Nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn từ nhỏ đã bị phụ mẫu bỏ rơi, trở thành đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ. Suốt tám năm trời, hắn sống mà không hề biết đến niềm vui, bởi lẽ, cuộc sống của hắn chỉ toàn có những cuộc rượt đuổi vì miếng ăn và những trận đòn khi không chạy thoát được. Nếu không nhờ có nàng, có lẽ, hắn sẽ mãi mãi sống cuộc sống như thế cho đến khi hắn chết vì bệnh tật, vì đói, hay vì bất cứ thứ gì khác. Nàng là ân nhân của hắn, là sư phụ của hắn, và cũng là người duy nhất trong lòng hắn.
~IOI~

Hắn gặp nàng năm hắn được 11 tuổi, dưới tán cây anh đào đang nở hoa. Hắn nằm dài dưới tán cây, ngửa mặt nhìn những bông hoa đào nở rộ xinh đẹp động lòng người, nhưng hắn lại không có một chút cảm xúc gì. Hắn đang nằm chờ chết. Đói lả và đau đớn, tay trái không cử động được. Bọn ăn mày kia đã đánh gãy tay của hắn để giành đi vài hào lẻ mà hắn trộm được của người ta. Hắn hận kẻ sinh ra hắn, hận kẻ bỏ rơi hắn và hận cả cái cuộc đời khốn kiếp này. Hắn nhắm mắt lại, cố cử động tay trái, nhưng không được. Hắn tuyệt vọng rồi. Nghèo đói và giờ là tàn phế, ông trời quả thật muốn trêu đùa hắn. Hắn mở mắt hắn muốn nhìn cho kĩ cảnh vật của thế gian này, để nguyền rủa nó và rồi cắn đứt lưỡi mình để kết thúc một cuộc đời đầy bi kịch. Và lúc ấy, hắn đã thấy nàng. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc xõa dài chạm vào tay hắn ngưa ngứa. Dưới tán cây anh đào, giữa những cánh hoa rơi như tuyết, nàng nói : “Có muốn nhận ta làm sư phụ không?”

~IOI~
“Tiểu đồ đệ, ngươi có tên không?”
Giọng nàng trong trẻo như chuông bạc, ánh mắt lại sáng ngời như sao, đôi môi hồng hồng khẽ mỉm cười. Đó là lần đầu tiên, có người không lớn tiếng chửi mắng hắn, không trừng mắt nhìn hắn, lại còn… cười với hắn. Kẻ lang thang như hắn đột dưng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc không gọi được tên. Hắn không biết đó là gì, hắn chỉ biết, trái tim vốn đã khô héo của hắn, đột dưng có một dòng nước mát chảy qua, mà đôi mắt chỉ thấy cuộc sống màu đen đơn điệu của hắn, lại trở nên vô cùng sống động. Hắn ngồi ngơ ngẩn một lúc r đáp:
“Không có.”
“Vậy để ta đặt cho người một cái tên. Ta tên là Nghê Thường, vậy liền đặt cho người là Vũ Khúc. Vũ Khúc Nghê Thường, Vũ Khúc Nghê Thường, nghe thật êm tai.”
Phải, Vũ Khúc Nghê Thường, Vũ Khúc cả đời gắn liền với Nghê Thường, vĩnh viễn không tách rời. Câu nói của nàng, cái tên nàng ban cho hắn, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt trong tâm trí hắn.
~IOI~
“Sư phụ, người nhìn con xem, con múa kiếm có phải rất đẹp không?”
Vũ Khúc vừa múa kiếm vừa hớn hở gọi Nghê Thường. Chỉ ở bên cạnh nàng 1 năm, mà đứa trẻ vốn ít nói, lạnh lùng lại trở nên hoạt bát lạ thường, hơn nữa lại còn hay cười. Hơn nữa, càng ở gần nàng, Vũ Khúc càng có nhiều điểm giống Nghê Thường, từ nét chữ đế cách chăm chú đọc sách, lật sách cho đến nụ cười, dáng vẻ lúc luyện kiếm. Trên dưới Hoa Vũ Giáo ai cũng nói, Nghê Thường và Vũ Khúc có thật nhiều điểm giống nhau, chắc hẳn là ông trời sắp đặt sẵn cho hai người duyên sư đồ. Nhưng chỉ có Vũ Khúc mới biết, những thói quen, hành động, thậm chí cả khẩu vị của hắn, đều do hắn bắt chước sư phụ mình, một cách âm thầm. Vũ Khúc sùng bái Nghê Thường, hắn muốn đem tất cả mọi thứ của Nghê Thường, trở thành một phần của hắn. Nhưng ý nghĩ này, vẫn còn ngây ngô lắm, cho đến khi hắn nhận ra, mắt của hắn chỉ hướng về Nghê Thường nhưng mắt của nàng, lại không hướg về hắn.
Nụ cười hớn hở của Vũ Khúc ngưng đọng khi hắn nhìn về Nghê Thường. Ánh mắt nàng đang hướng về đại hộ vệ Lâm Thương. Hai người đang đứng dưới gốc mai, cười thật rạng rỡ. Lâm Thương đưa tay gỡ lấy cánh hoa rơi trên tóc sư phụ hắn, mỉm cười dịu dàng như đang chăm sóc một bảo vật trân quý. Mà sư phụ của hắn, hai má của nàng đã sớm đỏ từ lâu. Hình ảnh đôi trai tài gái sắc này trước mắt những người khác, hệt như một bức tranh. Nhưng đối với Vũ Khúc lại chẳng khác nào một cái gai. Tim của trang nam nhi vừa tròn 14 tuổi đột nhiên cảm thấy nhoi nhói. Đêm đó, hắn hỏi sư phụ:
“Sư phụ, người có thể …… chỉ nhìn một mình đồ nhi không?”
Đáp lại câu hỏi dè dặt của hắn là cái xoa đầu dịu dàng của nàng. Nàng nói:
“Đồ đệ ngốc, trên dưới Hoa Vũ Giáo có rất nhiều đệ tử trạc tuổi con, nếu sư phụ chỉ nhìn mỗi con, những người khác sẽ không luyện tập chăm chỉ, hoặc  là, sẽ bị thương.”
Không phải vậy!!! Vũ Khúc muốn hét lên rằng ý hắn không phải như vậy. Nhưng mà không hiểu sao hắn lại không thể nói ra câu đó. Hắn chỉ trầm mặc nhìn Nghê Thường, nàng đang thêu một cái khăn tay, nàng không nhìn hắn, nên nàng không thể biết được, ánh mắt của Vũ Khúc nhìn nàng sâu bao nhiêu.

~IOI~
“Nghe nói Nghê Thường sư tỷ cùng Lâm Thương sư huynh đã được giáo chủ ban hôn rồi đó. Hình như đợi Lâm Thương sư huynh đi làm nhiệm vụ bí mật mà giáo chủ giao cho, bọn họ sẽ thành thân”
“Ai cha, bọn họ trai tài gái sắc, vốn rất xứng đôi, chuyện được giáo chủ ban hôn cũng có gì là lạ đâu.”
“Đúng vậy, chỉ có Lâm Thương sư huynh võ công cao cường mới có thể lọt vào mắt của Nghê Thường sư tỷ thôi.”
Hóa ra sư phụ yêu Lâm Thương sư bá vì người giỏi võ công. Được, nếu sư phụ muốn trao thân cho nam nhân mạnh nhất, hắn nguyện vì nàng, trở thành người mạnh nhất thế gian, để ánh mắt người, có thể nhìn về hắn. Vũ Khúc cắn răng, bỏ dở cái màn thầu đang ăn, đi về phía rừng trúc sau núi để luyện kiếm.

~IOI~

10 năm sau, giang hồ dậy sóng. Vũ Khúc người của Hoa Vũ Giáo đánh bại tất cả cao thủ, trở thành minh chủ võ lâm. Hắn mừng rỡ, muốn về Hoa Vũ Giáo, mang chiến tích khoe với Nghê Thường. Đường đến Hoa Vũ Giáo xa ngàn dặm, Vũ Khúc vừa đi vừa thêu dệt trong đầu cảnh hắn và Nghê Thường tương ngộ sau 6 năm xa cách. 6 năm, hắn rời Hoa Vũ Giáo đã được 6 năm, hắn nhớ nàng đến phát điên lên được. Nhưng vừa về tới Hoa Vũ Giáo, hắn mới hay tin, năm năm về trước, giáo chủ đã tổ chức hôn lễ  cho sư phụ của hắn và Lâm Thương rồi. Đêm Vũ Khúc trở về Hoa Vũ Giáo, hắn đã giết tổng cộng 105 mạng người của giáo, kể cả giáo chủ. Giáo chủ - kẻ đẩy Nghê Thường ra xa hắn – đã chết, 104 người còn lại – vui mừng nhìn Nghê Thường rời xa hắn – đã chết, Lâm Thương – kẻ cướp đi sư phụ, người duy nhất hắn yêu thương, cũng phải chết. Đêm đó, đại ma đầu khiến người người kinh sợ đã ra đời.

~IOI~
“Sư phụ, người có thể nói với đồ nhi một câu được không?”
Vũ Khúc quỳ dưới đất, vẻ mặt hèn mọn đến đáng thương nhìn Nghê Thường. Nghê Thường ngồi trước mặt hắn mà như đã cách xa vạn dặm. Ánh mắt nàng không còn rạng ngời như xưa mà trở nên lạnh lẽo vô hồn, đôi môi chẳng còn mỉm cười dịu dàng nữa, giọng nói của nàng, hắn cũng không được nghe nữa. Chỉ vì, Vũ Khúc đã bắt cóc sư phụ, truy sát Lâm Thương, dồn hắn đến đường cùng khiến hắn phải nhảy vực. Xác cũng không tìm được. Sau khi biết tin Lâm Thương nhảy vực chết, Nghê Thường không còn hằng ngày khuyên bảo hắn quay về con đường chính đạo, buông tha Lâm Thương nữa. Mà chỉ ngồi một chỗ lặng im, cơm không ăn, nước không uống, hệt như một bức tượng. Mặc cho hắn – đại ma đầu hung bạo khiến người người khiếp sợ - nhỏ giọng cầu xin như thế nào, sư phụ của hắn vẫn bỏ mặt hắn. Nàng giống như… giống như hắn ngày đó, không còn thiết sống nữa…..
~IOI~
“Có thể để ta ra ngoài hít thở không khí không”
Sau nhiều ngày im lặng, rốt cục, sư phụ của hắn cũng mở miệng nói chuyện. Chỉ tiếc, giọng của người là khàn khàn suy yếu chứ không phải là giọng nói êm tai như chuông bạc trước kia. Vũ Khúc rất mừng rỡ, vội vàng chấp thuận yêu cầu của Nghê Thường. Hắn bảo người mang thức ăn ra cho sư phụ, đợi nàng chịu ăn rồi, nàng muốn đến nơi nào, hắn đều đi với nàng. Nghê Thường vẫn không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng ăn cháo trắng. Hắn không vội, không vội. Khó khăn lắm mới đi tới bước đường này, trở thành nam nhân cường đại nhất thế gian, loại bỏ Lâm Thương, đoạn đường dài ấy, hắn còn ẩn nhẫn đi qua được, huống chi… huống chi là ở cùng với sư phụ, đợi nàng quay đầu nhìn hắn. Vũ Khúc rất có lòng tin, sớm muộn gì, Nghê Thường cũng sẽ mở lòng với hắn.
Sau khi Nghê Thường ăn xong, liền nói muốn đi tắm rửa thay quần áo. Hắn lập tức cho người chuẩn bị. Có lẽ sư phụ của hắn cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi. Hắn sai người chuẩn bị cho nàng một bộ bạch y thật đẹp giống như năm đó. Nghê Thường mặc vào, trở nên xinh đẹp như một tiên nữ. Nàng lạnh lùng đi ra ngoài, còn Vũ Khúc vẫn như ngày xưa, đi sau nàng, như một cái đuôi nhỏ.

~IOI~
Nghê Thường cứ đi mãi, đi mãi, đến khi nàng gặp một cây mai đang héo dần. Nàng tới gần đó vuốt ve nó, mỉm cười hạnh phúc như đang gặp lại tình lang. Nụ cười của nàng khiến Vũ Khúc đang đứng ở xa ngẩn người. Thật đẹp, trước giờ, hắn chưa từng thấy sư phụ cười đẹp đến như thế. Nhưng mà, nụ cười này, lại có chút gì đó không đúng, nó không phải là một nụ cười vui vẻ thật sự. Vũ Khúc nhíu mày nhìn cây mai, cây mai nhắc hắn nhớ đến Lâm Thương và cảnh vật năm xưa. Lâm Thương! Đúng rồi, chính là vì Lâm Thương, sư phụ mới cười như thế. Tay Vũ Khúc siết thành nắm đấm, chết tiệt, thành ma vẫn ám lấy sư phụ của hắn. Vũ Khúc tức giận, xoay đầu đi nơi khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu, thì đã nghe phập một tiếng. Nghê Thường không biết từ đâu lấy ra một con dao, đâm thẳng vào ngực trái của mình. Máu đỏ nhuộm lấy bạch y xinh đẹp. Vũ Khúc mở to mắt, nhìn sư phụ của mình ngã xuống đất, đầu gục vào thân cây mai, như thiếu nữ ngủ quên gục đầu vào vai tình lang. Hắn nhìn chằm chằm vào gốc cây mai, vào nữ nhân mặc áo trắng, vào gương mặt của nàng, vào đôi môi đang mấp máy của nàng. Hắn biết, nàng đang nói: “Lâm Thương, gặp lại chàng rồi.”
Vũ Khúc gầm lên một tiếng rồi lao đến đó, giật lấy Nghê Thường, uỳnh một tiếng. Nội lực của hắn đánh nát gốc mai héo. Hắn lay lay người Nghê Thường, đôi mắt đỏ đầy tơ máu. Vừa lay hắn vừa gọi:

“Sư phụ, người mở mắt ra nhìn đồ nhi đi. Sư phụ, người mở mắt ra đi.”
Đôi mắt sáng như sao không mở ra nhìn hắn nữa.
“Sư phụ, làm ơn mở mắt ra nhìn đồ nhi đi. Sư phụ…”

Mặc cho nước mắt của Vũ Khúc rơi đầy trên áo Nghê Thường, nàng vẫn cứ nhắm chặt mắt.

“Sư phụ, xin người, một lần nhìn đồ nhi.”

Vũ Khúc cúi đầu, ôm lấy Nghê Thường, nghẹn ngào nỉ non. Nhưng đôi mắt của nàng vẫn khép chặt. Cả đời này, đôi mắt của Nghê Thường không bao giờ chỉ nhìn mỗi Vũ Khúc. Mà đôi mắt của Vũ Khúc không thể nhìn thấy gì khác ngoài Nghê Thường. Nghê Thường mất rồi, Vũ Khúc cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì nữa. Hắn chỉ nghe thấy âm thanh nàng nói trước đây.

“Ta tên là Nghê Thường, vậy liền đặt cho người là Vũ Khúc. Vũ Khúc Nghê Thường, Vũ Khúc Nghê Thường, nghe thật êm tai.”

Vũ Khúc Nghê Thường, Vũ Khúc cả đời gắn liền với Nghê Thường, vĩnh viễn không tách rời. Sư phụ, người đừng nghĩ đi rồi đồ nhi sẽ buông tha người. Đồ nhi vĩnh viễn sẽ không rời xa người, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời.
~IOI~

Nhiều năm sau đó, thiên hạ đồn rằng, trên giang hồ có một tên ma đầu rất kì quái, hắn luôn cõng trên lưng một cỗ quan tài màu trắng. Bất kỳ ai động vào cỗ quan tài kia, đều chết không kịp chớp mắt.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro