Chương 12: Ghen? Cha con gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em yêu sao vậy?

Giọng nói non nớt mang theo vài phần bá đạo vang lên. Một cái đầu nhô lên sau hông Du Nhã, một cậu bé thập phần khả ái và phúc hắc xuất hiện.

- Đại bảo bối, con ăn nói kiểu gì vậy? Ta là mẹ con!

- Mẹ ơi!!! Tiểu bảo bối ngửi thấy mùi chua, sao ở tiệm bánh có dấm hả mẹ?

Tiểu bảo bối cất tiếng hỏi, liếc mắt nhìn Chí Mẫn. Chẹp chẹp chưa gì đã phản ứng thế này rồi, anh hai à, thâm a~~

Đại bảo bối nhìn tiểu bảo bối bên cạnh nam nhân, cười gian xảo, cố nặn ra vẻ mặt thiên thần của một đứa trẻ 5 tuổi phấn nộn.

- Em yêu, thằng nào đây? Sao lại giữ bảo bối? Lẽ nào là ông kẹ mẹ mìn chuyên bắt cóc dụ dỗ trẻ em??? Để bổn thiếu gia gọi cảnh sát.

Ôi!!! Cái tên ôn con này! Thằng cha của ông đấy!!! Du Nhã chỉ biết lắc đầu nhìn người đàn ông đối diện.

- Du Nhã!!! Em được lắm!!! Tôi không ngờ khẩu vị của em nặng vậy, một đứa nhóc cũng ăn. Nó là ai? Chẳng lẽ em chán ghét anh rồi sao??? Anh ăn không ngon nữa sao???

Khác với tưởng tượng của Du Nhã, Chí Mẫn lại bày ra vẻ mặt ủy khuất mắt ngấn nước nhìn cô.

- Mẫn!!! Tế bào nơ ron của anh có vấn đề à??! Tổ tông này là người em có thể ăn à??? Tác phẩm của anh ấy chứ!!!

Vậy là tiệm bánh trở nên sôi nổi. Ai mà ngờ một đại gia đình xa cách 5 năm khi gặp lại  trong hoàn cảnh như vậy?

- Thôi! Không nói nữa, em về gặp mẹ và Ngân Hà! Hai tiểu tổ tông giao cho anh!

Cô thành sự không biết vụ này còn dây dưa đến khi nào nữa, chuồn lẹ!!! Vậy là cô nhanh tay nhanh chân nhảy lên xe của mình, bỏ mặc ba người ai oán bất mãn nhìn bóng lưng cô rời đi.

- Lão cha, mẹ rời đi rồi! Đến lúc chúng ta thẳng thắn nói chuyện rồi.

Đại bảo bối liếc xéo cha của mình, ai bảo có người tranh sủng với cậu, "em yêu" chỉ được sủng cậu.

- Hai đứa tên gì?

Anh nghi hoặc nhìn hai nhóc. Nếu không sai thì chúng là con của anh và cô. Hiện tại anh còn rất nhiều điều muốn hỏi cô nhưng có lẽ phải đợi về nhà.

- Bổn thiếu gia đẹp trai thông minh, cái tên đương nhiên rất khí phách, hảo nam nhi rồi! Nghe cho kĩ, Phác Chí Huân là tên của ta. Nhũ danh Đại bảo bối.

- Ba ba, tiểu bảo bối tên Phác Chính Hoa.

Trái với gương mặt phúc hắc của Chí Huân, tiểu Hoa Hoa đương nhiên sẽ ngây ngô hơn. Nhưng cô bé luôn hiểu rõ: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Trong nội tâm của bé giờ đây đang cười thầm "Tiểu Huân ca ca, anh chờ đó, Hoa nhi có cha làm hậu thuẫn, em xem anh giành mama kiểu gì". Dù baba độc chiếm mama thì ít nhất tiểu bảo bối cũng phải có phần nha~~ Để thêm thời gian bé quan sát đã rồi đứng sang một bên ngư ông đắt lợi. (^~^)

- Lão cha, tốt nhất ngài hãy biết điều nhường mama cho tụi này, ngài có tiền có quyền có thế, muốn ai chẳng được nà~

Đại bảo bối ngọt ngào thương lượng. Chí Mẫn sắt mặt trầm xuống. Anh còn đang vui vì 2 thiên thần này là kết tinh của anh và cô, ai ngờ lại là 2 con quyết có ý định tranh sủng.

- Cái này...anh hai,...hình như anh quên gì rồi a!

- Lão cha, quay đầu xe đi!

Như sực nhớ ra điều gì, đại bảo bối khẩn trương.

- Muốn tới đâu?

Anh nhếch môi cười nhìn thằng con thú vị, điều gì khiến nó vội vã khẩn trương như vậy? Chỉ là khi anh biết, khẳng định nhịn cười không nổi ^-^

- Siêu thị hoặc cửa hàng đồ nữ nào đó gần nhất.

Cậu mà không giải quyết nhanh khẳng định em yêu sẽ tét mông cậu. Thật hỏng thần tượng nha!

* Trước cửa siêu thị*

Ba bóng dáng xuất hiện thu hút mọi tầm mắt. Đó là Chí Mẫn cao cao tại thượng giới thượng giới chính trị của chúng ta, cũng ít người biết 1 năm trước anh đã là bá chủ hắc đạo.

Sánh bước cùng anh là một cặp song sinh nam nữ phấn điêu ngọc trác. Dụng mạo cả ba người thật là cực phẩm.

- Chí Huân, ngươi cần gì?

Lúc nói lời này là lúc anh và 2 đứa trẻ đã đứng trước cửa hàng...nội y!!?

Trước bao ánh mắt của mọi người, tiểu bảo bối và đại bảo bối đã hiên ngang bước vào đứng trước dãy áo ngực cup D. (Cup D???) 

Anh đi đâu, nhìn cảnh tượng trước mắt. Tình hình hiện giờ chủ có thể suy đoán: chúng mua cho bảo bối của anh!?!

- Cái mà tụi mình làm rách màu gì ấy nhỉ? 

- Em nhớ không lầm là cái màu hồng phấn có hình con bướm sau lưng ấy. (WTF: Con bướm? Con bướm?) 

- Cái kia!!! Cái ở giá treo kia rồi!

- Anh ơi cao.

Chí Huân nhìn baba đang đứng không xa. Cuối cùng quyết định phủi mông tới cạnh cô gái gần đó.

- Chị xinh đẹp gì đó ơi! Đúng rồi, là chị đó! Chị thấy cái đó không, lấy giúp em nha~

Phải! Mỹ nam kế, ai biểu cậu đẹp zai tiểu bảo bối nhìn đại bảo bối nhà mình bán sắc, chỉ có thể tránh xa như muôn nói: Ta không quen hắn, không quen hắn. Ta không có anh zai.

Cô gái kia ngây người nhìn Chí Huân. Trên đời có đứa trẻ đẹp vậy sao? Thật muốn mang nó về nhà.

Đang với tay lấy chiếc áo ấy, đã có bàn tay cùng dành chiếc áo. Giọng chanh chua kiêu kì.

- Cút cho tôi, đồ của tôi ai cũng không được dành, nói cho biết, tôi là Phác phu nhân tương lai đấy, sợ chưa hả?

Mọi người trong cửa hàng nghe vậy khép nép cúi đầu nhìn người phụ nữ vừa rồi. Ai mà chưa nghe qua Phác tổng Phác thị, chỉ là chưa từng gặp qua thôi.

Hai bảo bối đồng thời cùng hướng về Chí Mẫn một đạo ánh mắt: Thật à?

- Khẩu vị của baba thật đặc biệt!

Hai anh em đồng loạt nhìn nhau.

Chí Mẫn mặt đen sì nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Phác phu nhân tương lai? Ta nhớ ánh mắt của ta không tệ đến vậy.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh. Hai bảo bối ngồi một bên coi kịch, tiện tay gọi video call cho mama.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro