THƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tu gần đây thường xuyên mơ. Mơ thấy mình ở trong một căn phòng tối như mực, không có cửa, chỉ có một cái cửa sổ rèm xám. Hắn muốn chạy trốn khỏi chỗ này, lại không biết tại sao không muốn mở cái cửa sổ kia, vì thế bản thân một mình ngồi xổm ở góc tường xoắn xuýt, đến tận khi tỉnh lại.

"Đóng cửa sổ lại."

Diệp Tu từ trên giường ngồi dậy, kéo gối dựa vào. Ngày mùa hạ, bên ngoài ve kêu đã lâu, điều hòa trong phòng hỏng, nóng đến chảy mỡ. Diệp Tu vừa mở mắt liền thấy lão Ngụy cởi trần mặc quần đùi hoa, một chân gác trên ghế, thỉnh thoảng còn đưa tay gãi hai cái, quạt điện trước mặt đang mở mức lớn nhất, thổi bụi mù, Diệp Tu yên lặng một chút, chán ghét mắng:

"Không rửa tay mẹ nó đừng đụng vào máy tính của tui."

Lão Ngụy liếc nhìn Diệp Tu một cái, ngay sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm màn hình.

"Dậy rồi?"

"Đóng cửa sổ lại."

Diệp Tu nói lại một lần, có thể là bởi vì cảm giác trong mơ còn chưa hết, hắn theo bản năng muốn đóng cửa sổ.

"Cậu ngủ cuộn mông, điều hòa hỏng, trời nóng như vậy lại đóng cửa sổ, còn muốn sống hay không!"

Lão Ngụy ngậm tàn thuốc mơ hồ không rõ lải nhải, tay gõ bàn phím đùng đùng.

"Phắc phắc phắc phắc dám đánh lén lão tử. . . Lộng chết ngươi tên nhóc con..."

Diệp Tu nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, nhích vào trong giường, lấy di động của lão Ngụy dưới gối ra chơi đập chuột, tốn chừng mười phút xuống giường, rửa mặt đánh răng hút thuốc, liền mạch lưu loát. Lúc đi toilet về, Diệp Tu nhìn thấy lão Ngụy tốt bụng giúp hắn mở máy, bèn gạt tàn thuốc, mắng.

"Ai cho ông đụng vào máy tính của tui! Lão già ông có thể biết ghê tởm chút không!"

Lão Ngụy tự nhiên đem tay đặt trên quần.

"Cậu con mẹ nó mỗi ngày thò ngón chân mở công tắc, cậu ghét bỏ lão tử còn phải hỏi hỏi lão tử có nguyện ý hay không."

"Không muốn liền cút."

Diệp Tu phất phất tay đuổi lão Ngụy ra, kéo ghế vừa định ngồi xuống, đột nhiên nhăn mặt khó chịu

"A. . ."

Lão Ngụy thấy tự nhiên biết chuyện gì, không đứng đắn cười.

"Đau à?"

Diệp Tu liếc lão Ngụy.

"Còn không phải tại ông? Sao ông không trực tiếp giết tui luôn?"

"Không đáng, việc trong nhà, từ từ nói, không nóng nảy."

"Phắc, cút, ông càng lúc bắn càng nhanh, nhiệt tình càng ngày càng giảm, mẹ nó lúc làm thở như chó hoang dưới lầu, nha lão già tui giới thiệu bệnh viện nam khoa cho ông đi xem thử, về sau làm không được liền cắt đi."
Lão Ngụy vừa nghe liền nghi ngờ năng lực của mình, lúc này kéo cúc áo Diệp Tu đè ra giường.

"Lão tử còn không trị được cậu? Cậu dám nói lão tử làm cậu cậu không dễ chịu?"

Diệp Tu đem bàn tay thò vào đũng quần lão Ngụy hung hăng nhéo. "Đừng nói giống như ông chí công vô tư vì dân phục vụ!"

Lão Ngụy bị Diệp Tu sờ như vậy, có chút bạo dạn, tay cũng không thành thật luồn trong quần áo Diệp Tu.

"Buổi chiều không có chuyện gì, làm một lần?"

Diệp Tu uốn éo muốn thoát khỏi lão Ngụy, không sợ, cười mắng.

"Cút, ông làm một lần còn không phải đến quá trưa? Cởi quần áo, tiền diễn, làm đến bắn tổng cộng không vượt quá năm phút."

Tay lão Ngụy tiến vào trong quần áo Diệp Tu, không nhẹ không nặng cấu đầu vú Diệp Tu.

"Không nói lời rác rưởi với cậu nữa, hai ta nên dùng cách thiết thực có hiệu quả!"

Diệp Tu không nói lời nào, ôm cổ lão Ngụy, nói thật làm với lão Ngụy thật không thể tốt hơn, độ mạnh độ bền không khác gì máy đóng cọc, có thể làm cả nửa buổi, Diệp Tu dễ chịu đến chẳng biết trời đất là gì, cũng không biết gã cùng bao nhiêu bé trai bé gái luyện ra. Diệp Tu kéo quần mình, hướng lão Ngụy.

"Lão già, đến liếm cho tui~ hầu hạ gia dễ chịu liền cho ông thao."

Lão Ngụy không nhanh không chậm cầm tiểu Diệp Tu đã sớm cứng rắn lên.

"Cậu kêu liếm liền liếm?"

Diệp Tu nghiêng đầu, lão Ngụy nắm cằm Diệp Tu hung hăng hôn xuống, nhích người xuống cho Diệp Tu cắn.

Hai người chưa kịp thoải mái, chợt nghe một tiếng hét lớn.

"Có ai không, mau —— lưu manh nè —— !"

Tiếng kêu dọa hai người mềm nhũn xuống, chỉ thấy hai người bọn họ bật dậy, Diệp Tu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo quần lên, lão Ngụy vốn chỉ mặc quần cộc, lo lắng không yên đem trym ở bên ngoài trả về tổ, đũng quần còn nhô lên một cái lều. Ngẩng đầu nhìn, Phương Duệ cầm chậu rửa mặt đứng ở cửa liều mạng kêu lớn, lão Ngụy nhấc dép dưới đất ném đầu Phương Duệ.

"Kêu cái gì! Đi chết đi!"

Phương Duệ đĩnh đạc tiến đến, ném chậu rửa mặt xuống đất.

"Ai, tui nói hai người các ông già rồi còn không biết xấu hổ nha, tối hôm qua chơi nửa buổi, hôm nay ban ngày ban mặt lại khoe ân ái. . . Thật sự là tui thấy, chứ nếu để An Văn Dật thấy còn không đem hai người ra tòa phán tội tổn hại thuần phong mĩ tục a!"

Diệp Tu chợt nhớ ra lúc nãy mình vào quên đóng cửa, nhưng ngày nghỉ Phương Duệ không lúc nào chịu ngồi yên, ai biết hôm nay trúng gió tự nhiên ở lại ký túc xá giặt quần áo.

Phương Duệ tiếp tục thổ tào nói.

"Hai người lớn tuổi rồi kiềm chế chút đi, ngày nào đó xảy ra chuyện gì làm sao chúng ta thi đấu a?"

Diệp Tu châm thuốc.

"Gì mà lớn tuổi, lão tử hai mươi tuổi thanh xuân chính trực, lớn tuổi chính là hắn, lại nói không phải làm thôi mà cũng dọa cậu."

"Thôi quên đi, hai người làm hai bên đều không ngủ được, không tin ông hỏi Bánh Bao đi. . . Quên đi Bánh Bao cũng không để ý, động tĩnh của hai người, không truyền qua bên kia cho chị chủ nghe thấy. Diệp đội thì không nói lão Ngụy không ngờ ông còn có thể a!"

Lão Ngụy nói, muốn cởi quần.

"Tôi được hay không cậu thử xem?"

Phương Duệ vội vàng lui về phía sau.

"Không dám không dám, tui vì lão Lâm nhà tui thủ thân như ngọc, hơn nữa tui không mồm miệng xấu xa như ông. . . Tui nói thật hai ngươi về sau có thể kiềm chế chút hay không, hai người không ngủ tui còn muốn ngủ, lần trước mông đều thao tới lủng, sinh long hoạt hổ như vậy, không phải người mà!"

Phương Duệ nói lời này, ngược lại không ai trả lời, Diệp Tu nhíu mày, lão Ngụy hung tợn ném tới ánh mắt như dao. Phương Duệ đại khái cũng ý thức được mình nói sai, ở lại sợ bị đánh, chộp lấy chậu rửa mặt chạy, cứ như vậy để cho lão Ngụy cởi dép đập vào mông.

"Cút!"

Phương Duệ nghe lời cút về phòng mình, Diệp Tu bên này trầm mặc. Diệp Tu không nói một lời hút xong điếu thuốc.

"Dép tui ông ném ra, đi nhặt về."

Lão Ngụy đã ngồi lại trước máy tính, mở trò chơi:

"Tự lấy."

Diệp Tu để chân trần, đạp lên một đống khói bụi rác rưởi bít tất quần sịp, đi tới cửa mang dép lê vào, trở về cũng không nói gì log game.

Chuyện lần đó hai người vẫn đều né tránh, kỳ thật Diệp Tu đến bây giờ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán sơ sơ.

Tối hôm đó hắn mơ thấy Tô Mộc Thu, khi còn bé hai người ở trên mạng vụng trộm yêu đương, sau lại quên mất Tô Mộc Thu nói gì, muốn đi, Diệp Tu vươn tay định kéo về, Tô Mộc Thu lại càng chạy càng xa, mình lại giống bị cái gì đè nặng, hít thở không thông. Trong mơ nói gì hắn đã không nhớ được, chỉ nhớ sau khi tỉnh lại, lão Ngụy đang nằm sấp ở trên người hắn bạt mạng làm, hình như không có bôi trơn, trực tiếp đâm vào, phía dưới một mảnh nóng đau, lại đau, lại dễ chịu. . . Hắn chìm trong bể dục ý thức còn chưa trở lại, lão Ngụy liền kéo tóc trên trán hắn, nhấn đầu hắn, ghé vào lỗ tai cắn xé, hung tợn hỏi.

"Tôi là ai? Nói!"

Diệp Tu mông lung thấy biểu tình trên mặt lão Ngụy không phải là cợt nhả như thường, mà là tràn ngập thô bạo cùng phẫn nộ, trong lúc nhất thời Diệp Tu không kịp phản ứng đây là mơ hay là thực, hắn chỉ cảm thấy chịu không nổi.

"Ông đợi đã. . . Lão Ngụy ông chậm một chút. . . Không được. . . Đau. . . Thao. . ."

Lão Ngụy chẳng những không nghe, ngược lại ác hơn đâm vào thân thể hắn, hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm thấy lão Ngụy lông phía dưới đã đánh lên bi hắn, rất khó chịu, hắn bị bắt ngửa đầu nhìn lão Ngụy chống đỡ lên thân thể, lão Ngụy nghiến răng nghiến lợi theo dõi hắn nói.

"Con mẹ nó cậu còn nhận ra ai là nam nhân của cậu hay không? Không nhận được cũng phải nhận! Tôi là ai?"

Lão Ngụy hướng bên trong hung hăng va chạm, Diệp Tu cơ hồ có thể nghe thấy máu chảy ra, mẹ nó rất đau, ý thức vốn đang mông lung liền đau đến tỉnh, hắn ra sức giãy dụa đứng lên.

"Tui thao. . . Ông. . . Con mẹ nó trúng tà gì? Cút! Mẹ nó, đau! Con mẹ ông dừng lại có nghe thấy không ! A. . . Thao. .. Mẹ ông. . ."

Lời khó nghe đều mắng, lão Ngụy mắt điếc tai ngơ, liền làm nửa buổi, Diệp Tu ngay cả mình thiếp đi hay ngất xỉu thế nào đều không có ấn tượng.

Sáng hôm sau, lão Ngụy hất chăn, chăn trên giường toàn là máu, Diệp Tu nóng dọa người, phản ứng đầu tiên của lão Ngụy là việc này tuyệt đối không thể để cho Trần Quả biết, nhưng làm sao gạt được mọi người, lúc ấy Phương Duệ đi ngang qua gọi hai người xuống ăn sáng, thấy trên giường như vậy trực tiếp bị dọa, người không biết hai người làm tình, vừa nhìn còn tưởng là tai nạn chết người, An Văn Dật nghe tiếng lại gần, An Văn Dật nhìn Diệp Tu, lại ngầm liếc lão Ngụy một cái, bỏ lại một câu.

"Ảnh không phải ngủ, là hôn mê, phải đi bệnh viện, muốn chết trong nhà à."

Việc này náo loạn ồn ào huyên náo, cùng ngày ký giả đuổi theo chặn đường, may là công tác bảo mật của bọn họ không tệ, lão Ngụy mặt lưu manh ở phía trước mở đường, Diệp Tu cấp ô ở bên trong, Bánh Bao cầm gạch ở phía sau bọc hậu, để Trần Quả, Đường Nhu, Tô Mộc Tranh ba chị em ra ngoài nói chuyện với ký giả, đội trưởng Hưng Hân Diệp Tu Diệp đại thần bởi vì xảy ra chuyện phải vào viện, nếu để ký giả đào ra liền không còn ngày trở mình.

Đến bệnh viện bác sĩ vừa nhìn, cừ thật, lão Ngụy khí ăn ở tốt, trực tiếp làm mông Diệp Tu thủng một lỗ lớn, giải phẫu xung điện khâu lại ba bốn mũi, Diệp Tu sốt thiếu chút nữa choáng, ngủ hai ngày ở bệnh viện, cuối cùng lúc tỉnh, nằm sấp ở trên giường ui da ui da cao một tiếng thấp một tiếng tru lên. Diệp Tu như vậy, ai dám đụng vào, vì thế lão Ngụy gặp tội lớn, chính mình hết hồn không nói, Trần Quả nổi trận lôi đình ở trong bệnh viện đạp mắng thiếu chút nữa lột luôn một lớp da của gã, Đường Nhu xuất thân đại tiểu thư, gặp qua loại chuyện không mặt không mũi này, mặt đỏ bừng cũng lại đây bồi thêm mấy đá, Tô Mộc Tranh mặc dù không nói gì, nhưng anh trai bị lão Ngụy làm đến nửa tàn phế, cũng không nhìn lão Ngụy bằng sắc mặt tốt đẹp gì.

Diệp Tu ngược lại, sau khi tỉnh liền ôm gối gào khóc kêu đau, nằm sấp trên giường không dám trở mình, lão Ngụy đứng giữa cửa, lúng túng không biết nên đi vào thế nào, vào rồi thì nói cái gì, chợt nghe Diệp Tu ở bên trong gằn:

"Lão già chết bầm kia, ông có gan thao lại không có can đảm nhận?"

Lão Ngụy lúc này mới khô cằn đẩy cửa ra thò đầu vào trong dò xét, chỉ thấy Tô Mộc Tranh ngồi ở bên giường gọt táo cho Diệp Tu, Diệp Tu chổng mông nằm sấp, ôm gối nhìn bên này. Tô Mộc Tranh gọt táo xong, cắt thành miếng nhỏ để trong bát đặt ở tủ đầu giường, phủi quần áo đứng lên.

"Em quay về ngủ một giấc, có chuyện gọi em."

Diệp Tu gật gật đầu.

"Trở về đi, tối nay kêu chị chủ khỏi tới, không có việc gì, trên đường cẩn thận một chút~"

Lúc Tô Mộc Tranh đi ngang qua lão Ngụy, nâng mắt liếc lão Ngụy một cái, lập tức đi ra ngoài.

Lão Ngụy sờ sờ mũi, kéo cái ghế Tô Mộc Tranh mới ngồi qua.

"Đau a?"

"Lần sau tui cũng làm ông như vậy một hồi ông thử xem."

". . ."

Lão Ngụy không phản đối, một trận xấu hổ trầm mặc, hai người cùng một chỗ, trước giờ lời rác rưởi bay đầy trời, tuyệt nhiên không có loại thời điểm im lặng này, qua nửa ngày, lão Ngụy cầm lấy táo Tô Mộc Tranh mới gọt.

"Ăn không?"

"Không ăn, ăn nhiều không được, đau."

Lão Ngụy lại câm miệng, yên lặng lấy táo ném vào miệng.

Diệp Tu gặp lão Ngụy kia túng dạng liền thấy được đậu:

"Ông có xấu hổ hay không a, Mộc Tranh gọt cho tui, ai cho ông ăn?"

Lão Ngụy ngẩng đầu lên:

"Gọt cho cậu cậu không ăn, tôi lại không ăn thì để hư à?"

Nói rồi lấy tăm đâm một miếng táo, đưa đến bên miệng Diệp Tu

"Rất ngọt "

Diệp Tu há mồm liền ăn, quả thật rất ngọt

"Ai, tối hôm đó ông. . ."

"Diệp — đại — thần — "

Diệp Tu vừa mới chuẩn bị hỏi lão Ngụy một chút đến cùng là làm sao ra nông nỗi này, cửa phòng bệnh bị đá văng, chỉ thấy Hoàng Thiếu Thiên tay cầm một bó hoa cúc đi vào, cùng Dụ Văn Châu mang theo ít hoa quả đi phía sau.
"Diệp đại đại, tui nghe nói ông bị bệnh tới thăm một chút oa ông xem hoa tui đem cho ông có phải đặc biệt hợp với tình hình hay không tui định là mua hoa hướng dương nhưng tìm không ra liền mua hoa cúc ông nhìn coi thấy được không cho tui cái lọ tui cắm lên"

Hoàng Thiếu Thiên trước sau như một cằn nhằn cằn nhằn cằn nhằn cằn nhằn, vừa quay đầu thấy lão Ngụy ngồi đó

"Emma Ngụy lão đại! Ngụy lão đại uy vũ! Ngụy lão đại ngưu bức! Ngụy lão đại càng già càng dẻo dai phong thái không giảm năm đó! Tui đã nói đại nhân vật có thể làm Diệp đại đại như thế nào cũng được ngoại trừ Ngụy lão đại còn có ai, bọn họ. . ."

Lão Ngụy lấy trong túi ra một tờ tiền ném cho Hoàng Thiếu Thiên

"Mua cậu câm miệng."

Dụ Văn Châu đi tới bắt chuyện với lão Ngụy, đem hoa quả trong tay đặt ở tủ đầu giường.

"Chúng tôi đến đây du lịch, nghe nói cậu bị thương thuận tiện tới thăm cậu một chút, dưỡng thương cho tốt, thi đấu rất nhanh sẽ bắt đầu."

Loại sự tình này, muốn gạt không cho ngoại giới biết thì dễ, nhưng dấu diếm người mình rất khó, luôn lắm mồm như vậy, lặng lẽ nói cho cậu cậu đừng nói cho người khác, hậu quả chính là tất cả mọi người biết, huống chi lần này là Vinh Quang bách khoa toàn thư Diệp Tu Diệp đại thần mông nở hoa, như thế hoan nghênh đại khoái nhân tâm chuyện, đừng nói Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên đến du lịch đúng lúc gặp gỡ, cho dù chuyên đến xem lão không tu ra khứu cũng đáng a! Hoàng Thiếu Thiên muốn xốc chăn lên nhìn cây hoa cúc sáng lạn của Diệp Tu, Diệp Tu liều chết chống cự, Dụ Văn Châu định thần nhàn nhã xem náo nhiệt, cuối cùng lão Ngụy dùng Bàn Tay Tử Vong túm cổ áo Hoàng Thiếu Thiên mở cửa vứt ra ngoài chấm dứt giằng co.

Mệt không tiễn đôi cẩu nam nam Dụ Hoàng đi, Diệp Tu uống một ngụm nước do Bánh Bao đưa, đặt mông trên giường ngồi xuống, đĩnh đạc ồn ào ăn gì bổ nấy, lão Ngụy ngồi bên cạnh bưng trán thật sự là không biết trả lời như thế nào, Diệp Tu hai mắt đăm đăm, cả người cũng không tốt.
Vài nhóm người đến đến đi đi, chờ phòng bệnh yên tĩnh lại đã là buổi tối.

Buổi tối nói không cho Trần Quả đến, Trần Quả đến còn mang theo cháo hải sản, nhìn thấy lão Ngụy, lại là một trận quyền cước tiếp đón, lão Ngụy thấy được nếu liên minh tổ chức người thật PK, một Trần Quả của Hưng Hân bọn họ liền có thể giết trăm nhà.

Có lão Ngụy, Trần Quả ban đêm không ở lại, đem đồ ăn tới rồi về, trước khi đi còn cố ý uy hiếp lão Ngụy nếu còn dám như thế liền thiến hắn.
Trần Quả đi, Diệp Tu nằm sấp nghịch di động của lão Ngụy, lão Ngụy không có trò chơi, Diệp Tu cũng không nói chuyện với gã, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vò đầu bứt tai. Diệp Tu đột nhiên phất tay.

"Tui muốn đi tiểu."

"Đi đi."

Diệp Tu cười:

"Tui như vầy tiểu kiểu gì? Dưới giường có bô, lấy ra cho tui."

". . ."

Lão Ngụy định mắng, đột nhiên nghĩ đến, hắn thành ra vầy còn không phải do mình hại, bây giờ hắn làm sao đi tiểu, vì thế cũng không nói gì, cầm bô, đưa vào trong ổ chăn.

Diệp Tu thống khoái xả lũ xong, còn nói:

"Lấy giấy cho tui lau."

Lão Ngụy nghe lời giống hiếu tử hiền tôn, lấy bô ra, lại rút tờ giấy đưa cho Diệp Tu lau trym, lau lau. . . Hắn thấy tiểu đông tây có điểm muốn bạo phát. . .

"Tôi thao cậu có thể đừng như vậy được không! Đi tiểu thôi cũng có thể tiểu đến cương!"

Diệp Tu ôm gối cười khì khì:

"Tui không có biện pháp, cái này là tự nó nhận thức a!"
Lão Ngụy rầm rì ném giấy vệ sinh, lại đi WC đổ nước tiểu rửa bô, trở về mới vừa ngồi xuống, Diệp Tu hỏi.

"Tối hôm đó ông trúng gió à? Thật định giết chết đội trưởng tui sao?"

Lão Ngụy dừng một chút, mấy ngày nay chỉ lo cho thương thế của Diệp Tu, chuyện này quên mất, lúc này Diệp Tu nhắc, lão Ngụy chỉ cảm thấy lại nghẹn họng.

Kỳ thật không có chuyện gì cả, chính là hôm đó lão Ngụy đi tiểu đêm, mới vừa chui vào trong ổ chăn ôm Diệp Tu mơ mơ màng màng rất thoải mái, liền nghe thấy từ miệng Diệp Tu mỏng manh bay ra một tiếng Tô Mộc Thu.

Đối với nam nhân mà nói, loại dục vọng chiếm hữu này có đôi khi căn bản không liên quan đến yêu hận. Nhất là loại nam nhân như lão Ngụy, đầu óc đơn giản thấy Diệp Tu ngủ cùng mình nên là người của Ngụy Sâm gã, chuyện của Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu, ngoại trừ Tô Mộc Tranh, biết rõ ràng cũng là lão Ngụy, lão nam nhân tim thủy tinh chọn quên đi việc trong lòng người bên gối có người khác, chọn không nhìn nón xanh trên đầu mình, không ngừng an ủi bản thân người sống vĩnh viễn không nên tranh với người chết. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể ảm đạm nhẫn nhịn người đã ngủ trong lòng mình gọi tên người khác, đây là vấn đề mặt mũi, cho dù ở đây chỉ có mình hắn.

Diệp Tu còn mấy năm, có thể mặt dày mày dạn cầm lấy một chút gọi là đoạn cuối của thanh xuân, lão Ngụy lại là lão Ngụy. Nhưng già đi không có nghĩa là người bỏ đi, không có nghĩa là tâm chết, giống như khi gã quay lại liên minh.
Gã còn có thể chơi, gã còn có thể yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro