Tay tác gia điên cuồng _ Điệp Chi Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng thời gian ngờ nghệch, một cuộc tình điên rồ

Tác giả: Điệp Chi Linh

Thể loại: Đam mỹ hiện đại, tình cảm thanh mai trúc mã

Nhân vật chính: Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng – gã nhà văn lưu manh, khuôn mặt luôn nở nụ cười xấu xa,  vẻ ngoài lạnh lùng, ngang ngược nhằm che giấu một quá khứ đầy chua xót.

*Đôi lời người dịch* Đây là tác phẩm phi thương mại, cũng không cần nói quá nhiều về đam mỹ của Điệp Chi Linh vì hầu hết mọi người đều quen thuộc với tác phẩm Tình yêu đau dạ dày với cặp đôi Vệ Đằng và Tiêu Phàm. Tác phẩm này là một câu chuyện khác về đàn anh Chu Phóng nổi tiếng biến thái nằm trong bộ 5 tiểu thuyết của Điệp Chi Linh.

*p/s: động viên để dịch giả tăng tốc độ dịch nhá :) thanks*

Tóm tắt truyện:

Khi bé: Một lời hứa cợt nhả

Lớn thêm chút nữa: Một quãng thời gian ngờ nghệch

Một vài năm sau, khi bọn họ sóng vai nhau đứng trên đỉnh cao huy hoàng

Hắn đã thay đổi

Trở thành một kẻ phong lưu, phóng khoáng, bất cần đời, đến cuối cùng còn lại được mấy phần thật lòng?

Cậu cũng đã thay đổi

Đôi mắt lãnh đạm chôn giấu biết bao nhiêu tình cảm cuộn trào mãnh liệt nơi đáy tim?

Hai người lại một lần nữa tương phùng, đối mặt với hàng loạt âm mưu hãm hại, liệu họ có thể một lần nữa thu nhặt lại lòng tin thuần khiết ngày xưa và lại nương tựa vào nhau?

Liệu hắn có thể vứt bỏ sự kiêu ngạo, giống như lúc đó, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng gọi tên cậu?

Thời điểm sáng tỏ mọi chân tướng, con người vốn thân thiết nhất ấy tại sao lại trở nên lạ lẫm mà xa xôi như vậy ?

Hắn lạnh lùng hỏi

Cậu muốn gì? Muốn đứng ở vị trí thứ nhất? Muốn chà đạp tôi dưới chân cậu để chứng minh cậu tài giỏi?

Cậu cười

Tôi muốn một gia đình, anh có thể cho tôi không? Áp trại phu nhân của anh, còn nhớ chứ?

Chương 1: Kẻ thách thức

Những cơn mưa nhỏ cứ tí tách rơi đã mấy ngày liền, khi ánh mặt trời xuất hiện cũng không thể xua tan đi cái lạnh ẩn sâu trong không khí.

Trên sân vận động của trường Trung học Nhân Xuyên, những cô cậu học sinh khoác trên mình bộ đồng phục đen xếp thành hàng ngay ngắn, chỉ một hiệu lệnh đã tản ra xung quanh như những gợn sóng lăn tăn xuất hiện khi dòng nước cống đen ngòm va vào đá.

“Học sinh trung học toàn quốc tập thể dục theo đài bài số 2(*), Thời đại đang kêu gọi (**)”

Đài phát thanh khi vang lên hai chữ “kêu gọi”, âm thanh dường như cũng dõng dạc hùng hồn hơn.

“Gọi quỷ thì có.”

Câu nói xuất phát từ một nam sinh dáng người cao ráo xếp cuối hàng. Lúc tập thể dục, động tác chân tay hời hợt giơ lên nửa chừng, dáng vẻ lười nhác, cuối cùng cũng khiến cho giáo viên thể dục phải chú ý đến.

“Chu Phóng, cái chân đó của em phải duỗi rộng ra một chút.” Thầy cầm trong tay một chiếc roi, ánh mắt như muốn giơ roi quất một cái, Chu Phóng dang rộng chân về phía trước, tránh “kiếp nạn”.

“Thưa thầy, em đau bụng”, hắn trưng ra nụ cười đau khổ

Nhìn bộ dạng rời đi đầy tức giận của thầy giáo, Chu Phóng ôm bụng thở dài, không phải em giả vờ đâu mà bụng em thật sự rất đau….

Buổi trưa hôm nay mừng sinh nhật cho Ôn Đình, cả Lâm Vi và Ôn Đình đều không ăn bánh kem, nên hắn đành một mình xử lý hết.

Kết quả, đau bụng, đau đến tận chiều

Giờ thì toàn thân hắn bủn rủn, có thể lết tấm thân tàn đến sân vận động đã là tốt lắm rồi còn bắt dang rộng chân?....

Đến động tác đứng lên ngồi xuống, tâm trạng của Chu Phóng càng hậm hực hơn.

Mỗi lần ngồi xuống thì không muốn đứng lên nữa.

“Động tác nhảy cao!”

Đài phát thanh vẫn hô dõng dạc, Chu Phóng gục đầu, toàn thân bải hoải, nhảy không nổi, chỉ đành ôm bụng than trời.

Aizzzzz, anh hùng thì vì mỹ nhân mà chết thảm, còn bản thân hắn lại vì một chiếc bánh gato mà chết thảm thật là chẳng bằng một con cún.

Nhìn sang cô bạn buộc tóc đuôi ngựa đứng cạnh hăng hái nhảy giống hệt một con thỏ được tiêm thuốc kích thích.  Chỉ là tập thể dục theo đài thôi mà, có cần phải phấn khích đến mức này không? Thật tương phản rõ rệt với dáng vẻ một con cá chết trương như hắn bây giờ. Nhìn ra xung quanh, hàng hàng lớp lớp đồng phục đen xếp hàng ngay ngắn, nhịp nhàng cùng nhảy lên, hiệu quả thị giác quả rất khủng bố.

Cúi đầu xem giờ, 4h10’ chiều.

Sau khi tan học lúc 5h30’, hắn còn phải họp với câu lạc bộ văn học, phải lết tấm thân tàn đi lải nhải thêm nửa tiếng đồng hồ về bản tổng kết và kế hoạch sắp tới. ==!

Hy vọng trước lúc đó có thể giải quyết được cái bụng đau này.

5h chiều, tại phòng họp của Bách Xuyên xã, Chu Phóng nghiêm trang ngồi ở vị trí đầu bàn, với dáng vẻ của một đàn anh đứng đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cầm tập san báo trường số mới nhất, cau mày.

“Chủ biên, lần trước chẳng phải đã nói về việc sửa đổi chuyên mục rồi sao? Làm thế nào mà kỳ này vẫn giữ nguyên như cũ thế? Không thay ruột chí ít cũng phải đổi vỏ chứ? ”

Chu Phóng đang sa sả mắng đến nổi gân xanh, bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa.

“Vào đi, họp mà còn đến muộn, cậu có khái niệm về thời gian không hả?”, có thể biến cơn đau thành nộ khí phát tiết ra ngoài khiến cho bụng hắn cũng dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng khi quay đầu lại, Chu Phóng bỗng lặng người.

Người đứng ở của là một nam sinh vóc người nhỏ bé, thân hình gày gò, mái đầu bù xù phóng khoáng

Cậu nam sinh chỉnh lại cặp kính, khuôn mặt phảng phất nụ cười lạnh:

“Xin lỗi, tôi không biết mọi người đang họp”

Chu Phóng đưa ánh mắt giếu cợt liếc cậu ta, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn thắng thắn đáp trả, không hề trốn tránh, nao núng của cậu, ngược lại còn rất thản nhiên giống như đang bước vào phòng của mình vậy.

“Anh là Chủ nhiệm câu lạc bộ à?”

Chu Phóng gật đầu, “Tìm tôi… có việc sao?”

“Đúng vậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh”

Thật không thể yêu nổi cái thái độ cao ngạo đó của cậu ta, Chu Phóng chau mày, quay chiếc bút trong tay, “Vậy phiền cậu ra ngoài, đợi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ tiếp chuyện riêng với cậu.”

Cậu gật đầu, đóng cửa, những ngón tay nắm lấy tay nắm cửa trắng bệch.

Nộ khí vừa mới được giải tỏa không biết vì sao lại tích tụ trở lại . Ruột quặn thắt, bụng sôi sục, Chu Phóng chỉ đành chau mày ôm bụng thầm nghĩ, cậu nhóc này cũng khá lạnh lùng, cái thái độ không coi ai ra gì đó thật ngứa mắt, thật muốn dạy dỗ thằng nhóc miệng còn hôi sữa này một trận, lại còn dám tỏ thái độ này với đàn anh?

Chu Phóng đưa tay sờ mũi, tiếp tục cuộc họp, nói như súng liên thanh pằng pằng trong vòng 5 phút đã phân công xong mọi việc, sau đó buông ra hai chứ: “Tan họp” .

Đối với các hội viên mà nói hai từ này chẳng khác nào lệnh đại xá thiên hạ của Hoàng đế bệ hạ đầy uy lực. Thế cho nên hai từ này vừa thốt ra chỉ trong vài giây cả phòng họp đã không còn bóng người, ai nấy đều cắp cặp sách chuồn mất tăm.

Bận tối mắt, bụng đói đến quay quắt vẫn còn phải tham gia cuộc họp này… đúng là tàn phá tuổi xuân mà! Nhưng vị Chủ nhiệm câu lạc bộ đầy phiền muộn Chu Phóng vẫn phải chịu đựng cái bụng đau, còn phải khoác lên mình bộ dạng phong lưu phóng khoáng đợi đám người kia vội vã ra về như ong vỡ tổ rồi mới thở ra một hơi dài, tay ấn bụng khẽ nói: “Không còn ai nữa rồi, có thể kêu được rồi.”

Òng ọc… ọc ọc…

Cái bụng thật biết nghe lời kêu lên mấy tiếng, Chu Phóng thoải mái dựa vào ghế, thở ra nhẹ nhõm.

Tâm tư lại quay trở lại 3 năm trước, lúc tranh cãi với thầy giáo hướng dẫn vì việc xây dựng báo trường. Chu Phóng lúc đó vừa đặt chân vào trường Trung học Nhân Xuyên, với thái độ bê con không sợ hổ, coi thường thách thức những quy định nghiêm ngặt của trường học, dám đối đáp với giáo viên, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Sau bao nhiêu trắc trở, Bách Xuyên, tờ báo của trường Trung học Nhân Xuyên, cuối cùng cũng được thành lập. Chu Phóng trở thành Chủ nhiệm câu lạc bộ nhiệm kỳ đầu tiên, rồi từ năm thứ nhất cho đến năm thứ ba liên tiếp đảm nhận ba nhiệm kỳ.

Khoảng thời gian 3 năm, nhìn một Bách Xuyên tiêu điều khi mới thành lập, mỗi số chỉ in mười mấy bản cũng không có ai xem, đến sự huy hoàng ngày hôm nay, mỗi số xuất bản đều đắt như tôm tươi, trong lòng cũng có chút cảm giác cuộc đời đúng là bãi bể nương dâu.

Chu Phóng từng ví Bách Xuyên mỗi tuần ra một số cũng giống như chu kỳ sinh lý của hắn vậy. Câu nói này đã gây chấn động toàn trường. Sau này có người gặp hắn  bèn trêu: “Này Chu Phóng đại nhân, chu kỳ sinh lý của cậu đã đến chưa?”. Hắn chỉ tựa cằm lên ngón tay cái nở nụ cười lưu manh.

Lần đề nghị sửa đổi này chẳng qua là thêm một mục Khu vườn vui vẻ lên trang đầu báo, đăng truyện cười do các bạn học sinh sáng tác thay thế cho phần giới thiệu các tác phẩm nổi tiếng trước đây và rút bớt một phần tản văn. Tuần trước chủ biên chỉ vội vàng lo chuyện xuất bản, bận ngập đầu, chẳng trách số ra lần này không kịp thay đổi.

Chu Phóng móc di động nhắn tin cho cô chủ biên xinh đẹp: “Tân Tân, cuối tuần này anh sẽ ở lại cùng em duyệt bản thảo.”

Tân Tân là chủ biên của Bách Xuyên, họ Châu, là cô em thân thiết nhất trong số N các cô em kết nghĩa của Chu Phóng. Hắn thường trêu cô, “Tại sao em không lấy họ Ngưu nhỉ? Ngưu Tân có phải hay hơn bao nhiêu không, như vậy thì anh có thể cầm em cả ngày để đọc rồi.(*)”, lúc nói câu này, Chu Phóng đang cầm quyển từ điển Oxfort Anh – Hán dầy bình bịch trên tay.

Rất nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Tân Tân: “Anh trai à, cuối tuần có đợt thi thử đó, duyệt bản thảo á, anh đã thi qua rồi sao?”

Chu Phóng ôm đầu thở dài, chết rồi, lần này lại chưa ôn tập gì, đang lúc cúi đầu mặt mày nhăn nhó thì phía sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Chủ nhiệm, giờ anh có thời gian để nói chuyện rồi chứ?”

Ô, hình như đã quên khuấy mất tên nhóc lúc nãy, trong nháy mắt xoay người lại, mọi vẻ chán nản của hắn đều biến mất không dấu tích, khóe miệng nhếch diễn ra một nụ cười vừa phóng khoáng vừa điển trai, “Bạn học này, mau vào trong rồi nói, bên ngoài lạnh lắm, bị cảm lạnh thì không tốt đâu.”

(*) Ngưu Tân 牛津 trong tiếng Hán còn có nghĩa là Oxfort

Điều kiện của phòng họp đương nhiên là không tồi chút nào, có điều hòa, không khí trong phòng rất ấm áp, còn có cả một chiếc sofa mềm mại nữa…

Chu Phóng đến bên cạnh sofa, nhàn nhã ngồi xuống, bắt chéo chân hỏi: “Cậu tên là gì?”

Cậu nhóc không hề để ý đến khuôn mặt cười cợt nhả và ngữ điệu trêu trọc của hắn, chỉ bình thản nhìn hắn, đôi môi nhẹ nhàng thốt lên ba từ: “Đoan Mộc Ninh.”

Hắn chống cằm lên ngón cái, dường như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới mở miệng nói: “Đoan Mộc, họ này rất hiếm gặp nha.”

“Vậy chúng ta có thể nói vào chuyện chính không?” Đoan Mộc Ninh nhìn bộ dạng không hề quan tâm của Chu Phóng, cau mày khó chịu.

“Nói, cậu nói đi”, hắn vẫn không chịu ngồi thẳng dậy nửa nằm nửa ngồi trên sôfa, giống như chủ nhân đang nghe thuộc hạ báo cáo.

Mộc Ninh rút ra một quyển vở từ trong túi sách, “Bản thảo của tôi gửi liên tiếp 3 lần đều bị từ chối, tôi muốn được biết lý do. ”

Chu Phóng nhìn quyển vở trong tay cậu, ngồi thẳng dậy hỏi: “Bản thảo gì?”

Quyển vở dày như thể, đừng bảo với tôi là nhật ký nhá…

“Tiểu thuyết.”

Chu Phóng cười giễu cợt, “Bạn học à, tờ báo của chúng tôi là báo trường, cậu muốn đăng tiểu thuyết trên báo trường sao?”

“Như vậy thì sao chứ” Đoan Mộc Ninh hùng hồn nói. “Theo như tôi biết, Bách Xuyên xã có nghĩa là hải nạp Bách Xuyên hữu dung nải đại(*) đúng không? Chẳng phải nên tiếp nhận nhiều thể loại để tạo thêm nhiều cơ hội thể hiện cho mọi người sao?”

(*) Hải nạp Bách Xuyên hữu dung nải đại: Câu nói hàm ý nói tấm lòng rộng lượng to lớn giống như biển lớn có thể chứa được lượng nước vô hạn của các dòng sông, lấy sự dung nạp và hòa hợp để tạo nên những điều phi thường.

Chu Phóng thở dài, chậm rãi nói: “Hải nạp Bách Xuyên thì không sai, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh tất cả các bạn nhưng… ”, dừng một chút, nhếch miệng cười: “Dòng nước cống này vẫn cần phải được lọc qua.”

Nhìn thấy đối phương nhăn mày không vui, Chu Phóng không kìm được tâm trạng vui vẻ, tiếp tục trêu đùa thằng nhóc lạnh lùng không biết trời cao đất dày này.

“Cho nên, chúng tôi duyệt bản thảo cũng khá nghiêm khắc. Dù sao thì Bách Xuyên cũng đã là một thương hiệu trong lòng các học sinh trường Trung học Nhân Xuyên, chúng tôi không thể nào quay đầu lại đập vỡ thương hiệu của mình, đúng không.”

Sắc mặt của Đoan Mộc Ninh càng lạnh hơn, “Ý của anh là, những thứ tôi viết giống như nước cống.”

“Ah? Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý đó.” Chu Phóng nhẹ nhàng chống tay lên trán, thể hiện bộ dạng đau khổ bất đắc dĩ,  “Cậu cũng biết đấy, cái chức Chủ nhiệm của tôi cũng không dễ làm, quy tắc là do nhà trường quy định,châu chấu sao đá được xe, đăng tiểu thuyết dài kỳ là chuyện không thể. Không thì, tôi sẽ chuyển bản thảo của cậu cho tạp chí ngôn tình xem xem nhé? Còn có thể kiếm được chút nhuận bút nữa, tôi quen rất nhiều biên tập viên của các tạp chí, tôi giúp cậu nộp bản thảo được chứ? ”

Đoan Mộc Ninh hừ một tiếng, “Anh đang trêu tôi đấy hả?”

Nhìn Chu Phóng chỉ cười mà không đáp, Đoan Mộc Ninh đẩy lại gọng kính, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng:

“Anh cho rằng anh là ai chứ? Anh chẳng qua là Chủ nhiệm của một tờ báo trường mà thôi, mà còn là một chủ nhiệm không đủ tư cách. Anh có cái gì mà coi thường người khác ?”

Chu Phóng trầm lặng trong phút chốc, cuối cùng đứng lên, vừa cười vừa thong thả bước về phía cậu nhóc, ép cậu vào góc phòng, hai tay chống lên tường chặn mọi đường lùi của cậu, tiến sát lại thấp giọng hỏi: “Vậy… cậu nói xem, thế nào mới là Chủ nhiệm đủ tư cách?”

Đoan Mộc Ninh chớp mắt, nắm chặt tay, hít vào một hơi thật sâu:

“Tờ báo trường của các anh có rất nhiều mục nhưng thực tế thì chẳng có tác dụng gì! Anh là một chủ nhiệm, chưa từng nghĩ qua việc phải thay đổi sao? Anh cũng biết mỗi tháng Nhân Xuyên đều có một đợt kiểm tra với quy mô lớn, xếp hạng tất cả các lớp, còn có cả họp phụ huynh, áp lực với học sinh lớn biết bao. Thế mà còn suốt ngày đăng trên tập san của trường những bài luận đao to búa lớn, dài dòng khiến người ta đọc xong càng thêm mệt não! Chủ nhiệm đại nhân,  tập san của trường không phải là chỗ để anh khoe khoang tài năng văn chương đâu.”

Vì quá kích động nên khuôn mặt của Đoan Mộc Ninh đỏ bừng, Chu Phóng bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng tức giận của tên nhóc này vô cùng đáng yêu.

“Uhm, nói ra nghe chừng rất có lý đấy.” hắn ta ra vẻ trầm tư sờ sờ mũi, “Vậy thì ý kiến của cậu như thế nào?”

Đoan Mộc Ninh đảo mắt, “Tôi cảm thấy có thể thiết kế thêm một chuyên mục nữa nhẹ nhàng, vui vẻ để tâm trạng của mọi người thoải mái hơn. Vốn dĩ việc học hành cũng đã đủ mệt mỏi rồi, mà phong cách của tờ báo lại quá nghiêm túc cao siêu không phải sao? Hơn nữa trình độ hiện nay của độc giả cũng chưa đến mức có thể đọc được những bài bình luận cao siêu thâm nho, đọc những thứ mà bản thân mình cũng không biết là gì thật khiến người ta cười đến rụng răng. ”

Nghe xong những lời của cậu, Chu Phóng bật cười, đưa tay vuốt tóc Mộc Ninh giống như đang thuận tay xoa đầu một chú chó con, cũng chẳng quan tâm đến việc sắc mặt đối phương trong chốc lát đã sa sầm lại, nhẹ nhàng thở dài nói: “Cậu ngốc ạ, suy nghĩ của cậu cũng đúng, cho nên chúng tôi đã quyết định thay đổi rồi, bỏ hết những bài cổ lỗ sĩ, thêm vào những bài nhẹ nhàng hơn, có nhiều sức sống hơn. Cuộc họp lúc nãy chính là bàn về việc thay đổi của tờ báo. Aizzz, tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát ý kiến trong toàn trường, cũng có rất nhiều bạn đọc phản hồi tương tự với ý kiến của cậu. Như vậy, cậu nói xem tôi đã đủ tư cách chưa? Đủ tư cách thì gật đầu, tôi đói rồi muốn đi ăn cơm. ”

Nghe hắn nói xong, Đoan Mộc Ninh giận đến mặt đỏ bừng bừng: “Đồ khốn… anh trêu tôi…”, tự lầm bầm trong miệng, nhưng lại bị Chu Phóng nghe được.

Chu Phóng rút bàn tay đặt trên đỉnh đầu của cậu về cười vui vẻ: “Đừng mắng tôi là đồ khốn, cậu không thấy mắng là cầm thú sẽ hợp hơn sao? Nào, mắng lại một lần nữa nghe xem.”

Nói xong hắn bèn bước lùi lại một bước, mỉm cười nhìn cậu. Thực ra mắt của Đoan Mộc Ninh rất đẹp đặc biệt là khi chớp mắt có một loại cảm giác lạnh lùng mà cao ngạo. Thêm vào đó là ánh sáng sắc lạnh của gọng kính kim loại, cùng với bộ dạng không coi ai ra gì, khiến cho người ta không khỏi muốn… bắt nạt cậu.

Nhưng khuôn mặt hiện đang đỏ bừng vì tức giận ấy ngược lại càng trở nên sinh động, đáng yêu hơn. Làn da vốn trắng trẻo giờ đây vì tức giận mà nắm chặt tay lại nổi rõ cả mạnh máu. Chu Phóng vừa quan sát vừa đánh giá tình hình, cuối cùng thu ánh mắt lại, nở nụ cười  xấu xa: “Tôi nói cho cậu biết, lần sau trước khi đá cửa xông vào thì hãy chuẩn bị cho kỹ một chút, đừng có không suy nghĩ gì đã hùng hục đâm đầu vào. Nó khiến tôi cảm thấy cậu chỉ là… một chú cừu non lạc đường thôi. ”

Cuối cùng Đoan Mộc Ninh cũng không nhịn được, tay nắm chặt lại tặng cho bụng Chu Phóng, vốn đang bị cơn đau hành hạ, một lời chào hỏi thân thiết.

“Xem như tôi nhiều chuyện”, lạnh lùng hừ một tiếng, Đoan Mộc Ninh phủi tay bỏ đi.

“Này… tốt xấu gì tôi cũng là đàn anh, cậu đúng là kẻ không biết lễ phép…” Chu Phóng hét theo bóng lưng cậu.

“Tôi chỉ tôn trọng những người đáng được tôn trọng, anh? Hừ!” những âm thanh dường như thoát ra từ kẽ răng, cậu đi xa dần, dáng hình cũng mất dạng nơi cuối hành lang.

Chu Phóng lúc này mới nhăn nhó mặt mày tay ấn chặt bụng, chân đá cửa, nhằm thẳng hướng… nhà vệ sinh xông đến.

Một lúc lâu sau, từ trong nhà vê sinh vang lên những tiếng rên thoải mái. “Ah, Đoan Mộc Ninh, cám ơn cậu đã đấm vào bụng tôi, có thể giúp tôi tháo ra lai láng… aizz… thoải mái quá.”

Chu Phóng vừa rửa tay vừa tự lẩm bẩm, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nhà vệ sinh liền lập tức im bặt. quay đầu lại nhìn chỉ thấy Lâm Vi đang cầm cặp sách đứng ở cửa, nét mặt ngạc nhiên: “Anh vừa nói cái gì... lai láng cơ??”

“À, anh đau bụng, tháo ra lai láng” Chu Phóng nhún vai bước đến thân mật giơ tay ôm, Lâm Vy kinh hãi nhìn đôi tay của hắn, tránh qua một bên. Chu Phóng hoàn toàn không phật ý, thu tay đút vào túi quần, huýt sáo nói : “Tối nay đi ăn cùng anh, anh mời.”

“Em đến tìm anh để bảo anh tối nay anh ăn cùng với Đình Đình đi, em đã có hẹn với bạn rồi.”

“Bạn?” Chu Phóng hừ một tiếng, “Là nam hay nữ?”

“Nam”

“Àh, vậy thì tùy cậu.”

Lâm Vy khẽ cười, “Thế nếu em bảo đó là nữ thì sao?”

“Vậy thì,… anh đương nhiên phải đi cùng để ngắm” Chu Phóng nở nụ cười cực kỳ vô sỉ đồng thời cũng nhận được một cái lườm của Lâm Vy.

Hai anh em cùng nhau đi xuống tìm Ôn Đình, đến góc rẽ, Lâm Vy bỗng hỏi: “À cuối tuần bọn anh có bài thi thử phải không?”

“Đúng đấy, thật đau đầu, anh lo nhất chính là viết văn, viết văn… viết văn đó.”

Lâm Vy bật cười, “Anh có tài văn chương như thế mà mỗi lần viết văn lại toàn bị điểm kém. Lần trước còn khiến thầy giáo tức giận đến mức cho anh 0 điểm. Em cũng thấy đau lòng thay cho anh.”

Chu Phóng nhún vai thở dài, “Cũng chẳng còn cách nào khác, ngòi bút của anh hào phóng cứ đặt bút là tuôn trào lai láng, mỗi lần đều vượt quá giới hạn 800 chữ. Thực ra anh cũng không muốn vượt quá giới hạn nên chuyển sang viết thơ, nhưng viết thơ số chữ cũng không đủ, aizzzz, thật là đau đầu.”

Lâm Vy cũng bó tay: “Vậy khi anh đặt bút thì viết đoạn mở đầu ngắn một chút, khi viết đến 800 chữ thì cũng có thể kết được rồi, làm gì mà mỗi lần đều vẽ ra lắm chữ thừa thãi thế.”

Chu Phóng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vy bật cười: “Cậu có biết, khi người ta đi đái thì không thể nào kiểm soát việc ra nhiều hay ra ít được.”

Lâm Vy sững người, cuối cùng không kiềm được lên tiếng: “Anh nói chuyện không thể bỏ mấy từ thô tục kiểu “đi đái” đó đi được hả.”

“Đấy chẳng phải là những biểu hiện bình thường của con người sao? Có gì mà thô tục. Nếu cậu thấy nó thô thì đổi từ khác vậy, đổi thành… đi tiểu nhá.”

Lâm Vy đứng hình một lúc sau đó vứt cho Chu Phóng một cái lườm: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa”, nói xong quay người bỏ đi.

Ngược lại Ôn Đình vừa từ phòng học đi ra nhìn thấy bóng lưng của Lâm Vy thì mỉm cười.

“Chu Phóng, tối nay anh đi ăn một mình đi, em phải vào nhà vệ sinh… đi tiểu“. Ôn Đình cũng quay đâu bỏ đi. Hắn nhìn theo bóng Ôn Đình trợn tròn mắt, hai cái đứa này, đủ lông đủ cánh rồi đều không xem ai ra gì. Hừm, lúc bé không biết là đứa nào cứ bám đít, gọi anh trai đến là ngọt ngào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro