Tiểu Mộng cũng đã đi học mẫu giáo ở một ngôi trường cũng khá ổn.
Một lần, đang đi làm, cô nhận được tin Tiểu Mộng bị ngất đưa vào phòng cấp cứu. Cô lo lắng bỏ cả công việc để tới bệnh viện. Nhưng đến nơi nhận được thông báo bệnh tình của Tiểu Mộng, cô rất đau lòng. Làm một người mẹ, chưa kịp chăm sóc cho con chu đáo mà con đã mắc một căn bệnh máu trắng thì sao không lo cho được. Giờ cô biết làm gì bây giờ. Không được chữa trị, con bé sẽ chết. Mà bệnh này làm gì có ai chữa khỏi.
Những ngày sau đó, cô chỉ thẫn thờ ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Mộng. Chỉ có mấy ngày thôi mà con của cô đã trở nên tiều tụy thế này rồi.
Trạch Dương nghe tin cũng từ Mỹ quay về đây. Mặc dù Tiểu Mộng không phải ruột thịt của anh nhưng anh luôn xem nó như con gái của mình.
Lúc này, trong căn phòng có chút ảm đạm, Nhược Vũ đang ngồi nhìn Tiểu Mộng nằm đó. Mới ngày nào nó còn khỏe mạnh mà giờ đã yếu đến mức này rồi. Trạch Dương bước vào phòng nhìn một lượt rồi nói:
- Nhược Vũ, em nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đi, đã mấy ngày rồi em chưa ăn được gì. Nếu em còn như vậy thì không chịu được mất. Em mà bệnh thì ai sẽ chăm sóc cho Tiểu Mộng.
- Đừng lo cho em, em không sao đâu.
Lúc này, trên chiếc giường bệnh, Tiểu Mộng yếu ớt từ từ mở mắt, nhìn thấy mẹ đang ngồi thất thần ở đó, nghe thấy ba Trạch Dương nói vậy, cô bé thều thào nói:
- Mami, con không sao
Nghe được giọng nói quen thuộc, cô quay ra nhìn, nước mắt cô trào ra:
- Là mẹ không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi.
- Mami nhìn xem con vẫn còn khỏe mà.
- Được, chỉ cần con khỏe lại mami sẽ dẫn con đi chơi, mua đồ ăn ngon cho con.
- Mami hứa nha. Đợi con khỏe lại nhớ dẫn con đi đấy nha.
Tiểu Mộng bị bệnh Thiệu Huy không hề hay biết. Sau khi được trị liệu, Tiểu Mộng đã khỏe lên rất nhiều. Lúc này, hai mẹ con đang đi dạo quanh công viên. Nhìn đứa con của mình, cô không khỏi đau lòng. Chắc đây là ý trời. Nếu mất đi con bé thì cô không biết cuộc sống của cô sẽ như thế nào. Đứa con này ông trời ban cho cô, nó là chỗ dựa tinh thần cho cô, vậy mà bây giờ nó lại như vậy.
Thấm thoắt lại qua một khoảng thời gian, không biết tại sao bệnh tình của Tiểu Mộng ngày càng tệ.
Một hôm, Tiểu Mộng hỏi một câu khiến cô sững sờ
- Mami, con biết tình trạng của mình hiện giờ như thế nào. Lần này con có một câu hỏi muốn mami trả lời. Mami có thể cho con gặp mặt ba một lần không?
Cô lúng túng trước câu hỏi của Tiểu Mộng. Vốn dĩ cô không muốn cho con bé biết nó có một người cha như vậy. Bây giờ nó muốn biết, chẳng nhẽ cô phải đi tìm anh sao? Như vậy rất khó. Vì sau hôm gặp, cô nghe được tin anh đã có bạn gái.
Nhưng vì con nên cô đã quyết định đi gặp anh để nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro