21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe taxi mở điều hòa nên rất ấm áp, Văn Thanh ngả người dựa vào lưng ghế, mơ mơ màng màng như đã ngủ.

Ngô Bân ngồi bên cạnh thấy thế liền có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nhưng gã ngại có người khác trong xe nên không dám làm gì quá đáng.

Xe vừa đến nơi, Ngô Bân đã vội vã kéo Văn Thanh xuống xe, muốn đi thẳng lên nhà cậu.

Tuy rằng Văn Thanh say rượu nên đầu óc hơi lâng lâng, nhưng cậu chưa say đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa. Trong vô thức cậu vẫn không muốn tiếp tục ở cạnh Ngô Bân.

“Anh Ngô..... Em về đến nhà rồi, anh cũng mau, mau về đi.....”

Tay Ngô Bân vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Văn Thanh, mạnh mẽ kéo cậu đi về phía trước: “Em xem em kìa, đã say đến mức đấy rồi, làm sao anh lại yên tâm để em lên nhà một mình được?”

Tay Văn Thanh giật giật, nhưng thấy giãy mãi không ra, cậu liền tóm lấy lan can cầu thang, kiên quyết không chịu đi thêm một bước: “Không...... Em đã hứa với Tiểu Tra là sẽ không uống rượu...... Em không muốn lên lầu đâu......”

Tối nay sự kiên nhẫn của Ngô Bân đã sớm hết sạch, từ khi gã biết việc tòa soạn sẽ mở tiệc mừng ngày thành lập thì vẫn luôn nghĩ kế để chuốc say Văn Thanh.

Văn Thanh không thích gã ư? Được thôi, vậy gã sẽ cưỡng bức cậu, dù sao cả hai đều là đàn ông, nếu cậu có nói ra thì ai tin.

“Tiểu Thanh, để anh Ngô đưa em vào nhà, thế thì anh mới yên tâm về được.”

Văn Thanh lắc mạnh đầu: “Không cần..... Em tự vào nhà được.” Chẳng biết có phải là do say rượu hay không mà cậu cứ có cảm giác bất an.

Khuôn mặt của Ngô Bân đanh lại, chẳng thèm tỏ vẻ hiền lành tử tế nữa. Gã vòng tay qua eo Văn Thanh, lôi cậu lên lầu.

Tay Ngô Bân đè đúng chỗ dạ dày của Văn Thanh khiến một cơn buồn nôn trào lên, làm sắc mặt cậu thoắt cái trắng bệch.

Ngô Bân đúng là rất khỏe, dù trong tay ôm một người thì tốc độ di chuyển vẫn không giảm, gã vừa đi vừa mò tìm chìa khóa nhà của Văn Thanh trong túi áo cậu: “Tiểu Thanh, anh Ngô chờ đêm nay đã lâu lắm rồi.”

Từ khi Văn Thanh ra khỏi nhà thì Bạc Vị Nam vẫn ngồi chờ trong phòng khách. Thi thoảng anh lại chạy ra cửa, dán tai lên cánh cửa để nghe xem có thấy động tĩnh gì không. Vì anh có một dự cảm bất an kỳ lạ về bữa tiệc tối nay, nên Bạc Vị Nam cứ sốt ruột chờ đợi như thế mãi.

Cho đến khi có tiếng động truyền từ phía cầu thang tới, Bạc Vị Nam lập tức bật dậy. Thế nhưng lúc anh cẩn thận nghe kĩ lại thì thấy tiếng bước chân không đồng nhất, rõ ràng không phải bước chân của một người!

Anh vội vàng nhảy từ ghế sô pha xuống, đứng chờ nơi cửa phòng, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.

Cửa vừa mở ra, Bạc Vị Nam liền cảm thấy giận dữ, hai người kia đều nồng nặc mùi rượu, mà tay Ngô Bân còn đang vòng qua eo Văn Thanh!

Ngô Bân vừa mở cửa thì thấy con mèo cưng của Văn Thanh đang chặn ngay phía trước. Chẳng biết có phải do gã bị hoa mắt hay không mà lại thấy dáng vẻ của con mèo đó tựa như đang cực kỳ phẫn nộ.

Từ trước đến nay Ngô Bân vốn chẳng ưa gì con mèo này, hơn nữa tối nay gã đã quyết định bộc lộ hết bản chất thật, nên khi nhìn thấy mèo con chắn đường thì gã nhấc chân lên đá một phát: “Con mèo chết tiệt, cút!”

Bạc Vị Nam không kịp đề phòng nên bị Ngô Bân đá trúng, thế là cái thân mèo lăn lông lốc mấy vòng trên đất. Đến lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Bân đã đặt Văn Thanh xuống ghế sô pha.

Nhìn là biết Văn Thanh đã uống rượu, khuôn mặt cậu giờ trắng bệch, tay còn ôm chặt bụng, có vẻ như đang rất khó chịu.
Lửa giận của Bạc Vị Nam bốc lên tận đầu, anh gừ một tiếng rồi nhào lên cổ Ngô Bân, vuốt mèo cào tới tấp.

Ngô Bân bị cào đau liền kêu ầm lên, gã đưa tay bắt lấy con mèo đang bám trên cổ mình, hai tay dùng lực thật mạnh. Trong lòng gã nổi lên sát ý, định bóp chết con mèo này ngay tại chỗ.

Mèo con kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thanh âm đó chói tai đến độ như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.

Văn Thanh nghe thấy tiếng kêu ấy thì cảm giác như tim mình vừa bị ai khoét mất một lỗ, hơi men trong người cũng tiêu tan hơn nửa. Cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy Ngô Bân ngã nhào xuống đất.

Ngô Bân giận dữ gầm một tiếng rồi đẩy Văn Thanh ra, biểu tình trở nên rất đáng sợ. Tay gã nắm lấy cổ bé mèo, đi ra mở cửa phòng, rồi ném thẳng mèo con xuống cầu thang!

Giây tiếp theo, cửa phòng đóng sầm lại.

Bạc Vị Nam lăn một mạch xuống chân cầu thang, đến lúc lưng đập vào bức tường mới dừng lại. Anh thấy cả người không có chỗ nào là không đau đớn, cảm giác như xương cốt toàn thân đã vỡ nát hết cả, khiến cơ thể yếu ớt đến độ chẳng còn chút sức lực nào.

Nhưng anh không thể nằm đây được, Văn Thanh còn đang gặp nguy hiểm mà!

Nghĩ đến đây, Bạc Vị Nam vội vàng bò dậy từ trên nền đất, sau đó chạy hộc tốc lên cầu thang. Cửa phòng vẫn đóng chặt, vuốt mèo của Bạc Vị Nam cứ đập rồi lại đập, để lại từng vết cào trên cánh cửa.

Văn Thanh! Văn Thanh!

Bạc Vị Nam cảm thấy tim mình như đang rơi thẳng xuống một cái hố sâu không đáy, Văn Thanh vẫn đang ở bên trong! Nhưng mà anh không vào được, anh không vào được!

Bạc Vị Nam gấp như kiến bò chảo nóng, mắt mèo chuyển thành màu đỏ, làm sao bây giờ, anh phải làm sao đây, anh không vào được, Văn Thanh vẫn đang ở bên trong, anh muốn đi vào đó!

Cảm giác gấp gáp này như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nơi tim. Bạc Vị Nam chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác lo lắng đến độ trái tim như muốn vỡ ra thế này.

Đột nhiên đất trời đảo lộn!

Bạc Vị Nam ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, cảm giác đau đớn quen thuộc ở xương cốt lại xuất hiện!

Trong lúc đau đớn thế này mà Bạc Vị Nam lại có cảm giác vui mừng tột độ, bởi anh biết đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp biến lại thành người! Trở về hình người là anh có thể đi cứu Văn Thanh!

Bạc Vị Nam cảm giác như cơn đau kéo dài tới mấy phút, nhưng thật sự thì mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, bé mèo vốn đang nằm trên đất biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện của một người đàn ông.

Bạc Vị Nam vội vã chạy lên phòng, anh đang định giơ chân đạp cửa thì thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ, hẳn là vừa rồi Ngô Bân đã quên rút ra.

Bạc Vị Nam xoay khóa, mở cửa. Cả phòng khách như vừa bị một cơn bão quét qua, khiến bàn ghế trong phòng đổ nghiêng đổ ngả dưới đất.

Ở giữa phòng, Ngô Bân với khuôn mặt đỏ gay đang đè Văn Thanh xuống, tìm cách cởi áo cậu. Văn Thanh thì tay đấm chân đá cố sống cố chết giãy giụa. Trên người cả hai đều có vết máu.

Bạc Vị Nam lao đến, nắm lấy áo Ngô Bân rồi đấm một cú thật mạnh!

Ngô Bân ngã bịch xuống đất, gã còn chưa kịp thở dốc thì những cú đấm đã rơi xuống như mưa, mỗi đấm đều dùng toàn bộ sức lực, đánh đến mức gã ngu cả người.

“Tao đánh chết con mẹ nhà mày! Dám động vào người của tao à!” Bạc Vị Nam đánh đến quên trời quên đất, anh cứ túm chặt Ngô Bân đấm thật mạnh.

Ngô Bân ôm đầu co ro trên mặt đất, gã chẳng có chút cơ hội đánh trả nào, chỉ đành gào khóc xin tha: “Xin đại ca tha cho em! Anh đánh nữa thì em chết mất!”

Ánh nhìn của Bạc Vị Nam sững lại một giây, anh thấy Văn Thanh nằm bên cạnh vẫn đang nôn khan, liền giật mình dừng tay lại. Ném Ngô Bân đã bị đánh mềm xương sang một bên, anh bước vội tới chỗ Văn Thanh, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bạc Vị Nam ôm Văn Thanh vào lòng, đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cậu dễ thở, rồi chẳng biết phải làm gì nữa. Lửa giận vốn rừng rực trong lòng anh cũng biến mất sạch, chỉ còn lại cảm giác thương tiếc ngập tràn.

“Văn Thanh, em thấy khó chịu chỗ nào?”

Văn Thanh túm lấy cánh tay Bạc Vị Nam, cậu trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến khó tin nhìn người trước mặt. Chẳng lẽ cậu sinh ra ảo giác rồi ư, tại sao lại nhìn thấy Bạc Vị Nam ở đây thế này?

Trái tim Bạc Vị Nam đập thình thịch, ôm Văn Thanh đặt xuống ghế sô pha, rồi kiểm tra toàn thân cậu từ trên xuống dưới: “Em bị thương ở đâu, tại sao trên người lại có máu?”

Cơ thể Văn Thanh vẫn còn run rẩy đến giờ, vừa rồi cậu thực sự rất sợ hãi, cậu nắm chặt cánh tay Bạc Vị Nam, nhìn anh không chớp mắt, chỉ lo giây tiếp theo người ấy sẽ biến mất.

Bạc Vị Nam đau lòng đến cực độ, anh lại đưa tay ôm Văn Thanh vào lòng: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”

Đầu óc Văn Thanh trống rỗng, khi nghe thấy Bạc Vị Nam nói như thế, cậu sững sờ ngẩng đầu lên.

Ngô Bân bò dậy từ trên nền đất, thấy ánh mắt Bạc Vị Nam lại chuyển sang bên này, gã liền sợ tới mức nhũn cả chân: “Đại ca......Đại ca em sai rồi......Anh đừng đánh nữa......Em không biết anh là bạn trai của Văn Thanh mà......”

Bạc Vị Nam trừng Ngô Bân, lạnh lùng nói: “Cút, cút càng xa càng tốt, sau này tao mà gặp lại mày, thì gặp một lần đánh một lần!”

Ngô Bân run như cầy sấy, vừa vâng vâng dạ dạ vừa chạy trối chết ra khỏi đó.

Căn phòng yên tĩnh lại, ánh mắt Bạc Vị Nam khi nhìn về phía Văn Thanh  thì trở nên dịu dàng ngay tức khắc, tay anh đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Người em đau ở đâu, nói cho tôi biết đi. Đừng sợ, gã đó đi rồi.”

Qua hồi lâu Văn Thanh mới phản ứng, cậu ngẩng đầu lên từ trong lòng Bạc Vị Nam, hai mắt đã đỏ hồng, cũng may mà sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều: “Anh.....Sao anh lại ở đây.....”

Bạc Vị Nam chớp mắt, nói: “Tôi vừa xuống máy bay thì liền đi đến chỗ em, may mà tới kịp lúc.”

Đôi mắt sâu thẳm của Bạc Vị Nam nhìn thẳng vào người trong lòng, khiến Văn Thanh khó mà bình tĩnh được, cậu hơi quay mặt sang một bên, mắt cũng không biết nên nhìn hướng nào.

Lúc này khuôn mặt của Bạc Vị Nam mới dịu hẳn xuống, khóe miệng anh hơi cong lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Em còn khó chịu không?”

Văn Thanh vội vã lắc đầu.

Trước kia Bạc Vị Nam không hề biết hóa ra khi biến về hình người lại tuyệt vời thế này, có thể ôm Văn Thanh vào lòng, có thể nói chuyện với cậu, có thể nhìn cậu đỏ mặt vì anh.

Bạc Vị Nam đang suy nghĩ nên nói gì trong lần đầu tiên trò chuyện với cậu bằng hình dáng nhân loại sau một thời gian dài xa cách, thì Văn Thanh bỗng nhiên đứng bật dậy, kêu lên: “Vừa nãy Tiểu Tra bị gã ném ra ngoài, em phải đi tìm bé!”

Bạc Vị Nam phát hoảng, kéo Văn Thanh lại. Sao anh có thể quên mất chuyện này cơ chứ, anh biến về hình người, thì con mèo kia chẳng phải sẽ biến mất sao?

Văn Thanh lo đến tái mặt: “Tiểu Tra, không biết Tiểu Tra thế nào rồi......”

Trong lòng Bạc Vị Nam cũng không rõ lắm, chẳng biết lần này có giống hai lần biến lại hình người ngắn ngủi trước không, giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Anh đưa tay chạm vào vết máu trên người Văn Thanh, vừa rồi kiểm tra thì biết máu này không phải của cậu, chắc là từ vết cào anh để lại trên người Ngô Bân khi anh còn là mèo.

“Em đừng lo, Tiểu Tra hẳn sẽ không chạy xa đâu. Em thay quần áo đi đã, rồi chúng ta cùng nhau tìm.”

Văn Thanh vội vàng gật đầu, rồi bước như bay về phòng thay quần áo.

Văn Thanh thay quần áo với tốc độ tên lửa, rồi vội vàng chạy ra cầu thang, tìm ở từng tầng một: “Tiểu Tra ơi..... Tiểu Tra bé ở đâu.... Bé mau ra đây đi.....”

Bạc Vị Nam theo sát phía sau Văn Thanh, lòng thầm lo lắng. Giờ anh đã biến lại thành người, hẳn sẽ không thể tìm thấy con mèo kia nữa. Thế nhưng theo tính cách của Văn Thanh thì chắc chắn là chưa tìm thấy thì chưa dừng lại. Đến lúc đó phải làm sao đây?

Ánh đèn nơi hành lang hơi mờ, Văn Thanh lại chưa tỉnh rượu hẳn, hơn nữa cậu còn đang sốt ruột, nên suýt nữa thì trượt chân ngã cầu thang. May mà Bạc Vị Nam nhanh tay đỡ được, ôm cậu vào lòng.

“Cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Tối hôm nay Văn Thanh vẫn chưa tiêu tan hết sợ hãi sau chuyện kia, giờ lại thêm việc không tìm thấy Tiểu Tra, tâm trạng cậu đã hoảng loạn lắm rồi. Thế nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói của Bạc Vị Nam, cậu biết mình không đơn độc nữa, biết rằng có anh ở bên cậu, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Ánh mắt hoảng hốt của cậu như tìm được bến bờ để nương tựa, cậu nhìn về phía anh cầu xin sự giúp đỡ.

Tim Bạc Vị Nam rung lên, anh nghĩ thầm, chỉ cần khiến cậu hết đau buồn, thì có biến anh trở lại thành mèo anh cũng cam tâm tình nguyện.

Bạc Vị Nam thở dài trong im lặng, anh cầm tay Văn Thanh, nói: “Em đừng lo, tôi sẽ đi tìm cùng em. Chắc hẳn Tiểu Tra không chạy đến chỗ nào quá xa đâu. Giờ trời tối rồi, em nắm tay tôi đừng buông nhé.”

Văn Thanh kinh ngạc gật đầu, Bạc Vị Nam nắm tay cậu, hai người tiếp tục tìm kiếm.

Họ đi xuống cầu thang, tìm ở từng tầng lầu một, thế nhưng vẫn không thấy tung tích của bé mèo. Họ lại quay ngược lên trên, tìm hết tất cả các tầng trong tòa nhà này, nhưng vẫn chẳng thể thấy được bóng dáng của Tiểu Tra.

Thời gian trôi qua càng dài, sắc mặt của Văn Thanh càng trở nên tái nhợt. Cậu sợ sẽ không tìm được Tiểu Tra nữa, cậu cũng chẳng dám nghĩ nếu thật sự không tìm thấy thì sẽ phải làm sao.

Tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, lòng của Văn Thanh hoảng loạn, mà lòng của Bạc Vị Nam cũng thế. Thời gian anh biến lại thành người trong buổi tối nay đã dài hơn hai lần trước rất nhiều, tình trạng này là sao?

Ở hành lang không tìm thấy bé mèo, hai người mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoài tiểu khu. Thời gian lúc này đã gần đến nửa đêm, cả tiểu khu lặng ngắt như tờ, không có đến một bóng người.

Thâm tâm Bạc Vị Nam biết rõ, chỉ cần anh vẫn còn là người, thì dù họ có tìm đến đâu đi nữa cũng sẽ chẳng tìm được bé mèo. Hôm nay đã muộn thế này rồi, anh đang nghĩ có nên khuyên Văn Thanh về nhà nghỉ ngơi trước, để đợi xem ngày mai anh có biến lại thành mèo được hay không.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Bạc Vị Nam đổ chuông.

Trong hoàn cảnh tĩnh lặng này, Bạc Vị Nam bị tiếng chuông làm giật mình, hơn nữa đã lâu anh chưa nghe điện thoại nên mấy giây đầu còn không nghĩ ra là phải bắt máy.
Lấy di động ra, là số lạ.

Bạc Vị Nam ấn nút nhận cuộc gọi, nói ‘a-lô’.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc: “Chào buổi tối, anh Bạc!”

Bạc Vị Nam lập tức nhận ra người kia là ai, anh nhanh chóng đáp lời: “Là cô! Cô, cô, cô..... Bây giờ tôi..... Sao cô lại, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”

Tâm trạng của Bạc Vị Nam đang kích động nên lời nói ra cũng không được trôi chảy. Người gọi cho anh chính là cô chủ tiệm bí ẩn kia, cô gọi cho anh lúc này, hẳn là đã biết việc anh biến lại thành người. Lúc trước chính cô gái bí ẩn này đã biến anh thành mèo, giờ người có khả năng giải đáp thắc mắc của anh, đương nhiên cũng chỉ có thể là cô.

Cô chủ tiệm thần bí dường như biết Bạc Vị Nam muốn hỏi gì, cô cười một cách vui vẻ, nói: “Có phải đang tìm bé mèo nhà hai anh hông, anh bảo anh Văn Thanh đừng lo, Tiểu Tra đang ở tiệm của tôi, hai người mau đến đây đi!”

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nói từ điện thoại vang lên rất rõ, Văn Thanh lại đứng gần Bạc Vị Nam, nên khi cậu nghe thấy lời nói của cô chủ tiệm truyền ra từ loa điện thoại thì hai mắt lập tức sáng lên.

Bạc Vị Nam cũng biết có vài chuyện không tiện nói qua điện thoại, nên anh cúp máy rồi nắm tay Văn Thanh chạy ra bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến tiệm thú kiểng.

Xe vừa đỗ trước cửa, Văn Thanh đã vội vã xuống xe rồi chạy thẳng vào trong tiệm, Bạc Vị Nam vào ngay sau cậu.

Vừa bước vào cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bé mèo đang nằm trong lòng cô chủ tiệm.

Văn Thanh vừa mừng vừa sợ, nhận lấy bé từ tay cô, ôm bé vào lòng, không ngừng kiểm tra toàn thân bé mèo, chỉ sợ bé bị thương ở đâu.

Bạc Vị Nam trợn trừng mắt đứng sau lưng Văn Thanh. Giờ anh đã biến lại thành người, mà bé mèo cũng xuất hiện, điều này phải chăng có nghĩa là anh sẽ không bị biến thành mèo nữa?

Cô chủ tiệm thừa dịp Văn Thanh không chú ý, quay về phía anh cười bí ẩn.

Bạc Vị Nam nhìn lại, hai người trao đổi bằng ánh mắt, vẻ mặt của cả hai khiến người ngoài không hiểu nổi.

Bạc Vị Nam: O_O??? (Chuyện này là sao......)

Cô chủ tiệm: (~ o ~)Y (Bạn tra công, bạn tốt nghiệp rồi)

Bạc Vị Nam: ⊙o⊙ (Tôi không phải biến thành mèo nữa à?)

Cô chủ tiệm: Y(^o^)Y (Đúng vậy!)

Văn Thanh ôm chặt Tiểu Tra, cậu vừa quay người lại, vẻ mặt của hai người kia đã trở lại bình thường.

Văn Thanh hỏi cô chủ tiệm: “Tiểu Tra có sao không, trên người bé có bị thương không hả cô?”

Cô chủ tiệm nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc trả lời: “Cơ thể Tiểu Tra không sao, chỉ bị trầy xước một chút. Tối nay có vẻ bé đã bị kích động mạnh. Anh đem bé về nhà, sau này mà thấy bé có vài hành vi khác thường hoặc có hành động không giống trước kia thì cũng là bình thường.”

Văn Thanh nghiêm túc lắng nghe, nghe đến đây thì cậu bắt đầu đau lòng. Tối hôm nay đều là lỗi của cậu, nếu không phải vì cậu thì Tiểu Tra sẽ không bị thương.

Văn Thanh nhẹ nhàng vỗ về lưng của Tiểu Tra, hỏi: “Tại sao Tiểu Tra lại ở đây? Chúng tôi tìm bé dưới lầu mãi, sao bé lại chạy đến đây được?”

Cô chủ tiệm cười gượng: “À, chắc là Tiểu Tra bị dọa sợ, mà ngoài nhà anh thì bé chỉ biết chỗ này, nên mới chạy đến đây.”

Văn Thanh gật đầu nghĩ phải.

Bạc Vị Nam đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Anh thấy cô chủ tiệm này không chỉ bí ẩn, mà tài dựng chuyện cũng là số một, ngay cả lý do giải thích cho việc Tiểu Tra thay đổi tính cách cũng nghĩ sẵn để nói với Văn Thanh rồi.

Trước kia khi anh là một con mèo, thói quen sinh hoạt đương nhiên không giống với mèo bình thường. Giờ Tiểu Tra trở thành một con mèo bình thường, chắc chắn sẽ khác với anh.

Cô chủ tiệm híp mắt cười: “Được rồi, hôm nay cũng đã muộn, tôi phải đóng cửa tiệm thôi. Hai người cũng về nhà sớm đi ha!”

Văn Thanh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm thấy Tiểu Tra! Cảm ơn cô!”

Cô chủ tiệm gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ấy, anh Văn Thanh khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm mà!” Ánh mắt cô rơi xuống người Bạc Vị Nam, giọng điệu thay đổi hẳn: “Anh Bạc, mong anh quý trọng hạnh phúc trước mắt, sẽ không có cơ hội như thế lần thứ hai đâu.”

Bạc Vị Nam gật đầu thật mạnh, anh hiểu ý của cô.

Văn Thanh mù mờ nhìn hai người, không hiểu họ đang nói cái gì.

Khóe môi Bạc Vị Nam khẽ cong, anh nhìn Văn Thanh, cười dịu dàng: “Chúng ta về nhà thôi.”

Văn Thanh chưa bao giờ giỏi khoản ăn nói, hơn nữa trước mặt còn là người cậu thích nên cậu càng không biết phải mở lời thế nào.

Mà Bạc Vị Nam thì ngược lại, anh có rất nhiều điều muốn nói với Văn Thanh nên nhất thời chẳng biết phải nói gì đầu tiên.

Hai người bất ngờ im lặng suốt cả quãng đường, âm thanh duy nhất hiện hữu là tiếng meo meo phát ra từ bé mèo nằm trong lòng Văn Thanh.

Bận rộn suốt buổi tối, đến lúc cả hai về tới nhà thì đã gần hai giờ sáng.

Bởi khi nãy đi quá vội nên chưa kịp dọn dẹp gì cả, giờ căn nhà nhìn cứ như vừa bị bọn trộm đột nhập.

Văn Thanh đặt bé mèo lên ghế sô pha rồi quay ra dựng cái ghế bị đổ dưới đất lên, nhẹ nhàng nói với Bạc Vị Nam: “Phòng bừa bộn quá, em phải dọn dẹp một chút.”

Bạc Vị Nam vội giúp đỡ, hai người dựng lại số đồ đạc lộn xộn trong phòng khách. Đến lúc thu dọn xong xuôi thì cả hai gần như mở miệng cùng lúc.

Văn Thanh: “Anh......”

Bạc Vị Nam: “Em......”

Hai người đồng thời im lặng, nhìn nhau.

Văn Thanh rời mắt trước, ánh nhìn của cậu chuyển sang bên cạnh. Nói thật là cậu chưa bao giờ ở riêng với Bạc Vị Nam, thế nên giờ càng tự nhủ mình phải bình tĩnh thì cậu lại càng khẩn trương.

Bạc Vị Nam không nén nổi nụ cười, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng: “Hôm nay đã muộn quá rồi, cho tôi ngủ lại nhà em có được không?”

Văn Thanh vội gật đầu, đến lúc cậu phản ứng lại mới thấy mình hơi vồn vã, cứ như chỉ chờ câu nói đó của anh. Nghĩ thế mặt cậu liền ửng hồng.

Bạc Vị Nam vui như mở cờ trong bụng, anh bảo: “Vậy em đi tắm trước đi. Hôm nay em uống rượu mà, tắm xong sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”

Văn Thanh ngốc nghếch gật đầu rồi ôm bé mèo đang nằm trên sô pha đi về phía phòng tắm, chẳng dám nhìn vào mắt anh một giây nào.

Bạc Vị Nam bật cười, Văn Thanh nhà anh đúng là dễ ngượng quá đi mất. Nếu cậu biết anh đã sống cùng cậu mấy tháng, hôn rồi ôm rồi còn ngủ cùng nhau lâu như vậy rồi thì không biết cậu sẽ phản ứng thế nào đây.

Lúc còn là mèo anh có rất nhiều điều muốn nói với Văn Thanh nhưng không thể. Giờ rốt cục đã trở lại thành người, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này để chiếm lấy trái tim của Văn Thanh. Anh thật lòng muốn ở bên cậu, muốn nắm tay cậu cùng trải qua một cuộc sống ấm áp ngọt ngào và hạnh phúc.

Chỉ nghĩ đến việc có thể ở bên Văn Thanh trong hình dáng nhân loại là tim anh đã bắt đầu đập rộn ràng vì vui sướng.

Đương lúc Bạc Vị Nam đang ngồi trong phòng khách tưởng tượng về chuỗi ngày tươi đẹp sắp tới của anh và Văn Thanh thì bỗng nghe một tiếng kêu kinh hãi truyền ra từ phòng tắm, tiếp theo là tiếng người ngã xuống sàn.

Bạc Vị Nam giật mình, anh vội vàng chạy về phía phòng tắm, gõ cửa hỏi: “Văn Thanh à, có chuyện gì thế?”
Dù cách một cánh cửa thì Bạc Vị Nam cũng nghe rõ tiếng mèo kêu thảm thiết ở bên trong, xen lẫn là vài tiếng xuýt xoa khe khẽ.

Bạc Vị Nam bắt đầu thấy lo lắng.  Chuyện trượt chân khi đang tắm có thể nghiêm trọng có thể không, sàn phòng tắm vốn trơn trượt, chẳng may lúc ngã mà đập người vào đâu thì cực kỳ nguy hiểm.

Nghĩ đến đây anh không kiềm chế được mà mở cửa phòng tắm ra. Một bé mèo ướt như chuột lột lập tức lao thẳng ra ngoài, để lại sau lưng bé vệt nước dài thiệt dài trên sàn nhà.

Bạc Vị Nam không rảnh mà bận tâm đến thứ khác, ánh mắt anh dính chặt vào người ở trước mặt.

Văn Thanh ngã ngồi dưới sàn, lưng quay về phía Bạc Vị Nam, trên người không một mảnh vải. Cả người cậu ướt sũng, từng giọt nước lăn tròn trên tấm lưng mịn màng, cứ thế trượt xuống rồi biến mất giữa hai cánh mông cong vểnh. Đôi chân thon dài của cậu vắt chéo, bàn tay chống trên sàn cố đẩy cơ thể đứng lên, thế nhưng cố mãi vẫn chẳng làm được.

Bạc Vị Nam cảm giác máu khắp toàn thân xộc thẳng lên não, hơi nước trong phòng tắm tạo thành một màn sương mờ ảo khiến anh thấy mình như vừa lâm vào một giấc mộng ngọt ngào.

Anh cứ ngơ ngác nhìn đến tận khi nghe thấy âm thanh bối rối của cậu thì mới phản ứng lại, tiếp đó vội vàng chạy đến ôm eo Văn Thanh nâng cậu đứng dậy.

Văn Thanh vẫn đưa lưng về phía Bạc Vị Nam, toàn bộ lưng cậu đều dán vào lòng anh. Giờ khắc này đầu óc cậu trống rỗng, nhiệt độ khuôn mặt cao đến mức có thể làm được món trứng ốp, thậm chí cả vành tai vốn trắng nõn cũng đã đỏ bừng.

Bạc Vị Nam cũng cảm nhận được việc người trong lòng mình đang run lên khe khẽ, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt đỏ bừng và xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu.

Bạc Vị Nam lén hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh: “Em..... Em không sao chứ......? Có bị thương ở đâu không......?”

Khi Văn Thanh nghe thấy Bạc Vị Nam lên tiếng thì cơ thể cậu còn run rẩy mạnh hơn cả khi nãy. Có lẽ do cả việc hơi nước nóng trong phòng tắm bốc lên nữa, giờ làn da toàn thân cậu đã trở thành màu phấn hồng.

Văn Thanh bước lên phía trước vài bước, tựa người vào tường phòng tắm, thoát khỏi cái ôm của Bạc Vị Nam. Đầu cậu vẫn cúi thấp, bây giờ đừng nói là quay đầu lại nhìn Bạc Vị Nam, chỉ riêng việc khiến cậu ngẩng đầu lên thôi cũng là bất khả thi rồi.

“Em..... Em không sao..... Anh, anh mau ra ngoài đi......” Giọng nói của Văn Thanh cũng run run rẩy rẩy, hệt như cơ thể của cậu lúc này.

Bạc Vị Nam liếc qua toàn thân Văn Thanh, xác định cậu không sao rồi mới ra khỏi phòng tắm. Anh sợ ở lại thêm một chút thôi nữa là mình sẽ mất kiểm soát.

Bạc Vị Nam đóng cửa phòng tắm rồi đi về phía phòng khách. Anh nhìn cái lều ở thân dưới của mình, thở dài.

Mèo con ướt sũng đang trốn dưới gầm bàn ở phòng khách. Bé thấy có người đi tới liền ló đầu ra kêu meo một tiếng cực kỳ đáng thương. Bộ lông mềm mềm dán sát vào người khiến bé trông tội nghiệp vô cùng.

Bạc Vị Nam bế “đầu sỏ” gây nên mọi chuyện này ra khỏi gầm bàn, vừa rồi anh cũng đoán được là đã xảy ra chuyện gì.

Anh trở lại thành người thì đương nhiên Tiểu Tra cũng sẽ biến thành một con mèo bình thường. Khi anh còn là mèo thì biết ngoan ngoãn lúc Văn Thanh tắm cho mình, nhưng Tiểu Tra đâu thể ngoan đến vậy. Tiểu Tra có vẻ cực kỳ sợ tắm, vừa nãy trong phòng tắm bé kêu thẳm thiết thế cơ mà.  Cả việc Văn Thanh ngã hẳn cũng do bé gây ra.

Bạc Vị Nam vỗ vỗ lên cái đầu của bé mèo: “Nhóc à, chắc tôi phải cảm ơn nhóc đấy!”

Văn Thanh tắm xong thì mặc quần áo ngủ lên người, nhưng tiếp đó cậu cứ nấn ná trong phòng tắm không chịu bước ra ngoài. Chỉ nghĩ đến tình cảnh hồi nãy thôi là cậu đã không biết phải đối mặt với Bạc Vị Nam như thế nào rồi. Đây là lần đầu tiên hai người họ ở bên nhau mà không có người ngoài, thế mà cậu đã lộ hết cơ thể trần trụi ra trước mắt anh. Chẳng biết anh có nghĩ là cậu cố tình không nữa......

Văn Thanh tựa lưng vào cửa phòng tắm, cố gắng hít thở sâu để khiến bản thân đỡ căng thẳng. Thế nhưng vừa nghĩ đến việc phải đi ra ngoài đối diện với Bạc Vị Nam là mặt cậu lại đỏ bừng.

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cậu chẳng thể trốn ở đây cả đêm được. Văn Thanh tự cổ vũ bản thân một hồi rồi mới mở cửa chầm chậm bước ra ngoài.

Cậu vừa bước vào phòng khách thì thấy Bạc Vị Nam đang cúi đầu, tay cầm một cái khăn nhỏ lau người cho Tiểu Tra. Anh nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu về phía người đang đi đến, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng đỏ mặt.

Bạc Vị Nam khẽ ho một tiếng, chính anh cũng bất ngờ trước việc bản thân chỉ nhìn người ta khỏa thân thôi mà đã đỏ mặt. Có lẽ do người ấy là người anh thích nên mới vậy.

Văn Thanh lại luống cuống đứng im tại chỗ không dám bước thêm một bước, tim của cậu cứ nhảy lên thình thịch, mắt thì càng không dám nhìn thẳng về phía anh.

Bạc Vị Nam lên tiếng trước: “Vừa nãy em ngã có đau không, có chỗ nào khó chịu không?”

Văn Thanh lắc đầu: “Em không đau..... Vừa nãy, vừa nãy không biết Tiểu Tra bị làm sao, vừa đụng vào nước đã giãy nảy lên. Em không giữ được bé, thêm nữa sàn lại trơn nên mới ngã.....”

Bạc Vị Nam bảo: “Ừ, tôi biết mà.”

Văn Thanh vẫn sợ Bạc Vị Nam hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm: “Trước kia Tiểu Tra không như thế đâu, mỗi lần tắm bé ngoan cực kỳ. Hôm nay bé lại phản ứng lạ lắm, em không ngờ nên mới......”

Khóe miệng Bạc Vị Nam hơi cong lên, anh đặt mèo con xuống ghế sô pha rồi đứng dậy bước về phía Văn Thanh, kéo cậu đến gần anh: “Lúc nói chuyện đừng đứng xa tôi như thế......”

Mặt Văn Thanh lại đỏ bừng, cậu ấp úng không biết phải nói gì, Bạc Vị Nam kéo cậu đi đâu thì cậu đi đó.

Bạc Vị Nam để cậu ngồi xuống sô pha. Anh biết tâm trạng cậu còn chưa bĩnh tĩnh lại nên quyết định cho cậu thêm chút thời gian: “Em ngồi đây chờ tôi một lát, tôi phải đi tắm đã.”

Văn Thanh vừa ngồi xuống đã vội đứng lên: “Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới rồi, để em đi tìm quần áo ngủ cho anh.”

Bạc Vị Nam ngăn Văn Thanh lại, cười bảo: “Em định cho tôi mặc quần áo ngủ của em ấy hả, làm sao tôi mặc vừa được?”

Văn Thanh kéo kéo cái áo ngủ của mình, lại nhìn nhìn dáng người hẳn phải mặc quần áo to hơn cậu vài số của Bạc Vị Nam, nghẹn lời.

Bạc Vị Nam nói: “Không thì em lấy cho tôi một cái khăn tắm để tôi quấn quanh người đi.”

Văn Thanh gật đầu, vào phòng ngủ tìm.

Bạc Vị Nam đi tắm, Văn Thanh ngồi trong phòng khách. Cậu xoa xoa đầu Tiểu Tra, giận dỗi mắng khẽ: “Tiểu Tra hư, bé làm anh bẽ mặt......”

Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe, ngu ngơ meo một tiếng.

Văn Thanh cúi đầu, tự nói với bản thân: “Lúc đó mình không mặc quần áo, anh ấy đi vào khiến mình không biết phải đối mặt với ảnh thế nào..... Chẳng biết anh ấy có lưu lại ấn tượng xấu về mình không......”

Bé mèo đang nằm sấp trên đùi Văn Thanh nhẹ nhàng kêu meo một cái, rồi bé chẳng thèm để ý tới chủ nhân nữa, cứ thế nhắm mắt lại ngủ khò.

Văn Thanh lập tức giận đến nghẹn lời, nhưng mà đánh không được, mắng cũng chẳng xong, cuối cùng cậu đành đặt Tiểu Tra lên ghế sô pha để cho bé ngủ.

Bạc Vị Nam tắm rất nhanh, ngâm mình trong nước ấm tuy cực kỳ thoải mái nhưng anh vẫn hoài niệm quãng thời gian khi còn là mèo hơn. Khi ấy anh được Văn Thanh tắm cho mỗi ngày, bàn tay cậu vô cùng nhẹ nhàng, mà con người cậu cũng cực kỳ dịu dàng.

Tắm xong Bạc Vị Nam quấn chiếc khăn tắm Văn Thanh đưa quanh hông, bao kín phần cơ thể phía dưới. Còn phần phía trên thì để trần.

Anh lau hơi nước bám trên chiếc gương trong phòng tắm rồi xoay qua xoay lại trước gương, sờ thử mấy múi cơ bụng của mình xong thì hài lòng gật đầu. Dáng người đẹp rồi, nhất định phải quyến rũ được Văn Thanh!Bạc Vị Nam vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Văn Thanh đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh TV. Cậu nghiêng người về phía trước khẽ thì thầm gì đó.

Bạc Vị Nam đến bên cậu, ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Văn Thanh thò đầu khe tủ sau TV, nôn nóng đáp lại: “Vừa nãy em định lấy máy sấy lông cho Tiểu Tra, nhưng vừa vừa bật thì bé đã chạy biến đi. Bé trốn vào đây không chịu ra nè.”

Bạc Vị Nam nhìn vào khe hở, loáng thoáng trông thấy một nhúm đen đen. Anh khẽ gọi Tiểu Tra nhưng mèo con nào thèm để ý, bé cứ trốn trong đó chẳng chịu ra.

Hai người cứ ngồi xổm cạnh đó một lúc, nhưng đợi mãi bé vẫn không ra. Bạc Vị Nam quay sang bảo Văn Thanh: “Chắc do tối nay bé bị kích động, thêm việc âm thanh của máy sấy lớn quá nên mới sợ.”

Văn Thanh gật đầu, khăng khăng lẩm bẩm tự trách bản thân: “Đều tại em.....”

Bạc Vị Nam vội vàng kéo Văn Thanh đứng dậy: “Được rồi, em đừng cả nghĩ nữa. Chờ đôi ngày là Tiểu Tra bình tĩnh lại thôi mà.”

Bấy giờ Văn Thanh mới bất giác phát hiện Bạc Vị Nam vẫn bán khỏa thân trò chuyện với cậu, hơi nước đọng lại trên người anh sau khi tắm tạo thành cảm giác lành lạnh nơi anh chạm vào cậu.

Mặt Văn Thanh đỏ bừng, hai mắt không biết phải nhìn về hướng nào.

Bạc Vị Nam cười cực kỳ vui vẻ, anh nói: “Nếu Tiểu Tra không để em sấy lông cho bé, vậy em giúp tôi sấy tóc đi!”

Bạc Vị Nam cao hơn Văn Thanh khá nhiều, nên anh ngồi xuống ghế sô pha, còn Văn Thanh đứng cạnh sấy tóc giúp anh.

Ngón tay cậu dịu dàng luồn vào giữa mái tóc ẩm ướt, đưa qua đưa lại. Văn Thanh cúi đầu nghiêm túc giúp Bạc Vị Nam. Bạc Vị Nam vẫn bán khỏa thân nên từ góc độ của Văn Thanh có thể thấy rõ tấm lưng cường tráng và vòng eo thon gọn của người trước mặt.

Văn Thanh thấy vô cùng may mắn khi Bạc Vị Nam không trông được mặt cậu lúc này, nếu không anh sẽ phát hiện cậu lại đỏ mặt nữa rồi.

Sấy tóc xong, Bạc Vị Nam kéo Văn Thanh ngồi xuống bên cạnh mình. Anh vốn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng khi thấy viền mắt thâm quầng của cậu thì lập tức từ bỏ ý định.

Bạc Vị Nam dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào quầng mắt Văn Thanh, dịu dàng bảo: “Không còn sớm nữa, em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ đi. Nếu Tiểu Tra thấy sau TV an toàn thì cứ để bé ở đó một lúc.”

Văn Thanh liếc nhanh thân trên của Bạc Vị Nam, hỏi: “Vậy anh..... Ngủ ở đâu....?”

Bạc Vị Nam mỉm cười, vỗ vỗ sô pha bên dưới: “Hôm nay tôi nằm ở đây. Em mau đi ngủ đi.”

Văn Thanh lén thở phào: “Để em đi lấy chăn cho anh, tránh cảm lạnh ban đêm.”
Bạc Vị Nam gật đầu. Anh đâu phải tượng gỗ, đương nhiên có thể cảm nhận được sự ngại ngùng và mất tự nhiên của Văn Thanh. Xét ra thì đây là đêm đầu tiên anh ở bên cậu trong hình dáng con người. Văn Thanh thì vốn dễ xấu hổ, nếu anh tấn công dồn dập sẽ chỉ khiến cậu không thoải mái. Anh muốn ở bên cậu dài lâu, vậy nên không cần gấp gáp.

Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi một người về phòng ngủ, một người ở lại phòng khách. Họ cùng nằm xuống.

Trong phòng ngủ, Văn Thanh cuộc chăn vào ngực, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Buổi tối ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Ngô Bân chuốc rượu rồi định cưỡng bức cậu, sau đó Bạc Vị Nam bất ngờ xuất hiện và cứu cậu khỏi tay Ngô Bân. Tiếp đó Tiểu Tra lại mất tích, cậu và anh cùng đi tìm. Đến lúc về tới nhà thì lại xảy ra vụ việc xấu hổ trong phòng tắm.

Văn Thanh càng nghĩ càng thấy tim mình đập nhanh hơn. Bạc Vị Nam xuất hiện khiến cậu cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và vui sướng, đến mức tất cả những cảm xúc tiêu cực mà hai bài post trên diễn đàn hôm trước gây ra cũng biến mất hoàn toàn.

Cả tối hôm nay Bạc Vị Nam luôn ở bên cậu, mang đến cảm giác an tâm lạ kỳ. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người họ ở riêng với nhau nhưng cậu lại thấy hòa hợp đến bất ngờ, tựa như cả hai vốn dĩ vẫn luôn như vậy.

Văn Thanh phải thừa nhận một điều rằng sự hiện diện của Bạc Vị Nam khiến tâm trạng của cậu trở nên vui vẻ, thậm chí là mãn nguyện.

Trong phòng khách, Bạc Vị Nam đắp chăn lông, cứ nằm ngửa mặt như vậy trên sô pha. Đến giờ phút này lòng anh vẫn chưa ngừng xao động.

Được biến lại thành người nghĩa là anh có thể ở bên Văn Thanh với thân phận thật. Cảm giác sung sướng ấy anh không bao giờ được tận hưởng khi còn là mèo. Và cả cảm giác tim đập rộn ràng anh cũng chưa từng trải nghiệm từ trước tới nay.

Bạc Vị Nam biết anh đã đổ hẳn rồi, đổ gục trước con người tên Văn Thanh ấy, mà anh cũng không muốn đứng dậy nữa.

Tiếng mèo con vang lên khe khẽ trong bóng tối, Bạc Vị Nam ngồi dậy bật đèn nhỏ đặt cạnh sô pha, xung quanh lập tức rõ ràng. Mèo con rụt rè ngồi cạnh sô pha, ngửa đầu lên nhìn anh.

Bạc Vị Nam bế bé đặt lên bụng mình rồi tắt đèn.

Anh xoa xoa lưng bé để bé an tâm ngủ trên người mình. Cảm giác này thật kỳ diệu, mới vài giờ trước anh còn là con mèo này, vậy mà lúc này đã có thể ôm bé ngủ bằng cơ thể con người.

Bạc Vị Nam nhắm mắt, tự nhủ thầm: “Giờ đi ngủ đã, có gì chờ sáng mai tỉnh rồi tính sau.”

“Meo.....”

Hôm sau khi Văn Thanh tỉnh giấc thì không biết là đã mấy giờ rồi. Cậu ngồi dậy vươn vai một cái sau đó nhanh chóng xuống giường, xỏ dép vào rồi ra khỏi phòng.

Bạc Vị Nam vẫn ở trong phòng khách, thân hình cao một mét tám lăm của anh nằm thu lu trên ghế sô pha có vẻ chật chội khó chịu. Đôi chân dài của anh phải co lên, có lẽ vì nằm không thoải mái nên dù đang ngủ nhưng anh vẫn nhíu mày. Trái lại bé mèo trốn đi lúc trước đang nằm duỗi thẳng bốn chân trên ngực anh ngủ khì khì.

Cảnh tượng ấy khiến trái tim Văn Thanh rung động, cậu nhẹ nhàng bước đến bên sô pha rồi ngồi xổm xuống, cái nhìn dịu dàng của Văn Thanh đọng trên khuôn mặt Bạc Vị Nam.

Người nằm trên sô pha bỗng mở mắt, ánh mắt hai người chiếu thẳng vào nhau.

Văn Thanh sửng sốt, cậu lập tức chuyển tầm nhìn theo phản xạ, gương mặt phớt hồng.

Bạc Vị Nam khẽ cười, trong mắt anh ngập tràn ấm áp, anh nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng.”

Văn Thanh bối rối đáp: “Chào, chào buổi sáng.....”

Bạc Vị Nam vẫn giữ nguyên nụ cười, anh cứ tiếp tục nhìn Văn Thanh bằng ánh mắt ấy.

Trái tim Văn Thanh loạn nhịp: “Nếu anh mệt thì cứ nằm tiếp đi. Em, em đi đánh răng rửa mặt rồi làm bữa sáng.....”

Bạc Vị Nam: “Ừ......”

Văn Thanh làm vệ sinh cá nhân xong thì bỏ quần áo Bạc Vị Nam thay ra tối qua vào máy giặt, sau đó cậu vào bếp làm bữa sáng cho hai người một mèo.

Bởi vẫn không có quần áo mặc nên Bạc Vị Nam cứ quấn khăn tắm đi tới đi lui trong nhà. Đánh răng rửa mặt xong, anh đứng ở cửa phòng bếp ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của Văn Thanh.

Hương thơm liên tục bay ra từ phía phòng bếp, bởi không biết Bạc Vị Nam thích ăn gì nên mỗi món Văn Thanh đều nấu một chút. Có cháo hoa, trứng chiên, sandwich và cả sữa đậu nành.

Cậu vừa tắt bếp định múc cháo ra bát thì bất ngờ bị người ôm từ phía sau. Vòng tay ôm chặt eo cậu, hơi thở nam tính phảng phất sau tai.

Văn Thanh giật mình, cậu khẽ kêu “a” một tiếng, lập tức đỏ bừng mặt.

Bạc Vị Nam thở dài hài lòng, anh đã muốn làm thế này từ lâu lắm rồi.

Hai người cùng im lặng, nhưng lại giống như có thể cảm nhận được tâm tình của người kia.

Bạc Vị Nam đưa tay xoay người Văn Thanh lại, để cậu đối mặt với mình. Người trong lòng anh lập tức cúi đầu.

Bạc Vị Nam vuốt ve hai bên má của cậu, bảo: “Hình như từ trước tới nay tôi vẫn quên chưa hỏi em một điều.”

Nhịp tim Văn Thanh bỗng dồn dập: “Điều gì.....”

Bạc Vị Nam nói thật khẽ: “Tôi vẫn quên chưa hỏi em rằng, em có bằng lòng ở bên tôi, hẹn hò với tôi, để tôi làm bạn trai của em, cùng em nuôi nấng Tiểu Tra không?”

Giọng nói trầm ấm mà dịu dàng ấy khiến Văn Thanh cảm thấy mình như bị thôi miên. Cậu từ từ ngẩng đầu lên để cho ánh mắt hai người giao nhau. Tấm chân tình không thể dùng lời miêu tả, khiến cho người ta bất giác trở nên vui sướng, tựa như vừa nếm mật ngọt.

Bạc Vị Nam hỏi lại: “Em bằng lòng không?”

Văn Thanh nhìn anh chăm chú như muốn xác định lại tình cảm của anh lần cuối, rồi chầm chậm gật đầu. Cậu khẽ nói: “Em bằng lòng.”

Chính thức xác định quan hệ với Văn Thanh xong, tâm trạng của Bạc Vị Nam có thể nói là lâng lâng như sống trên mây.

Cháo hoa thơm ngào ngạt ăn kèm với dưa muối, sự phối hợp này cực kỳ hợp khẩu vị của Bạc Vị Nam. Anh chén sạch hai bát cháo to bự.

Thấy Bạc Vị Nam thích ăn đồ do cậu nấu, Văn Thanh vui lắm. Nhưng mà giờ lại có một bé con khiến cậu đau đầu.

Văn Thanh ngồi xổm bên cạnh Tiểu Tra, nhìn bé chẳng chịu động vào thức ăn trong bát, cậu không khỏi bối rối: “Tiểu Tra, bé sao thế? Không muốn ăn à? Đây là cơm cho mèo hồi trước bé thích ăn nhất mà.....”

Bạc Vị Nam nghe thế thì vội đứng dậy đi tới cạnh Văn Thanh, ngồi xuống bên cậu. Tiểu Tra đang nằm bò trước cái bát chuyên dụng của bé, trông có vẻ chẳng thiết tha gì.

Bạc Vị Nam nghĩ có lẽ Tiểu Tra không ưa mấy món anh hay ăn hồi trước, anh xoa xoa đầu mèo con, sau đó bảo Văn Thanh: “Hay là em cho bé ăn thức ăn cho mèo thử coi, xem bé có muốn ăn hay không.”

Văn Thanh vẫn rất ấn tượng về sự căm ghét mà Tiểu Tra thể hiện đối với thức ăn cho mèo hồi bé mới về nhà cậu, nên nghe Bạc Vị Nam nói thế, cậu chỉ lắc đầu: “Trước kia Tiểu Tra không bao giờ chịu động vào thức ăn cho mèo.”

Bạc Vị Nam: “Ồ, nhỡ bé thay đổi rồi thì sao?”

Văn Thanh hơi do dự. Tiểu Tra không muốn ăn cơm mèo, mà cũng không thể để bé chịu đói, thôi thì thử nghe theo ý kiến của Bạc Vị Nam vậy. Cậu đổ thức ăn cho mèo ra bát của Tiểu Tra, vừa đặt bát xuống đất thì mèo con lập tức đứng dậy dúi đầu vào trong, đớp lấy đớp để.

Văn Thanh đứng cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm. Cậu không sao hiểu nổi, chỉ mới qua một buổi tối thôi mà Tiểu Tra nhà cậu như đã trở thành một con mèo khác.

Bạc Vị Nam véo má Văn Thanh, cười hỏi: “Em nghĩ gì thế? Trông em như thể vừa chứng kiến chuyện lạ thế giới ấy.”

Văn Thanh quay mặt về phía Bạc Vị Nam, cậu có vẻ ỉu xìu: “Sau này Tiểu Tra sẽ không thích cơm mèo em nấu cho bé nữa đúng không? Em mới học thêm vài món, còn chưa kịp trổ tài mà......”

Bạc Vị Nam cười, ôm lấy Văn Thanh: “Không sao đâu, Tiểu Tra không thích ăn đồ em nấu nữa nhưng tôi thích. Sau này ngày nào em cũng nấu cho tôi ăn nhé?”

Văn Thanh lập tức mỉm cười, cậu vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của Bạc Vị Nam, bảo: “Quần áo đã khô rồi, anh mau mặc vào đi, coi chừng bị cảm đó!”

Bạc Vị Nam tiếc nuối buông tay ra, anh hôn lên trán của Văn Thanh một cái rồi mới ỉu xìu rời phòng khách.

Tim Văn Thanh hẫng mất một nhịp, cậu đứng ngây ra đó một lúc mới giật mình nhớ ra phải thu dọn chén đũa trên bàn.

Bạc Vị Nam mặc quần áo xong thì vội vàng quay lại bếp giúp Văn Thanh rửa chén. Anh đã tính cả rồi, từ bây giờ phải tận dụng mọi cơ hội để chứng minh với Văn Thanh rằng anh là một người bạn trai tuyệt vời.

Tổng cộng chỉ có hai cái bát, Văn Thanh cũng không định để Bạc Vị Nam rửa. Anh chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là được.

Văn Thanh vừa rửa chén vừa nói: “Lần này anh về bất ngờ quá, sau này anh có phải đi công tác nước ngoài lâu như thế nữa không?”

Bạc Vị Nam nghiêm túc trả lời: “Em yên tâm, sẽ không có lần nào như thế nữa đâu. Sau này có chuyện gì tôi sẽ báo cho em biết ngay lập tức.”

Khóe miệng Văn Thanh lập tức cong lên, ánh mắt họ giao nhau, cả hai cùng mỉm cười.

Văn Thanh chợt nhớ ra trước đây Bạc Vị Nam từng nói anh sống một mình, vậy tức là trong khoảng thời gian dài anh đi công tác chẳng có ai dọn dẹp nhà cửa hết. Nếu thế, giờ anh có về thì nhà cũng chẳng thể ở được!

Văn Thanh liền nói suy nghĩ của mình cho Bạc Vị Nam. Nghe cậu nói xong anh mới nghĩ ra, căn hộ lâu lắm không có người ở của anh chắc giờ đã bị bụi phủ kín rồi.

Nhưng mà thế hóa ra lại hay, Văn Thanh sẽ không thể đuổi anh về nhà được nữa. Giờ anh có thể mặt dày ở lại nhà cậu rồi. Bạc Vị Nam nghĩ thầm như vậy, rồi anh cố tình nói: “Phải đấy, chắc giờ nhà tôi chẳng khác cái nhà hoang là bao. Làm sao bây giờ!”

Không ngờ Văn Thanh nghe anh nói thế thì vội đáp: “Anh đừng lo. Chiều em cùng anh về bên đó lau dọn. Dọn dẹp xong là sẽ ở được ngay ấy mà.”

Bạc Vị Nam đã biết cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình: “Thôi không cần đâu. Nhà tôi vừa bừa bộn lại vừa bẩn.....”
Văn Thanh dừng tay lại, ngập ngừng hỏi: “Có gì không tiện để em thấy sao......”

Bạc Vị Nam lập tức giải thích: “Không phải, làm gì có cái gì không thể để em thấy! Chỉ là, chỉ là....” Bạc Vị Nam ấp a ấp úng, cuối cùng đành khai thật: “Tôi sợ em dọn sạch nhà tôi rồi sẽ bắt tôi về đó ở, không cho ở lại nhà em nữa.”

Văn Thanh ngẩn ra một chốc, rồi lập tức đỏ mặt, ấp úng: “Anh.... Anh muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở.... Em sẽ không đuổi anh đâu....”

Bạc Vị Nam mừng như điên. Anh không nén nổi nụ cười, vội vàng ôm Văn Thanh vào lòng: “Cám ơn em, bảo bối. Bảo bối tốt bụng quá.....”

Văn Thanh cảm thấy máu cả người như xông hết lên mặt, má cậu bừng đỏ: “Anh.... Anh lại nói linh tinh gì đó.... Mau thả em ra.....”

Bạc Vị Nam cúi đầu khẽ cười, anh dụi dụi vào cổ Văn Thanh: “Tôi không thả, tôi không thả đâu......”

Trong bồn rửa, hai cái bát mới được rửa phân nửa đang xếp chồng lên nhau. Tụi nó nước mắt lưng tròng, nức nở ‘chủ nhân quên tụi em rồi à...... T ^ T’.

Văn Thanh đi cùng Bạc Vị Nam về nhà anh dọn dẹp, trước khi đi cậu không quên dặn Tiểu Tra phải ngoan ngoãn đợi ở nhà. Từ sau đêm Tiểu Tra bị dọa ấy, Văn Thanh trở nên cực kỳ sợ phải rời xa bé. Cậu chỉ lo có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Hai người xuống lầu, gọi một chiếc taxi đi thẳng tới nhà Bạc Vị Nam.

Bạc Vị Nam không mang chìa khóa nhà, may mà phòng giữ tài sản của tiểu khu có chìa dự phòng. Anh mở khóa rồi đẩy cửa ra, lập tức cau mày.

Có lẽ là do quá lâu không có ai ở, tất cả đồ dùng trong nhà đều bị phủ một lớp bụi dày. Bạc Vị Nam cứ cảm thấy không khí trong căn phòng thật u ám, chẳng thể sánh bằng sự thoải mái khi ở nhà Văn Thanh.

Văn Thanh vừa định bước vào thì Bạc Vị Nam đã kéo cậu lại: “Thôi mình đừng vào nữa. Trong đấy toàn bụi bặm cả. Bẩn thế không biết phải dọn đến bao giờ. Mà tôi thì chẳng muốn em mệt chút nào. Để tôi gọi cho công ty lau dọn, bảo bọn họ gửi người đến nhà dọn dẹp.”

Văn Thanh bảo: “Anh đừng vẽ chuyện như thế. Dọn phòng nhìn có vẻ nhiều việc vậy thôi, chứ thật ra nhanh lắm.”

Bạc Vị Nam đành gật đầu.

Hai người xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua hai chiếc khẩu trang, đeo khẩu trang lên rồi mới bước vào phòng.

Vào phòng, việc đầu tiên Văn Thanh làm là mở cửa sổ ra để không khí tràn vào, sau đó cậu mới xắn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp.

Nhà Bạc Vị Nam không có tạp dề, anh lôi từ tủ quần áo ra một cái áo phông rộng thùng thình cho cậu tròng tạm lên người.

Rồi bấy giờ hai người mới hừng hực khí thế bắt đầu phân công dọn dẹp.

Văn Thanh vốn nhanh nhẹn, cậu lau chùi dọn dẹp quét rác vừa nhanh vừa sạch. Còn Bạc Vị Nam thì ngược lại, anh hết làm lật xô nước lại đến làm đổ đồ đạc, cứ như xuất hiện chỉ để làm vướng chân chứ chẳng giúp được gì.

Văn Thanh chưa nói gì, Bạc Vị Nam đã tự thấy ngượng.

Cuối cùng, sau hai tiếng rưỡi chiến đấu, cả căn hộ đã khác trước như một trời một vực. Sàn nhà giờ sạch đến độ có thể làm gương soi được.

Văn Thanh tháo khẩu trang, cậu nhìn quanh một lượt rồi nở nụ cười hài lòng.

Bạc Vị Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Nãy giờ anh chỉ gây thêm phiền phức chỉ nào có giúp được gì.

Văn Thanh rửa tay rồi định cởi áo phông ra. Bạc Vị Nam thấy thế thì vọt lẹ đến bên cạnh cậu. Anh cứ như vừa tìm được tác dụng của đời mình, vội vàng thay Văn Thanh cởi áo.

Anh đỡ cậu ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, rồi vội vã bưng trà rót nước, tất bật phục vụ, cốt sao khiến cậu thấy thoải mái.

Văn Thanh cầm cốc nước lên uống vài ngụm. Bạc Vị Nam ngồi cạnh thấy cốc của cậu còn nước thì thản nhiên tiếp lấy từ tay Văn Thanh, rồi uống sạch chỗ nước còn trong cốc.

Văn Thanh quay mặt sang, khẽ hỏi: “Giờ chúng ta làm gì tiếp nhỉ?”

Tối nay Bạc Vị Nam vẫn muốn ngủ lại nhà Văn Thanh, nên anh nói: “Hay là đi siêu thị đi. Nhân tiện mua thêm chút thức ăn cho mèo cho Tiểu Tra.”

Văn Thanh gật đầu: “Vâng.”

Bạc Vị Nam và Văn Thanh cùng đi xuống hầm để xe của tiểu khu. Xe của anh khá xịn, để đó vài tháng không đi, thế mà khởi động lên vẫn chạy êm ru.

Đến lúc tới siêu thị, Bạc Vị Nam chủ động đẩy xe đi sau Văn Thanh. Cậu chỉ đâu thì anh đi đó.

“Chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi sống đi, để về em nấu bữa tối cho anh nhé?” Văn Thanh chọn một miếng thịt bò tươi, rồi quay sang hỏi Bạc Vị Nam.

Đương nhiên là Bạc Vị Nam đồng ý, anh vội gật đầu lia lịa.

Văn Thanh thấy thế thì bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn. Còn Bạc Vị Nam chẳng biết tý gì về phương diện này. Anh thấy tay mình và tay Văn Thanh cùng đặt song song trên thành xe đẩy thì nảy ra một ý, vội rút di động ra.

Mở máy ảnh lên, chụp tay của hai người, rồi đăng lên Sina Weibo.

CV Bạc Tình: Tôi về rồi. Đang đi siêu thị cùng @Hàn Sơ Thanh Ảnh, hôm nay em ấy nấu bữa tối cho tôi đó......

Vừa đăng lên Weibo chưa đầy một phút, đã có người vào bình luận.

Lầu một: Aaaa! Tôi có hoa mắt không!!

Lầu hai: Bạc Tình sama, cuối cùng anh cũng về rồi! Lần này anh đi đã làm Thanh tiểu thụ nhà chúng ta khổ lắm đó!

Lầu ba: Thật hay giả thế! Bạc Tình sama vừa về đã đi tìm Thanh Ảnh sama, hai người họ quả! Nhiên! Có! Gian! Tình!

Lầu bốn: Aaa, tui cũng muốn ăn đồ do Thanh Ảnh sama nấu, Thanh Ảnh sama quả nhiên là nhân thê thụ!

Văn Thanh chọn xong đồ, quay ra thấy Bạc Vị Nam đang nhìn cậu mỉm cười. Chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi.

Văn Thanh nhét cà chua vào tay Bạc Vị Nam, chun mũi, bảo: “Đang nhìn gì thế?”

Bạc Vị Nam thấy động tác cứ như trẻ con của Văn Thanh thì rất vui. Lúc trước mỗi khi ở bên anh Văn Thanh vẫn cư xử hơi khách sáo, giờ cuối cùng cũng đã thoải mái hơn.

Bạc Vị Nam đặt cà chua vào trong xe đẩy, sau đó lén lút đặt tay lên mu bàn tay của Văn Thanh: “Đương nhiên là đang nhìn em. Tôi chỉ nhìn mỗi em thôi......”

Đến lúc xếp hàng thanh toán, Bạc Vị Nam cố tình bảo: “Nãy tôi thấy một gian hàng ở góc kia có lục lạc cho mèo. Lục lạc bé xíu nom dễ cưng lắm. Em chạy ra tìm thử xem, mình mua về đeo cho Tiểu Tra.”

Văn Thanh nghe thế thì lập tức thấy thích, cậu vội chạy ra đó tìm lục lạc.

Ai ngờ cậu quay đi quay lại tìm mãi mà chẳng thấy cái lục lạc nào cả. Đến lúc trở lại hàng thanh toán thì Bạc Vị Nam đã trả tiền xong rồi. Anh xách túi đồ đứng đó chờ cậu.

Văn Thanh liền biết cậu vừa bị Bạc Vị Nam gạt. Cậu đến cạnh anh, nói: “Anh.....”

Bạc Vị Nam chuyển hết túi sang một tay, tay còn lại nắm lấy tay Văn Thanh, đi về bãi để xe.

“Được rồi, hôm nay em đừng tranh luận với tôi, giờ mình về nhà đã.”

Văn Thanh liếc Bạc Vị Nam một cái, cậu biết nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì: “Anh đưa vài túi đây em xách cho. Mình anh xách nhiều thế cực lắm.”

Bạc Vị Nam không chịu, cười bảo: “Em yên tâm đi, cả người anh được mỗi cái là có sức khỏe thôi.”

Văn Thanh đưa tay định cướp, Bạc Vị Nam liền chạy trước, không cho cậu lấy được túi đồ: “Thôi mà bảo bối, giờ đang ở chỗ công cộng đó. Về nhà em muốn thế nào thì làm thế ấy.”

Văn Thanh lập tức ngượng ngùng. Cậu đỏ mặt, nhìn quanh xem có ai nghe thấy lời của Bạc Vị Nam không: “Anh nói linh tinh cái gì đó!”

Bạc Vị Nam cười trộm, anh đặt hết đồ vào ghế sau ô tô: “Đi thôi, mình về nhà nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro