08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thực sự không có bất kỳ sự can thiệp nào trong công cuộc chữa bệnh trầm cảm của Jungkook.

Tôi chỉ đơn giản là đối xử với anh ấy như một người bình thường, cố gắng hết sức khiến anh ấy vui vẻ, dỗ dành anh ấy như dỗ một đứa trẻ con, luôn cho anh ấy cảm giác an toàn.

Chỉ như thế thôi, bệnh tình của anh tự nhiên sẽ có chuyển biến tốt.

Có thể nói, tôi đã phần nào bù đắp lại phần tự ti, nhạy cảm do gia đình anh mang lại. Anh ngày càng dựa dẫm vào tôi, nhưng cũng trở nên phấn chấn, tự tin vào chính mình hơn trước.

Trợ lý của anh đã tìm tôi nói chuyện: "Thực ra tôi vẫn biết sếp phó mặc tình cảm của mình lên người khác là không nên. Nhưng nói thật là cũng chẳng còn cách nào nữa cả. Sếp tôi quả thực là một người thuộc tuýp..."

Não yêu đương!

Anh ta không có gan nói ra ba chữ này. Tôi hiểu rõ nhưng cũng không nói thay lời anh ta.

"Thực ra tôi cũng thấy như vậy không hay. Cốt lõi tinh thần của anh ấy là người khác chứ không phải là anh ấy. Nói cách khác, nếu như tôi gặp chuyện không hay, anh ấy chắc chắn sẽ không thể nào chống đỡ, bám trụ được nữa."

Tôi thở dài: "Nhưng trên đời này làm gì có chuyện vẹn toàn cả đôi bên đâu."

Vì tôi đã chấp nhận ở bên cạnh Jungkook nên cũng sẽ chấp nhận sự đa dạng tính cách ở con người của anh. Tôi không muốn ép buộc anh phải thay đổi bất cứ điều gì.

Trong một mối quan hệ yêu đương, cả hai bên nên được trải nghiệm những niềm vui và sự phong phú về mặt tinh thần nhiều hơn là những sự thay đổi mang tính thống khổ.

Tôi rất hy vọng Jungkook được hạnh phúc. Chỉ cần anh hạnh phúc, những thứ khác đối với tôi đều chỉ là tầm thường.

_

Kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi phát hiện mình có thai rồi.

Jungkook nghe tin thì tỏ ra rất khẩn trương, hồi hộp, nóng ruột không ngủ được.

Tôi không thể không hỏi anh bị làm sao. Anh ôm tôi, nói bằng giọng rầu rĩ đến đáng thương: "Lili, anh sợ anh không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha tốt. Nếu con của chúng ta không được dạy dỗ tốt, em có trách anh không?"

"Không đâu."

Tôi xoa đầu anh: "Anh quan trọng hơn con chứ."

"Những đứa con sau này của chúng ta sẽ không chet đói được đâu anh à. Chúng sẽ là người tự quyết định hình dáng và cuộc đời của chúng đi theo hướng nào. Hai chúng ta mới là người cùng sống với nhau cả đời."

Anh mở to hai mắt, ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Mãi một lúc sau, anh khẽ nói: "Vợ ơi, em đúng là kỳ lạ."

"Ừ chắc vậy."

Con người sau khi có con sẽ sống giống như một ngọn nến, cố gắng soi đường dẫn lối cho con đến suốt cuộc đời.

Tôi không tán thành với việc này. Con người chỉ có mấy chục năm để sống, nếu không sống cho mình thì cuộc đời sẽ trôi qua rất nhàm chán.

Jungkook và tôi khác nhau. Anh đặc biệt khao khát một gia đình hạnh phúc. Trong tư tưởng của anh, một người vợ dịu dàng, chu đáo và con cái đông vui mới là một gia đình hạnh phúc đích thực.

"Thực ra thì em tin là anh sẽ làm tốt thôi."

Tôi động viên anh: "Tất cả những khát khao thuở nhỏ của anh đều sẽ được anh bù đắp ở cuộc đời của con chúng ta. Anh nhất định sẽ dạy dỗ con tốt thôi."

Và chắc chắn rằng, quá trình nuôi dạy một đứa trẻ sẽ chữa lành tuổi thơ buồn bã anh từng trải qua. Đó cũng là lý do tại sao tôi sẵn sàng sinh đứa bé ra, đều là vì lợi ích của anh.

Jungkook ôm tôi, thì thầm: "Em mới là điều quan trọng nhất. Anh chỉ muốn chúng ta có một đứa con thôi. Anh nhất định sẽ cố gắng đối xử với con thật tốt, thật tốt."

"Ừm."

Tôi mỉm cười: "Em tin anh làm được!"

Và còn tin chắc anh nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ sống thật lâu.

Tôi sẽ đồng hành cùng anh ấy, sẽ chứng kiến khoảnh khắc anh gặt hái quả ngọt, sống một cuộc đời tươi đẹp mới. Chúng tôi sẽ cùng nhau đón một hành trình rực rỡ dài bằng một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro