Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai cũng có lúc nhìn nhầm, không phải lỗi của em đâu." Bạn học nam vỗ vào tay cô bạn gái, sau đó định ném chiếc đồng hồ kia lại cho New, đeo một chiếc đồng hồ giả để tự làm mình mất mặt, ha ha.

"Anh đừng làm ẩu" Cô gái đẩy tay bạn trai ra, cau mày nói: "Chiếc đồng hồ này đắt tiền lắm, nếu có vết xước sẽ bị giảm giá trị đấy".

"Ý cô là, đây là thật?" Tất cả mọi người xung quanh đều trừng to mắt, mấy cô bạn gái thì không biết tình hình, nhưng những người bạn cùng phòng với New thì không thể tin nổi, New chỉ là dân chúng bình thường thôi mà, cậu tuyệt đối không thể mua được. Thực sự cậu có người bạn nhiều tiền như thế sao?

"Đương nhiên là thật rồi." Cô gái nhìn chiếc đồng hồ, thở hắt ra, tay cô cũng run rẩy theo, cô rất sợ làm hỏng thứ quý giá này, tuy Rolex nổi tiếng là nhãn hiệu với chất lượng rất bền, nhưng cô vô cùng hồi hộp khi cầm trong tay một thứ quá ư là xa xỉ mà.

Bạn học nam cảm thấy mình không còn ngẩng đầu lên nổi, giờ thì phải làm sao đây: "Vậy em nói nhìn nhầm là sao? Em nhìn kỹ lại xem, đã lâu em không làm việc này, có lẽ là do không quen tay."

"Làm sao mà em nhìn nhầm được. Em nói nhìn nhầm, là nhìn nhầm kiểu dáng, em tưởng trị giá khoảng 5 triệu baht, thật ra nó còn có giá gấp đôi".

New đã hoàn toàn ngây ngốc.

Thật sự là rất đắt tiền, trong lòng New có phần không chịu nổi, cậu chưa từng nghĩ đến chiếc đồng hồ này có thể đắt đến mức đó.

Không phải đã nói là rất rẻ sao, mấy lời của Tay thật sự không thể tin được.

Lúc trước chính vì nghe anh nói là rẻ nên cậu mới nhận, không phải cậu già mồm, mà là cậu không dám đeo những thứ đắt tiền. Bị người ta chú ý đến rồi cướp giật thì phải làm sao?

Thật ra Tay cũng đâu nói linh tinh, anh thật sự không hề thấy chiếc đồng hồ này đắt một chút nào, khi anh tặng đồng hồ cũng đã suy xét đến tâm tình của New, đã đặc biệt chọn cái không đắt rồi, đương nhiên, cái không đắt này là nói theo tiêu chuẩn của Tay.

Đối với người bình thường, đúng là Rolex rất đắt, nhưng trong số những loại đồng hồ nổi tiếng trên thế giới, nó không phải là loại đứng đầu, bên trên nó còn có hơn mười loại đồng hồ cao giá hơn. Cho nên mới nói, Tay thật sự cảm thấy cái mình tặng là quá rẻ, quả đúng là làm New của anh phải tủi thân.

Có điều anh cũng không vội, cứ từ từ là được, anh muốn từ từ bồi dưỡng khái niệm tiêu tiền cho New của anh, tiền mình kiếm được chính là để người nhà tiêu xài mà, không tiêu thì kiếm nhiều như vậy làm gì, bệnh thần kinh à.

Qua một lúc lâu sau, New mới phục hồi lại, rồi cậu phát hiện tất cả mọi người trên bàn đều đang nhìn về phía cậu, có người thì nhìn đồng hồ trên tay cậu, có người thì nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"À...Lúc bạn tớ tặng thực sự có nói là rất rẻ, tớ không biết nó đắt như vậy, tớ mù tịt về mấy loại hàng hiệu này."

"Tớ đã nói mà, sao thằng nhóc cậu lại có thể vào tổng công ty của Vihokratana nhanh như thế, nhất định là quen được nhân vật lớn nào đúng không?"

"Phải đó, nhất định người bạn này của cậu không phải nhiều tiền bình thường, mà là cực kỳ cực kỳ nhiều tiền. Tớ nói này, không phải cậu quen được thiên kim nhà giàu nào chứ? Thật sự chỉ là bạn bình thường, không phải bạn gái hả?"

"Nếu tớ có bạn gái, chắc chắn hôm nay sẽ đưa đến." New nhìn khắp xung quanh: "Các cậu đều đưa người nhà đi cùng, chẳng lẽ tớ lại không?" Nói xong cậu đeo đồng hồ vào tay thật cẩn thận, xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn, bình thường sẽ không đeo nữa, thật sự trong lòng không thể tiếp nhận nổi, làm mất thì phải làm sao đây.

Bạn học nam kia từ đầu vẫn ấm ức trong lòng, tiếp tục nhắm tới New mà đâm chọt.

Không khí lạnh xuống một chút, New tức muốn hôn mê tới nơi, cậu thật sự không ngờ cuộc hội họp với bạn bè lại hội họp thành ra thế này, chỉ muốn nổi nóng đánh người, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Đây là cuộc họp lớp để chia tay lớp trưởng, cậu không muốn phá hỏng, dù có muốn phá hỏng, người kia cũng không phải là cậu.

Vì thế, cậu điều chỉnh lại tâm tình một chút, rồi quay sang cười lạnh với bạn học nam kia: "Hai năm không gặp, đúng là lỗ thủng trong não cậu càng ngày càng to, ban đầu thì bảo đồng hồ của tôi là giả, sau đó lại bôi nhọ cuộc sống riêng tư của tôi, tôi thật sự rất bội phục mấy cái tư tưởng kỳ quái của cậu đấy"

"Cậu nói cái gì? Tôi bôi nhọ cậu? Tôi cần thiết phải bôi nhọ cậu à? Tôi dám đánh cược, suy đoán của tôi là đúng chín phần, nhất định cậu có loại quan hệ xấu xa đó, ai lại đi tặng một thứ đắt tiền như thế cho cậu?"

"Bạn học nam, hai năm không gặp, cậu vẫn chẳng thay đổi gì. New là người thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ." Đột nhiên, sau lưng hai người có một giọng nam êm tai vang lên: "Cái thói xấu nói năng linh tinh này của cậu thật sự phải sửa đi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, New căng thẳng hẳn lên, cậu cũng không biết mình có còn thích người này nữa không, có điều tâm tình khi gặp lại người yêu cũ là rất phức tạp, từ từ quay đầu lại, quả nhiên, chính là một người mà mình rất quen thuộc.

"Ha ha, là Tharn hả." Bạn học nam bị mất hết thể diện, sắc mặt cực kỳ khó nhìn: "Có ai không biết cậu và New thân nhau, đương nhiên cậu sẽ nói giúp cậu ta, chắc cậu cũng chả biết rõ là chuyện gì đâu."

Tharn cười nhẹ: "Nói như thể cậu biết rất rõ vậy, cậu tận mắt nhìn thấy, hay tận tai nghe được?" 

Đến lúc này lớp trưởng phải đứng lên can giải: "Được rồi, được rồi, không nói đến chuyện này nữa, hôm nay là tôi mời mọi người đến đây, không phải nên tập trung vào tôi mới đúng à"

Bạn học nam nhẫn nhịn cục tức này, chỉ tay về phía Tharn và New: "Nể mặt lớp trưởng, chuyện hôm nay coi như xong, các cậu cứ chờ đấy".

New cũng không quan tâm mọi người đang quan sát cậu, cậu đứng lên chào hỏi Tharn. Trong mắt bạn bè, cậu và Tharn là bạn thân của nhau.

"Em ngồi đi, anh đến bàn anh vừa ngồi trước, lát nữa nói chuyện." Tharn vỗ vào vai New rồi rời đi.

New ngồi xuống mà tâm tình rối rắm: Không phải anh ta nói không đến sao, sao đột nhiên lại đến? Lát nữa nói chuyện? Nói chuyện gì? Giữa hai người còn có chuyện gì để nói sao?

Lúc này mọi người cũng đã đến đông đủ, đồ ăn được mang lên. Mọi người ăn ăn uống uống kính rượu mời rượu, không khí cũng khá tốt.

Ăn được một lúc, New nhận được điện thoại của Tay. Vì trong phòng quá ồn, cho nên cậu ra ngoài nghe điện thoại.

"Alô, sao vậy, sao lại gọi vào lúc này?"

"Hơi nhớ em." Hiển nhiên, Tay nói câu này cực kỳ trôi chảy.

"..." Mặt New hơi nóng, bất kể đã nghe mấy câu kiểu này bao nhiêu lần, cũng cảm thấy rất xấu hổ.

"Tụ họp sao rồi?"

"Cũng tạm, đều là bạn học cũ, ôn chuyện thôi."

"À... Vậy..." Tay ấp úng.

"... Anh ta đến đây." New biết Tay muốn hỏi gì.

"..."Đầu điện thoại bên kia trầm mặc.

"Không sao đâu, em vẫn ổn, em cứ tưởng gặp anh ta sẽ khó chịu, thật ra cũng không có gì, ngoại trừ hơi căng thẳng ra, cũng không có gì đặc biệt đâu, mọi chuyện đã qua lâu rồi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." New còn nói đùa: "Dù sao em cũng không thể tự thắt cổ ở đây chứ."

...

Hai người lại nói chuyện một lúc lâu nữa Tay mới cúp điện thoại, không hiểu sao, đột nhiên New có cảm giác như bị tra hỏi, cảm thấy hơi buồn cười.

Ấy, quên hỏi chuyện cái đồng hồ rồi.

New nhìn thứ đồ xa xỉ trên cổ tay, tâm tình phức tạp.

"Bị tra hỏi à?" Bất chợt, một giọng nói vang lên đằng sau.

New giật mình, quay người ra sau, quả nhiên là Tharn.

"Đừng căng thẳng." Tharn cười đi tới, đứng tựa vào bức tường bên cạnh New hút thuốc. "Anh chỉ muốn nói chuyện với em. Chúng ta đã lâu không gặp nhau, hơn một năm rồi nhỉ?"

"...Ừm." New cũng tựa lưng vào tường, tránh phải nhìn thẳng vào Tharn: "Lúc nãy cám ơn anh."

"Không có gì phải cám ơn cả, em vốn không phải người như vậy, anh chỉ nói thật thôi." Tharn phả một làn khói ra. "Một năm qua em sống thế nào?"

"... Rất tốt."

"Cũng phải." Tharn nghiêng đầu nhìn New. "Nhìn dáng vẻ của em là biết, chắc là sống rất tốt."

New không biết phải nói gì tiếp mới được, bèn vòng vo chuyển đề tài. "Anh hút thuốc từ bao giờ vậy, em nhớ trước đây anh ghét hút thuốc nhất."

"Một năm rồi."

Một năm, đúng vào khoảng thời gian hai người chia tay...

Có vẻ đây không phải đề tài tốt, trong nhất thời New cũng không biết nói gì nữa.

"Sao không nói gì, trước đây chúng ta không phải thế này." Tharn lại hút một hơi thuốc. "Sao em không hỏi một năm nay anh sống thế nào?"

New vẫn không nói gì, cậu có hỏi vậy hay không cũng chẳng để làm gì, bất luận Tharn sống thế nào cũng không liên quan đến cậu mà, hai người không còn quan hệ gì với nhau hết.

New im lặng, Tharn cũng bắt đầu im lặng, hai người chỉ tựa lưng vào bức tường im lặng không nói. Cứ như vậy được một lúc, Tharn cũng hút hết điếu thuốc, anh tự trả lời câu hỏi vừa rồi của mình: "Anh cũng sống rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." New thở dài trong lòng một hơi. Lúc trước vẫn cứ canh cánh trong lòng, hôm nay gặp mặt lại nói chuyện, rốt cuộc cũng có thể buông bỏ, cả hai đều sống tốt, vậy là được rồi.

"Vào trong đi." Tharn hơi hất cằm với New.

"Ừ." New đi tới cửa thì phát hiện Tharn không đi cùng. "Anh thì sao?"

"Anh nghiện thuốc lá hơi nặng, muốn hút một điếu nữa, em vào đi." Tharn mỉm cười.

New gật đầu rồi đi vào, để lại một mình Tharn đứng ngoài hành lang.

Đương nhiên Tharn không hút thuốc nữa, anh chỉ nhắm mắt tựa lưng vào tường, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Cuối cùng cũng được gặp lại người kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew