Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tẩy Duyên Hoa - Thất Nguyệt Lệ Chi Loan.

Dịch giả: Họa Tiếu Diệp Nha.

...

“Buổi lễ kết thúc! Đưa vào động phòng!"

Thanh âm đâm vào tai, ta nhịn không được nhíu mày, theo bản năng mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ, ta định giơ tay rút đi mảnh đỏ ngăn trở tầm mắt kia, lại phát hiện thân thể vô pháp nhúc nhích.

Bên tai tiếng náo nhiệt không ngừng vang lên:

“Chúc mừng Tấn Vương đến ngày chính thức có được quý nữ."

“Hoa tiểu thư cùng Tấn Vương thật là trai tài gái sắc.”

...

Thẳng đến khi ngồi lên giường, mọi thứ dần dần an tĩnh lại ta mới phát hiện chính mình rốt cuộc có thể đối với thân thể này giành quyền khống chế.

Gấp gáp không chờ nổi kéo xuống một mảnh đỏ kia, trước mắt cuối cùng cũng có chút màu sắc khác.

Cúi đầu thấy thứ trong tay đang nắm... Khăn voan?

Lại xem quần áo của mình... Mũ phượng khăn choàng vai?

Ngẩng đầu... Trong phòng cổ kính, ánh nến leo lắt.

Ta cứng đờ dời cổ đi, nhìn đến một nha đầu mi thanh mục tú, bộ dáng tựa hồ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Chỉ thấy nàng vẻ mặt kinh hoảng, đoạt khăn voan trong trong tay ta, một lần nữa đội lên đầu ta: “Tiểu thư, đêm đại hôn này khăn voan phải đợi Vương gia lại đây lấy xuống, người như thế nào có thể tự mình tháo ra? Đây là điều không may mắn!”

Tầm mắt lại lần nữa bị màu đỏ chiếm cứ, ta ngây ngốc ngẫm nghĩ một lát, kết hợp vừa rồi nghe được thanh âm ồn ào, đầu ta rốt cuộc chậm rãi phản ứng lại.

Đây là ta... Xuyên qua?

Là một cô gái hai mươi ba tuổi vừa mới Tốt Nghiệp, chính là ta ở xã hội hiện đại phát triển, như thế nào ngủ gật liền xuyên đến cổ đại?

Nhớ tới mới vừa rồi dọc theo đường đi nghe được mấy lời chúc tụng. Tấn Vương, Hoa tiểu thư... Cảm giác vô cùng quen thuộc.

Bên tai lại vang lên tiếng nha đầu kia, hoàn toàn chứng thực phỏng đoán của ta: “Tiểu thư, người hiện giờ gả vào Tấn Vương phủ, cũng không thể giống như ở Hoa phủ tự do tự tại, phu nhân lúc trước trước khi người được gả đi còn lần nữa dặn dò nô tì..."

Tấn Vương, Hoa phủ?

Ta thử mở miệng thăm dò: “Thiên Chỉ?”

“Có nô tì."

Nghe nàng đáp lại, ta nhắm chặt mắt, thật sự muốn hung hăng chửi bậy một câu.

Chỉ là bởi vì thức đêm đọc tiểu thuyết, khi đi làm nhịn không được mới ngủ gật, kết quả vừa mở mắt ta liền kết hôn??? Đối tượng lại là người ta thức đêm đọc trong tiểu thuyết, nam chủ Trọng Dạ Lan!!!

Này không phải mấu chốt, mấu chốt là ta hiện giờ mang thân phận không phải nữ chủ a!!!

Đầu đau từng đợt, ta lần nữa kéo xuống khăn voan, bỏ ngoài tai lời Thiên Chỉ ngăn cản, nỗ lực bảo trì trấn định mở miệng: “Thiên Chỉ, giúp ta chuẩn bị chút nước ấm đem đến, lăn lộn một ngày, thân thể ta vô cùng mệt mỏi.”

“Tiểu thư, người phải chờ Vương gia tới..."

“Hắn sẽ không tới.” Ta cắt ngang lời Thiên Chỉ nói, lập tức đến trước gương, bắt đầu hủy đi mũ phượng.

Tốt xấu gì cũng mới vừa đọc xong tiểu thuyết, tình tiết này ta còn có ấn tượng. Xuyên qua làm nữ phụ độc ác bạch liên hoa người người ghét cay ghét đắng - Hoa Thiển, trong tiểu thuyết, nam chủ tuy cưới nàng nhưng chưa từng chạm qua nàng, chắc hẳn tác giả có thói quen thích ở sạch. Như thế cũng cho ta nhẹ nhàng thở ra.

Phía sau Thiên Chỉ do dự hồi lâu, yên lặng lui xuống, rốt cuộc vẫn nghe theo sự phân phó của ta đi làm.

Trong gương nữ tử mặt mày như họa, ẩn hiện nhu nhược chi tư, quả nhiên là diện mạo nam nhân thích nhất mà nữ nhân ghét nhất.

"Dung nhan xinh đẹp, tâm như rắn rết."

Tám chữ này khi ta xem xong tiểu thuyết sau đó đối với nữ phụ đưa ra lời bình. Nàng nhìn qua nhu mì vô tội, hành sự lại tàn nhẫn vô tình, vì thế cuối cùng cũng rơi xuống kết cục không được chết già.

Trong tiểu thuyết nữ chủ tên Mục Dao, phụ thân là Biên Thành Thái Thú, bởi vì chiến tích nổi bật tài hoa nên được điều về Kinh nhậm chức. Vở kịch bắt đầu, Mục Dao cùng nam chủ có một màn ngược luyến tình thâm.

Mà nữ phụ Hoa Thiển, cũng chính là thân phận ta hiện tại, phụ thân giữ chức Tể Tướng đương triều - Hoa Tương, Hoa thị nhất tộc nhiều thế hệ vinh hoa.

Nàng cùng nam chủ Trọng Dạ Lan từ nhỏ liền nhận thức cả đời, nhưng nam chủ nhận sai người, giai đoạn trước mới đối với nàng khuynh tâm. Hoa Thiển tư sắc rất tốt, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tác giả lại cố tình một tay phá tan tất cả.

Trong tiểu thuyết nàng vô cùng tâm cơ, khi phát hiện nam chủ Trọng Dạ Lan và Mục Dao có tình ý, nàng liền vạch ra kế hoạch tiếp cận nữ chủ, lấy được tín nhiệm, về sau bắt đầu đủ loại châm ngòi hãm hại.

Buổi hôn lễ này cũng do nữ phụ Hoa Thiển mưu tính mà thành. Nàng đầu tiên hạ dược nam chủ, làm bộ thất thân với hắn, một lát lại giả ý tự sát để bảo toàn trong sạch khiến nam chủ động lòng thương xót mới gả được vào Tấn Vương phủ. Đồng thời hôn lễ cũng là tình tiết quan trọng trong tiểu thuyết. Trước khi hôn lễ diễn ra, nữ phụ thuận buồm xuôi gió đem chuyện xấu làm đến tận cùng, nhân lúc phụ thân nàng là Hoa Tương và phụ thân nữ chủ chính kiến bất hòa liền thiết kế để cả nhà nữ chủ bị giam vào đại lao, mà sau hôn lễ này, nữ chủ bắt đầu xúc đế bắn ngược, phong thuỷ loạn lạc thay phiên chuyển tới trên người nữ phụ.

Khi xem tiểu thuyết, cái cốt truyện này làm ta hận ngứa răng bởi vì ngày cả nhà Mục Dao bị giam vào đại lao cũng là ngày nam chủ cùng nữ phụ cử hành hôn lễ. Ngàn vạn lần không nghĩ tới ta sẽ ở ngay lúc này xuyên qua, thật là lời nói khi trước mắng chửi người đều bạch bạch đánh vào trên mặt chính mình.

Ngồi ở thau tắm ấm áp, tâm ta càng không có nửa điểm hòa hoãn.

Ta vô cùng sợ hãi... Trong tiểu thuyết kết cục nữ phụ phi thường bi thảm. Nàng ác độc, cho nên tác giả an bày làm người đọc cảm thấy thoải mái: Đầu tiên rơi vào thanh lâu, sau đó vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Thời điểm ta đọc xong chỉ cảm thấy thống khoái, nhưng đổi tới trên người ta rồi, ngẫm lại ngực ta liền đau.

Trong tiểu thuyết ngôn tình, tính tình nam chủ sở hữu đa số giống nhau, bạo ngược máu lạnh, duy đối với người yêu ôn nhu hết mực, vô hạn cưng chiều. Ngay từ đầu bởi vì hiểu nhầm, cho rằng nữ phụ là người hắn ở quá khứ sở ái nên mới có thể tương trợ bảo hộ nàng, sau lại phát hiện chân ái chính mình là Mục Dao, nhìn thấu gương mặt thật của nữ phụ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hướng nữ phụ không chút nào lưu tình.

Ấn định theo diễn biến đang phát triển đến bây giờ thì mười ngày sau chính là ngày cả nhà nữ chủ bị chém đầu với tội danh phản quốc do một tay Hoa Tương bịa đặt ra.

Nữ chủ lúc trước được cả nhà yểm hộ nên không có bị bắt bỏ vào ngục, muốn tìm nam chủ xin giúp đỡ lại gặp được hắn cùng người bản thân vẫn luôn xem là hảo tỷ tỷ Hoa Thiển cử hành hôn lễ, tức giận lầm lỡ bại lộ hành tung, được nam chủ phát hiện liền đem nàng giấu đi. Sau nữ chủ bất lực nhìn thân nhân từng người bị sát hại, nàng nén phẫn hận tránh ở Tấn Vương phủ, vừa cùng nam chủ ngược luyến tình thâm, vừa truy tra chân tướng.

Nữ chủ có ánh hào quang che chở, nàng không chỉ tìm ra chứng cứ phạm tội của Hoa thị, còn bắt tay với nam chủ vạch trần nội tâm Hoa Thiển. Cuối cùng ở dưới sự trợ giúp của nam chủ diện thánh trần tình, khiến cho tội ác Hoa thị nhất tộc rơi vào kết cục nam tử bị chém đầu, nữ tử thì nhập nô tịch.

Hất một ít nước đến trên mặt mới làm suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ta chuyển tốt đôi chút. Sớm không xuyên qua muộn không xuyên qua, cố tình đêm đại hôn xuyên qua, còn không bằng trực tiếp đem ta xuyên tới một khắc vạn mũi tên xuyên tim kia cho ta thoải mái dễ chịu đi.

Hiện tại nữ phụ đã đem chuyện xấu làm hết nên ta chính là đang trong tình thế nguy hiểm. Phúc một cái cũng không hưởng được, ngược lại tất cả tội danh đều bị đổ lên đầu.

Ta liền buồn buồn không vui. Ta rốt cuộc đã làm ra việc gì tội ác tày trời mới rơi xuống loại tình hình này chứ?!

Càng nghĩ càng giận, nước trong thau tắm đều chuyển lạnh ta cũng không để ý, phía sau bình phong, thanh âm Thiên Chỉ vang lên đánh gãy đầy bụng lệ khí của ta.

“Tiểu thư... Vương gia ở sảnh ngoài uống nhiều quá, sợ quấy nhiễu người, nhờ hạ nhân truyền lời nhắn nói đêm nay muốn ở thư phòng nghỉ ngơi.”

Quả nhiên cùng tiểu thuyết giống nhau, lúc này nam chủ hẳn là phát hiện tung tích nữ chủ, hai người chắc đang trình diễn tiết mục yêu mà đau khổ, luyến ái tàn tâm.

Đứng dậy bắt đầu thay quần áo, ta phải suy nghĩ rõ ràng lại cục diện hiện giờ, trước mắt cứ mặc kệ hai người bọn họ đi. Tuy nói cả nhà nữ phụ cuối cùng là trừng phạt đúng tội nhưng bản thân ta chung quy vô tội, cho nên ta không thể để cốt truyện rơi vào kết cục được ấn định như ban đầu.

Giai đoạn trước Hoa Thiển đem chuyện xấu làm nhiều như vậy, lúc này Mục Dao đã nhìn thấu gương mặt thật của nàng. Bây giờ nếu ta đi tìm nàng giải thích cùng xin lỗi, chỉ sợ ta quỳ gối trước mặt nàng, bào bụng tự sát, nàng cũng không chắc sẽ tha thứ, ta đây hiện tại cũng chỉ có thể từ từ mưu tính.

Còn có nam chủ Trọng Dạ Lan, hắn sở dĩ thích Hoa Thiển là bởi vì khi còn nhỏ gặp được tiểu cô nương kia, nhận nhầm thành nàng, hiện tại việc này chỉ có đương sự Mục Dao cùng ta biết.

Chuyện này khẳng định phải nói cho Trọng Dạ Lan, còn cần thiết là ta tới nói, bởi vì nếu từ trong miệng Mục Dao nói ra, chỉ sợ ta càng chết không có chỗ chôn. Bất quá trước mắt việc này không cần phải gấp gáp, rốt cuộc ở trong tiểu thuyết ngược nữ phụ hơn hai trăm chương, nữ chủ mới báo cho hắn, hiện tại ta có rất nhiều thời gian, tìm cơ hội thích hợp nói ra cũng không có vấn đề gì.

Ít nhất phải làm Trọng Dạ Lan đối với ta sinh một tia hổ thẹn, đến khi ta nói ra việc này có thể hai đường triệt tiêu, bằng không ta sợ hiện tại chạy tới nói xong, nam chủ bạo ngược sẽ trực tiếp cầm đao chém ta, khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.

Tiểu thuyết phát triển đến bây giờ hẳn đã qua hơn một trăm chương, ta đây còn không nhiều thời gian lắm để thay đổi vận mệnh bản thân mình.

Tiền đồ tương lai chưa biết, chung quy phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh trước.

Ta muốn tồn tại!

Đây là ý niệm duy nhất của ta bây giờ.

...

“Vương phi, giờ không còn sớm, chúng ta nên chuẩn bị tiến Cung rồi.”

Cảm giác ta vừa mới đi ngủ một lát đã nghe thấy giọng Thiên Chỉ ở phía sau rèm vang lên. Xưng hô này làm ta không thể nào thích ứng, nhìn Thiên Chỉ vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, lòng ta không khỏi thở dài.

Tối hôm qua ưu tư quá nhiều, cả đêm miễn cưỡng ngủ hai ba canh giờ, hiện tại đầu đau đến nặng trĩu.

Cố gắng kiềm chế nét không được tự nhiên, ta để mặc Thiên Chỉ hầu hạ trang điểm chải chuốt. Tầm mắt nhìn đến một ngăn tủ toàn váy lụa bạch sắc, ta không khỏi nhíu mày mở miệng: “Này như thế nào đều là màu trắng?”

Thiên Chỉ vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, "Tiểu thư từ trước đến nay không phải chỉ thích màu trắng sao?”

Bạch liên hoa thật đúng là dính sát vào tính cách chính mình thể hiện. Lặng lẽ thở dài, đang muốn mở miệng dặn dò Thiên Chỉ ngày sau chuẩn bị thêm y phục màu khác, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có thanh âm truyền tới: “Nô tỳ bái kiến Vương gia.”

Ta nhẹ nhàng xoay người, phản chiếu vào mắt là thân ảnh nam tử đang đứng ngược sáng, vầng thái dương đem hình dáng hắn phủ thành một cái bóng mơ hồ rơi trên mặt đất, ta híp mắt lại mới thấy rõ khuôn mặt hắn.

Dung nhan lạnh nhạt như băng tuyết, ở dưới ánh Mặt Trời lộ ra một chút tái nhợt, trong lòng ta thầm than không ổn, giống như có lưỡi dao sắc bén đâm đến nhân tâm.

Quả nhiên tướng mạo trời sinh, đẹp đẽ tới mức động lòng người.

Hắn bước vài bước đến bên cạnh ta, môi mỏng khẽ nhếch, “Đêm qua uống nhiều mấy chén, sợ quấy nhiễu đến nàng, ta liền ở thư phòng ngủ lại, A Thiển có lẽ sẽ trách ta.”

Nhìn ánh mắt hắn hơi trốn tránh, ta ngẫm nghĩ một chút. Hiện tại Mục Dao hẳn đang bị nhốt ở địa phương nào đó trong Tấn Vương phủ này, hắn đã động tâm với nữ chủ, chính mình lại không biết, quả thật trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Tuy nghĩ như vậy nhưng trên mặt ta lại nửa điểm không gợn sóng, học tập Thiên Chỉ theo lễ nghi cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp không dám.”

Nói nhiều sai nhiều, trong lúc không nắm rõ tình hình trước mắt, ta đành phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, sắp xếp sao cho mọi việc thỏa đáng. Nhưng mà lễ nghi mới vừa thực hiện được tới một nửa, đôi bàn tay to rộng của hắn liền đem ta kéo tới, nâng lấy cổ tay ta.

Trọng Dạ Lan trong mắt hiện lên chân tình thực lòng thương tiếc, trước khi biết được bộ mặt thật của Hoa Thiển, hắn với nàng là toàn tâm toàn ý đối đãi.

“Nàng không cần dùng phương thức này xưng hô, cứ giống như trước đây nói chuyện với ta là được.”

Nhịn xuống suy nghĩ xúc động muốn từ trong tay hắn rút tay ra, ta ngẩng đầu hướng hắn cười dịu dàng, cố tình ngụy trang giống Hoa Thiển thùy mị ôn nhu.

Thời gian khẩn cấp, không kịp dùng bữa sáng, ta liền cùng Trọng Dạ Lan ngồi trên xe ngựa tiến Cung.

Dọc theo đường đi, Trọng Dạ Lan ánh mắt mơ hồ không dứt, hẳn trong lòng mặc niệm không biết nên an bày phía Mục Dao như thế nào.

Một chiếc xe ngựa chở hai người, rõ ràng mối quan hệ thân mật nhất lại không có nửa điểm thân mật. Trọng Dạ Lan còn chưa phát hiện, mà ta giống như một Chúa sáng thế hờ hững. Có hay không khả năng trong tiểu thuyết nữ phụ cũng nhận thấy được Trọng Dạ Lan vô tình với nàng, mới có thể từng bước đi xuống càng lúc càng sai?

Lập tức muốn lên sân khấu chính là nam thứ trong tiểu thuyết, chúng ta hiện giờ đang vào chỗ hắn - Hoàng Đế Trọng Khê Ngọ, Hoàng đệ của Trọng Dạ Lan. Quan hệ huynh đệ hai người bọn họ không tồi, có thể nói là có một chút tình thâm.

Nam thứ Trọng Khê Ngọ, sau này một lần ngẫu nhiên gặp được Mục Dao, nhất kiến chung tình, thậm chí chống lại quần thần dị nghị bài xích, muốn lập nàng làm Hoàng Hậu, bắt đầu màn kịch cẩu huyết huynh đệ chi tranh.

Ta phát hiện rất nhiều tác giả đều có loại thú vui tao nhã này, tựa hồ rất thích xem huynh đệ vì một người mà trở mặt thành thù.

Đúng rồi, còn có một nam phụ thứ ba tên Ngũ Sóc Mạc, thân phận là Biệt Quốc Hoàng Tử, sau đó không lâu hẳn là hắn sẽ xuất hiện. Vào một đêm thăm thú Hoàng Thành, hắn thiếu chút nữa bị bắt, thẳng đến khi được Mục Dao tương trợ mới chạy thoát, vì thế đem lòng cảm mến, cùng hai người còn lại lâm vào cuộc chiến tranh giành mỹ nữ.

Nghĩ như thế, Mục Dao quả thật là nữ chủ hào quang vờn quanh, tam đại nam tử kiệt xuất đều quỳ gối ở dưới nàng cầu tình cảm, so sánh với ta chính là đối lập hoàn toàn. Trong tiểu thuyết này, bên cạnh Hoa Thiển, một người thật lòng đối đãi với nàng cũng không có.

Tâm tình ta tức khắc không tốt lên được, tác giả quả thật quá bất công đi, lúc nào cũng ưu ái nữ chủ, không trách tại sao nữ phụ đều ác độc, thời gian dài khó tránh nảy sinh tâm lý vặn vẹo.

Ta đang ai thán vận mệnh bất công, đột nhiên xe ngựa ngừng lại, tới Hoàng Cung rồi.

Trọng Dạ Lan trước tiên bước xuống xe ngựa, ta mới vừa đưa đầu ra liền thấy hắn hơi hơi mỉm cười hướng về phía ta duỗi tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro