Xanh 1: Tư niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu bằng tiếng piano du dương, nhẹ nhàng nhưng da diết. Một nốt cao rồi lại nhiều nốt trầm như một đôi chân đang bước từng bước trên thảm cỏ xanh mượt với tiếng gió thổi làm đám cỏ rung rinh hoan hỉ kêu lên những tiếng xào xạc. Sự da diết không gợi lên sự đau thương, tang tóc mà nhuốm màu phiền muộn một cách bí ẩn khơi lên trí tò mò bản năng của con người. Trang sách đầu được lật ra, giọng người con trai cất lên trầm trầm, nhẹ nhàng từ tốn như có như không kể lại một câu chuyện như của chính mình lại như của kẻ khác. Phần Chorus nổi lên với một sự trầm hùng khó tả. Như một chàng trai dùng hết sức bình sinh bật lên để chạm vào sợi dây sinh tử mỏng manh. Lại như một con người đang dùng chút sức lực cuối cùng muốn gào lên cho trời cho đất cho cỏ cho cây thấy sự phiền muộn của mình. Sự trầm ổn chỉ xuất hiện khi phần outro kết thúc.

Tất cả còn lại bây giờ là sự tĩnh mịch. Tĩnh mịch đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng gió thổi nhè nhẹ từ chiếc điều hoà. Bài hát đã hết nhưng chỉ còn xót lại đúng hai câu chữ dấy lên sự băn khoăn bứt rứt :

"Tư niệm là một khúc ca

Càng hát lên lại càng tĩnh mịch"

"Tư niệm ... là gì nhỉ?". Não bộ không ngừng tiếp nhận thông tin, sau một vài thủ tục rườm rà, cuối cùng cũng chỉ gửi trả thể xác đúng hai từ "ngỡ ngàng". Lập tức bản thân cảm thấy xúc động mạnh mẽ, hai từ đó sao mà đẹp một cách duyên dáng thế nhỉ! Tự đặt cho nó một vẻ đẹp duyên dáng, mĩ miều là vậy, nhưng não bộ chẳng thể nào định nghĩa nổi "Tư niệm là gì?" Não bộ tiếp tục tiếp nhận thông tin, tiếp theo lại gửi trả lại hai từ "bàng hoàng". Chữ 'niệm' đẹp đẽ kia tuyệt nhiên không phải chữ 'niệm' - 唸 này. Não bộ tiếp tục trả lại cơ thể hai tiếng "thở dài". Não bộ tiếp tục hoạt động, quan sát kĩ chữ 'niệm' - 唸 này. Sau một hồi, lại phát ra tín hiệu cho cơ thể: "Khoé miệng khẽ cong lên, ánh mắt sáng ngời" - " 念 (niệm)".

Hoá ra là chỉ 'nỗi nhớ'. 'Nỗi nhớ' từ trong thơ văn cổ xa xưa đã được khắc hoạ là một sự phiền muộn day dứt nhưng lại đẹp đẽ lạ thường. Nếu nỗi nhớ trong của Nguyễn Bỉnh Khiêm là nỗi nhớ nhẹ nhàng của người con trai chân thành thú nhận nỗi nhớ tương tư, như đang tận hưởng nỗi nhớ, như một điều tất có, như một sự ngầm thừa nhận và chịu đựng một cách tận hưởng rằng ai khi yêu cũng sẽ trải qua thì 'nỗi nhớ' của hai chữ 'tư niệm' lớn lao hơn cả. Nếu nỗi nhớ của Nguyên Chẩn trong là nỗi nhớ của âm dương cách trở, là nỗi nhớ của sự hoài niệm với sự ngầm thừa nhận ai sinh ra cũng đều phải trải qua thì đối với nỗi nhớ của hai từ 'tư niệm' vượt ra khỏi cả không than và thời gian. "Tư niệm" là nỗi nhớ da diết, vượt lên trên tất cả mọi thứ, vượt qua cả không gian và thời gian, vượt lên qua cả những chuẩn mực đạo đức mà con người đề ra; là nỗi nhớ được chở che, vỗ về bởi sự cô đơn; là nỗi nhớ mà bầu trời xanh cũng không xanh bằng; là nỗi nhớ như "một khúc ca" càng cố hát lên thì lại càng tĩnh mịch. Không ai có thể thấu hiểu nổi "tư niệm", chỉ có "cô đơn" bầu bạn. Nỗi nhớ của "tư niệm" là nỗi nhớ mạnh mẽ, đầy sức sống, chỉ tiếc thay là chỉ có cô đơn mới thấu hiểu. "Tư niệm" như là có, như là không; như là một sức mạnh khủng khiếp không có thứ gì sánh bằng, lại như là một thứ mà không hề tồn tại. Quay đi quẩn lại cũng chỉ là một sự tĩnh mịch tròn đầy.

Chỉ tiếc cả đời này chắc chẳng bao giờ được trải qua hai từ "tư niệm" mà chỉ có thể đồng cảm và thấu hiểu. Cũng chẳng thể hiểu phải yêu đến nhường nào mới có thể có cả một bầu trời "tư niệm", sẵn sàng vì người mình yêu mà chịu hi sinh đến vậy. Với bản thân, sự hi sinh lớn nhất vì người mình yêu không phải là sẵn sàng từ bỏ bản thân, từ bỏ cuộc sống của mình, hay nói thằng ra là "chết" mà sự hi sinh lớn nhất là vì người mình yêu mà ôm lấy cả bầu trời "tư niệm" thật xanh - một màu xanh chỉ cần nhìn thấy đước ắt sẽ khắc sâu trong tâm khảm.

"Nàng gặp, hay không gặp ta

Ta vẫn ở đây

Không mừng, không lụy

Nàng nhớ, hay không nhớ ta

Tình vẫn ở đây

Không còn, không mất

Nàng yêu, hay không yêu ta

Yêu vẫn ở đây

Không thêm, không bớt

Nàng theo, hay không theo ta

Tay ta vẫn nơi nàng

Không lơi, không siết

Hãy ngả vào lòng ta

Hoặc là

Dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng

Bình lặng yêu nhau
Âm thầm thương tưởng."

(Gặp hay không gặp - Thương Ương Gia Thố)

Hoàn!

Tokyo, Tue 2017.08.01, 2:19 AM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuybut