bệnh yêu - ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook chưa từng nói cho Lisa biết, lần đầu tiên anh gặp cô là ở con mương hôi hám phía sau trường trung học.

Lúc ấy, toàn thân anh hôi hám, bẩn thỉu, đói rũ người đến mức phải lục thùng rác tìm đồ ăn.

Và đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lisa.

Khi ấy, cô mặc váy trắng, xinh đẹp như một nàng tiên, đứng ở đầu ngõ, bình tĩnh nhìn anh với ánh mắt hơi khó chịu. Cô lấy trong túi ra hai nghìn tệ, dúi vào tay anh.

"Tìm một công việc mà làm đi, việc gì không thích thì đừng làm nữa."

Giọng cô rất dịu dàng.

Jungkook không hiểu vì sao cô lại muốn giúp anh. Có lẽ là đồng cảm, là thương hại, cũng có thể chỉ là cô đi ngang qua, thấy ngứa mắt với anh.

Nhưng anh biết, Lisa đã cứu mạng anh.

Anh dùng hai nghìn tệ của cô mua vé tàu tới một nơi khác, cật lực làm việc cả ngày lẫn đêm, dựa vào năng lực của mình bắt đầu lao vào cổ phiếu, sau đó đặt vé qua mạng, bắt chuyến tàu cuối cùng trở về Seoul.

Lần quay lại này, anh mặc vest, đi giày da, được rất nhiều nhà đầu tư săn đón.

Còn Lisa, vốn đã là một cô gái cao ráo, xinh đẹp, sống rất vui vẻ, thay người yêu như thay áo, hai tháng một lần.

Anh không lấy làm ngạc nhiên. Một cô gái xinh đẹp lại sinh ra trong một gia đình giàu có như cô xứng đáng được đàn ông săn đón.

Nhưng anh vẫn thấy buồn. Đại khái là vì trong người anh mang dòng gen tục tĩu, dơ bẩn, trong tâm trí anh luôn tồn tại một con dã thú thôi thúc anh lao tới giam cầm cô, cưỡng bức cô.

Không, cũng không hẳn. Anh vẫn đang cố gắng áp chế nó từng ngày. Kết quả của sự áp chế này là ảnh hưởng nặng nề về mặt tinh thần.

Anh bị trầm cảm rất nặng.

Anh đã đưa ra một quyết định trong cơn tuyệt vọng: tới ép cưới Lisa.

Anh khao khát được ôm ấp nàng tiên ấy. Nỗi cô đơn vẫn từng ngày giày xéo, hành hạ anh tới cùng.

Nhưng, nếu Lisa không muốn, vậy thì anh sẽ không ép buộc cô. Anh không muốn biến mình trở thành một kẻ vô liêm sỉ như cha mình.

Bất ngờ là, nàng tiên ấy chủ động chạy tới, sà vào lòng anh. Jungkook bỗng thấy, được sống trên đời này chính là một điều đáng giá.

_

Năm thứ sáu kết hôn. Con của họ đã tròn hai tuổi.

Lần đầu tiên Jungkook mơ thấy kiếp trước của mình. Anh chet trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo, xám xịt sương mù.

Anh đã thấy Lisa. Cô tới đặt xuống bên cạnh thân xác anh một cành hồng mỏng manh.

Đêm đó tỉnh dậy, anh đứng ngoài ban công hút thuốc cả đêm.

Trên trời, trăng tròn vành vạnh, tròn như chiếc bánh trung thu tự tay vợ anh làm vào năm ngoái.

Tự tận đáy lòng, Lisa cảm thấy một nỗi buồn khó tả. Nếu cô ấy bỏ trốn, cái chet của anh chính là điều tất yếu sẽ xảy ra.

Jungkook lúc này đã hoàn toàn bình thường, không thể hình dung được vào thời khắc ấy ở kiếp trước, anh đã phải chịu tuyệt vọng và cực đoan đến mức nào.

Nhưng anh cũng cảm thấy, việc xảy ra ấy, âu cũng là tự nhiên. Người bị bệnh trầm cảm sẽ chẳng thể kiểm soát được chuyện gì cả.

Và vợ anh, Lisa, chưa từng chạy trốn anh ở kiếp này...

"Anh sao thế?"

Lisa đi tới, ôm eo anh: "Từ chiều tới giờ, tâm trạng của anh có vẻ không tốt lắm."

Jungkook thấy hơi buồn, muốn nhõng nhẽo với vợ, nhưng vừa mở miệng ra lại không biết nên nói gì.

Anh nhấc bổng cô lên. Cô khẽ khàng thốt lên một tiếng, hai chân vô thức quắp vào hông anh, tay đánh nhẹ vào vai anh.

"Lưu manh!"

Anh thoáng đỏ mặt, xoa cần cổ vợ hồi lâu, cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi ban nãy của cô.

Vợ anh không thích nghe anh nhắc về quá khứ.

Câu cửa miệng của cô luôn là: "Hãy nghĩ về tương lai!".

Thế nên, anh không muốn cô phải bận tâm về giấc mơ đó.

Dù có ra sao đi nữa, cô vẫn sẽ mãi ở bên cạnh anh hết một kiếp này.

Anh mỉm cười, thì thầm: "Anh yêu em nhiều lắm, bé cưng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro