Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Khánh uống rượu liền uống đến say khướt, mồm vẫn luôn lẩm bẩm gì đó. Mình anh lẻ loi giữa không khí sôi động.

Anh nhìn thấy A Tích, không phải, không thể nào. A Tích thực chán ghét nơi này, sẽ không đến đây. A Tích của anh sẽ không đi những nơi này.  Anh đứng bật dậy, liền lảo đảo đi theo.

Cô là đi gặp một người đàn ông, còn có thể cùng hắn nói cười đến thực vui vẻ.  Anh cười nhợt nhạt, nước mắt liền rơi, xoay lưng rời đi.

Tây Tích Như vừa quay ra, liền thấy anh. Lòng càng nhói đau, Phong, A Tích không thể yêu anh được nữa. Đi đi, tiến về phía trước đừng quay đầu lại.

"Tích Như, cô thấy bài trí như này ổn không? Tôi đã theo như ý tưởng của cô rồi. Chắc lần này, ông chủ sẽ đồng ý thôi." Người đàn ông cao lớn này đây là quản lý quán bar, anh ta là người hợp tác với Tây Tích Như trong nhiều dự án thiết kế. Ông chủ của anh ta, một người đàn ông cực kì bí ẩn.

"Ừm. Tôi thấy khá ổn chỉ là phần lát gạch vẫn chưa được ổn lắm." 

Đường Ân đi khắp nơi tìm nhà, haiz ở cái nơi rộng lớn như thế này tại sao vẫn là không tìm thấy nha.

"Căn nhà này giá cả rất ổn hơn nữa còn vị trí rất tốt. Cô thấy thế nào?"

Cô ngẩn người, công nhận đẹp thật.

"Bác ạ, cháu sẽ suy nghĩ thêm. Khi nào nghĩ xong cháu sẽ trả lời."

Dựa đầu vào xe buýt quả thật số tiền bây giờ cô có được, nếu thuê căn hộ đó thì quả thực là sẽ hơi khó khăn một chút. Nhưng không sao vì mẹ vì em trai cô có thể. Chuông điện thoại vang lên, số lạ?

"Alo, ai đầu dây bên kia vậy?"

....

"Được, tôi lập tức trở về."

Cô chạy về đến nơi, cả người toàn mồ hôi, tất cả mọi người nhà họ Bùi đều mang dáng vẻ cười đùa tươi vui? Ý gì đây? Cô thấy mẹ cô được đẩy ra khỏi căn phòng ấy, trên người phủ khăn trắng.

"Về rồi đấy à. Cơ mà muộn rồi. Mẹ mày chết rồi." Bùi Ngọc Linh tiến đến trước mặt cô, cười lớn mà nói. Mỗi một lời nói là một vết dao cứa vào tim cô. Đau, quá đau. Người mẹ đáng thương của cô, cô còn chưa hưởng thụ được tình cảm ấm áp của mẹ mà. Lũ khốn. 

"Các người là lũ khốn nạn. Đó là mẹ của tôi. Là mẹ của tôi. Sao các người dám?" Cô ánh mắt đỏ ngầu, nhìn bọn họ, ẩn chứa trong đó có lẽ là nỗi đau, tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng và sát ý của cô chưa bao giờ nồng đậm như thế.

"Đường Ân, chuyện của bà ta không liên quan đến chúng tôi. Nên hi vọng cô Đường đây, tha cho chúng tôi." Liễu thị tỏ vẻ rất đau khổ nhìn cô, trong lòng bà mừng thầm. Cuối cùng bà cũng có thể nhổ được cái gai trong lòng mình bao năm.

"Bà câm cho tôi, dù bà có nói nhiều đến như thế nào thì cũng không che được cái ánh mắt thỏa mãn của bà. Mẹ của A Bảo mất, các người dám đứng đấy cười?" Uyển Thanh Tình xuất hiện, cô mang theo vệ sĩ đến.

"Uyển gia? A Bảo nào? Các người nói gì tôi không hiểu?" Liễu thị nhìn Uyển Thanh Tình mà vẻ mặt mang theo tia bất ngờ. Có lẽ còn nhiều chuyện bà chưa hay biết.

"Bà không cần biết nhiều đến thế. Từ bây giờ, tất cả các hợp đồng của Uyển thị và Bùi thị sẽ đều kết thúc tại đây. Hơn nữa, Uyển thị ra lệnh truy sát Bùi thị." Uyển Thanh Tình không nhìn sắc mặt khó coi của Bùi gia nữa, mà vỗ vai Đường Ân mỉm cười.

"Đường tỉ tỉ, yên tâm. Sau này, Thanh Tình sẽ cùng A Bảo hảo hảo bảo vệ chị. Cố lên nào." 

Đường Ân chỉ im lặng rơi nước mắt nhìn mẹ mình được đưa đi. Cô không cam tâm, rốt cuộc vì cái gì mà cô lại phải chịu đựng như thế này? 

"Đường Ân, cô đừng đắc ý sẽ sớm thôi. Huyền anh ấy sẽ giúp Bùi thị, sẽ cưới tôi." Bùi Ngọc Linh đứng trước mặt Đường Ân hống hách mà nói, rồi lại cười.

Đường Ân nhịn không nổi giáng cho cô ta một bạt tai. Nhìn cô ta ngã ra đất, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có.

"Cái con kia..." Liễu thị lên tiếng.

"Đường Ân..." Bùi lão gia cũng không nhịn được nói.

"Con khốn, mày dám đánh tao? Đồ con hoang." Bùi Ngọc Linh một tay giữ má trái đau nhói mà gằn lên.

"Cút." Thương Thần Ngạn xuất hiện, anh đứng trước mặt cô, ôm cô vào lòng.

"Thương thiếu, ngài hiểu lầm rồi." Liễu thị đang tính nói chuyện thì Bùi lão gia kéo đi.

"Tiểu Ân, tôi quay về rồi." Anh ôm Đường Ân, nước mắt cô tuôn trào ngày càng nhiều, ngày càng nhiều.

Tiếng giày chạy nhanh trên mặt đất, Dạ Huyền xuất hiện, mặt hắn ta hoảng hốt. Nhưng nhìn thấy cô đang trong tay người đàn ông khác liền thay đổi thái độ.

"Đường Ân, em không cho tôi liên quan đến chuyện của em cũng bỏ đi. Nhưng em có thể vì người khác ôm ấp như thế?"

"Dạ huyền, lâu rồi không gặp. Xem ra, anh thua rồi." Thương Thần Ngạn bất biến nhìn anh ta.

"Thương thiếu? Anh có thể hứng thú với người phụ nữ của tôi sao?" Dạ Huyền cũng không biến sắc mà nói. 

"Tại sao không? Cô ấy là của tôi, anh bất quá chỉ là giúp tôi chăm sóc cho cô ấy. Thế nào? Anh có vẻ không làm tốt lắm thì phải?" Thương Thần Ngạn bế cô đi ra ngoài, khiến Dạ Huyền tức giận đến phát hỏa đấm vào tường. Tại sao cứ phải là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro