Chương CCIV: Kẻ ngu xuẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa một mảng rừng lớn đang dần đổ rạp trước sức tấn công như vũ bão từ những vị thượng khách đến từ khắp các đế chế, buổi đi săn giờ chẳng khác gì một cuộc tống tiến công vào căn cứ kẻ thù. Đứng trước cường độ hủy diệt khổng lồ ấy, Tiêu Vân không khỏi thầm nuốt nước bọt.

May mắn sinh ra và lớn lên trong thời đại hòa bình cực thịnh của đế chế Vi Thảo, mặc cho bên ngoài lục địa ngoài kia có bao nhiêu biến thiên, thịnh suy tranh đấu không ngừng, vùng đất bên trong cánh rừng già vẫn là chuỗi ngày bình yên. Trong hàng trăm năm cầm quyền của hoàng đế Vương Kiệt Hy, thứ duy nhất mà những đứa trẻ học viện như hắn từng được tiếp xúc chỉ là những cuộc giao tranh cục bộ nhỏ lẻ ở biên giới. Ngay cả trong trận chiến tổng lực với hoàng đế Lăng Kỳ Ninh cùng toàn bộ lực lượng tinh anh nhất của vương quốc Thiên Đàng, Vi Thảo cũng chưa từng chủ động xuất quân, ngay cả hoàng tử Cao Anh Kiệt cũng được giao nhiệm vụ bảo vệ quả Helen tại mảng rừng cấm.

Tuy rằng cuối cùng, nhiệm vụ của họ vẫn thất bại theo một hướng nào đó khi mà Tiêu Vân cũng như những người khác đã không thể bảo vệ được báu vật mà mẹ Thiên Nhiên ban cho cư dân Vi Thảo nhưng nói cho cùng, nhân vật mà họ phải đối mặt là hai vị hoàng đế Tô Mộc Thu và Diệp Tu, thất bại có lẽ là điều đương nhiên phải chấp nhận. Vậy nên, dù rất bực tức vì bản thân đã bị người đã khai sinh ra đế chế Hưng Hân đùa bỡn như trẻ con trong cuộc giao tranh ngắn ngủi, Tiêu Vân vẫn rất tự tin vào năng lực của mình. Thậm chí, đôi lúc hắn lại mơ hồ cho rằng trong trận chiến đó chỉ chút nữa là mình đã chiếm được ưu thế, rằng khoản cách thực lực của đôi bên không quá xa. Chẳng qua là vì bị Cao Anh Kiệt ngán chân mà thôi, Chiến Pháp Sư ấy thầm nhủ. Có lẽ, lòng tự tôn của Tiêu Vân đã hoàn toàn che lấp đi cái cảm giác đông cứng cả cơ thể trước ánh nhìn sắc bén nóng chảy như Mặt Trời tháng bảy khi đối diện cùng vị thần ấy, cảm giác căng thẳng tới ngợp thở trước từng đường đạn chuẩn xác được bắn ra giữa màn đêm tối tăm.

Để rồi giờ đây, khi đối diện với sức oanh tạc khủng khiếp từ những cô cậu trạc tuổi mình, Tiêu Vân lại không khỏi cảm thấy khó chịu. Bởi thời khắc này đây, hắn không thể vịnh vào lý do tuổi tác hay kinh nghiệm để phủ nhận đi sự chênh lệch của bản thân và những người khác. Những kẻ có mặt ở đây đều là nhân tài, được cất công bồi dưỡng và ấn định kế thừa các đế chế ở tương lai. Tựa như những vì sao sáng bước tiếp cái bóng của những huyền thoại, từng chút đặt họ tên mình vào thần đàng trong thời đại mới. Đứng trước mặt họ, Tiêu Vân chợt trở nên thật bình thường đến tầm thường.

Mặc cho ở Vi Thảo vẫn luôn tồn tại một Cao Anh Kiệt thiên tài hay một Lưu Tiểu Biệt sở hữu kiếm pháp chẳng đứng dưới mấy người trên toàn cõi lục địa Vinh Quang, hắn vẫn chưa từng có cảm giác bản thân lại thua kém như bây giờ. Từng đòn, từng chiêu được phát động đều có uy lực đủ thổi bay cả một mảng rừng thưa cùng trên mười con Ma Sói to lớn cùng lúc. Còn Tiêu Vân hắn phải dồn ít nhất bốn năm chiêu thức mới có thể hạ gục được một trong số chúng. Đẳng cấp năng lực thật sự chênh lệch không còn gì để bàn cãi.

Cảm giác khó chịu ấy ghì nặng trong lòng hắn, từng chút từng chút chìm sâu. Dẫu rằng lúc này đây, bọn họ đều đang bận rộn tăng hết tốc lực hướng về phía trước, không một ai để tâm đến hắn, Tiêu Vân vẫn không thể nào kìm được sự bực tức nơi đáy lòng mà thầm buông tiếng chửi rủa khó nghe. Và rồi, đúng thời khắc này, hắn lại bắt gặp một cảnh tượng khó tin.

Kiều Nhất Phàm vốn ở nhóm đằng sau vừa thúc ngựa về trước, chậm rãi tiến tới mà sánh bước bên cạnh hoàng đế Khưu Phi.

Rõ ràng, cuộc đi săn này được Gia Thế tổ chức, thân là người đại diện cho nước chủ nhà, vị hoàng đế ấy lại tỏ ra hết sức bình thản, tựa như một kẻ tùy ý đứng ngoài xem hỗn loạn. Dẫu cho các vị thượng khách của mình đã bắt đầu nhảy vào cuộc chiến, chàng trai ấy vẫn chưa hề tỏ vè sẽ sớm tham chiến. Ngược lại, gương mặt anh tuấn ấy lại dành sự quan tâm dành cho một kẻ vốn chẳng có chút thân phận gì trong sự kiện lần này.

Kiều Nhất Phàm.

Khoản cách giữa hai nơi là quá xa để Tiêu Vân có thể nghe thấy giữa hai người họ đang trao đổi với nhau những gì nhưng dựa vào dáng vẻ thân thiết đó, hắn đã dường như hiểu ra điều gì đó. Khó trách, từ một kẻ phế vật không có năng lực lẫn gia cảnh, bị học viện hoàng gia đào thải thằng nhõi đó lại bỗng nhiên trở thành sư đệ của hoàng đế Gia Thế, được đặt cách tham dự vào phái đoàn toàn những gương mặt thuộc tầng lớp thượng tầng của lục địa Vinh Quang. Hóa ra, Kiều Nhất Phàm đã sử dụng con đường làm tình nhân của nhân vật lớn để có thể một bước lên trời. Ha, thực ra mấy thủ thuật này vốn chẳng có gì là hiếm. Ngay cả hoàng tử Cao Anh Kiệt trước lúc cương quyết xin được ban hôn với người mình yêu, bên cạnh cậu ta cũng chẳng thiếu những kẻ ve vãn với khát khao trở thành hoàng hậu tương lai của đế chế Vi Thảo.

Tuy chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với hoàng đế Khưu Phi nhưng qua lời của người khác, Tiêu Vân vẫn biết được chàng trai này là một Chiến Pháp Sư được huyền thoại Nhất Diệp Chi Thu chăm dưỡng nhiều năm. Một khi đã bước vào chức nghiệp này, có ai mà chưa từng biết tới hay tập luyện đấu pháp do người đàn ông ấy viết ra. Không chỉ là một dũng tướng thống lĩnh đại quân đánh Đông dẹp Bắc, Diệp Tu còn nhiễm nhiên ngồi vào vị trí một trong bộ tứ chiến lược gia của lục địa Vinh Quang. Thực lực của vị chủ tướng ấy cao đến thế nào là điều tất cả đều phải thừa nhận. Người thừa kế được đích thân y bồi dưỡng nhiều năm, đương nhiên năng lực cũng không thể tầm thường.

Vậy mà, giờ đây vị thủ lĩnh trẻ tuổi đang gánh vác cả một đế chế lên vai lại như chẳng bận tâm đến cuộc đi săn trước mắt, chỉ hơi cúi người đến sát gần Kiều Nhất Phàm mà chuyện trò điều gì đó. Đoạn, Khưu Phi lại còn vươn tay ra, cẩn thận thắt lại dây trên chiếc áo choàng được làm bằng thứ lông gì đó mà Tiêu Vân chưa từng thấy qua nhưng ắt hẳn chất lượng này phải là hàng thượng phẩm.

Trông thấy hình ảnh Kiều Nhất Phàm mỉm cười lắc đầu như thể đang phủ định điều gì đó, Tiêu Vân càng tò mò thằng nhãi đó đang ủ mưu tính kế điều gì. Hơn nửa thế kỷ không gặp, cặp mắt xanh trong đã không còn tràn ngập sự bất lực và yếu ớt khi đối diện với hắn. Ngay cả khi những lời móc mỉa khó nghe được cất lên, vị khách đặc biệt cùa đế chế Gia Thế cũng chỉ lặng thin như chẳng có gì, từ tốn thúc ngựa rảo bước trên nền tuyết trắng.

Một Kiều Nhất Phàm với mái tóc dài màu trắng muốt, điềm nhiên chuyện trò cũng những nhân vật lớn trên đến từ nhiều nơi khác nhau trên lục địa Vinh Quang, thờ ơ với sự châm biếm từ người khác dường như là thứ gì đó quá xa lạ trong ký ức Tiêu Vân. Nhưng điều đó cũng chẳng có mấy ảnh hưởng tới ác cảm dành cho những kẻ yếu nhược đã hình thành từ rất lâu trong con người hắn. Dù Gia Thế hiện tại đã chẳng còn giữ được sự tôn quý ngày trước, đế chế này vẫn còn danh tiếng rất lớn trên lục địa Vinh Quang. Huống hồ, trong hoàn cảnh khó khăn phải bắt đầu từ con số không như nơi này, một cuộc hôn nhân liên minh chính trị là điều hết sức cần thiết và đương nhiên. Một Kiều Nhất Phàm nhan sắc bình thường, tứ cố vô thân, không có chút hậu thuẫn nào mà cũng đòi ve vãn hoàng đế của vùng đất này. Dù hiện tại có được chút tình cảm từ người đứng đầu Gia Thế thì sao chứ, Khưu Phi với sự chăm bồi từ thế hệ trước không lý nào không hiểu được đạo lý đơn giản này. Chẳng sớm thì muộn, hắn cũng buộc phải tìm cho mình một mối hôn sự tương xứng, mang lại lợi ích cho vương quốc. Đến lúc đó, Kiều Nhất Phàm chẳng khác gì một món đồ bỏ dễ dàng bị vứt đi mà thôi.

Một kẻ ngu xuẩn!

Thầm mỉa mai tên nhãi con phế vật ấy ôm vọng tưởng ngồi vào ghế vương hậu của đế chế Gia Thế, Tiêu Vân không khỏi nhếch mép cười khẩy, nhẹ nhàng thúc con tuấn mã của mình đến gần hai người kia để nghe ngóng tình hình. Vốn tưởng, hành động này sẽ không bị ai chú ý đến như bao kỵ sĩ khác trong các phái đoàn đang tìm cách tiếp cận hỗ trợ chủ nhân của mình ở đằng xa. Nào ngờ vừa bước thêm được mấy bước, Tiêu Vân lại bất thình lình đụng phải ánh nhìn sắc bén từ Khưu Phi đang ghé sát vào tai Kiều Nhất Phàm thì thầm to nhỏ điều gì đó.

Cái cảm giác rét buốc hơn cả băng tuyết tháng mười hai hòa quyện cùng cái nóng bỏng cháy da của Mặt Trời tháng bảy lập tức đổ ập trên con người. Hệt như năm năm trước đầu đối diện với Nhất Diệp Chi Thu huyền thoại đã từng biến cái tên mình đồng nghĩa với chiến thắng, thời khắc này đây cả cơ thể Tiêu Vân phút chốc đã cứng đờ như tượng đá. Thứ áp lực vô danh cùng ánh nhìn chứa đầy sát khí của Khưu Phi đã là minh chứng rõ nét cho việc cái nhìn kia chẳng phải là vô tình. Vị hoàng đế trẻ đang muốn đưa ra lời cảnh báo cho hắn.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Là vì Kiều Nhất Phàm ư? Thằng nhõi ấy xứng được người như hoàng đế một đế chế phải bận lòng bảo toàn sao, quả là nực cười. Tốt xấu gì Tiêu Vân cũng là thành viên tham dự hội nghị Liên Minh của một cường quốc như Vi Thảo, đáng lẽ nơi này phải nhúng nhường, cố gắng lấy lòng mới đúng. Vậy mà, tên Khưu Phi đó dám nhìn mình bằng ánh mắt đó, cứ nghĩ rằng mình là hoàng đế của một cái chốn chả còn gì này là tự hào lắm sao, có thế xem trời bằng vung sao?

Cơn giận dữ vì nhận ra bản thân thực ra thật bình thường, lại thêm việc kẻ mình từng bắt nạt không còn hiền lành vô hại như trong ký ức cùng với cái nhìn đầy cảnh cáo từ hoàng đế Khưu Phi, phút chốc đã làm Tiêu Vân không tài nào giữ được vẻ mặt như không có gì. Nhưng trừ việc đó ra, hắn chả làm được thứ gì cả. Dù có khinh thường ra sao, Tiêu Vân vẫn chưa điên tới mức có ý định bất kính với hoàng đế trẻ tuổi đó. Nơi đây vẫn là lãnh thổ Gia Thế, nếu chẳng may có điều gì đó xảy ra với người đó, e rằng cả vương quốc này sẽ không tha cho kẻ tội đồ.

Vậy nên, thứ duy nhất Tiêu Vân làm được lúc này chỉ là phát cáu với mọi thứ xung quanh mình, dù chỉ là một bông tuyết lạnh lẽo nương theo làn gió đông đáp xuống mái đầu hay một cành cây khô dưới chân con tuấn mã. Ôm cơn bực tức như lửa cháy phừng phừng không có cách nào dập tắt, hắn trừng mắt vung mạnh sợi roi da xuống lưng con ngựa mình đang cưỡi như thể trút hết sự ức chế trong đáy lòng, thúc nó hướng về phía cánh rừng đang dần bị sang phẳng bởi vô số ma pháp. Là chạy trốn khỏi cái nhìn như xuyên thủng cả cơ thể ư? Còn lâu Chiến Pháp Sư đến từ đế chế Vi Thảo mới thừa nhận điều đó. Hắn chỉ quá ngứa mắt khi chứng kiến cái đắc chí của kẻ từng bị mình dẫm đạp dưới lòng bàn chân mà thôi.

Hướng mắt về vùng sáng do Sao Khúc Xạ của hoàng tử Cao Anh Kiệt tạo ra, Tiêu Vân rời đi trong làn mưa tuyết mịt mù, để rồi chẳng bao lâu sau đó lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng sau lưng mình. Ngỡ ngàng trước thứ áp lực vô hình đang ập tới, hắn không khỏi tròn mắt khi nhận ra người đang xé gió lao về phía trước là ai.

Hoàng đế đế chế Gia Thế: Khưu Phi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro