Kẻ say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Vũ
Thể loại: Tản văn ​

Kẻ say vốn dĩ đặc biệt hơn những kẻ bình thường khác...
là khi say, nhãn quan của những kẻ đó
Khác thường hơn...​

Đèn bừng sáng,
Nhạc nổi lên,
Rèm kéo mở.
Cầm sư bắt nhịp.
Bàn đào hội đã khai tiệc rồi.

Một bản thánh ca ngân trong gió, lời hát đu mình trong từng thớ gỗ. Những dây nhạc uốn lượn ớm mình thẹo vẻ trang nghiêm của khu nhà thờ xưa cổ. Mặt gỗ trầm mặc dưới ánh bụi của thời gian, nét cổ kính đến bất giác khiến người ta kính cẩn nghiêng mình. Rồi bài thánh ca cũng lặng yên khi những thiên sứ với đôi cánh trắng xinh đẹp đáp xuống, rắc những hạt bụi vàng.

Cả không gian lặng ngắt. Là lòng người đang muốn níu giữa đôi cánh thiên thần?

Chợt, đâu đó rì rầm tiếng nước chảy. Đó là tiếng nước hay chính là tiếng hát thiên nhiên đang gọi người dậy từ cõi mơ? Là nước cuộn vỗ chân cầu rung lắc hay chính trái tim người say khẽ rung lên? Là người say cảnh sinh ảo mộng hay là người ta đã đặt chân lên cây cầu nối liền hai bờ hư - thực? Dòng sông trong vắt vẫn cuồn cuộn hùng vĩ chảy bên những nương dâu xanh rì bạt ngàn ngút cả chân trời.

Bàn tiệc đã dọn, mĩ cảnh trước mắt. Phải chăng có người chưa uống đã say?

Say. Là người ngưỡng vọng núi non hùng vĩ hay ngẩn ngơ trước những cành đào hồng chạm khẽ mặt hồ? Những rừng thông bạt ngàn vẫy chào khiến lòng xao động hay chính bóng thông soi mặt gương mắt làm người thoáng chốc giật mình? Không khí lạnh, sương giăng, tong mắt kẻ say, ngưng tụ lại, hóa thành những bông tuyết trắng tinh xinh đẹp đọng lại trong từng hơi thở, khẽ mơn man làn da, sợi tóc. Tinh khôi và xinh xắn!

Giữa lòng hồ, một chiếc bè con gãy tả tơi, nửa chìm nửa nổi. Bập bềnh giữa dòng chỉ chực lặng vào những con nước. Cơn gió nhẹ cũng đủ làm nó chao đảo. Một cánh đào rơi cũng khiến những thanh tre mục ruỗng rền rỉ, run, lay.

Mặt trời đã ngả bóng, nhuộm mặt hồ thành một màu đỏ máu diễm lệ mà thật thê lương. Mặt hồ đỏ ối nuốt trọn chiếc bè con!

Mĩ thực đã hết, mĩ tửu đã cạn, mĩ cảnh đã tàn.
Tiệc cũng nên kết thúc.
Liệu kẻ say đã tỉnh?

Hương rượu vẫn còn vấn người
Hay đã bị những cơn gió tạt tỉnh tự lúc nào?

Một tiếng sao lẻ ngân thay lời từ biệt.
Hoàng hôn đã buông,
Nắng cũng đã đi rồi!

Tàn tiệc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro