Viễn vông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường tới cầu Nại Hà lạnh lẽo âm u, hắn bước từng bước, lòng hân hoan mong chờ gặp lại người xưa. Một kiếp vừa qua, là hắn si ngốc, không nhận ra tình cảm của nàng. Sau khi nàng chết đi, hắn mới hiểu trong hắn, nàng chiếm vị trí quan trọng như thế nào. Đáng tiếc đã quá muộn. Là vua của một nước, hắn không thể cảm tính mà tự vẫn đi theo nàng. Hắn sống lây lất qua một kiếp, chỉ mong chờ có giây phút này.


Ngày trước hắn là vua, nàng là phi. Nàng có lần đã nói với hắn. Cả đời nàng không thể độc chiếm hắn, chỉ hi vọng, sau khi xuống Âm ti, được nhìn thấy tên nàng cùng tên hắn trên đá Tam Sinh. Ngày đó, Hoàng Hậu mắng nàng loạn ngôn, sai người đem nàng ra đánh 100 roi. Còn hắn, chỉ cười nàng si ngốc. Ngày đó, hắn có biết bao nhiêu phi tần, há gì phải chịu để một người độc chiếm?


Vậy mà ngay lúc này, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi tới đá Tam Sinh, có lẽ nàng cũng ở đó.


Nhưng khi đến nơi, người không thấy. Trên đá Tam Sinh cũng không có tên hai người.


"Đời người, có rất nhiều người si ngốc yêu một người không chỉ có một mình mình. Trải qua bao nhiêu đau khổ, nàng liệu có thể cam tâm chấp nhận cái loại thương tâm kia mà tiếp tục yêu người ích kỷ như ngươi? Viễn vông, suy nghĩ viễn vông. Không có ai mãi mãi đứng chờ một người luôn làm bản thân tổn thương đâu."


Một tên thư sinh đi lướt qua hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm. Mà hắn lúc này, vẻ mặt cũng bần thần. Hoá ra, chỉ là viễn vông. Tình cảm đã sớm tàn lụi ở kiếp trước rồi.


Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro