chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6. Chương 6: Kết Thúc Từ Lâu Rồi

Lộc Hàm cảm nhận được sự đề phòng từ Khương Liêm, cậu cũng nén khó chịu trong lòng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Chị Khương, đây là nguyên nhân chị kéo em đi phải không?"

Khương Liêm chẳng nói một lời, chị thấy khoảng cách giữa xe mình và Ngô Thế Huân ngày càng gần cho nên nỗ lực xoay bánh lái muốn rời đi lần nữa.

Nhưng Lộc Hàm đã kịp đè tay chị xuống.

"Chị Khương, như vậy cũng vô ích thôi."

"...Chị không muốn cậu dao động."

Lộc Hàm cười mỉa mai, tự giễu: "Tại sao em sẽ dao động, ngốc ạ, hắn còn chưa nói gì mà, lỡ may Ngô Thế Huân muốn tìm em đòi tiền thì sao?"

Khương Liêm ngẩn người ra: "Cậu nợ hắn?"

"Chỉ là một ví dụ thôi. " Lộc Hàm trấn an, "Được rồi chị Khương, chị đừng quá căng thẳng, chúng ta trốn thì thì có tác dụng gì, Ngô Thế Huân quyền thế như vậy, hắn có thể không tìm được sao?"

"Hắn tới tìm cậu dù sao không phải chuyện tốt."

"Chuyện tốt chuyện xấu dù sao cũng phải nghe một chút đã."

Khương Liêm trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, "Xem ra chị nghĩ nhiều quá rồi, lúc trước tên nhóc cậu dám dọa chị. Được rồi, cậu mau đi đi, nhanh giải quyết mọi chuyện cho xong rồi trở lại, nếu không thì qua nhờ chị giúp đỡ, chị tìm người giúp cậu xông trận."

Lộc Hàm cười nói: "Vậy chị nhớ chọn nhiều người nhé."

Lộc Hàm hiểu ý Khương Liêm, chị nhất định cho rằng cậu sẽ bị chuyện này đả kích đến mức không gượng dậy nổi nữa, cho nên muốn cậu tránh hắn theo bản năng, đây vốn là sự thực, kiếp trước cậu rất cam chịu, thậm chí từ bỏ sự nghiệp diễn xuất xây dựng từ khó khăn. Nhưng hiện tại đã khác, cậu sẽ không tự nhốt mình vào cái lồng của Ngô gia nữa đâu.

Mà cậu muốn tái sinh lần nữa, nhất đinh phải thản nhiên nhất đối mặt với Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân không lại gần thêm, hắn nhìn Lộc Hàm qua kính chắn gió của xe, hắn thấy đối phương rất bình tĩnh thậm chí còn cười đùa chuyện phiếm với Khương Liêm. Ngô Thế Huân cảm thấy rất hoang mang, trong trí nhớ của hắn Lộc Hàm chẳng bao giờ tự nhiên đến vậy, cậu cứ căng thẳng, lo lắng mới là điều bình thường, không thể hờ hững như lúc này, thái độ như vậy khiến Ngô Thế Huân cảm thấy mình đang gặp người dưng.

Lộc Hàm mở cửa xe nhưng lòng bàn tay trơn nhẵn mở mãi chẳng được, cậu ép bản thân trấn tĩnh. Hai chân bước trên mặt đất có chút lâng lâng, cậu bước từng bước bình tĩnh dưới cái nhìn soi mói nóng rực của Ngô Thế Huân.

Hai người đứng lại nhưng chẳng biết nên mở miệng thế nào, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, cuối cùng Ngô Thế Huân lên tiếng trước: "Tôi đợi em rất lâu sau hậu trường, không ngờ em lại đi trước."

"..."

"Lần này về nước có chút vội vàng, cho nên không báo được sớm." Ngô Thế Huân dừng lại một chút, tựa như chưa thích ứng với ngữ điệu ôn hòa này, một lát sau lại nói: "Ngày đó em đến Mỹ, tôi cùng Quý Tân không phải như em nghĩ đâu...tôi, tôi đã đuổi y đi, chúng ta còn có...hay không..."

Lộc Hàm lạnh lùng ngắt lời: "Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?"

Cậu không hề nghĩ Ngô Thế Huân sẽ nói ra những lời như vậy, khoảnh khắc đó có chút giật mình, Ngô Thế Huân là loại người thế nào, hắn rất kiêu ngạo tự phụ, cao đến mức không thể chạm vào, trước mặt tình nhân tuyệt đối không bao dung, một kẻ như vậy sao có thể nói năng dịu dàng với đàn ông, sao bây giờ lại khéo léo khẩn cầu cậu.

Lộc Hàm đương nhiên cảm thấy "thụ sủng nhược kinh", cậu nghĩ nếu Ngô Thế Huân nói ra những lời này ở kiếp trước thì cậu nhất định sẽ cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhưng hiện tại đã quá muộn rồi.

"Lộc Hàm, tôi biết nói như thế này rất đột ngột, nhưng tôi thực sự đã tỉnh ngộ, tôi muốn lần nữa sống cùng với em. Hiện tại tôi đã biết em là người đáng quý trọng nhất trong cuộc đời này, tôi thích em, dù cho bây giờ em sẽ không thể nào chấp nhận được nhưng tôi tuyệt đối không từ bỏ."

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt chăm chú chờ mong của Ngô Thế Huân, đột nhiên rất muốn tặng hắn một cái đế giày, cậu rất muốn nói, con mẹ nó anh đột nhiên chạy đến nói những lời này, không sợ dọa người nghe đau tim hả!

Nhưng Lộc Hàm không kịp đáp, bởi Khương Liêm ngó ra ngoài, chị lên tiếng quát: "Lộc Hàm, cậu đừng tin lời của hắn! Hắn nói gì cũng không được tin! Đều là lừa gạt cậu! Cậu đừng quên vết xe đổ, hắn trước đây có thể dễ dàng vứt bỏ cậu như vậy, hiện tại làm sao có thể đột nhiên thay đổi thái độ được, nhất định là có dụng ý, hắn nhất định là muốn lợi dụng cậu, nhất định không thể mắc lừa! Chớ bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa dối!"

Ngô Thế Huân không thể nhịn được nữa cả giận quát: "Câm miệng —— "

"Cậu xem hắn nhanh như vậy đã hiện nguyên hình rồi! Lộc Hàm, cậu đừng ngốc nghếch đến mức người khác nói cái gì cũng tin, hơn nữa tôi thấy cả hai chẳng còn gì để nói nữa đâu, mau tới đây đi, chúng ta còn phải đuổi kịp lịch trình kế tiếp.."

Lông mày Ngô Thế Huân nhíu lại, hắn siết chặt chìa khóa xe, lộ ra khớp ngón tay trắng bệch. Sau đó hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Liêm, rõ ràng chỗ này không còn nói chuyện được nữa, liền nắm lấy tay Lộc Hàm: "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện."

Lộc Hàm đương nhiên không chịu, mà Khương Liêm thấy cảnh này thiếu chút nữa nhảy dựng giận dữ, chị thẹn quá thành giận lao đến, "Anh làm gì hả! Lừa không được nên trực tiếp cướp người sao? Tôi cho anh biết, cho dù anh có thể một tay che trời, cũng không có thể làm chuyện phạm pháp được!"

Ngô Thế Huân nhíu mày, bực bội nói: "Ai lừa gạt em ấy?"

Khương Liêm bị hắn trừng mắt cũng có chút mềm, nét mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế càng thêm áp đảo, chị hụt hơi đáp trả: "Anh kia, vừa chân trước ly hôn với Lộc Hàm, chân sau đã chạy đến xin tái hợp. Anh coi Lộc Hàm là cái gì, cậu ấy chẳng phải thứ để anh đùa giỡn, nếu anh muốn sẽ được ở lại, không muốn thì vứt đi!"

Lời này gần như chạm vào nỗi đau của Ngô Thế Huân, kiếp này việc hối hận nhất của hắn là ly hôn với Lộc Hàm. Nét mặt hắn sa sầm, Khương Liêm thấy vậy thì vô cùng khiếp sợ, Ngô Thế Huân bước lên một bước, chị liền cẩn thận lui về phía sau nói: "Anh ... anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tới gần tôi sẽ báo cảnh sát."

Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay Lộc Hàm, nhắc lại: "Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện."

Lộc Hàm giật giật cổ tay, nhưng lực tay Ngô Thế Huân rất lớn, cậu hầu như không có cách nào giãy ra, "Giữa chúng ta không còn gì để nói cả."

"Tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với em."

"—— Buông tay!"

"Chờ đến đến nơi khác tôi sẽ thả."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì!"

Ngô Thế Huân kỳ quái nhìn Lộc Hàm, "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa."

"Anh điên rồi..."

"Tôi không điên, hiện tại tôi rất tỉnh táo."

Lộc Hàm cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Anh đã quên rồi sao chúng ta vừa ly hôn không lâu."

"Chỉ cần tái hôn là được."

Ánh mắt Lộc Hàm lạnh giống băng đá, sắc mặt không đổi nhìn Ngô Thế Huân, thất vọng nói: "Trong mắt anh, hôn nhân giống như chơi trò chơi vậy sao? Anh tùy tiện dừng, cũng tùy tiện bắt đầu lại, tôi chỉ là một món đồ chơi trong tay anh, mặc anh vuốt ve cũng không thể giận dữ phải không? Anh vẫn ích kỷ như vậy, không hề để tâm dù chỉ một chút đến cảm nhận của tôi! Quên đi, hiện tại những chuyện đó đều không còn là vấn đề với tôi nữa, Ngô gia, chúng ta đã kết thúc rồi, nếu anh thực sự thích tôi, thì đừng bao giờ tới tìm tôi nữa."

Ngô Thế Huân bất động hồi lâu, hắn kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, trên thân cậu đều là hơi thở hắn quen thuộc, nhưng tản mát sự xa lạ, cậu lạnh lùng bình tĩnh cứ như đã trở thành một người khác, chí ít Ngô Thế Huân chẳng thể tìm thấy một chút lưu luyến từ đối phương.

Hắn đoán sai rồi, Lộc Hàm đã không hề yêu hắn nữa, chí ít, sẽ không bao giờ giống như trước đây.

Ngô Thế Huân nhìn bóng lưng đi xa của Lộc Hàm, hắn muốn cố gắng giữ chặt người kia, song không đủ dũng khí.

Nhưng hắn sẽ buông tay sao?

Đương nhiên là không bao giờ.

**************

"—— Lộc Hàm nhảy lầu tự sát!"

Trong đầu Ngô Thế Huân lặp lại câu nói này, cơ thể hắn lạnh như đông cứng trong hầm băng, hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những đồ vật liên quan đến Lộc Hàm, nhưng rồi đột nhiên phát hiện ở đây chẳng còn gì, lúc Lộc Hàm rời đi đã mang theo tất cả đồ đạc. Ngô Thế Huân đứng giữa căn biệt thự trống rỗng, cũng chẳng tìm được nửa phần tức giận.

Hắn chán nản ngồi xuống sô pha, phảng phất thấy thân ảnh Lộc Hàm lặng lẽ lau nhà. Cậu khẽ khom người, lau qua lau lại khôngphiền hà, nửa đường sẽ nhìn hắn vài lần theo bản năng, khóe miệng mang nét tươi cười mà bản thân cậu cũng không nhận ra, lau đến sô pha cậu sẽ nhẹ nhàng bảo: "Thế Huân, nhờ anh một chút."

Mặc dù Ngô Thế Huân nhiều lần phản đối, nhưng Lộc Hàm vẫn kiên trì xưng hô như thế, để cậu cảm nhận được sự thân thiết, như thể tự lừa dối đang kéo gần khoảng cách với hắn.

Ngô Thế Huân sinh ra ảo giác, hắn như thấy vô số Lộc Hàm ra hiện ở trước mắt mình, một người đứng ở trong phòng bếp, cậu đeo tạp dề, vừa xào rau vừa hỏi khẩu vị hắn thích, người khác đứng ở phòng ngủ, vừa cởi quần áo vừa dùng ánh mắt ngượng ngùng chờ mong nhìn mình...

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, sau đó cố gắng ôm lấy thân hình kia, ảo ảnh tan biến, khiến Ngô Thế Huân ngã nhào xuống sàn, hắn sờ sờ thái dương, mới phát hiện bị chảy máu, cơn đau dập tắt hỗn loạn trong đầu. Ngô Thế Huân ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, bất chợt nhớ lại những kỉ niệm với Lộc Hàm.

Nhưng con người không oán không hờn bên cạnh hắn đã chẳng thể gặp lại nữa, Lộc Hàm đã chết, cậu vĩnh viễn biến mất. Ngô Thế Huân đã tỉnh ngộ ra sao, muốn bắt đầu lại như nào, muốn tiếp tục yêu thương cậu thế nào, đã không có cơ hội nữa rồi.

Hắn không xứng với Lộc Hàm, lúc này cũng chẳng còn cơ hội bù đắp.

Ngô Thế Huân che mặt, đau lòng đến khó thở, hắn chẳng thể chấp nhận được sự thật này, hắn đã bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, nhưng chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, hắn đánh mất Lộc Hàm, hơn nữa vĩnh viễn vĩnh viễn đánh mất.

Ngô Thế Huân vẫn ngồi không nhúc nhích, trong tay của hắn cầm một chiếc cà- vạt màu xanh đậm, đây là đồ vật duy nhất Lộc Hàm để lại, hơn nữa đây là vật cậu tặng cho hắn, nhưng bị hắn ném bỏ không chút lưu tình. Ngô Thế Huân ngồi trong bóng tối, từng chút từng chút vụng về thắt chiếc cà vạt kia.

Hai tay hắn siết chặt cà- vạt, mạnh mẽ đến mức như muốn bóp nát yết hầu.

7. Chương7: Tìm Mẹ Đi

Ngô Thế Huân lái xe như bay trở về, từ xa đã thấy Ngô Thần đứng đợi trước cổng, nhóc nhác thấy bóng ô tô thì hai mắt sáng ngời, sau đó phấn khích chạy đến. Ngô Thế Huân dừng xe, Ngô Thần ngó nghiêng mọi cửa kính, từ phía sau đến phía trước, thậm chí xém chút lật mình vào trong, qua mấy lượt xác nhận mẹ không ở trong xe, nhóc liền cụt hứng.

"Mẹ của con đâu?"

Trong lòng Ngô Thế Huân rất ủ rũ, hiện tại hoàn toàn không tâm trạng nói qua nói lại với Ngô Thần, liền nói: "Một ngày nào đó sẽ trở về."

Ngô Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua cho câu trả lời lấy lệ thế này, "Cha đã nói sẽ đưa mẹ con về mà!"

"..."

"A! Nhất định là mẹ không muốn về với cha đúng không? Hừ, ai bảo cha lăng nhăng với người khác sau lung mẹ chứ, con đã bảo đưa con cùng đi, không chừng mẹ thấy con sẽ mềm lòng, vậy mà cha không nghe!"

"Con thì biết cái gì."

"Con sao lại không biết chứ! " Ngô Thần ra vẻ người lớn "Không phải cha muốn chứng minh mẹ quan tâm cha hơn cả con sao, nhưng mà lần này cha thất vọng chưa, mẹ con chắc chắn đối xử với con tốt hơn hàng trăm lần với cha!"

"Cũng không hẳn vậy, con không biết mẹ con trước đây yêu cha nhiều như thế nào đâu!"

"Trước đây không tính, sau này cha sẽ thấy người mẹ yêu nhất là con!"

"... Không thể nào."

"Hừ!" Ngô Thần thở phì phì tức giận, hai tay vùng vằng bỏ đi, nhóc quệt miệng, tất cả cảm xúc đều hiện rõ ràng trên mặt, nhóc nhìn về phía con đường miên man trong lòng lại có chút rầu rĩ, hiện tại nhóc rất nhớ mẹ, thế nhưng rốt cuộc mẹ ở nơi nào chứ.

Ngô Thần vô cùng lo lắng, có phải mẹ vì không cần cha mà từ bỏ luôn cả nhóc không, nghĩ tới đây, Ngô Thần đột nhiên cay cay sống mũi, nhóc không muốn làm một đứa trẻ mồ côi mẹ, nếu đám thằng khốn Zickler nhất định sẽ cười nhạo nhóc!

"Mẹ... " Ngô Thần dùng mu bàn tay dụi dụi mắt.

Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh Ngô Thần, hắn ngồi xổm xuống ôm lấy vai con, nhẹ giọng nói: "Thần Thần, mẹ con nhất định sẽ trở về, tin cha được không?"

"Khi nào mẹ mới về?"

"Sẽ sớm thôi!"

"Nếu mẹ con không tha thứ cho cha... " Ngô Thần càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, nhóc thút thít khe khẽ, giọng nói có chút nức nở, "Cha, nếu như mẹ con không nhớ cha thì làm sao giờ? Tại sao cha lại làm mẹ giận chứ? Con nhớ... mẹ, con muốn gặp mẹ ngay lúc này!"

Ngô Thế Huân không khỏi đau lòng, Ngô Thần rất ít khi khóc, cho dù bị người ta đánh bầm dập mặt mũi cũng chỉ nghĩ cách đánh trả, nhưng bây giờ bởi vì nhớ mẹ mà khóc nấc buồn bã. Trước đây hắn chưa từng để tâm đến cảm xúc của Ngô Thần, thậm chí cho rằng Ngô Thần hoạt bát vui vẻ như vậy không mẹ cũng sẽ sống rất hạnh phúc, nhưng hiện tại hắn nhận ra mình đã sai rồi, Ngô Thần còn là một đứa trẻ, nhóc cũng cần sự quan tâm của mẹ, càng muốn được mẹ ôm vào lòng âu yếm như những đứa trẻ bình thường khác.

"Cha dẫn con đi gặp mẹ." Ngô Thế Huân lau nước mắt trên mặt Ngô Thần, "Cha sẽ đi ngay bây giờ."

*********

Quá trình thu âm ca khúc mới, một người từ trước đến nay rất ít phạm sai lầm như Lộc Hàm lại liên tiếp mắc lỗi, không phải lỗi nhạc mà là sai lời, khiến người chế tác không khỏi toát mồ hôi. Vậy mà Lộc Hàm vẫn bình tĩnh, hình như cậu chẳng hề phát hiện mình đã nhầm ca từ. Đến lần thứ mười phạm sai lầm, ngươi chế tác không nhịn được nữa phải tạm cho dừng thu âm.

Lộc Hàm nhận được tin tức, liền im lặng ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu thực sự bình tĩnh, song tâm tư lại như ở bên ngoài.

Người chế tác bất đắc dĩ tìm đến Khương Liêm, "Lộc Hàm ngày hôm nay hình như không ổn lắm."

Khương Liêm biết rõ, Lộc Hàm tuy rằng ngoài miệng bảo không sao hết, trong lòng khẳng định vẫn lấn cấn việc kia, kỳ thật không thể trách Lộc Hàm, bất luận là ai mà gặp chuyện thế này đều suy sụp, Ngô Thế Huân quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm, làm gì có thiên tài nào vừa mới ly hôn lại chạy đến đòi tái hôn, kể ra nhất định sẽ bị người ta coi là "Nghìn lẻ một đêm".

Còn Khương Liêm cảm thấy bất lực, chị chẳng biết nên khuyên Lộc Hàm thế nào, Lộc Hàm từng thích Ngô Thế Huân như vậy, sao có thể dứt khoát buông tay.

"Nghỉ ngơi một lát đi." Khương Liêm cười nói, "Tôi qua hỏi thăm chút đã."

"Được, nếu Lộc Hàm không khỏe thì cứ bảo cậu ấy không nên miễn cưỡng, thu âm buổi sau cũng không thành vấn đề."

Khương Liêm gật đầu.

Lộc Hàm phát hiện Khương Liêm, cậu day day thái dương, bình tĩnh nói: "Em biết chị muốn nói cái gì."

Khương Liêm ngẩn ra, sau đó giả vờ ung dung ngồi ở bên cạnh, trêu ghẹo nói: "Này không giữ vững tinh thần ấy mà, có biết mình hát khó nghe thế nào không. Chị đảm bảo bản thu âm này mà truyền ra, nói không chừng fan của cậu sẽ bỏ chạy hết đó."

"..."

Cái loại trêu đùa vô cùng tẻ nhạt này cũng có thể nói ra, Khương Liêm gãi gãi đầu, đầu nhức rất muốn đánh Ngô Thế Huân một trận, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là Ngô Thế Huân không được oán hận nửa câu thừa nhận, cũng không được phản kháng.

Chuyện này nghe giống như bắt trăng đáy nước vậy.

"Chị Khương, không phải em cố ý hát sai, em sẽ lấy lại tinh thần nhanh thôi chị."

Tâm trạng Khương Liêm cũng trùng xuống, "Lộc Hàm, vấn đề hiện tại không phải là thu âm cậu biết không? Chị lo cho cậu đấy, hôm qua Ngô Thế Huân đến tìm cậu rất không bình thường, nói chị nghe được không, đến tột cùng cậu suy nghĩ cái gì?"

Lộc Hàm trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Khương Liêm cho rằng cậu sẽ không trả lời, Lộc Hàm đột nhiên thấp giọng đáp: "Em nghĩ đến rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy không đáng, trước đây tại sao em phải bất chấp tất cả yêu hắn như vậy, rốt cuộc hắn có điểm nào đáng giá để em làm như thế? Từ đầu tới cuối coi em là gì chứ, muốn thế nào được thế ý, không thích thì ném đi."

"Cậu có thể nhận ra điều này là đủ rồi, Lộc Hàm, chuyện trước kia đều quá khứ, đừng suy nghĩ nữa được không?"

"Em cũng đâu có muốn, nhưng đầu óc cứ nghĩ đến, chẳng có cách nào ngăn cản được."

"Nếu mệt sắp chết thế thì nghỉ ngơi trước đi."

"Em không sao." Lộc Hàm kiên định, "Nếu hôm nay không ghi âm tốt bài này, em không về nhà đâu."

"Cậu chắc chắn không?"

"Chắc chắn!"

Khương Liêm gọi nhân viên phòng thu đến tiếp tục công việc, Lộc Hàm thử âm liên tiếp, cậu mừng vì mình đã khá nhiều hơn rất nhiều, cũng không mắc lỗi như trước. Cậu vô cùng cố chấp với việc này, dường như muốn đem âm nhạc chiếm toàn bộ trí óc, bỏ hết tạp niệm nảy sinh trong đầu.

Càng chống đỡ tinh thần cậu càng uể oải, mỗi tế bào trong thân thể đều phản đối, trong tình trạng đó, Lộc Hàm nhưng vẫn thu âm xong ca khúc. Chờ âm nhạc dần dần kết thúc, Lộc Hàm ra khỏi phòng thu âm bước đi có chút lảo đảo, người chế tác thấy thế kêu Khương Liêm dẫn dẫn cậu về nghỉ ngơi, còn anh quay về phòng thu âm tiếp tục làm việc.

Màn đêm buông xuống, Lộc Hàm vừa đi ra khỏi cao ốc bị gió lạnh thổi qua khiến run rẩy, nhưng đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo.

Khương Liêm duỗi thẳng lưng mệt mỏi, như trút được gánh nặng nói: "Được rồi, về nhà thôi!"

Khương Liêm lái xe, Lộc Hàm ngồi ở ghế phụ mà rất buồn ngủ. Tâm trạng cậu hoảng hốt không phải hoàn toàn bởi vì Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hiểu rõ, sở dĩ cậu nóng nảy bất an như vậy hầu hết nguyên nhân đều xuất phát từ Ngô Thần, đã bao lâu chưa được gặp cậu con trai này?

Lộc Hàm che mặt, cậu vừa áy náy vừa dày vò tự trách, lúc trước cậu đưa Ngô Thần đến cho Ngô Thế Huân bởi mong có thể cứu vãn được chút gì đó, nhưng cậu đã chiếm được gì chứ, ngoại trừ cốt nhục bị chia lìa cùng thống khổ thì chẳng hề có điều gì.

—— Thật ngu xuẩn! Mẹ kiếp lòng dạ thực ác độc! Làm sao mày xứng đáng với Ngô Thần, bé nhất định hận mày chết đi được, làm sao mày còn có mặt mũi đối mặt với con!

Lộc Hàm không ngừng chửi rủa, cậu căm thù hành vi của chính mình, nhưng không cách quay ngược thời gian, cậu đang bị giam cầm trong ván cờ, tìm không được ra cách thoát khỏi mà vẫn trọn vẹn đôi đường.

Căn hộ của Lộc Hàm hiện ở nội thành, tuy rằng giá cả không rẻ nhưng được nhất là khung cảnh thanh tịnh, thiết kế trang nhã, mà quan trọng hơn là Khương Liêm cũng thuê ở tầng dưới, theo như chị nói, Lộc Hàm ở đây tiện cho việc quản lí, phòng trừ trường hợp mất tích như lần trước.

Ô tô chậm rãi chạy vào trong biệt thự, Lộc Hàm và Khương Liêm đi từ ga ra ở tầng hầm vào thang máy lên tầng, lại không nghĩ rằng thời khắc thang máy mở cửa lại gặp Ngô Thế Huân.

Ánh mắt Lộc Hàm dừng lại trước tiên ở hắn, sau đó rất nhanh chuyển đến đứa trẻ ở bên. Cậu bất động quan sát Ngô Thần, dường như muốn khắc sâu từng cử động của bé vào trí nhớ. Da Ngô Thần trắng nõn, ngũ quan đã dần sắc nét, nhóc ngủ không an phận trong vòng tay Ngô Thế Huân, lông mi cong cong, môi mấp máy trong vô thức.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm một lượt, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt như cuộn trào cơn sóng. Hắn nhích từng bước về phíc trước, rồi dừng lại rất nhanh, vừa mong đợi vừa do dự nhìn Lộc Hàm.

Khương Liêm gãi đầu như gắt cỏ khô, giọng nói khàn khàn kháng nghị: "Sao anh lại đến đây nữa rồi, vẫn chưa để yên được hả!"

Ngô Thế Huân không thèm để ý đến chị.

Cuối cùng Lộc Hàm bước qua, cậu lại gần ngắm Ngô Thần, sau đó vươn tay cẩn thận, hô hấp như ngưng đọng, như thể đây là một động tác vô cùng khó khăn. Cậu nhẹ nhàng chạm vào Ngô Thần, rồi vội vàng thu tay lại, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Ngô Thần muốn gặp em, con vừa khóc lóc một lát, tôi dỗ không được cho nên đành phải đến tìm em thôi."

Lộc Hàm nhìn thoáng qua vành mắt hồng hồng của Ngô Thần, tâm trạng phức tạp khó nói nên lời. Cậu rất muốn ôm chặt lấy Ngô Thần, rồi lại sợ con sẽ giật mình tỉnh giấc, đành phải đè nén khát vọng mãnh liệt trong lòng, đi đến mở mật khẩu nhà mình.

Khương Liêm nhân cơ hội chạy ra sau Lộc Hàm, không chút khách khí cản Ngô Thế Huân lại.

Ngô Thế Huân đối với bóng đèn Khương Liêm này cảm thấy rất đau đầu, hắn kéo tay đối phương, ánh mắt tỏ ý: Cô còn không đi?

Cái nhìn của Khương Liêm đắc ý: Dựa vào cái gì mà muốn tôi đi!

Ngô Thế Huân: Chúng ta một nhà ba người đoàn tụ cô quấy phá không thấy xấu hổ sao!

Khương Liêm: Đừng cho là tôi không biết ý đồ của anh, có tôi ở đây anh đừng hòng làm được chuyện gì.

...

Lộc Hàm vừa mở cửa, Khương Liêm nhanh chóng chạy vào trong, Lộc Hàm nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân ở phía sau, vẫn tự mình vào trước.

Ngô Thế Huân chăm chú đánh giá căn hộ của Lộc Hàm, bên trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, khiến người khác cảm thấy rất đáng thưởng thức, tuy rằng đồ dùng không nhiều lắm, nhưng chẳng có vẻ đơn điệu, trên ghế sa lon đặt mấy chiếc gối tựa cùng vài cuốn sách, trên bàn trà bày một bình hoa, hương thơm phảng phất, hắn đã vào trong, liền lưu luyến không muốn rời đi.

Lộc Hàm là một người ưa sạch sẽ, thậm chí ở phương diện này có hơi thái quá, cậu không muốn nhìn thấy sự lộn xộn, nên dọn dẹp lúc nào cũng ngăn nắp, thỉnh thoảng còn bày them vài đồ vật trang trí.

Ngô Thế Huân cảm giác thật ấm áp, kiếp trước sau khi Lộc Hàm qua đời, hắn thường xuyên ngồi một mình chờ đối phương trong phòng, nhưng cho dù hắn có ngây ngốc bao lâu, Lộc Hàm vĩnh viễn không xuất hiện, như thể hắn đang lâm vào một cơn ác mộng không lối thoát.

Nhưng hiện tại cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cơn ác mộng kia

Có thể gặp lại Lộc Hàm, đó là may mắn lớn nhất của hắn.

8. Chương 8: Người Này Là Mẹ Con

Ngô Thế Huân đang cầm cốc nước, ánh mắt kiên định trông theo Lộc Hàm, như thể ngắm mãi cũng chẳng đủ.

Khương Liêm bắt chéo chân, nét mặt như đang xem kịch, sung sướng khi người ta gặp họa: "Chậc! Chậc! Nhìn đến nỗi không đảo tròng mắt luôn, đáng tiếc quá, cũng chỉ có thể nhìn như vậy một lần thôi, nhân cơ hội ngắm kĩ một chút nữa đi, nói không chừng đây là cơ hội cuối cùng đó"

Ánh mắt buồn bực của Ngô Thế Huân nhìn về Khương Liêm, vẻ mặt như muốn nói cô còn thốt ra mấy câu vô nghĩa này thì tôi sẽ ném cô ra kia đấy.

"Lộc Hàm —— " Khương Liêm đột nhiên cao giọng.

Ngô Thế Huân lập sa sầm nét mặt, hết lần này tới lần khác Khương Liêm có ý định uy hiếp hắn, nhưng hắn chỉ có thể kìm nén tức giận, tươi cười bảo, "Cô nói tiếp đi."

"Không uy hiếp tôi nữa à?"

"Không dám."

"Hừ, đừng tưởng rằng Lộc Hàm cho anh vào nhà là có ý gì. Cậu ta rất nhẹ dạ, tôi không thế đâu, tôi thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hành động của anh."

"Cô không biết có cái gọi là "thay đổi hoàn toàn" sao?"

"Vậy cũng phải tùy người. " Khương Liêm giả lả cười nói, 'Ngô gia là người hay thay đổi thất thường, tôi làm sao tin được ngay."

Ngô Thế Huân cười khẩy: "Cô tin hay không chẳng liên quan đến tôi."

Khương Liêm "ôi" một tiếng :"Tôi biết Ngô gia bản lĩnh lớn, ở thủ đô này có ai không sợ ngài vài phần, kỳ thực tôi cũng rất sợ, nhưng không chịu nổi ngài muốn cậy nhờ tôi đâu. Tôi nói cho ngài biết, Lộc Hàm đã coi tôi như chị ruột cậu ấy, có chuyện gì tôi nói đi đông nó tuyệt đối sẽ không đi tây, ngài nên tự mình suy nghĩ rồi lo liệu đi."

Ngô Thế Huân trầm mặc, nét mặt vô cùng khó coi, đúng lúc Lộc Hàm nghiêng đầu ló ra từ trong phòng bếp, gọi: "Chị Khương, tới giúp em một cái."

Ngô Thế Huân liền nhanh chóng đứng dậy, Khương Liêm chưa kịp phản ứng, người đã xông vào phòng bếp rồi, tiện tay chốt cửa lại, Khương Liêm chậm một bước, ở ngoài phòng bếp tức tối định giơ chân đá, lại sợ đánh thức Ngô Thần, liền hạ giọng uy hiếp: "Ngô Thế Huân, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám ức hiếp Lộc Hàm, muộn thế này tôi cũng quẳng anh ra ngoài!"

Chị nói xong cũng thở phì phì ngồi lại sô pha, càng nghĩ càng thấy sai, Lộc Hàm uống lộn thuốc sao? Cậu ấy làm sao lại để Ngô Thế Huân vào được, thậm chí còn tự mình vào bếp làm cơm, tình thế bây giờ phải là đuổi Ngô Thế Huân ra khỏi nhà mới đúng chứ!

Còn có đứa bé kia nữa, rất có thể là con riêng của Ngô Thế Huân? Nhưng mà thằng nhóc cũng khá giống Lộc Hàm, đầu óc Khương Liêm lập tức hoạt động, một phỏng đoán khó tin hiện lên.

Đứa bé kia... Sẽ không phải do Lộc Hàm sinh chứ?

Lúc Ngô Thế Huân đóng cửa khiến cho Lộc Hàm lập tức cảnh giác, cậu vừa vội vàng làm đồ ăn, vừa suy nghĩ xem tại sao hắn lại đến đây. Không ngờ Ngô Thế Huân đã xắn tay áo sau đó hỏi cậu : 'Tôi có thể làm được gì?'

Chuyện này khiến Lộc Hàm cảm thấy vô cùng bất ngờ, cậu biết cả đời Ngô Thế Huân chưa bao giờ bước nửa chân vào phòng bếp, ngay cả muối và mì chính hắn còn không phân biệt được, hơn nữa Lộc Hàm nhớ rõ hắn rất ghét mùi khói dầu, trước đây chỉ cần cậu dính một chút thôi đối phương đã nhíu mày nhăn mặt mất nửa ngày.

Lộc Hàm ném cho hắn hai củ tỏi, cậu nhớ Ngô Thế Huân không chịu nổi mùi tỏi "Bóc cái này đi."

Ngô Thế Huân đột nhiên nhíu nhíu mày nhưng không bỏ đấy như Lộc Hàm tưởng tượng, hắn tách củ tỏi theo kiểu cánh hoa, sau đó cười nói: "Được."

Lộc Hàm tiếp tục xào rau, chắc chắn Ngô Thế Huân điên rồi, tính tình của hắn không khỏi thay đổi quá nhanh sao, vừa ly hôn đã đòi tái hôn, người này lẽ nào không có cái gọi là thời kỳ chuyển giao ? Đừng nói sau khi Ngô Thế Huân ly hôn với cậu rồi ý thức được tầm quan trọng của cậu, nghe rất không có khả năng, dù sao thời gian sống chung của hai người cũng không nhiều, hơn nữa kiếp trước cũng chưa từng xuất hiện cảnh này.

Hắn hẳn là nên ở Mỹ thân thân mật mật với tình nhân, đó mới là Ngô Thế Huân chân chính, không phải là con người nghe cậu chỉ tay năm ngón mà không chút oán hận nào.

Lộc Hàm đang thất thần, Ngô Thế Huân liền đưa tỏi bóc sạch đưa cho cậu, "Bóc xong rồi, có cần thái không?"

"Ưhm."

Ngô Thế Huân liền đem tỏi đặt trên thớt gỗ, bề mặt tỏi lại trơn nên hắn không giữ được, vài tép tỏi đều nhảy xuống đất. Hắn lén nhìn Lộc Hàm, sau đó nhanh chóng nhặt tỏi bỏ lên thớt, tiếp đó hắn lười xắt lát mà dùng dao băm luôn, làm như vậy rất nhanh, không lâu sau hắn đã giải quyết xong việc.

Lộc Hàm xoay người lại chuẩn bị lấy tỏi, nhưng cánh táy lại dừng trên cái thớt. Sau đó cậu lựa lại mấy tép tỏi còn lớn, lưu loát cắt nhỏ bỏ vào nồi. Ngô Thế Huân biết mình mắc lỗi cho nên chỉ dám đứng một bên mà không dám nhúng tay vào nữa, cho đến đến khi Lộc Hàm đem thức ăn đổ vào trong bát đĩa, dọn ra mâm, hắn mới mon men lại nhận lấy: "Để tôi bưng ra cho.''

Lộc Hàm lách qua người qua, sau đó đưa cái thớt gỗ dùng băm tỏi cho hắn: 'Đem cái này đi rửa đi!'

Những việc giúp đỡ tiếp đó vẫn khó khăn trắc trở như trước nhưng cũng khiến Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm bằng con mắt khác, hắn phát hiện Lộc Hàm thực ra là một người rất có cá tính phải nói rằng việc nên mắng cứ mắng, tuyệt đối không chút mập mờ. Đối mặt với một Lộc Hàm dường như xa lạ đến vậy Ngô Thế Huân càng thêm yêu thích.

Hơn nữa trình độ nấu nướng của Lộc Hàm vô cùng điêu luyện, không phải hắn chưa từng ăn cơm cậu nấu nhưng chưa bao giờ cảm nhận được hương vị độc đáo của nó. Khi hoàn toàn mất đi Lộc Hàm, hắn mới bắt đầu mong muốn tìm về những hương vị ấy, hắn bắt đầu nhớ mong Lộc Hàm, nhớ đến những lần cậu vì hắn mà nấu ăn, hắn rất muốn được ăn bữa cơm ấy một lần nữa, nhưng kết cục cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Trong lòng Ngô Thế Huân khổ sở, hắn đã trải qua sự dằn vặt khi mất đi Lộc Hàm, cho nên rất quý trọng những giây phút được ở chung với nhau, có thể nhìn thấy cậu là nguyện vọng hắn khẩn cầu bao nhiêu lần ở kiếp trước.

Đồ ăn đã bày lên bàn, Lộc Hàm trong phòng bếp dọn dẹp xong liền đưa tay tìm dây tạp dề, không ngờ được Ngô Thế Huân lại đột nhiên ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu hoảng sợ lùi về phía sau, thúc mạnh khuỷ tay vào eo Ngô Thế Huân, hắn kêu một tiếng đau đớn nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy người phía trước.

'Lộc Hàm, thực xin lỗi.' Ngô Thế Huân thấp giọng nói.

Thân thể Lộc Hàm cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Ngô Thế Huân lại nói: "Lộc Hàm, chúng ta một lần nữa bắt đầu đi!"

"Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần, chúng ta đã kết thúc."

"Tôi sẽ không buông tha cho em, Lộc Hàm, tôi đã làm mất em một lần, sau này sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa."

"Anh thật sự không hiểu ư?" Lộc Hàm nói, "Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể về như cũ, hôn nhân không phải là trò đùa, tôi cũng không muốn lại bị anh đùa bỡn trong bàn tay nữa. "

Một hồi lâu Ngô Thế Huân vẫn không lên tiếng, sau đó hắn buông tay ra một chút, cười khổ nói: "Em không tin tôi, tôi có thể hiểu, lúc này tất nhiên em sẽ không tin tôi. Lộc Hàm, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh thành ý của mình. "

Lộc Hàm không biết nên nói cái gì.

Cùng lúc đó trong phòng ngủ, một khung cảnh khôi hài đương được mở ra.

Khương Liêm thừa nhận mình rất hoảng sợ, chị chỉ muốn đến xem Ngô Thần đã dậy hay chưa thôi, không ngờ nhóc lại nhào vào lòng. Ngô Thần khóc đến xé phổi xé tim: 'Mẹ, hu hu, rốt cuộc con cũng gặp được mẹ rồi! Con rất nhớ mẹ, sao mẹ lại không đến tìm con!'

'Này...'

Khương Liêm đang nỗ lực giải thích lại bị âm thanh kêu khóc của Ngô Thần chen ngang: 'Mẹ, con vừa về nước đã muốn đi tìm mẹ nhưng mà cha không cho con đi, mẹ tin con đi, con thực sự rất nhớ rất nhớ mẹ. Con đã nằm mơ thấy mẹ nhiều lần, mẹ giống hệt trong mơ, còn có mẹ ơi, mẹ có thể tức giận với cha, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc con. Con sẽ đứng về một chiến tuyến với mẹ, sau đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ hết, mẹ nói gì con liền làm!'

Chị thực sự khóc không ra nước mắt, không còn cách nào khác đành đưa mắt xin giúp đỡ nhìn Lộc Hàm không biết đứng ở cửa từ lúc nào.

Nước mắt Ngô Thần tiếp tục tuôn trào như sông: 'Mẹ, khi mẹ đi vắng con rất đáng thương, cha luôn ngược đãi con, có đôi khi mấy ngày liền con không gặp được luôn. Nếu như mẹ về ở với con, nhất định mẹ sẽ đối xử rất rất tốt với con. Các bạn cùng lớp luôn chế nhạo con mồ côi mẹ, sau này mẹ về Mỹ cùng con được không, con nhất định sẽ nói với bọn nó biết con cũng có mẹ, hơn nữa mẹ con so với mẹ bọn nó đẹp gấp mười nghìn lần.'

'Còn nữa, cha con tuy rằng đáng ghét, nhưng dù sao đó cũng là cha của con, con không thể giúp mẹ đuổi cha đi được...'

Lộc Hàm ngần ngận nước mắt, vai cậu khẽ run, Ngô Thế Huân không nhịn được nữa bèn ngắt lời : 'Ngô Thần, con có thể nói tiếng Trung được không, còn nữa, ai nói cho con biết cô ta là mẹ con vậy ?'

Ngô Thần đang khóc lóc đột nhiên im bặt, nhóc từ trong lòng Khương Liêm chui ra, nói tiếng Hán không được lưu loát lắm: 'Cô ấy không phải mẹ con?'

'Đương nhiên không phải.' Rốt cuộc Khương Liêm cũng có thể nói ra những lời này : 'Cô còn chưa kết hôn, tại sao lại có con trai lớn như nhóc được,'

Ngô Thần trừng to hai mắt nhìn Khương Liêm : 'Cô chẳng nói gì mà!'

'Từ đầu đến cuối đều là nhóc nói, cô còn có cơ hội sao ?'

'Đồ lừa đảo.'

"Này, cô chưa nói rằng mình là mẹ nhóc nha."

"Đồ lừa đảo. " Ngô Thần nhanh chóng lui về đầu giường, sau đó nhìn về phía Ngô Thế Huân, hỏi: "Vậy mẹ con đâu?"

Ngô Thế Huân nắm lấy cánh tay Lộc Hàm, lại phát hiện thân thể đối phương cứng ngắc, da thịt lạnh lẽo. Lộc Hàm tất nhiên có chút bối rối, ánh mắt cậu vô thức chuyển loạn, môi cũng mím chặt, Ngô Thế Huân khẽ nhéo tay cậu trấn an, sau đó nghiêm túc bảo Ngô Thần: "Đây mới là mẹ con."

Đứa nhóc chắc chắn nhớ mẹ đến phát điên rồi, vội nhảy từ trên giường xuống chạy thẳng đến chỗ Lộc Hàm, sau đó nhào vào lòng cậu. Lộc Hàm bị va một cái liền lảo đảo, may là có Ngô Thế Huân ở phía sau đỡ lấy nếu không khả năng sẽ ngã xuống.

Ngô Thần còn tủi thân hơn hồi nãy, "Mẹ, vừa rồi là cô kia gạt con, con không phải cố ý nhận lầm người, con không ngờ tới mẹ là nam. Con cảm thấy giữa mình và cha có một khoảng cách thực lớn, ngay cả việc này cha cũng không nói cho con. Mẹ, có phải người không nghe được lời con nói không? Lời con nói toàn bộ là thật, mẹ tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ mặc con nữa, được không?"

Lộc Hàm xúc động đến căng thẳng, cậu lo sợ bất an ôm chầm lấy Ngô Thần, trong khoảnh khắc rất muốn bật khóc, cậu cố nén nước mắt, nhưng giọng nói đã trở nên khàn khàn: "Được, sẽ không, sẽ không bao giờ như vậy."

Mà Khương Liêm vô tội đáng thương cảm thấy hậm hực không gì sánh nổi, giờ còn có vương pháp nữa không, chị chưa kịp nói câu nào đã bị định tội? Hiện tại thậm chí không có ai còn chú ý đến sự tồn tại của chị?

Chị đang căm giận thì bị Ngô Thế Huân thô bạo kéo ra ngoài.

Trước khi Ngô Thế Huân đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nói lâu quá, nếu không thức ăn nguội mất."

Ivs8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro