Đồng hồ vượt thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam  tử nhào vào trong lòng  nữ tử , khóc hu hu , khóc run rẩy hết cả người
Một nam  tử mười hai tuổi,  ngây bất ngờ không sợ chết, giám cầm đá lao tới thủ lỉnh đám sơn tặc hơn ba mươi năm,  sự can đảm không phải ai cũng có thể có  được, ngay cả khi nam tử trưởng thành củng không  có thể so sánh  với nam hài tử này ,  củng phải thấy hộ thẹn ,có điều nam hài tử này sau khi phát tiết xong chỉ còn duy nhất nỗi trong đầu.

Ngụy Châu  cười trong lòng, ở tuổi này, thực sự sau khi giết người,  nhưng vẩn  cũng có thể giữ bình tĩnh được như vậy  , hắn  thực sự hoài nghi liệu hài tử này có phải là dùng  chiếc đồng hồ  vượt thời gian hay không. Bỏ qua sự hoài nguy về phía sau ,lúc này ánh mắt  của hắn chiếu sang đám sơn tặc với vẻ mặt đan khiếp sợ, trong mắt Ngụy Châu chứa đày hàm súc ,khiến người ta lạnh cả người  ,tay trái cầm trường cung, từ túi lấy ra một mũi tên , nhắm ngay lập tức vào tên quân sư quạt mo trong đám sơn tặc
Quân sư quạt mo , dreadlighter, cái nhìn của sợ hãi

Không cần suy nghĩ, quân sư quạt mo cong giò bỏ chạy ngay cả cây quạt hương bồ cũng vứt đi. Quân sư quạt mo trong trái tim của ông đã rất sợ hãi, và đồng thời ông biết người đứng sau tiễn  thuật thăm sâu khôn lường, chóp mắt ông lại lé một ý tưởng có chủ ý, ông đầu tiên sẻ chạy về phía trước, đồng thời sẻ dùng một chúc tháo tá giả để đánh lừa đói thủ ,ông cứ lắc lư  không ngừng hét nghiên bên phải rồi lại nghiên bên trái , muốn làm loạn tâm trí đối phương ,muốn khuấy động các trò chơi Xan, sau suy nghĩ này khuyến Ngụy Châu  cười lạnh , chỉ như một chút  kỷ sảo này cũng có thể ảnh hưởng đến kĩ thuật của hắn sau , đúng là nằm mơ giữ ban ngày ,thì hắn ta  không sứng đáng  là tay súng bắn tỉa rồi

Đôi mắt của Ngụy Châu dừng lại trên người của quân sư quạt mo , một cách chằm ổn bổng nhiên chuyển sang thần sắc giữ tợn ám chỉ..,,,,,,,,,,..Đột nhiên, trong miệng hét lên một tiếng "giết"
Thoáng một cái ,mũi tên một tiếng ra ngoài , mũi tên phát ra , mũi tên bắn chuẩn xuyên vào trên người quân sư quạt mo đang chạy rất nhanh
"Lật"!
Âm thanh giống như một lưỡi dao cạo , mũi tên xuyên vào cổ quân sư quạt mo và rồi một đoạn mới rơi xuống đất. Sau đó hắn , tiếp tục kéo mũi tên cung thủ, mũi tên nhắm vào một nhóm tin tặc đứng bất động tại chỗ
Vù vù vù "
Những mũi tên được bắn ra, từng mũi tên điều mang một sinh mạng ,mỗi mũi tên đã bắn ra một lấy đi một mạng sống.
Nam hài tử trong lòng nữ tử đã ngừng khóc, lâu lâu lại nấc một lần . Nam hài tử mở to ra với hai mắt, tò mò trong mắt, nhưng đồng thời cũng là một tia sáng của sự ái mộ, nó dùng đôi mắt to tròn của nó. Lang thang đảo vài vòng xung quanh những người bị mũi tên đã bị bắn hạ bởi Ngụy Châu ,những mũi tên điều chúng trọng tâm vào sơn tặc , sau khi nhìn thấy mỗi mũi tên trúng sơn tặc , trong mắt nam hài tử dường như đan  chiếu lại một bộ phim ,trong ánh mắt nam hài tử có thể thấy ra một ánh sáng kỳ lạ.
Một nhóm những tên sơn tặc bị bắn chết bởi Ngụy Châu , một số sơn tặc đã còn lại điều cong dò bỏ chạy .
Ngụy Châu quay đầu lại , gật đầu với Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đứng cạnh anh, ngay lập tức Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu gọi đám thuộc hại dưới trướng  của mình đuổi theo đám sơn tặc , chẳng lâu sau những người lính đuổi theo đám tan binh bỏ chạy ,đã giết hết không còn binh tôm tướng tép nào cả .Khiến máu chảy thành sông ,trên mặt đất máu thì hòa với cát ,những tảng đá cũng chuyển sang màu đỏ, của máu
Sau khi hạ thủ đám sơn tặc Ngụy Châu thu hòi binh khí trong tay , Nguy Châu ra lệnh cho , binh sĩ dưới trướng tập hợp thành hàng ,Ngụy Châu chỉ vào một đám nữ nhân cơ thể còn đan run rẩy đứng một chổ, y nói Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, "hai ngươi nói ta nênh sử lý với những nữ tử này thế nào "
Chu Thương lấy làm ngạc nhiên trong mắt , hiện tai khó chịu lông mày vô thức nheo lại.
Thậm chí còn không sẵn lòng mang những người nữ tử này đi theo ,hắn nghĩ chủ tử có ý đem những nữ tử này theo cùng , hắn lắc đầu thở dài nói: "Chủ tử, những người này vừa bị cướp bóc, gặp phải tay bai họ gió, nam tử đả chết hết , hài tử còn sống vẫn rất sợ hãi , chỉ còn lại cô nhi góa phụ ,khuyến cho người ta thương cảm ,thật là đáng thương ,thuộc hạ cảm thấy rất đau lòng thay họ nên cho họ một ít tiền và bảo họ đi.
Bùi Nguyên Thiệu đồng tình nói , "Chủ tử  , những người này điều là người dân bình thường, hãy để họ đi!"
Ngụy Châu mỉm cười rạng rỡ tỏa vẻ hài lòng và nói, "Quá tốt , chúng ta thấy rõ ràng rằng chúng ta , dù là bị mọi ngươi  nói chúng ta được gọi là  tặc khăn vàng, không thể tự mình sa đoạ, làm những điều vô lương tâm trái thương thiên đạo lí , chúng ta là tặc không phải là thổ phỉ,sơn tặc ,băng nhóm, , kẻ sơn  tặc có thể giết người cướp của một cách tàn nhẩn thẳng tay , nhưng chúng ta không thể, những người như chúng ta chỉ có thể  giết là kẻ thù của chúng ta, không phải người dân, tay không phải tấc sắt, được gọi là giác ngộ đặc đạo , giúp đỡ nhiều, kẻ mất đạo ,thiếu đạo luôn làm ra những chuyện vô đạo đức ,không giúp đỡ ai thậm chí còn hại người hại thân   , muốn trong thời thế rối loạn  mưu đồ cơ nghiệp  , không chỉ nhu cầu quân sự quân đội lớn mạnh , mà còn phải có dân sự,dân tâm ,nhân tâm , tâm trí mới là gốc rễ của nơi này mới có chỗ đứng"
Chu Thương ngây người ,nhưng trong chớp mắt ngay lập tức có phản ứng, Ngụy Châu đan thử hắn , hắn thần thái nghiêm túc lấy bình tĩnh trở lại, lấy khuôn mặt nghiêm túc ,dùng khí thế của một danh tướng nói với Ngụy Châu , "Chúa công mạt tướng bội phục muôn phần"
!
Bùi Nguyên Thiệu nhìn hết nhìn Chu Thương rồi nhìn Ngụy Châu ánh mắt mô tê tỏa ra không hiểu gì cả
Ngụy Châu liếc nhìn Bùi Nguyên Thiệu, rồi thở dài, tên này là một dạng ngốc nghếch ngớ ngẩn, anh chậm rãi bước đến trước những nữ tử bão lính dưới chướng của mình đưa cho kim ngân cho những nạn nhân và nói, còn bốn năm canh giời nữa ,bầu trời cũng đã tối các ngươi nên nhanh chóng lên đường. Trên đường đồi núi chập chùng , tốt nhất là nên đến nơi trước khi trời đã tối, đừng ở trong rừng kẻo gặp cướp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro