Những ngày qua chỉ là em vẫn không ngừng yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu đơn phương chính là cảm giác muốn bước tới không được, mà buông bỏ lại càng không đành. Chỉ đứng mãi đó dùng dằng với những bộn bề nước mắt.
Em yêu một người rất nhiều. Nhưng em lại không thể đến với người ấy. Vì em sợ, sợ tình yêu này chỉ như giọt nước mỏng manh, sợ người ấy sẽ không yêu em, sợ người ấy sẽ xa lánh em. 
Em với người ấy chẳng là gì của nhau. 
Chẳng là bạn cũng chẳng thân thiết gì.
Chỉ là những người dưng xa lạ. Nhưng em lại nỡ yêu người lạ ấy. Em lại lỡ thương người ấy mất rồi. 
Mặc cho người ấy không hề biết đến tình cảm của em.
Mặc cho người ấy có đối xử lạnh lùng với em.
Thì em vẫn thương, vẫn yêu dù là chẳng chung đường.
Mỗi ngày, em đều ngóng trông để được thấy hình bóng của người, giọng nói của người, dù chỉ là một chút thoáng qua. 
Dẫu biết rằng sẽ chỉ em là người khổ đau thôi. Nhưng em vẫn cố chấp. Cố chấp với cái mối quan hệ không tên này. Một mối quan hệ không có bắt đầu, lại càng chẳng có kết thúc. Nó như giọt sương mỏng manh. Chỉ cần chạm vào là vỡ nát. Yêu mà không dám nói. Đau cũng chỉ biết lặng câm. 
Em, sinh ra là để yêu người. Nhưng là lỡ một nhịp, chậm một giây. Là có duyên gặp nhau nhưng lại chẳng có duyên bên nhau. Vậy nên cứ mãi thầm thương vậy đấy. Không dám nói chỉ dám lặng nhìn phía xa. Thấy người vui, thấy người hạnh phúc, là đã mãn nguyện lắm rồi. 
Người ta nói em ngu ngốc.
Người ta bảo em cố chấp.
Khi cứ mù quáng đi yêu người không yêu mình.
Khi cứ rung động vì một người sẽ mãi chẳng là của mình. 
Chỉ có em cứ mãi ảo tưởng. Ảo tưởng rằng người ấy cũng yêu em. Ảo tưởng rằng ngày nào đó em và người sẽ được ở bên nhau. Nhưng em nhận ra em cứ mong, cứ chờ, cứ khao khát, cứ hy vọng. Thì em nhận lại chỉ toàn đắng cay. 
Em đã từng đọc đâu đó một câu:
Vì sao có những người con gái
Ôm mãi một mối tình vô vọng
Dõi theo suốt cuộc đời một hình bóng...
Có chạm vào cũng trôi tuột hư không...
Đúng vậy, yêu người nhưng người lại chẳng hề biết. Thương người nhưng người lại chẳng quan tâm. 
Em yêu người mất rồi. Em chẳng biết phải làm sao nữa khi mà gặp người tim em nó như bị lạc nhịp. Em chẳng biết phải làm sao nữa khi mà người đã ở trong tâm trí em từ bao giờ rồi. Lúc nào em cũng nghĩ về người. Lúc nào em cũng nhắc đến người. Lúc nào em cũng chỉ mong gặp người. Dù là nhìn thấy người thoáng qua thôi. Cũng đủ làm em vui rồi. 
Giá như trái tim em còn đủ lạnh lùng. 
Thì chắc nó sẽ không loạn nhịp mỗi khi gặp người.
Giá như chúng ta không gặp nhau.
Thì chắc em sẽ không buồn đau đến vậy.
Và... 
Giá như... người biết.
Rằng... em... đã yêu người rất nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro