04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04

Mới sáng sớm, cửa nhà Diệp Tu liên tục bị gõ, âm thanh ' thùng thùng' liên tục phát ra làm cho Mạc Phàm ở trong lồng cảnh giác mở mắt.

Đi kèm theo tiếng gõ cửa chính là một chuỗi âm thanh lớn công kích: " Diệp Tu, Diệp Tu, mau ra mở cửa! Mở cửa, mở cửa, mở cửa mau tui biết anh đang ở nhà! Mau ra mở cửa, mau ra mở cửa! Diệp Tu anh mà không ra mở cửa có tin tui phá cửa sổ nhảy vào không!!"

Ngay cả Mạc Phàm luôn luôn am hiểu nhẫn nại cũng không chịu nổi được làn sóng công kích ác liệt như vậy, không nhịn được nâng lên hai cánh tay ngắn cố gắng che lỗ tai —— người này thực sự là quá ầm ĩ...

Bánh Bao ngáp một cái, chậm rãi đi ra phòng ngủ, còn nhàn nhã chạy ra quan sát chiếc lồng sắt nhìn Mạc Phàm, song mới đi qua mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra một cái khe, một bóng xám liền như tia chớp thoắt vào, cực kì thành thạo chạy đến Diệp Tu phòng ngủ.

Âm thanh của Hoàng Thiếu Thiên từ ngoài cửa vọng vào: " Ta dựa! Tiểu Lư ngươi chạy cũng quá nhanh đi —— "

" Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu đứng bên cạnh bất đắc dĩ đánh gãy hắn. Ngồi xổm ở cửa chính là khóe mắt còn mang theo nước mắt Bánh Bao.

" Bánh Bao, Lão Diệp đâu? Làm sao lại để ngươi đi mở cửa, dựa vào, chủ nhân ngươi cũng không quá có trách nhiệm đi! Hắn bây giờ còn đang ngủ? Ôi trời, cuối tuần đẹp thế này, hẵn dĩ nhiên lại lăn ra ngủ?!" Hoàng Thiếu Thiên là cái điển hình nói nhiều, một bên đổi dép, một bên còn không ngừng lải nhải.

Bánh Bao liếc hắn một cái, biểu hiện rất xem thường, cái này ồn ào chòm sao Sư Tử cùng bên cạnh hắn cái kia cười híp mắt trụ ở sát vách nhà họ. Diệp Tu chuyển tới hơn một năm, sở dĩ sẽ chọn khu này, cũng là bởi vì hai người này cũng nuôi một con thú cưng.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu là đồng nghiệp, thường thường thường cùng đi xa nhà, mỗi lúc như vậy họ sẽ đem thú cưng của hai người đưa đến cho Diệp Tu dưỡng một quãng thời gian —— không biết là có quan hệ gì với chủ nhân hay không mà con thú cưng kia cũng là một cái tiểu thoại lao, xem ra sắp tới sẽ không yên tĩnh nha—— Bánh Bao thầm trầm nghĩ, lại ngáp một cái—— vẫn là đi về nằm ngủ bù trước đi.

Mà lúc này, còn đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường, Diệp Tu bỗng cảm thấy bị một luồng áp lực nặng nề đè lên ngực, miễn cưỡng mở mắt, cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị ép ói ra. Kẻ cầm đầu còn chưa biết chuyện mà tiếp tục chui vào bên trong chăn của hắn: " Tiền bối, tiền bối, em lại làm phiền anh rồi!"

Diệp Tu có buồn ngủ đi thế nào nữa cũng bị âm thanh ầm ĩ này làm thức tỉnh, hắn nắm phát một cái đuôi to, lông xù: " Tiểu Lư đứng lên! Đè chết anh rồi!"

Lư Hãn Văn gào một tiếng nhảy lên, một bên vò vò chiếc đuôi bị nắm của mình, một bên oan ức kêu Diệp Tu: " Tiền bối ra tay thật độc ác! Đau quá à!"

Diệp Tu ngồi dạy, xoa xoa cái đuôi lớn hơn cả người của Lư Hãn Văn: " Ngươi làm sao lại chạy qua đây rồi?"

Lư Hãn Văn vừa bị nắm cái đuôi xong lại không có chút thù dai nào quấn lấy cánh tay Diệp Tu, hắn vui vẻ nói: " Tiền bối, lần này Hoàng thiếu bọn họ muốn đi ra ngoài một tháng, em có thể ở nhà tiền bối một tháng luôn!"

Diệp Tu theo thói quen vuốt vuốt lớp lông dày trên đuôi, ngoài cửa Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng ồn ào: " Lão Diệp, lão Diệp, anh sao còn chưa đi ra! Mau đưa Tiểu Lư nhà ta thả ra!"

Diệp Tu liếc mắt nhìn dính ở trên người mình bị vuốt thuận lông đến phi thường thoải mái Lư Hãn Văn, lại nghe âm thanh Hoàng Thiếu Thiên ào ào ập đến, cảm thấy đầu đau như nổ: " Tiểu Lư nhanh biến trở về, tẹo nữa Hoàng Thiếu Thiên đi vào rồi!"

Lư Hãn Văn chu mỏ: " Đi vào liền đi vào, để Hoàng thiếu biết cũng không sao mà..." Miệng thì oán giận, nhưng vẫn là ngoan ngoãn biến trở về trạng thái con sóc nhỏ, nhảy lên bả vai Diệp Tu. Tuy nhỏ nhưng cái đuôi vẫn như cũ xõa ra cuốn lấy cổ Diệp Tu, y chang như một cái khăn.

" Để Hoàng Thiếu Thiên biết, quay đi quẩn lại là cả tiểu khu đều biết, như vậy cũng quá phiền phức." Diệp Tu phủ quyết.

Trong phòng khách, Hoàng Thiếu Thiên đang nghiên cứu Mạc Phàm bị tiện tay đặt ở trên khay trà.

Thấy Diệp Tu nâng sóc nhỏ đi ra, Hoàng Thiếu Thiên lập tức ồn ào: " Lão Diệp, lão Diệp, anh lúc nào lại nuôi Hamster rồi? Hình như ban nãy tui còn nhìn thấy cả một chú mèo con? Dựa vào, cùng lúc nuôi cả mèo và chuột, đủ thô bạo a—— đến đến con mèo kia đâu, mau ôm ra để ta nhìn!"

" Ồn chết người." Diệp Tu xoa xoa lỗ tai. Trong lòng tre, Mạc Phàm uể oải bưng kín tai, khoảng cách gần, âm thanh chói như vậy để hắn có tâm tư đi tự sát liền có.

" Diệp Tu, lần này thời gian chúng ta đi công tác hơi dài, gần như một tháng. Khoảng thời gian này tiểu Lư liền phiền phức ngươi." Dụ Văn Châu cười đưa cho Diệp Tu một chiếc chìa khóa, " Đồ ăn vặt của tiểu Lư hơi nhiều, sẽ không cần phải chiếm mấy nhiều không gian, anh nhớ cho hắn ăn là tốt rồi."

" Yên tâm anh như vậy? Không sợ anh đào hết gia sản hai người à?" Diệp Tu tiếp nhận chìa khóa, nhíu mày nói.

" Ha ha." Dụ Văn Châu cười hai tiếng, nói sang chuyện khác " Thiêu Thiên nói anh nuôi một con mèo?"

" An tâm, tiểu Kiều cực kì ngoan." Diệp Tu giơ tay vẫy lấy chú mèo trắng đang ngại ngùng trốn đằng sau cửa. Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng chạy tới nằm nhoài bên chân hắn. Diệp Tu giơ tay chỉ chỉ sóc nhỏ trên bả vai: " Tiểu Lư, không cho phép ngươi bắt nạn tiểu Kiều! Không thì sẽ không được ăn cơm!"

Lư Hãn Văn nháy mắt, dùng cái đuôi nũng nịu Diệp Tu.

" Được rồi, vậy chúng ta đi trước. Làm phiền anh rồi." Dụ Văn Châu đứng dậy, kéo một Hoàng Thiếu Thiên suýt chút nữa bị Mạc Phàm cắn cáo từ.

Hai người vừa mới đi, Lư Hãn Văn liền nhảy lên sàn nhà, ánh sáng lóe lên, một thiếu niên mười bốn tuổi xuất hiện.

" Vào mặc quần áo!" Diệp Tu vỗ cái mông một lúc, Lư Hãn Văn bưng cái mông quen cửa quen nẻo chạy vào phòng ngủ.

Cũng không phải chờ lâu, một thiếu niên trẻ tuổi sạch sẽ, thoải mái tràn đầy sức sống bước ra.

Lư Hãn Văn lần đầu tiên được gửi ở nhà Diệp Tu là hơn nữa năm trước, ở được ba ngày, chú sóc nhỏ đột nhiên biến thành hình người, dọa hắn sợ nhảy lớn một cái. Còn Diệp Tu thì lại rất bình tĩnh ra ngoài đi mua quần áo cho hắn.

Chỉ có ở nhà Diệp Tu mới có thể biến thành người—— Lư Hãn Văn trong lòng rất rõ điểm này. Vì vậy, cho dù là hai chủ nhân thực sự của hắn, cũng chỉ coi thú cưng của mình chỉ là một con sóc bình thường, có chỉ số thông minh cao hơn so với đồng loại thôi.

Mà liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, Mạc Phàm lúc này lại đang đánh giá lại tình hình. Cái này quá quái dị, hắn nhìn thêm vài con vật khác như con chó lông vàng thần kinh rung rinh, mèo trắng tỉ mỉ, cẩn thận, con sóc nhảy nhót tưng bừng, bao quát cả bản thân mình, đều ở trong căn phòng này biến thành người. Dựa theo trực giác của mình, Mạc Phàm khẳng định chắc chắn không phải là do căn nhà mà là do một cái thứ gì đó rất đặc biệt bên trong căn nhà này, có năng lực biến bọn họ thành người.

Ánh mắt Mạc Phàm liền rơi xuống chiếc ô được treo ngay ngắn ở bức tường đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro