01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Diệp Tu một tay mang theo túi mua sắm, một tay nắm một cái bánh bao, vừa lúc đi tới cổng khu tập thể, trời bỗng nhiên nổi lên mưa to.

Đường từ cổng khu tập thể tới căn hộ không tính ngắn, một người một chó đều ướt sũng người, Diệp Tu nghĩ muốn đi ngâm nước nóng, thế nhưng dưới lầu Bánh Bao đột nhiên không di chuyển, đầu hướng về một phía kêu không ngừng.

"Bánh Bao ngươi làm gì thế! Không thấy lạnh à? " Diệp Tu mắt nhìn một thân hắn yêu nhất Bánh Bao lông xù màu vàng bị dính vào cùng nhau, đau lòng vỗ vỗ cái mông "Đi mau, đừng nghịch! "

Bánh Bao vẫn cứ kéo Diệp Tu hướng về góc tường chạy vài bước.

"Này..." Diệp Tu bất đắc dĩ đi theo.

Một chiếc hộp nhỏ đặt ở góc tường, đến gần rồi, Diệp Tu tựa hồ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt.

"Meo ~ "

Hả?

Tựa hồ cảm giác được có người tới gần, tiếng kêu lớn hơn một chút, vẫn là bi bô "Meo ~" .

Diệp Tu đẩy ra hộp giấy, một đôi mắt màu xanh long lanh nước to tròn đập vào mắt hắn.

Trong hộp giấy là một con mèo con, xem ra có điều mới vừa đủ tháng, chính là mềm nhũn nằm nhoài bên trong, nhìn thấy Diệp Tu xong lại co lại.

Một thân màu trắng tinh thật dài lông tơ này để Diệp Tu tay có chút ngứa. Chỉ tính đụng thăm dò con mèo nhỏ một cái, thấy nó thoáng cứng đờ, lại rất nhanh thanh tĩnh lại, Diệp Tu nhẹ nhàng vuốt lông xoa xoa con mèo nhỏ, tâm trạng do dự.

"Gâu gâu gâu!" Bánh Bao ở một bên nghiêm túc kêu vài tiếng.

"Được rồi, được rồi Bánh bao đừng ầm ĩ. Chẹp, người bạn nhỏ xinh đẹp như vậy mà cũng có người cam lòng không muốn a." Diệp Tu thở dài, đem con mèo nhỏ từ trong hộp giấy ôm ra, "Theo ta về nhà thôi? Cũng không nhiều một mình ngươi ."

Trả lời hắn chính là một tiếng mềm mại "Meo ~" .

Bánh Bao hiểu chuyện ngậm lấy túi đồ trên mặt đất, dẫn đường đi tới phía trước.

Vào phòng, việc Diệp Tu làm đầu tiên là chỉ huy Bánh Bao cống hiến ra hắn xa hoa ổ chó, luôn luôn thần kinh thoát tuyến Bánh Bao không chút nào không vui, một thân lông xù hí ha hí hửng chạy vào lấy chính mình xa hoa ổ.

Diệp Tu thì ở trong phòng vệ sinh tìm cái khăn lông, bao vây lại Tiểu Bạch Miêu.

Tuy rằng vẫn trốn ở trong hộp, trên người con mèo nhỏ vẫn là

không thể không tránh khỏi nước mưa rơi vào, Diệp Tu một bên lau khô một bên không nhịn được đưa toàn bộ ngón tay vùi vào tầng dày lông tơ.

Tiểu Bạch Miêu rất là rụt rè, lá gan cũng không quá lớn, bị Diệp Tu như thế bất lịch sự, động cũng không dám động, chỉ có khẽ run run thân thể, tiết lộ nó đang hơi sợ hãi.

Diệp Tu thở dài, đem con mèo nhỏ kể cả chiếc khăn đồng thời bỏ vào Bánh Bao tha đến xa hoa ổ chó bên trong, gõ nhẹ trán: "Ta biết ngươi có thể nghe rõ ràng, ngoan ngoãn ở chỗ này, không nên chạy lung tung, chờ chúng ta đi ra."

Nói xong xách Bánh Bao cùng tiến vào phòng tắm.

Con mèo nhỏ như hiểu mà không hiểu nhìn một người một chó biến mất sau cửa sau, lại hơi co lại bên trong khăn mặt. Cẩn thận từng li từng tí một liếm liếm vẫn có chút ngứa móng vuốt, cuộn mình lại, không hề động đậy nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

Mà ở bên trong phòng, Diệp Tu vừa làm nước đầy bồn tắm xong, quần áo ướt sũng vẫn ở trên người, một cơ thể ấm áp từ phía sau lưng bao trùm tới, lại còn rất là thân mật sượt sượt cổ của hắn.

"Lão đại lão đại, đã đầy chưa, lạnh chết ta rồi! "

Diệp Tu vỗ vỗ cánh tay vòng trên eo: " Làm nũng cái gì, mau vào đi."

" Được rồi lão đại!" Người phía sau buông tay ra, nhảy vào bồn tắm lớn bên trong, Diệp Tu đứng bên hứng trọn nước trào ra.

" Bánh Bao!" Diệp Tu có chút tức rồi, " Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi hiện tại là người, không phải chó, đừng có lúc nào cũng nhảy loạn!"

" Khà khà khà..." Bánh Bao cười khúc khích nắm tóc.

Bên trong bồn tắm, một thanh niên đẹp trai, thân hình cao lớn khỏe mạnh, cơ thể cân xứng, bắp thịt rắn chắc đẹp đẽ, mái tóc vàng dài rối tung ở đằng sau. Thế nhưng, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một đôi tai lông xù cùng một chiếc đuôi lúc ẩn lúc hiện giống y như chú chó tên ' Bánh Bao' lông dài lúc nãy.

Diệp Tu bất đắc dĩ thở dài, cũng cởi quần áo bước vào bồn tắm lớn.

Bồn tắm nhà Diệp Tu rất lớn, lúc trước là để tiện tắm rửa cho chó con nên mới mua loại này, bây giờ là hai người đàn ông trưởng thành chui vào lại vừa vặn, không hề chật chội.

Hai con mắt Bánh Bao sáng lấp lánh nhìn chằm chằm chờ mình rửa ráy, Diệp Tu có chút tức giận, ném cho hắn chai gội đầu: " Tự mình rửa, bên ngoài còn có con mèo nhỏ đang chờ."

Bánh Bao cúi đầu ủ rũ tiếp nhận nước gội đầu, hắn phi thường hoài niệm thời vẫn còn là một chú lông vàng, được hưởng thụ lão đại tự tay tắm rửa đãi ngộ.

Diệp Tu hai ba lần đem khăn lau quanh người, tùy ý quấn khăn tắm xong liền ra ngoài.

Mặc dù đã chuẩn bị sớm tâm lý, nhưng Diệp Tu vẫn bị cảnh tượng trong phòng khách dọa hết hồn: " Làm sao nhanh như vậy?!"

Vốn là nằm trong ổ chó bên trong phòng khách chú mèo trắng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó lại là một thiếu niên toàn thân trần trụi. Nghe thấy âm thanh, thiếu niên ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn, luống cuống: " A...Cái kia, x-xin lỗi!"

Nhìn trên đỉnh đầu thiếu niên xuất hiện một đôi tai mèo màu trắng cùng chiếc đuôi dựng đứng phía sau, Diệp Tu xoa xoa huyệt thái dương, hắn đột nhiên có một loại dự cảm, thời gian sắp tới đây, căn nhà này đại khái sẽ không yên ổn lắm đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro