Chu Thương?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chu Thương?
Trong lòng Ngụy Châu cả kinh cả khách doanh nhân, người dân cư tất nhiên phòng thủ hàng đầu tương đối chu nhạy cảm để buôn bán, không có nhiều hơn bất quá Chu Thương lúc này lại có bộ dáng rách rưới tả tơi, búi tóc xõa tung, trên mặt tràn đầy bụi bẩn. Trong lòng bất quá Chu Thương lúc này lại có bộ dáng rách rưới tả tơi, búi tóc xõa tung, trên mặt tràn đầy bụi bẩn. Trong lòng Ngụy Châu thở dài, xem ra người này hỗn không được tốt lắm, ngay cả một kiện y phục cũng không hoàn hảo, hơn nữa hơn mười tiểu lâu la đi theo phía sau đều giống hệt Chu Thương, thực sự có thể coi như đội quân cái bang rồi. không chờ đợi Ngụy Châu nói, những người lính đang được kinh hãi được nâng lên mũi tên trong tay, nhắm mục tiêu chu thương , chuẩn bị bắn định bắn  tên giết người . Ngụy Châu đứng trước những người lính, vội vàng tay rút ngăn lính bắn cung, La hét về phía chu thương:  - Chu Thương, lão tử có chuyện muốn nói!
Chu Thương  định ứng chiến ! Cơ thể chu thương dừng lại, đôi mắt di chuyển về phía Ngụy Châu :
-Có chuyện gì, , nói đi!
Tuy rằng  điều bình thường đánh chặn cướp, nhưng các nguyên tắc của chu thương là không giết người, chỉ cướp hàng hóa. Do đó nghe Ngụy Châu hét lên hắn dừng chiến đao lại, , Hoàng gia ngang trước ngực, thần sắc ngưng trọng, khía cạnh dừng trọng lượng, trong mắt nhìn Ngụy Châu tiết lộ vẻ cảnh giác và tay dừng lại đám Đông tiểu Long La là nhanh chạy phía sau.
Iris Ngụy Châu xoay tiền nhất định, nhìn chằm chằm vào chu thương mại ngay lập tức, tiết lộ vẻ chu đáo. lát sau, Ngụy Châu nói - chu thương ,
là tướng dưới chướng tướng lĩnh dưới trướng Đại Hiền Lương Sư, cũng từng phong cảnh qua, tại sao trên rừng làm tướng cướp,dựa vào đánh cướp mà sống?
Chu thương nghe Ngụy Châu xưng hô Trương Giác là Đại Hiền Lương Sư, thần sắc buông lỏng, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng hỏi: - Ngươi là người phương nào?
Ngụy Châu nói: - tôi Ngụy Châu , là một bộ phận Phú trưởng dưới chướng lên hữu ích, cung cấp đô . - lưu hữu ích, cung cấp làm gì? chu thương mại lầm bầm hai giờ, cho biết: - nếu bạn đang sở Phú trưởng dưới chướng lên hữu ích, cung cấp thành phố, tại sao mang bảy mươi hai Hoàng trọng lượng bộ binh để chạy để Long Sơn ? hôm nay , Viên Thuật, Bảo Hồng kết minh, khởi binh đánh Nhữ Nam, toàn bộ nhân tâm Nhữ Nam sợ hãi, vì sao Lưu Ích, Cung Đô lại cho các ngươi rời khỏi thành Nhữ Nam, hừ, lẽ nào các ngươi là quan binh đóng giả Hoàng Cân, chuyên môn đối phó ta?
chắc chắn Hồng Minh, bắt đầu binh đánh giá cần Nam, toàn bộ tâm trí con người cần Nam sợ hãi, như là tiện ích
Ngụy Châu đưa tay chỉ vào Chu Thương, cười ha ha, khinh thường nói: , làm cho ngươi rời khỏi cần Nam, Huh, có lẽ rằng ngươi là bộ binh giả vờ Hoàng trọng lượng, chuyên nghiệp giải quyết nó? Ngụy Châu tay chỉ trên chu thương mại, cười ha ha, khinh nói - chu thương ngươi phải để mắt mình, ngươi thực đúng là để mắt chính mình, ngươi nghĩ chính mình so sánh được với Lưu Ích, Cung Đô chiếm Nhữ Nam hay sao? Ngươi đáng giá cho quan binh chuyên môn phái ra gần một trăm người hóa trang thành binh sĩ , nghĩ mình so sánh với lên hữu ích, cung cấp tài khoản vốn cho sự cần thiết Nam hay sao? có giá trị binh chuyên nghiệp được gửi ra gần một trăm người mặc quần áo để binh sĩ Hoàng trọng lượng vượt qua ? không cần phải nói này, ngươi vẫn ẩn chứa trong dãy núi, an ninh ngươi biết hay không? chỉ sợ họ cơ bản không biết sự tồn tại của ngươi! chu thương gật đầu nói - UH, ngươi nói thật sự rất hợp lý!
Ngụy Châu cười nói: - thật vốn là như vậy, ngươi nửa đêm chạy ra khỏi bị tấn công, trong khi không ăn phải không? ngươi ở đâu, chuẩn chuẩn bị chút lương thực , để Chu Thương và các huynh đệ ăn một bữa. Ngụy Châu   bộ phân Phó , những người lính đằng sau vội vàng để chuẩn bị. chu thương nghe nói như vậy, trong mắt ra trên một ray đánh giá cao, lại phân phó binh sĩ bên cạnh một tiếng:
- đi gọi cũ Bùi và huynh đệ trốn trên núi ra đây ! sau khi nói, chu thương chuyển hướng sang Ngụy Châu ,có chút ấp úng nói:
- Vương sở Phú đầu, điều này, này ... UH, tình huống là như vậy, trong rừng có mười hai huynh đệ, có thể chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, đám người chúng ta đã mấy ngày nay không có lương khô ăn rồi, toàn bộ đều dựa vào một ít dã thực trong rừng ăn tạm đỡ đói, ôi chao, những điều này đều là do hai tên vương bát đản Bảo Hồng, và Viên Thuật kia, làm cái gì đại quân thảo phạt Nhữ Nam, làm hại chúng ta lúc ban ngày không dám ra ngoài cướp đoạt, cả ngày trốn trong rừng núi, đều sắp nghẹn chết rồi.
Ngụy Châu nói - Uhm, Yên tâm đi, có đủ lương thực. ngừng một chút, Ngụy Châu trở lại thở dài .Đại Hiền Lương Sư khởi binh phản kháng triều đình, thanh thế lớn như thế nào, cho tới bây giờ... : - ... Ôi chao, hôm nay Hoàng trọng lượng chỉ là con chuột chạy qua, người gọi đánh giá, mặc dù là Chư hầu luôn luôn muốn giết một vài người Hoàng trọng lượng ,chúng tôi chúng ta lập chiến công, hoặc là chiếm đoạt , tăng cường thực lực của chính mình.
Chu thương gật đầu phụ họa,, khía cạnh bi thảm, mắt nhìn mối quan tâm. như cung cấp thành phố, tiết kiệm hữu ích trong việc cần Nam, Sơn đen quân sự Zhang Yên, Hoàng gia trọng lượng kẻ tấn công quản lý lợn trong Thanh châu ... những người này là nhân vật cắt mỗi một phương pháp, mà thực phẩm, vũ khí sung túc, mà chu thương mại chỉ có thể ẩn các khu rừng làm cướp, ẩn núi, tất cả ngày sợ hãi là bộ binh phát hiện, từng ngày khó khăn khắc khổ, đặc biệt khó khăn. phản ánh điều này cũng đúng, tất cả ngày đi trên núi, nơi mà là muỗi, lỗi, không có đủ , thực vật chống đỡ, không thất lạc mới lạ.
Ánh mắt Ngụy Châu rơi vào trên mặt Chu thương , trầm giọng nói: - chu thương sau này được tính toán gì? - dự phòng gì Không ? Chu thương mại tự vui cười: - ngoại trừ đi trên núi, chúng ta có thể làm điều gì đó? chúng tôi và cũ Bùi có thể bắt giữ của tòa án, một khi được phát hiện sẽ được các tòa án quân sự bao vây tiễu trừ, hơn nữa hôm nay lửa nổi lên bốn bên năm trận liên tục, mà cũng địa phương chúng tôi đến? chu thương liên tục kể lể  ,dường như xả nỗi buồn đau khổ ở trong lòng  không có nhiều hơn khi nói chuyện, đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn vào Ngụy Châu : - Thế nào, ngươi muốn ta đầu nhập vào ngươi?    Bây giờ hắn cũng phản ứng lại, là phản ứng, nhưng đó là một câu hỏi của Ngụy Châu , nhưng để thử Chu thương. Ánh mắt Ngụy Châu trong suốt, khía cạnh trân trọng, gật đầu nói - UH, không sai, chúng tôi đang có nghĩa là ý này !
Chu thương kiên quyết từ chối nói: - không có khả năng,ta và cũ Bùi không có khả năng, ta và lão Bùi không có khả năng đầu nhập vào ngươi, cho dù chúng ta chết già nơi núi rừng cũng sẽ không cùng với ngươi đối kháng triều đình. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, lão tử đã hiểu rõ nhiều điều, mặc kệ , chúng ta có hung mãnh như thế nào, thanh thế lớn cỡ nào đều không có khả năng là địch của triều đình, đây không chỉ là các chư hầu không muốn thấy chúng ta lớn lên, mà các thế gia đại tộc cũng không cho phép chúng ta thành công. vào ngày khi chúng tôi chết cũ nơi núi và không phải ..... nhiều năm do đó, sau đó, lão tử đã hiểu những thứ, mặc dù hoang trọng lượng chúng tôi đã vô nhân đạo làm thế nào, uy tín lớn như thế nào không có khả năng là kẻ thù , điều này không chỉ là Chư hầu không muốn nhìn thấy của chúng tôi lớn lên, rằng một phần của dân tộc cũng không cho phép chúng tôi để thành công. Trong lòng Ngụy Châu kinh ngạc, không nghĩ tới một người to lớn, đen đúa tưởng chừng ngốc nghếch như Chu Thương lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy. , Ngụy Châu cười nói:
- Ngươi không nên vội vàng từ chối, sau khi nghe người ta nói tất cả các quyết định! khía cạnh chu thương kiên định, trở lại gật đầu nói - UH, Ngươi nói, ta ngược lại muốn nghe một bộ phận Phú đầu như ngươi , có kiên thức gì, đã liên tục của bất cứ điều gì, nhưng điều đó lão tử là tuyệt vời mộc mạc, không đọc một từ, nhưng bằng cách nhẹ nhàng lương bậc thầy kiến thức rất giống Hoàng bộ trưởng bộ tung ra, rất nhiều thực tế, tao loại bỏ, tiết kiệm được và nhân viên miêu tả, chúng tôi là ai gặp qua, một phần là về phần ngươi nha, hắc hắc, nói thực đi, đến lúc đó ngươi đủ tự tin, nhưng lại không có năng lực tương ứng, tự tin sẽ biến thành tự đại.
Chu Hắc tử, xảy ra chuyện gì? Sao vội gọi ta ra như vậy?, trong mắt mang theo một ray cấp bách, đôi mắt của anh hoàn toàn rơi vào chu thương ngay Ngụy Châu ngồi ngay bên cạnh cũng không hề liếc mắt lấy một cái.
Ngụy Châu cũng lơ đễnh, cười hỏi:
- Ngươi là Bùi Nguyên Thiệu đúng không? cũng lơ đễnh, cười hỏi:
- trong Tam Quốc, Bùi Nguyên Thiệu, ,Chu thương trong rừng làm cướp, cuộc gặp gỡ Quan Vũ và đưa ra lời muốn trở thành một phần gia thần thần của Quan Vũ, chỉ sau đó chỉ chu thương Chu Thương đồng hành với Quan Vũ, Bùi Nguyên Thiệu thì ở trong núi chờ đợi. , . sau đó không lâu Bùi Nguyên gặp phải triệu Vân, tôn trọng tọa kỵ dưới lưu trữ triệu Vân, muốn cướp giật, cuối cùng triệu Vân thiệt mạng. trở lại để nói, Bùi Nguyên Thiệu  chính là một bi hài kịch , huynh đệ nhà mình theo Quan nhị gia, lưu lại trông coi sơn trại, lại bởi vì coi trọng một con ngựa đến nỗi bị Triệu Vân giết chết.
Bùi Nguyên Thiệu nghe chúng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: : - hắn là? chu thương hỏi:
- sở Phú trưởng Ngụy Châu dưới chướng lên hữu ích, họ đi qua nơi này là ta gặp phải,  nơi này cũng có đủ lương thực, chúng ta có thể ăn sau đó. ......
khuôn Nguyên Thiệu vui mừng, nhưng lập tức tối sầm lại:
- Vô công không thụ lộc, hắn không rằng buộc cho chúng ta thực vật, chỉ sợ là có mưu đồ!
, UH, ngươi nói không sai, những người muốn người này muốn thu phục chúng ta. chúng
Ngụy Châu cười cái gật đầu: - không phải tuy Không phải thu phục, là mời chào., Bùi Nguyên Thiệu cười lạnh một tiến.
Thực đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng hắn?: - bề mặt Bùi Nguyên Thiệu mang lại vẻ khinh, lăng Nha bổng phich cắm xuống dưới mặt đất, đình chỉ lên một bụi mù,
đồng thời thanh chiến đao của Chu Thương cũng phách xuống dưới mặt đất, vang lên tiếng leng keng, chỗ chiến đao phách qua, để vết tích thật sâu.
Ngụy Châu cười lạnh, đây coi như là ra oai phủ đầu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro