Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một ông bố (kì thật còn rất trẻ) đáng thương đưa con trai (nhận nuôi) đến trường tiểu học báo danh, tình cờ gặp được vị thầy giáo chủ nhiệm đẹp trai đến nỗi không khép chân lại được.

Ông bố đơn thân khi đó thích đến cúc hoa cũng muốn nở tung, không phải, là lòng cũng nở hoa."

                               ********

Từ khi đem lòng nhớ thương thầy giáo Tay, tinh thần tích cực đón con của New được nâng cao rõ rệt.

Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tay, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa New đều tốn một đống thời gian lựa chọn quần áo.

Mình nên đoan chính dè dặt một chút hay nên chủ động một chút nhỉ?

New cực kỳ xoắn xuýt.

......

Hôm nay chuẩn bị đi trên con đường tuổi trẻ tràn trề sức sống, New mặc một chiếc áo có mũ phối với quần dài nhã nhặn, còn vô cùng tâm cơ mà xắn lên gấu quần để lộ cái mắt cá chân nho nhỏ trắng ngần. Dáng vẻ như thế này giống y như một học sinh vậy, nếu lưng đeo thêm ba lô nữa thậm chí có thể đến trường cấp ba nghe giảng rồi nha.

Nhìn vào "thiếu niên" trong gương, New cười híp mắt đưa tay nắn nắn gương mặt mình.

Rất tốt, cực kì tốt, 99 điểm.

Giá mà thịt trên mặt ít đi một chút, hai má đừng núng nính tròn tròn như trẻ nhỏ thì càng tốt.

New có phần âu sầu nghĩ.

Đến trường học, dừng xe, New hít sâu một hơi rồi mới nhấc chân đi về hướng lớp học của con trai.

Vì muốn hình ảnh bản thân tràn trề sức sống, toát lên hơi thở của tuổi trẻ, New thậm chí suýt nữa còn nhảy chân sáo vào lớp học con trai đó.

Vừa hay đến giờ tan lớp, phụ huynh đến đón con lũ lượt kéo vào cổng trường. Thật vất vả chen qua đám đông, rốt cuộc New cũng tìm được lớp của con trai, cậu đứng xa xa ngó vào, chỉ thấy Tay đang đứng trước cửa lớp học, nở nụ cười dịu dàng cùng nói chuyện với các vị phụ huynh. Ngay lập tức vị trí Tay trong lòng New tăng vọt.

New đè xuống tâm trạng kích động, đi tới.

"Xin chào thầy giáo."

Tay nghiêng đầu nhìn cậu, hình như còn chưa nhớ ra đây là vị phụ huynh của trò nào, anh khẽ nhíu lông mày quan sát New một lượt.

Trên mặt New tuy nở nụ cười nhưng trong lòng hồi hộp muốn chết, ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng vô cùng quan trọng vô cùng quan trọng đó.

Tay quan sát một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười.

Sắp nói chuyện rồi. New giống như học sinh lần đầu đi thi, tim cứ đập bang bang liên hồi, vô cùng hồi hộp chờ kết quả.

"Ba!"- Một chàng nhóc con chạy lại, ôm chặt đùi New, gọi thêm một tiếng so với tiếng gọi vừa rồi còn to hơn. " Ba!"

New chầm chậm cúi đầu, nhìn đứa con nuôi từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi mình, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.

Đúng lúc này đứa nhóc đứng cạnh con trai bỗng cất tiếng, nhóc vỗ vỗ đứa con trai đang ôm chặt đùi New, nói chen vào:" Ba cậu thực đẹp trai nha."

Con trai ngẩng cao đầu đầy tự hào: " Đương nhiên."

Trong lòng New trở nên ấm áp, bất giác ngước nhìn Tay. Tay bắt gặp ánh mắt ấy, nở nụ cười. New vội vàng quay mặt đi, đưa tay đè lên ngực, trộm nở nụ cười trong tư vị còn sót lại mà đòn sát thủ vừa đem lại.

Đám đông dường như yên tĩnh hơn một chút.

Bạn nhỏ kia nắm tay con trai , cảm thán: "Trẻ quá trời luôn. Tớ còn tưởng là anh trai cậu cơ".

Con trai cực kỳ mất hứng, anh trai sao có thể yêu cậu như ba được, thế là cậu nhóc hất phăng bàn tay của bạn nhỏ, hét lớn: "Ba tớ cũng đã 27 tuổi rồi, già như thế, có điểm nào giống anh trai chứ—- hả?"

"....." New vội bịt miệng con trai, ngượng ngùng nở nụ cười với các vị phụ huynh khác rồi cúi đầu nói với con: "Về nhà thôi về nhà thôi"

Con trai bỏ bàn tay New còn đang bịt miệng mình xuống, vui vui vẻ vẻ đáp : "Vâng, Ba!"

Nhìn con trai vui vẻ như vậy, bỗng nhiên New cảm thấy mình có giống anh trai hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Cậu cũng nở nụ cười, ngồi xuống ôm con một lúc, nói: "Vâng, Con trai".

New dắt tay con đến trước mặt Tay: " Vất vả cho thầy rồi." Sau đó lại cúi đầu nói với con: "Tạm biệt thầy đi con".

Con trai rất nghe lời, vẫy vẫy bàn tay nhỏ: " Tạm biệt thầy, hẹn mai gặp lại."

Tay cười hiền khô, đưa tay xoa đầu anh bạn nhỏ: " Hẹn mai gặp lại". Anh thu tay về, ngẩng đầu nhìn New cười dịu dàng: "Hẹn mai gặp lại".

New ngây người, thật lâu sau mới chầm chậm đáp lại "....Hẹn mai gặp." Nói đoạn, cậu máy móc dắt tay con trai quay người bước đi.

Anh ấy nói với mình, hẹn mai gặp lại......

New đột nhiên buông tay con, vội vội vàng vàng chạy lại chỗ Tay.

"Chưa đến 27"

Tay mơ hồ: "Hả?"

"Tôi còn chưa đến 27 ". New chỉ chỉ vào mình, giải thích. "Tháng trước mới đón sinh nhật tuổi 26, cho nên tôi mới 26 tuổi thôi. A! Cũng không phải 'mới', thật ra ý tôi là..."

New lúng túng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, thế nhưng Tay lại bật cười.

"Ừ, tôi biết rồi, Ba của bạn nhỏ Nanon, 26 tuổi".

New lại ngây người, mãi sau mới phản ứng lại. Hành động này trong mắt Tay rất là kì lạ.

New bối rối cười, miễn cưỡng nói: "Chứng cưỡng bách, thật ngại quá...".

"Không sao". Tay vẫn như cũ duy trì nụ cười dịu dàng và lịch sự. New không dám nhìn trực tiếp anh nữa, thật sự quá mất mặt, thế là cậu vội vã kéo tay con trai bỏ chạy trối chết.

Sau khi về nhà, New nấu cơm trong bếp, con trai lon ton nhảy nhót bên cạnh nói muốn giúp ba rửa rau. New cười nhạo: "Sao hôm nay lại ngoan thế này?"

"Thầy giáo nói ba rất vất vả, phải hiếu thảo với ba."

"Ra là vậy nha". New giả vờ bị tổn thương: "Trước đây con còn không chịu nhận ông bố này đâu".

Anh bạn nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói. "Thầy giáo còn nói người ba sau này cũng là ba, con cũng cần phải hiếu thảo nữa." Nghĩ một lúc lại nói. "Thầy giáo chỉ nói với mỗi mình con thôi."

Khuôn mặt nhỏ đầy kiêu hãnh.

New cười phá lên, dùng bàn tay vẫn còn dính chút nước nắn nắn gương mặt con trai. "Con đó."

Anh bạn nhỏ hi hi cười để cho cậu mặc sức chà nắn gương mặt, New cũng cười, nhịn chẳng được xao động trong lòng.

Một người thật dịu dàng biết mấy, thầy giáo - Tay đó.

___

Vì phải đón con nên mỗi ngày New đều có thể cùng nói chuyện với Tay.

Liên tiếp mấy ngày liền, New đều được thấy Tay mỉm cười với mình, nghe được Tay nói "Hẹn mai gặp lại".

Trận đầu thắng lợi, New rất rất vui, ngày nào cũng chăm chút lộng lẫy sau đó lòng vui rạo rực chạy đến trường đón con. Qua ba ngày như vậy, New không thể nở nụ cười ngây ngô thêm lần nào nữa, vì cậu phát hiện thái độ của Tay đối với phụ huynh khác và cậu không có một điểm khác biệt.

New muốn mình trở nên đặc biệt một chút, thế là cậu dự định cùng Tay nói chuyện nhiều hơn, tốt nhất là bước ra khỏi hàng ngũ phụ huynh tiến đến hàng ngũ bạn bè.

Cách này quả thực rất tốt nha, nhưng mà Tay được rất nhiều người yêu thích, muốn bước ra khỏi hàng ngũ phụ huynh hình như có hơi khó.

New nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, đầu sắp nổ tung rồi, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra được một cách.

Buổi chiều tan lớp có rất nhiều phụ huynh tới đón con sẽ nán lại nói chuyện một lúc, thế nhưng buổi sáng đưa con đi học thì không có một ai chạy tới tìm thầy giáo nói chuyện đâu.

Vì vậy New có ý đồ riêng quyết định không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với Tay vào buổi sáng.

Vì muốn phô bày sức sống tuổi trẻ, New còn quyết định từ nay đạp xe đưa con đi học, có thể nói vô cùng vô cùng tâm cơ.

Đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất, New mang theo nụ cười chầm chậm tiến vào giấc ngủ.

Buổi sáng đầu tiên, con trai bị New gọi dậy, anh bạn nhỏ dụi dụi mắt, nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, mơ màng hỏi: "Sao ba lại dậy sớm như thế, còn nửa tiếng nữa báo thức mới kêu cơ."

New xoa đầu con, cười nói: "Hôm nay không đi ô tô , ba đạp xe đưa con đi học"

Anh bạn nhỏ nhảy cẫng lên: "Xe đạp xe đạp", sau đó dùng tốc độ sét đánh bật dậy khỏi giường, chạy đi rửa mặt thay đồ.

New hì hục đạp xe vượt qua một con dốc, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy trường học, cùng một con dốc khác....

Hai mắt New tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi rồi. Sau đó nghĩ đến Tay, New lập tức phấn trấn trở lại.

"Con trai ngồi vững nhé, chúng ta sắp lên dốc."

Con trai nhỏ ngồi phía sau nắm chặt áo New, một tay giơ cao lên trời hét lớn: " Lên dốc! Lên dốc!"

Khi chiếc xe lết đến được cổng trường hai chân New như muốn rụng ra, cậu dựa cả người vào thân xe thở hồng hộc, đồng thời thầm cầu nguyện nghìn vạn lần đừng gặp Tay vào lúc này.

Đạp xe thành bộ dạng thế này, không được chải chuốt chút nào, nếu như bị Tay trông thấy mình lập tức sẽ....

"Chào thầy ạ!"

New như ngừng thở, máy móc ngẩng đầu, ánh mắt từ trên đầu nhìn xuống dường như khiến cậu muốn điên luôn.

Tay mỉm cười, cúi đầu chào hỏi con trai rồi lại nhìn sang New, cười nói: "Chào buổi sáng, đây là lần đầu tiên tôi thấy có phụ huynh đạp xe đưa con tới trường. Ba bạn nhỏ Nanon thật siêu"

New vừa xoa cái eo mỏi nhừ vừa xua xua tay, thở không ra hơi.

Tay hơi ngạc nhiên, sau đó học theo động tác của cậu, xua tay nói với cậu: "Tạm biệt...." .Sau đó nữa lại chìa tay đến trước mặt con trai New. "Bạn nhỏ Nanon, chúng ta đi thôi".

Từ từ, tôi vẫn còn lời muốn nói. Mặt mũi cũng đã mất hết mà còn không được nói với anh câu nào tôi cũng quá xui xẻo đi.

New thở hồng hộc, một câu cũng không kịp nói ra.

Sợ Tay đi mất, cậu nhất thời cuống quýt nắm thật chặt bàn tay Tay còn đang chìa ra đón con trai. " Ha.....có thể, có thể.....hô....có thể....."

Tay nhất thời ngẩn ra, đôi mắt dần ngậm ý cười, cũng không rút lại bàn tay đang bị cậu nắm chặt, lấy ra một bình nước đưa đến trước mặt New: "Uống chút nước đã".

Nhưng tôi vẫn còn lời chưa nói....

Nhìn thấy bình nước, bỗng nhiên New cảm thấy quả thực mình có chút khát, cậu nhận lấy, ừng ực ừng ực uống một hơi, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn thiện.

"Cảm ơn nước của anh, tôi...". New đưa mắt nhìn bình nước khoáng chỉ còn lại vài giọt, khuôn mặt lập tức đỏ phừng lên.

"Thật ngại quá, tôi uống hết mất rồi..."

Tay nhướn lông mày, liếc một ánh mắt nhìn chiếc bình trong tay New, nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi cũng uống rồi".

"......" Gương mặt cậu càng đỏ hơn, nhưng lần này là vì xấu hổ. New chẳng nói được lời nào, cúi đầu không dám nhìn Tay.

Anh bạn nhỏ đứng giữa New và Tay, ngước mắt nhìn ba mình, lại ngước mắt nhìn thầy giáo của mình, suy nghĩ một hồi, đôi mắt chớp chớp.

Phát hiện bầu không khí càng lúc càng mờ ám, vì bảo vệ bông hoa của Tổ quốc, Tay đúng lúc lên tiếng: "Chuông vào học sắp vang lên rồi".

"A....vậy thầy nhanh vào lớp đi, tạm biệt".

Nói rồi cậu đẩy con vào lòng thầy, nhảy lên xe đạp như bay, mượn việc nói chuyện để gia tăng tình cảm gì đó thật sự không hề ổn chút nào.

Chân đạp nhanh như vậy quả thật không hề giống cái người vừa nãy còn mệt không thở ra hơi kia.

Tay dắt tay anh bạn nhỏ nhìn theo bóng lưng lao đi vù vù, gọi với theo: "Chậm một chút, cẩn thận ngã".

Sau đó anh phát hiện New còn đạp nhanh hơn.

Cứ như chạy chối chết.

Nghĩ như vậy, ý cười liền hiện trên khóe mắt Tay.

Anh cúi đầu nhìn bạn nhỏ đứng bên cạnh, vừa nghĩ giống cái gì được nhỉ, ý cười đó liền trào lên khuôn mặt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taynew