Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, chuyện của nhà chúng ta và nhà Amarin nên qua đi thôi, gần đây con cũng tóm được một vài nhược điểm." Tay nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nên bàn bạc trước cùng ba mình sẽ tốt hơn.

"Aizzz..." Ba Tay thở dài. "Nếu giải quyết được là tốt nhất, nhưng con cũng biết, nhà bọn chúng mặt dày lắm, chỉ nói thôi chắc không có tác dụng đâu."

"Chuyện này con biết, nếu thật sự không được con sẽ cho thêm chút ngon ngọt." Tay đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. "Dù sao cũng là nhà Vihokratana chúng ta nợ ân huệ của nhà Amarin."

"Đúng đúng, tuy ba hận không thể làm bọn chúng đi chết ngay, nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Chúng ta không thể lấy oán trả ơn, không thì ông nội con sẽ chết không nhắm mắt mất."

"Ba cứ yên tâm, con sẽ giải quyết tốt." Amarin làm ăn về đất đai nhà cửa, lịch sử đen tối tương đối nhiều, nếu thật sự muốn điều tra, chỉ cần cứng rắn một chút, nhất định sẽ tra được manh mối.

Lúc trước Tay không muốn dùng mấy thứ này để uy hiếp, chuyện này không phúc hậu, hơn nữa nhà đó cũng không có mối uy hiếp nào đối với nhà anh, cùng lắm cũng chỉ là thấy ghét thôi, chỉ cần không cưới May, ghét thì cứ việc ghét, cũng không tổn thất gì hết, dẫu sao cũng là người ta có ơn với mình.

Nhưng gần đây May lại luôn giở trò ngay dưới mí mắt anh, muốn phá hỏng gia đình anh, kẻ cướp vợ không thể nhẫn nhịn, cho nên nhất định anh phải giở chút thủ đoạn mới được.

"Phải rồi, dạo này con và New thế nào rồi?" Ba Tay lúc nào cũng có hứng thú với chuyện này, ông cau mày hỏi. "Sao ba nghe nói còn phải gọi bác sĩ đến kê thuốc, rốt cuộc con đã làm gì nó hả? Con có còn nhân tính không? Nó là vợ con, sao con không biết nặng nhẹ gì hết vậy?"

Tay: "..." Con trai ba trông có mất trí như thế sao?

"Cậu ấy không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi." Tay giật khóe miệng, cho dù là cha con, nói loại chuyện này cũng xấu hổ lắm.

"Thật không? Nhưng còn phải dùng đến thuốc, thật sự không sao chứ?" Khuôn mặt ba Tay đầy vẻ không tin. "Con đừng có lừa ba nhá."

Rồi ông còn lắc đầu thở dài nói tiếp: "Aizzz...Cũng đều tại ba không dạy con cho tốt, tính tình con thế này làm sao mà được, nhất định mẹ con sẽ đau lòng lắm. Vợ chỉ dùng để yêu thương thôi, con như thế là không được."

Tay: "..." Ba đúng là ba ruột của con.

___

Hai ngày sau, Tay sửa soạn lại tư liệu kỹ lưỡng rồi đích thân đến nhà Amarin.

"Tay à, đã lâu cháu không tới thăm bác rồi đấy." Ba May vừa nhìn thấy Tay đã vui vẻ, đây chính là con rể vàng chân chính, vừa trông đã thấy giống một ngọn núi vàng rồi.

"Xin lỗi bác, dạo này cháu hơi bận." Tay quyết định tiên lễ hậu binh. "Không phải hôm nay cháu đã mang quà biếu đến thăm bác và dì sao."

"Tốt tốt" Ba May càng vui hơn: "Nào nào, mau ngồi đi, chúng ta nói chuyện." Ông mời Tay vào phòng khách ngồi, cũng bảo mẹ May mau gọi May xuống.

"Không cần đâu bác, cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với riêng bác, chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện không?"

"Đương nhiên có thể." Trong lòng ba May sung sướng, chẳng lẽ nói về chuyện hai nhà làm thông gia?

Hai người vào thư phòng ngồi xuống xong, Tay lấy những tư liệu mà anh cho người thu thập suốt hai ngày qua đưa cho ba May: "Mời bác xem."

Vừa mới mở ra xem, ông ta choáng váng, trong kẹp tài liệu đều là những việc phi pháp và các khoản nợ dai dẳng của tập đoàn Amarin suốt mấy năm qua. Ông ta không biết Tay lấy từ đâu ra, nhưng tuyệt đối không thể để bất cứ ai nhìn thấy đống tư liệu này.

Ba May run rẩy tay chân giở từng trang, sau đó mới toát mồ hôi lạnh hỏi Tay: "Tay, cháu có ý gì?"

"Bác, theo lý, nhà bác có ơn với nhà cháu, cháu không nên làm vậy." Lúc ban đầu sắc mặt Tay cũng không tệ lắm, nhưng giờ đã âm u lại. "Nhưng dạo này May hơi quá đáng, dù muốn nhà cháu báo ơn đến mấy cũng không thể báo ơn theo cách như vậy."

"May rất thích cháu." Ông không biết May đã làm gì, vẫn đang tưởng là vì mấy tin tức yêu đương trên mạng trên báo. "Nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, không biết cách đối nhân xử thế, cháu cứ bao dung một chút cho nó."

"Những chuyện trước kia cô ta làm đều không ảnh hưởng gì nhiều, cháu cũng không để trong lòng." Tay lấy cuộn băng ghi âm và những tấm ảnh chụp lại cảnh May gặp Tharn: "Nhưng bác có biết mấy hôm trước cô ta đã làm gì không?"

Tay lạnh mặt nói: "Cô ta cho người đàn ông trong ảnh một số tiền lớn, bảo anh ta dụ dỗ New, cô ta muốn phá hỏng gia đình tôi. Rốt cuộc cô ta và tôi có bao nhiêu thù oán mới có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc đó." Làm thế này là cắm sừng cho đàn ông, là mối thù ngất trời.

Ba May chảy mồ hôi lạnh, đây thật là... Con gái đúng là hồ đồ, sao lại để bị tóm nhược điểm chứ. "May không hiểu chuyện, chỉ vì nó thích cháu nên hồ đồ thôi, bác sẽ dạy dỗ lại nó. Tay đừng giận, nhất định bác sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sau này nếu nó còn tái phạm, bác sẽ đánh gãy chân nó."

"Bác, bác là người thông minh, bác biết hôm nay tôi tới đây không phải là để nghe bác nói mấy câu này." Tay tiếp tục lạnh mặt lấy bốn kẹp tài liệu khác ra, đưa một trong số đó cho ba May. "Đây là những điều tôi đã nghĩ ra suốt hai ngày, chỉ cần bác ký tên, ba kẹp còn lại này bác cứ tùy tiện chọn một cái, hoặc nếu bác thích, cứ cầm hết cũng được."

Không phải Tay vừa đưa hợp đồng cho ba May, mà là một bản tuyên bố, một bản tuyên bố biểu thị hôn ước của hai nhà chấm dứt tại đây. Thật ra hôn ước này không được pháp luật bảo vệ, chỉ là Tay muốn có một chiếc chìa khóa, để giải thoát khỏi sự trói buộc của cái hôn ước này, rồi sau đó không còn phải lo lắng đến vấn đề báo ơn nữa.

Ba May hoàn toàn không muốn ký, chỉ cần con gái gả cho Tay, vậy thì mọi thứ của nhà bên đó rất có thể sau này đều là của nhà ông, đây là một miếng thịt béo bở biết bao nhiêu.

"Tôi thật sự tôn trọng bác như một vị trưởng bối, cho nên mới khách khí ngồi đây nói chuyện với bác, nếu tôi không có lương tâm, tôi hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến cái hôn ước này, bây giờ là thời đại nào rồi? Thế kỷ 21 rồi, chỉ một giao ước bằng miệng từ thế hệ trước, căn bản không có hiệu lực pháp lý, điều mà tôi lo chỉ là áp lực của dư luận thôi." Thấy ba May không nói gì, Tay dứt khoát ngả bài luôn. "Cũng vì Vihokratana nhà chúng tôi có lương tâm, nên vẫn cố chịu đựng, nếu không có chuyện May đã làm lần này, tôi cũng không muốn tới nói vậy với bác." Ngụ ý chính là, tất cả đều do nhà ông tự chuốc lấy.

Ba May thật sự xấu hổ vô cùng, khăn lau mồ hôi của ông ta đã ướt đẫm.

"Đương nhiên, tôi sẽ không quên chuyện báo ơn. Tôi đã bàn bạc với ba tôi rồi, nhất định sẽ có bồi thường hậu hĩnh." Tay đẩy ba kẹp tài liệu kia ra. "Ba thứ này, tin chắc bác sẽ không thể không có hứng thú."

Ba May run rẩy cầm ba kẹp tài liệu kia lên xem, không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình.

Một cái là 7,3% cổ phần của tập đoàn Amarin, nếu Tay thật sự chuyển cho ông ta, ông ta sẽ là người có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty, không bao giờ còn bị mấy họ hàng có nhiều cổ phần trong công ty dùng thế lực chèn ép nữa. Hiện tại ông ta chỉ có 27% cổ phần, mấy họ hàng kia đều có hơn 30% cổ phần, nếu bọn họ liên hợp lại, thì người mất quyền lực sẽ chính là mình, nhưng có thêm 7,3% cổ phần này thì khác hẳn.

Đây mới thực sự là sức hấp dẫn to lớn, ông không biết làm sao mà Tay có được cổ phần của công ty mình, nhưng thật sự ông ta rất muốn có.

Thứ hai là một mảnh đất, còn là một khu vực hoàng kim, đây mới đúng là tiền thực sự, tuy với Tay thì nó không đáng giá, nhưng với ông thì thực sự là một quả trứng vàng rơi từ trên trời xuống.

Cái thứ ba thì càng trực tiếp hơn, chính là một tấm chi phiếu với giá trên trời.

Ba thứ này, thực sự có sức hút lớn vô cùng.

"Tôi biết dùng tiền báo ơn là rất thô tục, nhưng đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của tôi, hy vọng bác sẽ thích." Tay như cười như không. "Bác chỉ cần ký tên là được, sau này nếu Amarin có gì cần giúp, chỉ cần tôi đủ khả năng, tôi đều không chối từ."

"Ký đi." Tay cầm kẹp tài liệu với "lịch sử đen tối" rất dày kia. "Tôi tin bác không thích thứ này đâu, chỉ cần bác ký, tôi vĩnh viễn sẽ không truyền nó ra ngoài."

Năm phút sau, Tay lấy được thứ mình muốn. Ba May thì không thể nói rõ là bị ép buộc hay chủ động, dù sao cũng đã lấy thứ mình thích.

"Quả nhiên bác là trưởng bối của cháu. Sau này hai nhà nên qua lại nhiều hơn, một thời gian nữa cháu sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó sẽ gửi thiếp mời đến tận nhà." Tay hài lòng cực kỳ, chỉ cần không còn ép buộc anh thực hiện cái hôn ước kia, vậy thì cái gì cũng dễ nói chuyện, hai nhà vẫn là bạn tốt. Đây chính là mối quan hệ đã kết giao từ đời ông nội mà, có thể không trở mặt là tốt nhất, ông nội dưới suối vàng biết được cũng sẽ mỉm cười nhắm mắt thôi.

"Vậy... Vậy thứ kia..." Ba May hơi lo lắng về "lịch sử đen tối" trong tay Tay.

"À, nếu bác thích, cháu để lại cho bác cũng được." Tay cười mỉm. "Cháu vẫn có một phần để dành ở nhà."

Ba May tức muốn chết.

Trước khi Tay rời khỏi thì đúng lúc gặp May đang chờ trong phòng khách. Tâm tình anh rất tốt, trước lúc đi còn tặng cô một nụ cười tươi, khiến May phải ngây ngất, chuyện gì thế?

Chờ Tay đi rồi, cô mới nghe được một tin sét đánh phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, không thể gả? Nhưng mình còn chưa làm gì mà!!!

"Ba, chúng ta cứ buông tha như vậy sao?" Làm sao mà May cam tâm được, cô vừa mới hành động được một bước, còn chưa thấy có kết quả mà.

"Không thì sao?" Ông cầm ba thứ kia trong tay, tâm tình hơi kích động, dù sao đây cũng là những thứ tự nhiên có được, tiền thì không cần phải nói, mảnh đất này tập đoàn Amarin vẫn luôn muốn có nhưng chưa có được, quan trọng hơn cả là cổ phần công ty. "Sau này con an phận một chút, không được chọc vào Tay nữa, cậu ta rất khó đối phó."

May bĩu môi, làm sao cô chấp nhận được.

"Ba không nói đùa với con đâu, con xem cậu ta bạo tay như thế nào đấy." Ông đưa ba thứ kia cho May và vợ xem.

Hai người vừa xem, quả nhiên đều là những thứ tốt. Ban đầu hai người đều rất vui, nhưng không được bao lâu vợ ông đã buồn bực. "Cậu ta tùy tiện vung tay đã nhiều tiền thế này, vậy thì càng không thể để May buông tay. Chỉ cần May kết hôn với cậu ta, về sau chút tiền này có là gì đâu? Còn gấp mấy chục mấy trăm lần ấy."

May cũng gật đầu phụ họa: "Phải đó ba, ba đúng là hồ đồ rồi."

"Hai người thì biết cái gì, đầu tóc dài kiến thức ngắn." Ba May tức đến mức chỉ muốn chửi ầm lên. "Tay là loại người có thể chịu thiệt à? Hai người đúng là coi cậu ta như kẻ ngốc, tặng quà đã là nể mặt tôi rồi, nếu đổi thành người khác vô lương tâm một chút, đừng nói là báo ơn, ngay lập tức sẽ xé xác cả công ty nhà chúng ta." Nói xong, ông ta quăng tập tài liệu đầu tiên mà Tay đưa ra cho ông ta xem đến trước mặt vợ và con gái. "Hai người xem kỹ đi, bao nhiêu nhược điểm của chúng ta đều bị cậu ta nắm thóp hết. Nếu nghe lời, nhận đồ rồi an phận một chút, vậy thì tất cả đều tốt, nếu không nghe lời, ha ha..."

May xem mà không hiểu lắm, nhưng mẹ cô chỉ vừa nhìn đã biến sắc, có những chuyện bà không biết, nhưng Tay đều biết cả, một chồng giấy dày thế này, thật sự là... Xem ra Tay cũng là người phúc hậu, chứ nếu nhẫn tâm, muốn chỉnh nhà bọn họ thì quá dễ dàng.

Ba May lại bắt đầu mắng cô: "Con xem chuyện tốt con làm đi. Suýt nữa là chọc tức Tay, con cho người dụ dỗ vợ cậu ta, con đúng thật là. Nếu không phải nhà chúng ta có ơn với nhà cậu ta, cậu ta còn có thể cho chúng ta tiền không? Nếu ba là cậu ta, ba còn muốn giết người, nhất là loại chuyện cắm sừng này. Đây không phải kết thù thì là gì?"

May tủi thân muốn chết: "Không phải vì con muốn tách hai người kia ra sao, con..."

"Đừng có con con con nữa." Ba May cắt ngang ngay lập tức: "Mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu hết, cũng đừng nghĩ đến Tay nữa, ít gây phiền phức cho ba."

Mẹ May thở dài nói: "Thôi bỏ đi May, chúng ta đừng chọc đến Tay thì hơn, mấy thứ ba con vừa cho mẹ xem thật sự rất nguy hiểm, nhận đồ rồi an phận một chút thì hai nhà vẫn qua lại với nhau, thế cũng tốt rồi."

Cả ba và mẹ đều nói vậy, dù May không muốn đến mấy cũng phải chấp nhận, tất nhiên cô rất luyến tiếc cuộc sống phú quý hiện tại, nếu Amarin sụp đổ, vậy thì cô chẳng còn gì hết.

"... Con biết rồi." May ủ rũ đáp ứng, xem ra phải tìm đối tượng kết hôn khác thôi, để mấy hôm sau sẽ ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa đi...

___

May đã an phận rồi, nhưng Malee vẫn tiếp tục tính kế. Cô đang lo lắng không biết bây giờ phải làm sao, Tay không làm việc ở công ty, cô cứ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì hết.

Tên New kia rốt cuộc bị bệnh gì chứ, mà nghiêm trọng đến mức phải nghỉ ở nhà còn muốn Tay trông chừng, là bệnh nặng sắp chết hay là thế nào? Chết được càng tốt, cái loại đó không chết thì sống làm gì, rốt cuộc khi nào Tay mới đến công ty đây?

Đương nhiên New sẽ không chết chỉ vì lời nguyền rủa của Malee. Cậu không chỉ không chết, ngược lại còn sống tốt vô cùng, lại còn béo trắng hơn một chút. Tay cảm thấy, đã đến lúc xuống miệng lần nữa rồi, nhịn nhiều ngày như thế, nước miếng của anh rơi tí tách rồi đây.

Hiện tại New đã rất quen với việc cùng phòng cùng giường với Tay, cậu không nhắc đến chuyện về phòng cũ nữa, làm vậy thì kiêu căng quá. Hai người đã kết hôn rồi, giờ còn thích nhau, cũng phát sinh quan hệ, dù thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ tách phòng được.

Vào một đêm trước khi New chuẩn bị quay về công ty làm việc sau khi thân thể đã khôi phục hẳn, cậu và Tay nằm trên giường trò chuyện, Tay đề nghị cậu một việc.

"Lên tầng 35?" New trừng mắt thật to. "Sao em có thể lên tầng 35 được, đây không phải là đi cửa sau sao?"

Hai ngày qua Tay đều làm việc trong phòng ngủ, mỗi ngày đều ở bên New, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, sau này New đi làm, chẳng phải là ban ngày không được gặp cậu sao? Như vậy làm sao mà được?

Vì thế Tay đề nghị cho New lên tầng 35, vậy thì lúc nào cũng có thể gặp nhau.

Thế nhưng New không muốn, cậu cảm thấy đây không phải là do cậu dựa vào thực lực của mình để trèo lên, có vẻ không công bằng, hơn nữa chỉ trong một chốc mà trèo cao quá, năng lực của cậu không cao đến mức độ có thể nhảy vọt lên ba bậc, đi cửa sau kiểu này là quá trắng trợn, căn bản không thích hợp.

"Hỉn, xưa nay anh chưa từng làm mấy công việc cơ sở." Tay phân tích lý do cho New. "Không phải mỗi người đều cần từ từ leo lên trên từ cấp bậc cơ sở. Nếu anh cũng làm theo quy củ đó, đến tuổi như anh căn bản không lên nổi vị trí hiện nay, vậy thì tập đoàn cũng sẽ không được như bây giờ."

"Như em căn bản không phải là đi cửa sau, em chỉ là sử dụng nguồn tài nguyên hiện hữu một cách hợp lý. Em cảm thấy thực lực của mình không đủ, muốn rèn luyện ở dưới mới từ từ lên trên, nhưng em nghĩ lại xem, cấp trên hiện tại của em có năng lực hơn hay anh có năng lực hơn?"

"Đương nhiên là anh rồi." New thấy đáp án này chẳng cần phải nghĩ cũng biết.

"Vậy em cảm thấy đối phương có thể dạy nhiều thứ cho em hơn, hay anh dạy nhiều thứ cho em hơn? Anh có thể dạy em tất cả mọi thứ không giữ lại một điều gì, đây là đi cửa sau à? Không phải. Mà là em có một con đường tắt để học hỏi nhanh hơn, vậy tại sao em phải bỏ gần tìm xa?"

"Nhưng mà..." New vẫn cảm thấy không ổn lắm.

"Hỉn, em không còn là một người nữa. Em đã kết hôn với anh, em phải coi tập đoàn Vihokratana là sự nghiệp của chính em. Nó không chỉ là của anh và ba, em cũng cần có trách nhiệm với nó. Anh hy vọng những điều em cống hiến không chỉ giới hạn ở cấp bậc cơ sở, phải đứng càng cao mới có thể càng cống hiến nhiều hơn. Em cứ tiếp tục làm công việc hiện tại sẽ không có ích lợi cho bất kỳ người nào, công việc đó ai ai cũng làm được. Anh cần một người có thể giúp anh phụ trách công ty và còn đáng để anh tin tưởng."

"Em không được đâu..." New cảm thấy Tay càng nói càng nghiêm trọng. "Em vẫn chưa có đủ năng lực đó."

"Tất nhiên, không phải anh muốn em làm công việc phụ trách ngay bây giờ, điều đó nằm ngoài khả năng, người khác cũng sẽ có ý kiến." Tay lùi trước một bước. "Trước hết em cứ làm trợ lý cho Sing đi. Cậu ta mới chỉ có hai trợ lý, số lượng không đủ, cậu ta có năng lực xuất chúng, nhất định có thể dạy em rất nhiều thứ."

"Công ty phát triển càng lúc càng nhanh, anh càng cần có người đáng tin đảm nhiệm những chức vị cao. Nhưng người nhà anh quá ít, rất nhiều vị trí quan trọng đều do người ngoài đảm nhiệm. Nếu anh có em trai em gái, dù chúng nó còn đang đi học, không biết cái gì hết, anh cũng sẽ sắp xếp cho chúng nó một vị trí trong công ty, tuyệt đối không để chúng nó làm từ cấp bậc cơ sở, như thế là lãng phí thời gian."

New nghe xong mà vẫn lờ mờ, cậu không phản bác được câu nào hết. Dưới sự tấn công bằng một loạt lý lẽ của Tay, cậu cũng hiểu cách nghĩ trước đây của mình có phần hạn hẹp, quả đúng là đi theo Tay sẽ học được mọi thứ rất nhanh.

"... Vậy cứ nghe theo anh đi." Cho nên, New cứ đáp ứng trong mơ hồ như vậy.

Yeah! Kế hoạch thành công. Tay lặng lẽ vỗ tay trong lòng, mình đúng là tài giỏi quá mà, ba hoa có mấy câu mà đã lừa được New lên tầng 35 rồi.

Thật ra Tay toàn nói nhăng nói cuội cả thôi, anh cũng không muốn New phải làm công việc nào đó quá vất vả. Nếu New thực sự thích làm việc, anh không phản đối là được, với người mà anh tin tưởng nhất, bất kể chuyện gì cũng có thể yên tâm giao cho cậu.

Mục đích chính của Tay chính là để New lên tầng 35, sau đó là anh có thể chân chính yêu đương chốn văn phòng rồi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, hai người đều có thể ở bên nhau ngọt ngào như mật.

Tốt nhất là còn có thể cosplay văn phòng nữa.

Ôi mẹ ơi, mới chỉ nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.

Vì thế, việc thuyên chuyển công tác cứ được quyết định như vậy.

___

Ngày hôm sau, New bắt đầu đi làm lại, nhưng mới đến công ty một lúc cậu đã thu dọn đồ đạc tài liệu trên bàn làm việc của mình.

Mấy đồng nghiệp còn tưởng cậu muốn nghỉ việc tạm thời, chẳng lẽ bị bệnh nặng quá, sau này không thể đi làm nữa? Hay là lại tìm được một công việc tốt khác nên sắp chuyển đi rồi?

Mười phút sau, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đồng nghiệp của bọn họ, một nhân viên nhỏ bình thường mới vào làm nửa năm ở tầng 20, giờ được thăng chức lên tận tầng 35? Lại còn là trợ lý của đặc trợ Sing?

Chuyện này không khoa học. Hoàn toàn không hợp lý. Rốt cuộc là tại sao?

Sắc mặt một đồng nghiệp nữ hơi kỳ quái. Cô nhủ thầm trong lòng, lúc mới quen New thấy cậu vào bằng cửa sau, cứ tưởng là có bối cảnh, còn tưởng một mục tiêu của mình, nhưng sau khi hỏi rõ ràng tám đời tổ tông ra, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, cho nên không thèm để mắt đến nữa.

Bây giờ đột nhiên New được thăng chức, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh? Còn là một nhân vật lớn trong công ty?

Mình đúng là thất sách, trước kia chỉ tưởng bối cảnh là thân thích, không nghĩ tới bạn bè. Lúc trước ở chung không tạo dựng quan hệ tốt, giờ người ta đi rồi, không còn kịp nữa đâu.

Trong sự hâm mộ ước ao của mọi người, New cười nói sẽ mời mọi người đi ăn một bữa, lúc này mọi người mới thoải mái một chút, dẫu sao cũng vẫn có chút lương tâm.

"Woa, New, nhẫn của cậu đẹp thật đấy, là thật hay giả vậy?" Một đồng nghiệp nữ giúp New thu dọn đồ đạc phát hiện ra chiếc nhẫn kết hôn trên tay trái của cậu, hơi tò mò: "Sao lại đeo ở ngón áp út, cậu kết hôn rồi?"

Đồng nghiệp nữ này vừa nói xong, mọi người đều hiếu kỳ, cùng nhìn vào tay trái của New. "Không thể nào, nhanh thế ư, lúc trước đâu thấy cậu đeo nhẫn, hai hôm nay không phải cậu kết hôn chứ? Còn nói dối là nghỉ bệnh, giỏi thật đấy." Mọi người bắt đầu hóng chuyện, không ngờ New lại kết hôn trong im lặng như thế.

"New, nhẫn của cậu rốt cuộc là thật hay giả vậy? Nếu thật, chiếc này rất đắt giá."

"Chắc là nhái mẫu thôi, hoặc không phải là loại quý giá đâu. Loại đắt tiền là cái mà Tay tổng của chúng ta đeo."

Một người khác nói chen vào: "Mà cũng phải nói, nhẫn của New trông giống nhẫn của Tay tổng nhỉ."

"Ha ha ha, nói linh tinh gì thế, cái nhẫn nào mà chẳng giống nhau." Không một ai tính đến khả năng New và Tay yêu nhau kết hôn cả.

New: "..." Lúc này, cậu không nên nói gì có vẻ tốt hơn nhỉ? Mà dù mình có nói ra, chắc cũng không ai tin đâu, không biết chừng mọi người còn tưởng cậu bị tâm thần nữa ấy chứ.

New thừa nhận đã kết hôn, mọi người lại ồn ào một trận, nói rằng mời đi ăn cũng không thể qua loa được, không mời người ta đến uống rượu mừng thì cũng thôi, nhưng phải khao mọi người một bữa thật hoành tráng. Cuối cùng mọi người hẹn nhau tối nay đi liên hoan tại một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở gần công ty, chúc mừng New kết hôn và được thăng chức.

Nửa tiếng sau, New mang đồ đạc của mình lên tầng 35, Sing phái một trợ lý của mình là AJ đến dẫn đường cho cậu.

Lúc đi ngang qua phòng thư ký, New gặp phải một người mà cậu không hề muốn gặp một chút nào.

____ Malee!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew