16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

59.

Không ai ngờ rằng, việc kẻ “chăn người” bị bắt lại dẫn đến sự xuất hiện của Menli, người đã mất tích trong nhiều ngày.

Đối phương thậm chí đã chủ động liên lạc với Tay, nói rằng ông chủ lớn phía sau muốn gặp Khun Karan để đích thân xin lỗi về việc lần trước.

Tuy nhiên, lần này cảnh sát quyết định nắm quyền chủ động, Tay đưa ra yêu cầu là địa điểm gặp gỡ lần này sẽ do anh quyết định.

Qua ba tuần điều tra, hai phiên điều trần và thẩm vấn, New cơ bản đã được xóa bỏ nghi ngờ. Về việc cậu từng lạm dụng thuốc trong thời gian làm nội gián, cấp trên quyết định đưa ra một hình thức xử phạt nhẹ nhàng và yêu cầu cậu tham gia tư vấn tâm lý trong sáu tháng.

Tin tốt là New cuối cùng đã có thể trở lại đội, điều này đã nâng cao tinh thần cho Đội đặc nhiệm, và người vui nhất tất nhiên là đội trưởng Tay.

Tuy nhiên, Off lại không thấy Tay có vẻ gì là vui vẻ cả.

"Tao nói này, New đã trở lại rồi, mày còn gì không hài lòng nữa? Đừng nói với tao là hai đứa mày vẫn chưa làm hòa. Chẳng lẽ lần tao bắt gặp hai đứa mày ôm nhau trong phòng bệnh là ma à?"

"Mày còn mặt mũi nói nữa hả." Nghĩ đến nụ hôn bị Off cắt ngang, đội trưởng Tay không khỏi bực bội với kẻ phá bĩnh này.

Sau lần đó, không biết vì New ngại ngùng hay lý do nào khác, cậu dường như cố tình tránh mặt Tay.

Có lẽ để tạo cơ hội cho bạn mình, lần hành động này Off cố ý sắp xếp New cùng giám sát với mình.

Nhìn thấy cậu mặt thì bình tĩnh nhưng tai đã hồng lên khi nhìn Tay qua ống kính đang thay đồ, Off không thể không tiếp tục trêu chọc, “Không phải tao nói chứ, trong hai người rốt cuộc... ai không làm được?”

“...”

60.

Lần này, người đến tham dự ngoài Menli và các vệ sĩ còn có một người đàn ông lạ mặt, người này ăn mặc vô cùng xa hoa lòe loẹt. Vừa vào phòng, gã liền bảo thuộc hạ mở một chiếc vali ra, bên trong chứa đầy những xấp tiền đô la.

“Chuyện lần trước là do người dưới của tôi làm không tốt, đây là chút thành ý của tôi, coi như bồi thường cho Khun Karan đây."

Tay cười lạnh một tiếng, không bày tỏ gì, mà lấy hai chiếc ly thủy tinh từ kệ rượu, rót hai ly rượu vang và đưa một ly cho người đàn ông.

“Hai ký hàng đó, ông chủ của chúng tôi nói rồi, cứ coi như quà gặp mặt, dù sao... chúng tôi cũng đã dọn sạch một địa bàn của các người, phải không?”

Người đàn ông cười gượng hai tiếng, “Tôi không biết ông chủ của Khun Karan cũng có hứng thú với việc kinh doanh mại dâm?”

“Không, nhưng mà...” môi Tay vẽ lên một vòng cung, “Trước khi hợp tác, tất nhiên phải đánh giá năng lực của đối phương trước.”

Nói rồi gã nhếch lên một nụ cười khinh thường, "Cũng chỉ có vậy."

Tên vệ sĩ phía sau có vẻ muốn động thủ, người đàn ông xua tay, lúc này Menli tiến lên, lấy một tập tài liệu đưa cho Tay.

“Đây là thành ý hợp tác của ông chủ chúng tôi, mời Khun Karan xem xét kỹ lưỡng.”

Bàn tay với lớp sơn móng màu đỏ của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua cổ tay anh, Tay khẽ dừng lại, nhận lấy tập tài liệu.

Phía bên giám sát, Off cười khẩy, “Bọn chúng định dùng mỹ nhân kế với Tay à?”

61.

Tay làm bộ như đọc kỹ hợp đồng, tươi cười nói, “Tôi thấy các vị rất có thành ý. Nhưng... tôi cần về bàn bạc lại với ông chủ.”

“Đó là lẽ đương nhiên.” Người đàn ông nâng ly lên, “Vậy chúng ta chúc trước cho sự hợp tác thuận lợi này.”

Tay không chế giễu sự tự tin của đối phương, nhấp một ngụm rượu, nhưng ngay lập tức Menli tiến tới gần anh.

Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, thân mật ghé sát vào anh, “Khun Karan, thực ra lần này ông chủ của chúng tôi còn có thứ khác muốn tặng cho anh…”

Cô ta vừa nói vừa lấy ra một ống thuốc dạng viên từ túi xách, thả một viên vào ly rượu.

Viên thuốc tiếp xúc với rượu, nhanh chóng tan ra, biến mất không dấu vết.

Tay khẽ nhướn mày, nhưng nghe người đàn ông nói, "Hàng của Khun Karan đây chúng tôi đã thử qua rồi, đúng là hàng thượng đẳng. Tuy nhiên, viên “cực lạc” này của chúng tôi cũng là thứ tốt."

Thấy anh có vẻ nghi hoặc, Menli giải thích với anh rằng loại thuốc mới này được điều chế dựa trên lô hàng của anh lần trước, tuy không mạnh bằng hàng của anh, nhưng có tác dụng tạo cảm giác hưng phấn, rất phù hợp để bán cho giới trẻ ở các vũ trường.

"Vậy là sao? Muốn tôi thử thuốc?"

"Khun Karan chẳng lẽ không dám?"

"Tay, đừng uống, cẩn thận có bẫy." Off nhắc nhở qua tai nghe.

Mặc dù biết đây là cuộc thử thách, nhưng trong tình huống chưa rõ, Off không dám để Tay mạo hiểm.

Nhưng Tay nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn Menli, mỉm cười, “Đã là thứ mới lạ, đương nhiên phải thử rồi.”

Anh nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn, không để tâm đến những lời cảnh báo trong tai nghe từ Off và các đồng đội.

62.

Tiếng máy móc chạy vang lên trong không gian tĩnh lặng, sự kiên nhẫn của New gần như cạn kiệt, cảm giác bất an lan tràn sâu trong tận tâm can.

Qua màn hình giám sát, có thể thấy rõ Tay bắt đầu thở dốc, biểu hiện giống như đang say rượu.

Anh bực bội kéo lỏng cà vạt, cười lớn, “Thật là phê, đúng là chỉ thua hàng của chúng tôi.”

Người đàn ông hài lòng cười, ra hiệu cho Menli, "Cô ở lại đây chăm sóc Khun Karan cho tốt."

Menli không có biểu hiện gì, nhưng anh nhẹ nhàng nâng cằm người phụ nữ, “Họ bảo cô ở lại chăm sóc tôi à? Cô có muốn không?”

“Chỉ cần Khun Karan vui là được.”

“Vui?” Tay nhếch môi cười, “Chỉ cần tôi vui thì chơi thế nào cũng được sao?”

Menli không trả lời, người đàn ông kia chỉ nhún vai, “Tất nhiên, đó cũng là thành ý của chúng tôi.”

“Rất tốt.” Tay gật đầu hài lòng, nhưng khi người đàn ông chuẩn bị quay đi, anh lại gọi gã lại, “Khoan đã.”

Rồi anh quay sang Menli, lời nói thốt ra không có chút độ ấm nào.

"Cô, ra ngoài."

Menli kinh ngạc nhìn Tay, không hiểu anh đang chơi trò gì.

“Chủ của cô chẳng phải muốn thể hiện thành ý sao?” Tay lại mỉm cười, đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Vậy tôi… muốn chính là cậu ta ở lại với tôi.”

63.

Biểu cảm của Ssing và các người khác không thể chỉ dùng từ “kinh hoàng” để miêu tả, chỉ có Off cười đến đau bụng, nhìn New mặt mày đang trầm tư, thấp giọng hỏi,

“Em đoán xem thằng ngốc này định làm gì vậy?”

New không đáp, giờ đây cậu chỉ chú tâm vào sự an toàn của anh, không còn thời gian quan tâm đến những thứ khác.

Menli có vẻ lúng túng, cô nhìn về phía người đàn ông, thấy sắc mặt đối phương xanh mét, rõ ràng cũng bị hành động ngoài dự đoán của Tay làm cho bối rối.

Sau một lúc, Menli đứng dậy, chỉnh lại tóc xoăn của mình, mỉm cười nhẹ nhàng, “Nếu... Khun Karan thích chơi như vậy... thì... chúc ngài chơi vui vẻ.”

“Ê, đợi chút!” Người đàn ông có vẻ gấp gáp gọi cô, nhưng ngay lập tức, Tay đã chặn đường gã.

Trong phòng, Tay thong thả dựa lưng vào sofa “hứng thú” quan sát người đàn ông trước mặt.

“Ngồi xuống uống một ly không?”

“Không cần đâu.” Người đàn ông không còn vẻ kiêu ngạo như trước, giờ đây có vẻ hơi lúng túng. “À... thực ra nếu Khun Karan thích... ừ, tôi có thể tìm người đến bồi ngài.”

Tay bỗng nhiên bật cười, lắc đầu, “Sao lại nghĩ tôi thực sự muốn chơi với cậu vậy.” Mắt anh đỏ lên, dưới ánh mắt xấu hổ của người đàn ông, anh chỉ vào gã giọng nói trầm đục vang lên,

“Nói với ông chủ của các người, đây là lần duy nhất, không có lần sau.”

Người đàn ông đứng đó có vẻ ngơ ngác, một lúc sau mới nói, “Tôi không biết ngài nói gì.”

“Ngươi không biết, ông chủ của ngươi biết.” Tay vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào tai, “Một lần đã đủ rồi, nếu ông chủ của các người không có thành ý thì chúng ta không cần phải hợp tác nữa.”

Sau khi bên kia nói gì đó, một lúc sau, người đàn ông gật đầu, nói rằng đã hiểu.

“Xin lỗi Khun Karan, xin hãy tha lỗi, nhưng chúng tôi cũng vì an toàn. Hai gói hàng trên bàn là quà bồi thường của ông chủ gửi cho ngài, về phần hợp tác của chúng ta, tôi sẽ sắp xếp thời gian khác để gặp lại.”

“Biến đi.”

64.

Sau khi xác nhận người đàn ông và Menli đã rời đi, Off yêu cầu người theo dõi họ, đồng thời cảm thấy tò mò, “Tay quá là thần rồi, sao nó biết người đàn ông đó là giả vậy?”

New không trả lời, chỉ thấy Tay thông qua màn hình có vẻ hơi bất thường, ngồi trên ghế sofa cúi mặt, hơi thở có chút loạn như đang nhẫn nhịn.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tay, “Có thể tắt camera giám sát đi được không?”

“Ê, mày không sao chứ?” Off hỏi xong, đột nhiên nghĩ đến phản ứng của loại thuốc mà người đàn ông vừa nói, ân cần bảo Junior tắt camera để Tay có chút riêng tư.

Nói xong quay đầu thấy New, hắn giả vờ sốt sắng, “Ê? New, em không đến đó xem nó chút à, tình trạng hình như có chút nghiêm trọng thì phải?”

“Sao không phải là anh?”

“Anh mày phải thu đội về.” Off nói đến hợp tình hợp lí.

65.

Khi Off chuẩn bị thu đội, Tay vẫn không có động tĩnh gì, New cảm thấy lo lắng về anh, liền quyết định đi kiểm tra.

Quẹt thẻ vào phòng, trong phòng tối om, rèm cửa được kéo kín, không có chút ánh sáng nào lọt vào.

New bật đèn tường,

“Tay, tôi đến đưa anh về nhà.”

Thấy anh nằm trên giường. New đến cố gắng kéo anh ra khỏi chăn trên giường, lúc này Tay đầy mồ hôi, giống như vừa mới được vớt lên từ nước, mắt anh đột nhiên mở ra, đỏ ngầu nhìn New.

“Người anh nóng quá.” New vừa nói vừa vội vàng lấy nước khoáng đổ vào cổ họng anh, “Uống nhiều vào, nôn ra, nhanh lên…”

Tay uống một ngụm, bị sặc nước, có chút thanh tỉnh trở lại, đôi mắt mờ nhạt dần lấy lại được chút ánh sáng nhìn cậu.

“Hin, là em?” Anh nói, đầu đã tựa lên vai New, hơi thở nóng rực của anh phả dọc theo cổ áo cậu mà chui vào.

“Ừm là tôi, tôi đến đưa anh về nhà.”

Tay kiềm chế suy nghĩ loạn của mình, ừ một tiếng để New đưa mình về nhà. Chật vật một lúc cậu cũng tha được anh về đến phòng anh.

“Tay, anh... anh nằm một chút, tôi đi lấy thêm nước cho anh…” Cậu vừa định rời đi thì bị Tay vội vàng nắm chặt cổ tay, kéo ngã xuống giường.

Người kia đè trên người cậu như một cái lò lửa khổng lồ, từng chút từng chút thiêu đốt dây thần kinh của cậu, New muốn đẩy anh ra nhưng bị câu nói tiếp theo của anh làm cho hết sức lực.

“May quá, em về rồi.” Giọng nói anh có chút nghẹn ngào, “Cuối cùng em đã về, tôi không phải mơ chứ?”

Sau một lúc, New nhẹ giọng nói,

“Anh không phải mơ.”

Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, nhưng ngay lập tức bị anh nắm lấy cổ tay, liền áp một nụ hôn thành kính nhất vào lòng bàn tay của cậu.

Người không tỉnh táo giống như một đứa trẻ vậy, bàn tay nhẹ nhàng cọ xát lưng New, thì thầm như lấy lòng, “Hin, đừng rời xa tôi… tôi không thể sống thiếu em…”

Trái tim đập thình thịch, New run rẩy hỏi Tay dường như sợ bản thân nghe nhầm, “Anh nói cái gì?”

“Tôi rất nhớ em, Hin, đừng rời xa tôi nữa.”

66.

Nụ hôn ấm áp tiếp theo in dấu trên cổ tay cậu, xoa dịu trái tim đầy những vết sẹo nhiều năm, nước mắt cùng sự uỷ khuất tích tụ trong nhiều năm qua dường như không chịu nổi nữa, đều nức nở vỡ ra rồi.

Tay nhíu mày nhìn người trước mặt đang lặng lẽ rơi nước mắt, phản ứng của thuốc khiến anh vẫn còn mơ hồ, nhưng phản xạ tự nhiên khiến anh không kìm được mà hôn lên đôi mắt đang đẫm nước mắt kia của New.

“Đừng khóc, đừng khóc…” Giọng anh trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe đỏ mặt, tim như bị ai cào lên một cái.

“Làm ơn đừng khóc nữa…” Giọng Tay có chút xót xa, “Tại sao tôi luôn khiến em tức giận, luôn làm em khóc, tôi không muốn đâu... Tôi chỉ muốn đối tốt với em mà thôi…”

Thanh âm đó khiến New không thể kiểm soát thêm nữa, cậu chợt tỉnh, cậu nắm chặt cổ áo Tay, gầm lên, “Anh biết mình đang nói gì không?”

“Không biết.”

Người kia thành thật đáp, “Tôi chỉ biết tôi không muốn thấy em khóc…”

Anh nói xong, nắm tay New đặt lên ngực trái mình, “Nhìn thấy em khóc, tôi cảm thấy ở đây của tôi rất khó chịu… Tôi càng không muốn nhìn thấy em bị thương, tôi cầu xin em đừng để bản thân mình bị thương nữa, được không?”

Anh nói, “Em cũng đừng nói cái gì mà khiến tôi phải làm bạn với em...”

“Tôi không muốn... chỉ làm bạn với em.”

Anh không biết đây gọi là gì, anh cũng không biết cách để yêu một người suốt đời. Nhưng trong khoảnh khắc đó anh đã muốn cả đời chỉ bên cạnh người này.

“Vậy anh muốn làm gì…” New nhìn Tay đầy hoang mang, mắt vẫn còn ánh lên vệt nước.

“Không biết…” Giọng nói đầy ẩn nhẫn xen lẫn tiếng rên rỉ.

“Em có thể giúp tôi không…” Dù đã bị sự ám ảnh của dục vọng làm cho mất trí, nhưng so với dục vọng anh vẫn đặt New lên hàng đầu.

New biết mình thua rồi. Có lẽ, tình cảm tốt đẹp nhất trên đời chính là cả đời động lòng một lần, cả đời chỉ yêu một người. Ánh mắt cậu nhiễm lên ý cười ấm áp, cậu bất đắc dĩ nắm lấy tay áo của anh, hơi thở trầm thấp quét qua vành tai nóng đỏ của anh.

“Vậy thì hãy cầu xin tôi đi.”

“Ừ, cầu xin em cho tôi, được không?”

Tay nháy mắt thấy được sự đồng ý của New, liền vuốt ve khuôn mặt của cậu giống như đang sợ cái gì đó dễ vỡ vụn, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng có thể cảm giác được anh vô cùng quý trọng New. New hai mắt nhìn chằm chằm Tay, không có né tránh. Anh dán môi mình lên môi cậu, cái lưỡi linh hoạt nóng bỏng luồn vào. Mỗi một nơi trong khoang miệng đều được nó dịu dàng liếm láp, lưỡi của cậu cũng bị dụ dỗ, quấn riết vào nhau, vừa hôn vừa nhẹ nhàng vuốt vành tai mềm của cậu, nghe người dưới thân thỉnh thoảng phát ra tiếng nỉ non, thoải mái, thanh âm mềm nhũn ngọt ngào kéo dài, khiến người ta nghe một lần liền muốn nghe lần thứ hai.

New thụ động tiếp nhận sự xâm chiếm của Tay, mỗi tấc da thịt trong khoang miệng cậu đều được đầu lưỡi mềm mại của anh liếm qua, anh giống như lữ khách khát nước trong sa mạc gặp phải ốc đảo, điên cuồng mừng rỡ, ôm người dưới thân hôn thật sâu, không ngừng lưu lại hơi thở thuộc về mình, để lại dấu vết ký hiệu trên mỗi tế bào đối phương.

Đôi bàn tay chuẩn bị làm việc “ác” kia cũng không rãnh rỗi, cởi bỏ từng cúc áo, sau đó anh đưa tay ra niết nhẹ điểm trước ngực cậu một cái, New không kìm được bật ra tiếng kêu nhỏ.

Cảm nhận được bàn tay âm ấm kia đang thong dong trượt xuống bụng, trên đùi có cái gì đó vừa nóng vừa cứng dán sát vào, New rùng mình,

“Khoan… không được… Tay…” New nói năng lộn xộn, hai tay không ngừng đẩy anh ra.

Tay bất mãn ngẩng đầu lên nhìn. Đang làm mà bị cản lại, là đàn ông ai cũng sẽ khó chịu.

“Lúc này em mới bảo ‘không được’ có phải trễ rồi không... ngoan, đừng sợ.”

Tay buông New ra, ném phăng áo của cậu xuống sàn, động tác của anh dứt khoát cùng hô hấp gấp gáp khiến andrenalin của Tay nhanh chóng tăng vọt lên, gần như không còn lực chống đỡ, suy nghĩ đều bị New làm mờ đi.

Trước tiên là khuếch trương, bất luận là góc độ, mạnh yếu hay là tốc độ ngón tay, thoải mái đạt đến độ nghịch thiên. New toàn bộ quá trình không hề cảm thấy đau, cậu thoáng cái hết nghi ngờ về câu nói lần trước rằng anh đã tiến bộ.

Dù là trong khoảnh khắc thâm nhập kia, New cũng không cảm thấy quá khó chịu. Ngược lại, Tay thích đến không thể nén xuống, trước mặt cậu phát ra tiếng gầm gừ. Tay từ nhanh đến chậm, khi mờ khi tỏ, khi vừa đủ khi sáp nhập cực độ. Theo độ thích ứng dâng lên, Tay lại bắt đầu điều chỉnh tần suất cùng độ mạnh yếu.

Anh đưa bàn tay mình tìm đến bàn tay cậu nắm lấy, mười ngón liền tâm, mười ngón lồng vào nhau nắm chặt, tâm tâm tương ấn. Bắt New cùng với mình nháy mắt thăng hoa.

Một lúc lâu sau, hai người thân thể hoàn toàn trần trụi vẫn quấn lấy nhau, trong căn phòng im ắng, chỉ còn lại những âm thanh ám muội, khiến người ta nghe thấy liền đỏ mặt.

Bên trong căn phòng ngày hôm ấy, có tình yêu được dấy lên. Hôm đó, trăng chưa tròn nhưng tình đã đến.

Phía bên kia đồn cảnh sát, Junior hỏi Off, “Chỉ để một mình P’New đi có thể chăm sóc được cho P’Tay không? Hay là để em và một vài người nữa xong việc đi qua đó…”

Off mặt vẫn điềm tĩnh, “Mấy đứa đi náo loạn cái gì, ở đây ít việc cho mấy đứa sao, New tự có cách của nó, với lại mấy đứa đi chưa chắc Tay nó cần, không chừng vừa tới cửa nó liền tống cổ mấy đứa về.”

“???” Junior cảm thấy lời này sao càng nghe càng quái lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro