Đoản: Giữ chặt em ( end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật khó khăn khi hẹn anh ra gặp mặt.
Hôm nay, cô dẫn theo Tiểu Mộng đến gặp mặt bố ruột mình. Vì thân thể yếu ớt nên cô phải ẵm con bé đi vào quán. Lúc này quán caffe không đông khách cho lắm, cô bước vào một gian phòng, cô thấy anh đã ngồi ở đó sẵn rồi. Nhưng bên cạnh anh còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp. Họ nhìn tương đối xứng đôi.
Cô cũng không biểu hiện gì tiến đến ngồi đối diện. Đặt Tiểu Mộng ngồi bên cạnh cô. Lúc này anh lên tiếng:
- Cô gọi tôi tới đây là có chuyện gì? Không phải cô đã nói tôi không được làm phiền tới cô sao? Giờ sao lại gặp rồi.
Cô hơi khó chịu.
-Anh, cô ta là ai vậy?
Cô gái bên cạnh anh chỉ cô hỏi.
- Là người bạn cũ thôi.
Anh cố ý nhấn mạnh từ "bạn".
Bỗng Tiểu Mộng cất giọng nói hơi yếu ớt:
- Là chú đó à, chào chú a. Đây là mẹ của con.
Cô bé vừa nói vừa chỉ chỉ vào cô giới thiệu.
Cô lúc này bế Tiểu Mộng lên đùi cô ngồi. Thẳng thắn vào vấn đề. Vẻ mặt cô hơi tệ:
- Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.
Lúc này, anh quay sang cô gái kia nói:
- Em ra ngoài kia trước đợi anh, một lát nữa anh ra rồi chúng ta đi mua sắm. Ngoan.
Vừa nói vừa sờ sờ tóc cô ta.
Cô ta hậm hực bước đi ra ngoài.
- Nói được rồi.
Anh quay mặt lại.
- Anh không tò mò đứa con này của tôi sao?
- Tại sao tôi phải tò mò?
- Tại vì anh là bố của nó.
Cô cúi mặt giọng càng ngày càng thấp.
- Thật nực cười, lúc trước không phải cô nói tôi không được đến gần nó hay sao. Với lại tôi đâu biết được nó là con của ai. Nhỡ đâu nó là con của thằng đàn ông khác thì sao.
Anh mỉa mai nói.
Hai tay cô nắm chặt, ôm chặt Tiểu Mộng. Tiểu Mộng khó hiểu.
- Mẹ, đây là bố của con sao?
- Ừ, đúng vậy
Anh nhướng mày:
- Đừng gọi bừa. Ta không phải bố của con. Nói xong chưa, tôi còn có việc phải làm, không rảnh mà ở đây tán ngẫu với cô.
Lúc trước, anh đã cầu xin cô cho anh cơ hội nhưng cô từ chối. Anh đâu còn cách nào khác đành tìm cách quên đi cô. Không muốn dính dáng tới cô. Một thời gian, anh tìm được một cô gái rất thích hợp với anh. Tưởng chừng cuộc sống của anh đã ổn, không ngờ hôm nay cô hẹn anh ra rồi nói anh có một đứa con. Anh không chắc đó là con của anh.
- Tôi đi trước, tạm biệt.
Anh đi gần đến cửa, cô lấy hết dũng khí để nói ra:
- Con bé bị bệnh máu trắng rồi. Sẽ không còn nhiều thời gian. Tôi cầu xin anh làm tròn trách nhiệm người bố với nó chỉ trong một thời gian thôi. Tôi hứa sẽ không đòi hỏi gì ở anh nữa. Đợi sau này, tôi sẽ rời khỏi nơi này, được không?
Anh dừng lại một chút nhưng rồi cũng quay người bước ra khỏi cửa.
Cô lúc này thả lỏng người, trên mặt, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. Tiểu Mộng đưa bàn tay nhỏ lau lau nước mắt rồi an ủi cô:
- Mẹ đừng khóc, con không sao mà. Không có bố cũng không sao. Chỉ cần có mẹ là đủ rồi. Sau này nếu con có bị gì thì mẹ nhớ đừng buồn quá. Hãy sống thật hạnh phúc nha mẹ. Mẹ hứa đi, nào ngoắc tay hứa với con.
Tiểu Mông đưa ngón út ra, cô cũng đưa tay ra, móc tay với con bé.
- Mẹ hứa, con gái ngoan, chúng ta về thôi.
Hai người lại trở lại bệnh viện, vì Tiểu Mộng cần phải được chăm sóc chu đáo.
Sau khi gặp Nhược Vũ, Thiệu Huy tâm trạng trở nên tồi tệ. Tối đến, anh ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, suy nghĩ về nhưng gì cô nói hôm nay. Anh cầm điện thoại gọi cho một người:
- Đi điều tra đứa bé xem có phải con tôi hay không.
Bên kia đồng ý, anh dập máy.
Con bé bị bệnh máu trắng sao? Trước điều tra làm gì có thông tin này. Chẳng nhẽ bây giờ mới mắc phải.
Sáng hôm sau, tại bệnh viện, Tiểu Mộng ngồi trên giường ăn cháo. Trên đầu cô bé bây giờ tóc rụng càng ngày càng nhiều, máu mũi cũng chảy càng ngày càng liên tục. Ai cũng lo lắng và thương cho cô bé. Còn nhỏ mà đã mắc phải căn bệnh này. Là người lớn còn không chịu được huống chi là trẻ con.
Đang ăn, cánh cửa mở ra, Thiệu Huy bước vào, trên tay cầm một bọc đồ.
Nhược Vũ ngơ ngác nhìn anh.
- Có cần phải nhìn tôi như vậy không? Tôi đến là để thăm con bé.
Cô cũng chỉ ừ một câu.
Ăn xong, cô đi ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn anh với Tiểu Mộng. Tiểu Mộng nằm quay lưng với anh, anh ngồi đó nhìn nhìn rồi cất tiếng hỏi:
- Con sao vậy?
Tiểu Mộng vẫn im lặng.
- Quay đây nhìn ba này.
Sau khi điều tra được thì Tiểu Mộng đúng là con của anh. Anh cũng không ngờ sau đêm say đó, cô lại mang thai con của anh.
Anh tiến tới nhấc người cô bé xoay qua đối diện với anh. Vừa xoay qua, anh nhìn thấy Tiểu Mộng đang khóc.
- Tại sao lại khóc?
Tiểu Mộng buồn bã trả lời:
- Tại sao ba lại bỏ rơi mẹ con con? Hic. Tại sao...hic lại không muốn nhận con...tại sao ba lại đối xử lạnh nhạt với mẹ huhu. Tại sao ba lại đi yêu người con gái khác, trước kia còn lấy mắt mẹ cho người khác. Ba có biết là mẹ con rất đau khổ không hả. Ba thật tàn nhẫn. Giờ con không cần ba. Có mẹ là đủ rồi.
Anh nghe xong những lời nói đó mà lòng nhói đau. Quả thật anh đã làm rất nhiều điều sai trái. Là anh sai trước, cũng không mong được cô tha thứ.
- Là lỗi của ba, hôm đó ba không nên đối xử vs hai người như vậy. Ba xin lỗi. Con mau khỏe lại rồi ba người chúng ta sống hạnh phúc nha.
Bên ngoài cửa, nhìn hai cha con như vậy, cô cũng vui vẻ hơn một chút rồi. Nhưng cũng không mong gì ở anh. Chỉ cần anh tốt với một mình con bé là được rồi.
Thời gian trôi qua, mặc dù có sự chăm sóc của cả Thiệu Huy và Nhược Vũ cùng bác sĩ Trạch nhưng tình trạng sức khỏe của Tiểu Mộng vẫn càng ngày càng nặng.
Hôm nay, vào một ngày trời đẹp, cả ba người đang ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn những bông hoa anh đào nở rộ, cô nhìn Tiểu Mộng trong lòng có một chút bất an. Thiệu Huy đang ôm cô bé trong lòng.
- Tiểu Mộng, con nhìn xem, hoa nở đẹp không? Đẹp như con vậy đó
Tiểu Mộng cười cười nói:
-Có phải cả ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc phải không? Con cũng sẽ lớn lên rồi cũng sẽ rất xinh đẹp phải không?
Hai người đều nhìn Tiểu Mộng rồi gật gật đầu:
- Sẽ như vậy.
- Nhưng hình như con không thực hiện được lời nói rồi. Con tự nhiên mệt quá.
Một chất lỏng chảy ra từ mũi cô bé ko ngừng. Nhìn thấy tình cảnh này, cô đau lòng không nguôi.
- Đừng như vậy mà Tiểu Mộng, mẹ tin con gái của mẹ sẽ ổn thôi.
- Mẹ, mẹ hứa rồi đấy, sau khi con chế, mẹ nhớ phải sống thật hạnh phúc.
Nói rồi quay qua anh:
- Ba nhớ chăm sóc cho mẹ con thật tốt nha ba.
- Ba hứa mà.
Anh nhìn mà không kìm được nước mắt. Anh còn chưa làm bố được lâu mà. Tại sao giờ phải chứng kiến cảnh này.
- Con mệt quá, để con ngủ một lát, đừng gọi con dậy nha.
Nói rồi hai mắt cô bé dần dần nhắm lại. Xung quanh thật yên tĩnh. Cô một lúc sau mới bắt đầu khóc thật lớn.
Thế là Tiểu Mộng đã ra đi dưới ánh nắng ấm áp, dưới những cánh hoa đào mới nở.
Sau tang lễ của cô bé, mấy tháng sau, cô quyết định rời xa thành phố này một lần nữa.
Trong sân bay, cô đang đợi giờ lên máy bay. Khi chuẩn bị bước vào, đột nhiên cánh tay bị kéo lại, cả người cô ngã vào lòng một người nào đó. Cô hảng hốt:
- Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang chuẩn bị kết hôn sao?
- Kết hôn? Anh hủy bỏ rồi. Thực ra cô ấy không phải người anh yêu thật lòng. Người anh yêu bây giờ chỉ có mình em. Cho anh một cơ hội để bù đắp lại những gì anh gây ra nhé. Về với anh, được không?
Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
- Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro