02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02

Thiếu niên tai mèo đứng ở giữa phòng khách có chút luống cuống, xem ra cũng không rõ chính mình xảy ra chuyện gì, còn liên tiếp xin lỗi, Diệp Tu bất đắc dĩ chỉ sô pha " Trước hết lên ghế ngồi chờ, ta lấy cho ngươi bộ quần áo."


Thiếu niên so với Diệp Tu cũng chỉ là thấp một chút, ở trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T-shirt màu trắng cùng một chiếc quần thể dục, trở lại phòng khách, Diệp Tu nhìn thấy thiếu niên lỗ tai dựng đứng, đuôi cứng đờ ngồi trên ghế sô pha.

Thở dài, Diệp Tu đưa quần áo cho thiếu niên, thấy thiếu niên có chút luống cuống tay chân vội nhanh đem áo mặc vào, Diệp Tu đốt điếu thuốc ngậm lấy, cau mày -- hình mèo nhìn qua cũng chỉ có hơn một tháng, làm sao hình người lại nhìn như mười sáu, mười bảy?

Thiếu niên có chút hoảng loạn, nhưng quần áo vẫn rất cẩn thận mặc vào người, so với Bánh Bao lúc trước lần thứ nhất biến thành hình người, mặc trái áo, mặc ngược quần cảnh tượng không biết tốt hơn bao nhiêu. Biết mặc quần áo, xem ra là mèo nhà. Thế nhưng vẫn nhỏ như thế, lại bị bỏ rơi, chủ cũ xem ra cũng đủ nhẫn tâm...


Diệp Tu thổi ra một hơi khói, hỏi: " Ngươi có tên sao?"


Thiếu niên gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Ta tên Kiều Nhất Phàm."

Còn có đầy đủ họ tên, xem ra không giống như mấy chú mèo nhỏ được các hộ gia đình nhỏ tùy tiện dưỡng. Có điều, Diệp Tu đối với Kiều Nhất Phàm lai lịch không chút nào hứng thú, lúc trước Bánh Bao chính là một con chó nhỏ lang thang ven đường, hắn vẫn đem về nuôi tốt hơn một năm, nuôi thành một tên nhóc thịt cơ rắn chắc khỏe mạnh kia kìa.


"Cái kia..." Kiều Nhất Phàm có chút bất an lên tiếng

" Ngươi muốn hỏi tại sao mình sẽ biến thành người?" Diệp Tu cười cợt, quay đầu hướng về phía phòng tắm gọi, " Bánh Bao tắm xong chưa?! Nhanh lên một chút mau đi ra!"

Bánh Bao? Đây là....tên của chú chó vàng vừa phát hiện ra mình nhỉ? Kiều Nhất Phàm có chút nghi hoặc nghĩ, lẽ nào một chú chó còn có thể tự mình rửa ráy?

" Tắm xong rồi!" Nghe thấy âm thanh, Kiều Nhất Phàm chăm chú nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, kết quả là không thấy chú chó lông vàng đâu, mà là một thanh niên tóc vàng cao cao, một đôi tai rủ trên đỉnh đầu xuống cùng chiếc đuôi vẫy qua vẫy lại rõ ràng cho thấy thân phận của hắn.

" A! ..." Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên kêu lên.


" Ồ, ngươi là Tiểu Bạch?" Bánh Bao híp mắt nhìn hắn.

" Ta tên Kiều Nhất Phàm..." Một bên giới thiệu mình, một bên Kiều Nhất Phàm không nhịn được hướng về phía sau phòng tắm nhìn lại.


" Chính là ngươi thấy như vậy." Diệp Tu khụ hai tiếng, " Căn phòng của ta cũng không biết phong thuỷ như thế nào, ngược lại cứ có động vật đi vào nghỉ ngơi một quãng thời gian, đại đa số đều có thể biến thành người." Nói xong lại đánh giá Kiều Nhất Phàm vài lần, " Có điều giống như ngươi chỉ mất mấy phút như vậy, ta lại là lần đầu tiên nhìn thấy."

Kiều Nhất Phàm há miệng, muốn nói lại thôi.

Diệp Tu thấy hắn cũng không có quá mức kinh ngạc, nghĩ kĩ chút có khi con mèo nhỏ này không chừng là có lai lịch thật, liền thả nhẹ âm thanh: " Không cần nói cho ta lai lịch của ngươi, ở chỗ này, ta cũng có thể thu nhận ngươi, nếu muốn ở lại, liền ở lại. Nếu như tiếp tục muốn làm một con mèo nhỏ bình thường, ta liền đi tìm cho ngươi một chủ nhân tốt."

" Ta, ta muốn ở lại! " Kiều Nhất Phàm bị vứt bỏ qua một lần, chỉ lo lại bị vứt bỏ lần thứ hai, lập tức cho thấy lập trường của chính mình. Huống hồ đối với hắn mà nói, cùng những con động vật khác không giống nhau, hắn là chân tâm muốn có hình người, chỉ là vẫn không có thực lực đó, nhớ tới luôn bị gọi là thiên tài bạn tốt, hắn không nhịn được có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên.

Đánh bậy đánh bạ bị kiếm về, không nghĩ tới trái lại lại làm tròn tâm nguyện của chính mình.

" Thế cũng được. Vậy giới thiệu một chút, ta là Diệp Tu, còn tên này --" Diệp Tu vò vò lỗ tai ướt nhẹp lỗ của Bánh Bao đang ngồi xổm ở bên chân, " Gọi Bánh Bao, bình thường chỉ là chú chó lông vàng. Ạch, yên tâm, hắn không cắn mèo."

Bánh Bao bổ sung: "Ta tên thật gọi Bao Vinh Hưng, chòm sao Bảo Bình, ngươi là chòm sao gì?"

Diệp Tu nhéo lỗ tai Bánh Bao một cái, không để ý tới Bánh Bao cố ý làm nũng gào gào gọi, nhìn có chút lúng túng Kiều Nhất Phàm nói: " Ở chỗ này của ta, không có mối quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật. Ngươi nếu ở lại, vậy thì phải đem mình xem là một cá nhân. Ta có thể cho ngươi chỗ ngủ cùng chỗ ăn, thế nhưng tương ứng đến là ngươi phải đi làm việc. Hiểu chưa? "

Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn gật đầu, những đạo lý này hắn đều được giáo dục qua: " Vậy ta phải làm gì đây?"


Làm cái gì a... Diệp Tu nhìn hắn một lúc, lại nhìn Bánh Bao một lúc, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, nhếch miệng nở nụ cười: " Học làm cơm thế nào?"


" Hả?" Kiều Nhất Phàm sửng sốt.


" Bởi vì ta bình thường đều sẽ không làm cơm a." Diệp Tu nhún nhún vai, " Ta xem ngươi động tác rất linh hoạt, cái này không khó lắm chứ?"
Kiều Nhất Phàm hắc tuyến, năm phút trước hắn vẫn chỉ là một con mèo đây...


" Vậy sau này vấn đề ăn cơm liền giao cho ngươi rồi?" Diệp Tu nháy mắt mấy cái.

Bánh Bao phụ họa, "Không sai, giao cho ngươi rồi!"


Kiều Nhất Phàm thật sâu vô lực, hắn bắt đầu hoài nghi quyết định lựa chọn lưu lại này của mình đúng là chính xác à... ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro