Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9. Chương 9: Con Trai

Lộc Hàm ngồi xổm xuống, hai tay cậu ôm lấy Ngô Thần, vẻ mặt chân thành nói: "Ngô Thế Huân thực sự ngược đãi con sao?"

Ngô Thần nhớ người lớn rất không thích trẻ con nói dối, nhóc suy nghĩ một chút rồi mới lúng túng đáp: "Kỳ thực cũng không phải là ngược đãi, mà là cha thường xuyên không về nhà, hơn nữa rất ít khi nói chuyện với con. Nhưng mà hiện tại cha đối xử với con rất tốt."

Lộc Hàm gật đầu, cậu khom lưng bế Ngô Thần lên, mà Ngô Thần cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Con rất nặng."

"Không nặng, sau này phải bồi bổ thật nhiều."

Ngô Thần nói ngọt: "Dạ, chỉ cần mẹ làm, cái gì con cũng thích ăn hết."

Lộc Hàm bị nhóc gọi khiến cả người đều ngây ngẩn, từ "mẹ" nghe là lạ: "Sao con lại gọi mẹ?"

"Là thói quen của con, trước đây con không biết mẹ là con trai mà." Lý do của Ngô Thần rất trọn vẹn.

"Vậy hiện tại đã biết chưa?"

"Dạ, nhưng giờ con nên gọi thế nào đây?"

Lộc Hàm ngồi xuống giường, sau đó đặt Ngô Thần ngồi lên đùi mình. Con trai đã gọi Ngô Thế Huân là cha rồi, chắc chắn không thể gọi mình như vậy nữa, mặc dù Lộc Hàm có chút tiếc nuối nhưng không muốn Ngô Thần phải thay đổi thói quen của nhóc, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, con trai muốn ở bên cậu mới là quan trọng nhất. Được chạm vào con đã khiến cậu vui mừng đến phát điên, nhiệt độ nóng hổi của nhóc dường như thiêu cháy cậu.

"Con thích gọi là gì cũng được, nhưng đừng gọi là mẹ được không?"

"Vì sao ạ?"

"Vì là đàn ông mà, chỉ có phụ nữ mới gọi là mẹ thôi."

"Vậy..." Ngô Thần chăm chú nghĩ ngợi, một lát sau liền cười ngọt ngào: "Con gọi là daddy có được không?"

"Được." trong lòng Lộc Hàm mừng vui, nhưng với phản ứng của Ngô Thần cũng cảm thấy chút kì quái, lại hỏi: "Daddy là nam, con không cảm thấy lạ sao?"

Ngô Thần nắm ngón tay Lộc Hàm, chân thành đáp: "Không lạ đâu ạ, Andi cũng có hai người cha, nhỏ bảo với tụi con hoàn toàn bình thường, còn nói có hai người cha là điều hạnh phúc nhất. Hơn nữa con cũng biết cha thích đàn ông, nhưng mà khoảng thời gian trước đây không có daddy bên cạnh con luôn bị người khác chê cười."

"Ai chê cười con?"

"Rất nhiều bạn cùng lớp, Zickler là đứa thích chế nhạo con nhất. Mỗi lần nó nói con không có mẹ, con đều cho nó một trận, nhưng lần sau nó vẫn tiếp tục giễu cợt con, con ghét nó nhất!"

Lộc Hàm ôm lấy Ngô Thần, thấp giọng nói: "Xin lỗi, đều là daddy không tốt."

"Daddy, con không trách daddy mà." Ngô Thần âu yếm vỗ lên mu bàn tay Lộc Hàm: "Muốn trách thì phải trách cha con, người tốt như vậy, chắc chắn sẽ quan tâm đến con."

Lộc Hàm vuốt vuốt tóc Ngô Thần, yên lặng hồi lâu.

Lúc ăn cơm, Ngô Thần bám chặt lấy Lộc Hàm không rời, lúc cậu đi vào phòng bếp lấy gia vị nhóc cũng đi theo sau, cậu đi rửa tay, nhóc cũng bám theo, hơn nữa nhóc cực kỳ thích đồ ăn Lộc Hàm làm, thậm chí còn khen không dứt miệng, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra vẻ tự hào không gì sánh được, đơn giản là: "Mẹ của Zickler nhất định sẽ không nấu ngon bằng daddy rồi, hoặc đây là đồ ăn ngon nhất con từng ăn, con muốn giữ lại mãi mãi.

Ngô Thế Huân lập tức gạt đi suy nghĩ kì quái của Ngô Thần: "Nếu như con có ý định đông thành đá thì tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ này sớm đi!"

Ánh mắt Ngô Thần chợt lóe sáng, "Đúng vậy, con sẽ lấy nó để khắc, nhất định sẽ đẹp hơn mọi tác phẩm trước của con!"

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ăn nhanh một chút." Lộc Hàm đúng lúc cắt đứt tưởng tưởng của nhóc.

Ngô Thần rũ mắt xuống, vẻ mặt chán nản ỉu xìu.

"Con sao vậy?"

Ngô Thế Huân nói: "Có khả năng nó không quen món ăn Trung Quốc."

Khương Liêm liền cảm thán: "Thì ra nó nói nhiều như thế là vì mục đích này!"

"Con không phải như vậy!" Ngô Thần thở phì phì phản bác: "Con không lừa daddy, thức ăn thực sự vô cùng ngon!"

"Được rồi, ăn ngon là tốt rồi, đừng la hét nữa vị tổ tông ơi." Khương Liêm xoa xoa lỗ tai, quay sang đề nghị Lộc Hàm: "Cậu mau sửa phát âm của con mình đi, quả thực là khó nghe mà."

Lộc Hàm nhìn thoáng qua Khương Liêm, sau đó xoa xoa đầu Ngô Thần, cười nói: "Nếu ăn không quen cũng không cần ép mình, chút nữa daddy gọi thức ăn về phải ăn thật nhiều vào."

Ngô Thần ôm lấy cánh tay Lộc Hàm xúc động: "Trẻ con có mẹ là một kho báu, trẻ con không có mẹ thì chỉ là một cọng cỏ thôi!"

"Này lại lộn xộn rồi đấy." Mặt Ngô Thế Huân sa sầm: "Con không thể khai quật trên người cha được một chút ưu điểm sao?"

Ngô Thần trừng mắt nhìn nửa ngày, sau đó lắc đầu: "Không phát hiện nổi, khuyết điểm đã che khuất ưu điểm rồi."

Tuy rằng Khương Liêm rất không vui vẻ vì sự xuất hiện của Ngô Thế Huân nhưng chị không phủ nhận căn phòng trở nên náo nhiệt lạ thường. Trước đây chị lo Lộc Hàm có thể vì chán nản mà sinh bệnh, nhưng có vẻ bây giờ không cần đắn đo nữa, chị có thể cảm nhận được cậu đang hạnh phúc, cậu đang chìm đắm trong vui vẻ mà ngay cả bản thân cũng chẳng hề nhận ra.

Cuối cùng bát đĩa vẫn do Lộc Hàm thu dọn, tuy rằng Ngô Thế Huân đã nhiệt liệt bày tỏ muốn được giúp đỡ nhưng thực tiễn quả thực vô cùng tàn nhẫn, hắn không ngừng đánh vỡ bát đĩa vì trơn tay liền bị Lộc Hàm đá khỏi phòng bếp. Ngô Thế Huân đứng ngoài xoa xoa tay, vừa ngẫm nghĩ lại xem tính tình của Lộc Hàm sao ngày càng mạnh mẽ, không phải cậu có khuynh hướng bạo lực đấy chứ?"

Đột nhiên Ngô Thế Huân cảm thấy lo lắng cho tương lại của mình.

Nhân lúc Lộc Hàm đang rửa chén, Khươgn Liêm hạ lệnh đuổi khách.

"Anh còn không về?"

"Không phải cô cũng chưa về sao."

"Anh chưa về thì tôi làm sao có thể yên tâm!"

"Khương Liêm, thật tâm cô không muốn Lộc Hàm có được hạnh phúc sao? Cứ phải chia rẽ tình cảm của chúng tôi mới được sao?"

Khương Liêm hừ lạnh một cái: "Dựa vào cái gì khiến tôi tin tưởng anh, trước khi anh cùng Lộc Hàm ly hôn sao không đối xử tốt với cậu ấy thêm một chút? Hiện tại đã quá muộn rồi, anh có biết khi Lộc Hàm quay về từ Mỹ đã đau lòng thế nào không! Cậu ấy tự giam mình trong phòng trong ba ngày, tôi sốt ruột đến mức muốn xới tung cả thế giới để tìm cậu ấy, nếu như Lộc Hàm không nhận điện thoại, không chừng cậu ấy chết ở nơi đâu cũng chẳng ai biết cũng nên."

Nét mặt Ngô Thế Huân đột nhiên trùng xuống, lạnh lùng nói: "Không được nhắc đến chữ kia!"

Vẻ mặt của hắn hết sức dữ tợn khiến Khương Liêm ngây ngẩn, quên mất luôn cả lời mình định nói. Chị nghĩ rốt cuộc Ngô Thế Huân đúng là ông chủ Ngô gia khiến nhiều người nể sợ, cho dù vẻ ngoài của hắn có muốn hiền hòa đến bao nhiêu, bộ dạng chân thực vẫn khiến người ta phải sợ hãi.

"Tôi hiểu Lộc Hàm hơn cô, hơn nữa rất hiểu quyết tâm của mình. Nếu cô thật lòng muốn Lộc Hàm có hạnh phúc thì sau này đừng tùy tiện can thiệp vào chuyện của em ấy, tự em ấy biết phán đoán. Nếu như cô lo lắng tôi sẽ thề với cô, tuyệt đối tôi không làm Lộc Hàm tổn thương nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ chăm sóc em ấy, yêu thương em ấy, nếu như tôi trái với lời thề này thì chết không có chỗ chôn."

Hắn dựng thẳng ba ngón tay lên trời, nét mặt nghiêm túc, giọng nói trầm vang đanh thép, không hề có nửa phần dao động.

Khương Liêm nhất thời ngẩn ngơ, chân thành của Ngô Thế Huân thật khiến chị không thể nào nói ra được lời cự tuyệt nào nữa.

Lúc này Lộc Hàm ra khỏi phòng bếp, dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn hai người: "Hai người đang nói gì vậy?"

Ngô Thần như một tiểu đồng hầu cận bên cậu, trẻ nhỏ không thèm kiêng nể nói: "Chị kì quái này có phải không thích cha con không?"

Lời này thốt ra như u ác tính di căn khắp nơi, Ngô Thế Huân cùng Khương Liêm nhanh chóng dạt sang hai bên, hai người cách nhau ít nhất năm mét. Khương Liêm vỗ ngực nói: "Anh bạn nhỏ, cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói lung tung nha!"

Ngô Thần kéo kéo gấu áo Lộc Hàm, cười khanh khách rất vui vẻ: "Hai người thật buồn cười!"

Vẻ mặt Lộc Hàm vô cùng cưng chiều nhìn Ngô Thần, sau đó nắm lấy tay nhóc đi vào phòng ngủ: "Đêm nay daddy kể cho con nghe chuyện cổ tích « Nàng tiên cá » được không?"

"Dạ!"

Cửa phòng ngủ dần khép lại trước mắt hai người, Ngô Thế Huân cũng Khương Liêm đồng loạt quay lại liếc nhau, một lát sau Khương Liêm phất tay: "Vậy tôi về đây, ngủ ngon!"

"..."

"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, trong nhà Lộc Hàm không thừa giường đâu."

"..."

"Tuy rằng anh ở đây tôi không yên tâm lắm, nhưng hiện tại trong lòng nhưng vẫn rất là sung sướng."

"Cút —— "

Khương Liêm vui vẻ vẫy tay từ biệt, chị tưởng tượng đến hình ảnh Ngô Thế Huân cuộn mình trên ghế sô pha, nhất thời cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.

Ngô Thế Huân bất động hồi lâu, hắn nghĩ rất có thể lúc nãy Lộc Hàm đã nghe hết lời hắn nói nhưng sao cậu lại làm như không hề nghe thấy? Ngô Thế Huân dưới tình huống cấp bách phải thốt lên lời thề bây giờ hắn nghĩ lại lại lo lắng Lộc Hàm sẽ cảm thấy phiền chán, thực ra hắn cũng không thích mấy lời hứa hẹn, tuy bề ngoài xuôi tai nhưng lại chẳng hề ý nghĩa, nếu như không phải Khương Liêm hết lần này đến lần khác nghi ngờ thì hắn đã không vội vàng hấp tấp như vậy.

Giống như lời chào hỏi của Khương Liêm ban nãy, hiện tại hắn đã bị Lộc Hàm ném lại một mình trong phòng khách lạnh băng, căn phòng vừa nãy còn ấm áp còn bây giờ ngay cả ngọn đèn cũng thấy quạnh quẽ.

Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng chấp nhận ngủ trên ghế sô pha một đêm, hiện tại mỗi hành động của hắn đều ảnh hưởng đến ấn tượng của Lộc Hàm. Tuy rằng ở đây không tiện nghi như ở Ngô gia nhưng lại khiến lòng người yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn không nhìn thấy Lộc Hàm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Ban đêm không khí ẩm ướt lạnh lẽo, Ngô Thế Huân mở điều hòa, sau đó lật chiếc thảm lông để giữ ấm, sô pha không rộng, cả người hắn không có cách nào duỗi thẳng được, miễn bàn khi ngủ có bao nhiêu khó khăn. Khi hắn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì phòng ngủ vang tiếng mở cửa, tuy Lộc Hàm đã gắng nhẹ nhàng hết sức vẫn khiến Ngô Thế Huân tỉnh giấc, hắn vẫn nằm yên bất động, lại len lén nhìn về phía Lộc Hàm.

Trong tay Lộc Hàm ôm một chiếc chăn mềm, cậu do dự đi đến bên sô pha, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên người Ngô Thế Huân. Khi cậu hành động như thế, nét mặt hết sức phức tạp, một lát sau có lẽ ý thức được biểu cảm của mình rất kì quái, Lộc Hàm lại định thu chăn về, đương nhiên Ngô Thế Huân không chịu, hắn xoay người đè lên chăn, ép chặt luôn cánh tay cậu.

Lộc Hàm nhìn thoáng Ngô Thế Huân, thấy đối phương cũng không tỉnh, định cẩn thận rút tay ra, nhưng Ngô Thế Huân không để cậu thực hiện ý định, Lộc Hàm thử nhiều lần, rốt cuộc nổi giận.

Cậu cố hết sức vặn bung bàn tay Ngô Thế Huân, sau khi rút được ra liền ôm chăn đặt bên ngoài, Ngô Thế Huân âm thầm dùng sức, nhưng bù lại Lộc Hàm cũng ra tay không chút lưu tình nào, thậm chí có người thiếu chút nữa ngã nhào lên ghế sô pha, hắn không tình nguyện nói chuyện.

Ngô Thế Huân làm bộ dạng vừa tỉnh dậy nhìn về phía Lộc Hàm, mơ hồ nói: "Sao em lại ra đây?"

Lộc Hàm cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt như kiểu tôi đã sớm biết trò này của anh, khi cậu sắp bị kéo đến gần ghế sô pha, không thèm nói một tiếng lập tức đi về phòng ngủ.

Ngô Thế Huân không khỏi có chút ảo não, sớm biết như thế hắn đã không làm chuyện thừa, như bây giờ lại khiến Lộc Hàm xấu hổ nha!

Ánh mắt của hắn bình tĩnh mà nhìn vào hư không, trên mặt không hiểu sao lại nở lên một nụ cười, nhưng mà Lộc Hàm như vậy quả thực vô cùng khả ái, thật muốn ôm chặt em ấy một chút, cũng không biết nguyện vọng này lúc nào có thể thực hiện đây?

Ngô Thế Huân đưa tay sờ sờ chỗ Lộc Hàm vừa chạm qua, điều này làm cho hắn có cảm giác mình đang cầm tay cậu vậy.

10.Chương 10: Đến Trường

Chuyện của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đêm trước bị gác lại phía sau, chuyện chuyển trường nhanh chóng được đặt lên hàng đầu. Vốn Lộc Hàm định trực tiếp đưa Ngô Thần đi nhưng cậu lại không chịu được sự quấy nhiễu của Ngô Thế Huân, hắn trình bày hơn chục lý do, phân tích vai trò và lợi ích của mỗi lí do, nỗ lực để thuyết phục Lộc Hàm.

Cuối cùng Lộc Hàm cũng phải thỏa hiệp, không phải bởi vì lí do của Ngô Thế Huân thực sự tốt mà là cậu thấy phiền không chịu được, người nào bị người khác bên tai lải nhải cả ngày chắc chắn đều không có cách nào chịu được.

Huống chi Ngô thần sống cùng Ngô Thế Huân lâu như vậy, chuyện chuyển trường Ngô Thế Huân đương nhiên cũng phải có trách nhiệm.

Phương châm chọn trường đầu tiên của hai người không phải là danh tiếng mà là chú trọng đến chất lượng dạy học cùng quản lí an toàn, nhất định phải để Ngô Thần khiêm tốn nhập học, không cần thiết phải tiết lộ thân thế, điều này có thể giúp một đứa trẻ tránh sinh tật kiêu ngạo cùng lười biếng.

Cuối cùng cũng chọn được trường tiểu học Vinh Thăng, trường này rất được khen ngợi, tỉ lệ lên lớp đứng đầu thủ đô. Sau khi qua khảo sát thì chất lượng dạy học hơn hẳn các trường khác, quan trọng hơn, trường còn chú trọng phát triển học sinh toàn diện, ngoài trừ những môn học khô khan nhàm chán thì trường còn tổ chức rất nhiều hoạt động, chương trình dạy học chẳng hề đơn điệu.

Hiệu trưởng thấy có tên Ngô Thần trong danh sách thì hết sức hoan nghênh, điều này có nghĩa trường sẽ được nhận thêm một khoản tài trợ lớn, ngoài ra, nhân dịp này có thể thu hẹp khoảng cách với Ngô gia không tồi, nhằm để lại ấn tượng tốt với Ngô Thế Huân. Thậm chí hiệu trưởng còn cho mở cuộc họp hội đồng trường, nếu không nhắc đi nhắc lại, nhà trường thậm chí còn định cho người ra cổng nghênh đón.

Mặc dù là vậy, nhưng hành trình nhập học không thể âm thầm tiến hành, cán bộ nhà trường không ra mặt nghênh đón Ngô Thế Huân, lại không ít học sinh nhận ra Lộc Hàm, từ tiếng thét chói tai đến khi Lộc Hàm bị vây quanh chỉ mất có mười lăm giây. Ngô Thần đương nhiên sợ hãi, cả quãng đường đều ôm chặt lấy đùi của Lộc Hàm, còn cậu thì liên tục thuyết phục đám học sinh rời đi, sử dụng áo khoác che đầu Ngô Thần, để tránh học sinh nhận ra nhóc.

Đó cũng là một phương pháp bảo vệ con, phòng ngừa bị truyền thông quấy rầy.

Ngô Thế Huân không thể nào thong thả như Lộc Hàm, hắn nghe một đám nhóc con ríu rít bên cạnh mà muốn cáu. Lộc Hàm càng thuyết phục càng không có hiệu quả, sau đó dùng thái độ vô cùng tốt ký tên cho mấy bạn nhỏ, nhóc nào được kí xong đều vui vẻ chạy đi, sau đó lại có một đám khác chen vào.

Ngô Thế Huân muốn giúp Lộc Hàm thoát ra ngoài, cậu lại đưa Ngô Thần cho hắn, nói: "Anh ra ngoài trước đi, tôi chút nữa sẽ ra."

Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ mấy nhóc con này cũng không có năng lực sát thương nào, cho nên ôm Ngô Thần chen lấn đi ra khỏi đám đông, đồng thời gọi điện đến phòng hiệu trưởng.

Rất nhanh nhân viên nhà trường liền vội vàng thông báo, gọi toàn bộ học sinh trở về lớp. Cuối cùng Lộc Hàm cũng có thể thoát thân, vừa thầm than bản thân quá chủ quan, vừa nhân cơ hội đi về khu hiệu bộ. Ngô Thế Huân ôm Ngô Thần đứng chờ ở cầu thang, nhìn thấy Lộc Hàm liền căng thẳng hỏi: "Không sao chứ?"

Lộc Hàm liếc xéo hắn: "Đơn giản là tụi nhỏ thích tôi thôi, có thể có chuyện gì chứ."

"Nhưng cuồng quá đi, nếu ngày nào tôi cũng bị người ta vây quanh chắc sẽ phát điên mất."

"Ai dám chặn anh."

"...Bình thường em cũng thường xuyên gặp chuyện này sao?"

"Cũng không phải, bình thường khi tham gia hoạt động sẽ có nhân viên hỗ trợ không đến mức bị vây quanh chẳng nhúc nhích nổi."

Ngô Thần nhìn Lộc Hàm ngưỡng mộ, vỗ tay nói: "Daddy thật có nhiều người thích như vậy, thật là lợi hại!"

Lộc Hàm sờ sờ đầu của nhóc, "Con thích không?"

Ngô thần ra sức gật đầu, "Con thích daddy nhất."

Hiệu trưởng đang làm việc mà trong lòng đầy sốt ruột, hôm nay ông mặc một bộ âu phục, tuy rằng hói đầu ảnh hưởng đến mỹ quan nhưng tổng thể cả người vẫn có khí chất hiệu trưởng. Ông chờ ở cửa một hồi lâu, chân liền bước đến ghế sô pha ngồi xuống, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng nói vọng từ hành lang.

Ông bước nhanh ra ngoài đón tiếp: "Ngô tiên sinh, xin chào, mời anh ngồi."

Ngô Thế Huân gật đầu một cái, hiệu trưởng liền nhìn thấy Lộc Hàm, cười nói: "Lộc Hàm, chào cậu, học sinh chúng tôi rất hâm mộ cậu, mong cậu chớ để bụng."

"Không sao, tụi nhỏ đều rất đáng yêu."

Ngô Thần kéo tay Lộc Hàm, ngửa đầu nói: "Con cũng rất đáng yêu."

"Đúng vậy, con là đáng yêu nhất."

Chuyện còn lại đều do Ngô Thế Huân xử lí, cho dù Lộc Hàm đã mất hết hy vọng về phương diện tình cảm với hắn những vẫn phải thừa nhận hắn là người đàn ông rất có sức hút. Hắn khiến người khác cảm thấy rất an toàn, đồng thời xử lí mọi chuyện rất chu đáo, phương diện này hắn rất có thiên phú, nếu không làm sao có thể nhanh chóng làm người quyết định mọi chuyện của Ngô gia được, tuy rằng chủ tịch trên danh nghĩa vẫn là cha Ngô, nhưng thực tế đã gần như mất hết quyền lực.

Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, hiệu trưởng cũng hỏi han Ngô Thần vài câu tượng trưng, sau đó mặc sức khen ngợi nhóc, khiến Ngô Thần phấn chấn đỏ bừng cả mặt, Lộc Hàm suy nghĩ một chút cũng không nỡ đả kích nó.

Vốn dĩ hiệu trưởng muốn để giáo viên đưa Ngô Thần vào lớp học, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, ông lên tiếng mời vào, mấy người họ đều nhìn thấy một cậu nhóc cao gầy xuất hiện, cậu nhóc trắng đến mức bất thưởng, quán áo giản dị, trước sau đều hơi cúi đầu, biểu hiện ngại ngùng, tay nắm rất chặt, hai môi cũng khẽ mím.

Hiệu trưởng nhíu mày: "Sao lại đến đây nữa rồi?"

Cậu nhóc lo lắng đứng cạnh cửa, rụt rè nhìn thoáng qua mấy người trong phòng, nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Hiệu trưởng, con..." Giọng nói của cậu bé thấp đến mức ai cũng không nghe thấy.

Hiệu trưởng ngoắc tay, ngắt lời: "Con tới vừa đúng lúc, đây là bạn cùng lớp mới của con, dẫn bạn ấy đến phòng học đi."

Ngô Thần mở to hai mắt nhìn bé trai trước mặt, giống như không thích dáng vẻ ngại ngùng rụt rè, nhóc làm nũng: "Daddy không đưa con tới lớp sao?"

Lộc Hàm trả lời: "Đã tới trường học con phải tự lực cánh sinh, không phải chuyện gì daddy cũng đi cùng được, biết không?"

Ngô Thần hụt hẫng: "Vâng ạ."

"Được rồi, giờ con cùng bạn đến lớp, hai đứa phải đối xử với nhau hòa thuận đấy."

"Dạ!"

Ngô Thần miễn cưỡng đi ra ngoài, thấy cậu bé kia vẫn đứng ở cửa, liền không vui nói: "Đi mau đi!"

Cậu nhỏ nhìn lại hiệu trưởng một chút, giống như đang trải qua một quá trình đấu tranh tâm lí, nhưng cuối cùng vẫn theo chân Ngô Thần rời đi, nó đi vô cùng chậm, rất nhanh đã bị Ngô Thần bỏ lại một quãng xa, Ngô Thần không biết đường, liền vòng trở lại tìm nó.

"Cậu có thể đi nhanh hơn một chút được không?"

"Cậu cứ như vậy chúng ta lúc nào mới có thể đến phòng học đây, này, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói vậy?"

"Thật đáng ghét, cậu như vậy rất không lễ phép!"

"Không phải cậu bị câm đấy chứ?"

Một hồi lâu bé trai mới thấp giọng đáp: "Không... Không phải!"

Ngô Thần cố sức hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm nói chuyện với nó, đơn giản nhóc nghĩ rằng cậu bé kia coi thường mình, nên hành động này còn khinh thường cậu ta hơn.

**********

Khi Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân rời khỏi trường học, vốn dĩ Ngô Thế Huân muốn đi theo cậu nhưng lại bị cậu quyết liệt từ chối, hắn cũng đành từ bỏ ý định, nếu như hắn còn cố ý xông tới phỏng chừng Lộc Hàm sẽ trở mặt, hắn không nên vì việc nhỏ mà thiệt hại lớn.

Thực ra Ngô Thế Huân cũng bề bộn nhiều việc, hắn hẳn nên bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lại dứt khoát bỏ việc về nước, may mắn công ty ở Mỹ vẫn có cha hắn quản lí, chắc cũng không có vấn đề gì lớn, trước khi về Ngô Thế Huân đã nhận ra, lần này hắn về nước chắc chắn sẽ khá lâu, nếu như Lộc Hàm không thay đổi thái độ, thì có lẽ hắn sẽ không về Mỹ được mất.

Hắn đã quyết định cho đến khi nào Lộc Hàm đồng ý, nếu không đạt được mục đích thì liền không bỏ qua, hắn đã mất đi cậu một lần, lần này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể buông tay, chỉ cần có thể dây dưa với Lộc Hàm hắn nguyện dây dưa cả đời.

Ngày hôm sau thư kí đưa một bưu phẩm chuyển phát nhanh cho Ngô Thế Huân, hắn mở ra thì phát hiện bên trong có một tờ báo, tùy tiện lật vài trang, sau đó đường nhìn thẳng vào hình ảnh xuất hiện trên mặt báo, trên đó là ảnh hắn cùng Lộc Hàm, hơn nữa tư thế của hai người còn rất thân mật. Ngô Thế Huân nhìn xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

"Này...."

"Tờ báo này là cậu gửi cho tôi?"

"Đúng vậy."

"Cậu có bị bệnh không!"

"... Ngô ca, tôi có bệnh hay không anh rõ lắm mà."

"Vậy tại sao cậu con mẹ nó tung chuyện của tôi với Lộc Hàm lên báo, ngại chờ chết hả?"

"Chẳng phải tôi nhìn anh theo đuổi Lộc Hàm quá cực khổ sao, người như anh Ngô muốn người nào mà không được, sao cứ đâm đầu vào Lộc Hàm này chứ..."

Ngô Thế Huân lạnh lùng nói: "Cậu quả nhiên sợ chết quá chậm!"

Đối phương ngơ ngác một chút, hiển nhiên cũng khiếp sợ trước uy quyền của Ngô Thế Huân, cười khổ nói: "Được rồi, tôi lừa gạt anh đó, biết Lộc Hàm là bảo bối của anh rồi, có người muốn xuất bản bài báo này kết quả bị tôi ngăn lại kịp thời, anh dự định cảm ơn tôi thế nào đây? " hắn nói xong còn thấp giọng phỉ nhổ: "Sớm biết hiện tại coi như bảo bối, lúc trước còn ly hôn để làm chi, không phải là ăn no rửng mỡ hết chuyện để làm sao!"

Giọng nói Ngô Thế Huân thấp đi vài phần: "Cậu nói cái gì?"

Đối phương liền nói: "Không có, tôi có nói gì đâu!"

Ngô Thế Huân lại tiếp: "Tạ An, mau bưng bít hết thông tin này lại, dù là tin đồn cũng không được phép lộ ra." nếu để cho Lộc Hàm thấy, sau này nhất định không chịu ra ngoài cùng hắn, đây là một lí do tuyệt vời để Lộc Hàm có thể giữ khoảng cách với hắn.

Tạ An ừ một tiếng, "Tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà muốn khiến Lộc Hàm không thấy chút tin tức nào thì rất khó, lỡ may có người truyền tới weibo, sau đó cậu ấy biết..."

"Được rồi, cậu cứ phong tỏa tin tức trước đi đã, cái khác tôi sẽ xử lý."

Ngô Thế Huân cúp máy, liền rơi vào trầm tư, hắn không sợ tính hướng của mình bị phơi bày ra, dù sao sẽ không có người nào vì vậy mà cự tuyệt hợp tác cùng Ngô gia. Nhưng hắn lo lắng cho Lộc Hàm, thân phận của cậu rất bị chú ý, dường như nhất cử nhất động đều khiến truyền thông xôn xao, nếu như chuyện của hắn cùng Lộc Hàm bị đem ra ánh sáng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, đây là chuyện Ngô Thế Huân không muốn xảy ra nhất.

11.Chương 11: Chuyển Nhà

Gần đây Lộc Hàm rất phiền lòng, cậu không biết đến tột cùng là Ngô Thế Huân nổi điên vì cái gì nữa, thái độ thay đổi 180°, không chỉ mỗi ngày cùng cậu trò chuyện, còn công khai ngủ lại ở nhà cậu, lý do là Ngô Thần ngủ ở đây, hắn không thế nào yên tâm. Hơn nữa hắn dường như thay đổi hoàn toàn một người so với trước đây, Lộc Hàm nhớ tới Ngô Thế Huân nói muốn chứng minh lời hứa của mình, cậu chưa từng xem những lời này thành sự thật, nhưng lẽ nào Ngô Thế Huân thực sự muốn làm như vậy?

Mọi chuyện không nên tiến triển như vậy, cậu đã gặp được Ngô Thế Huân nhưng không thể quấn quít, thậm chí cẩn thận từng li từng tý ở bên cạnh cậu như này. Hắn giống như một con chim ưng thích bay lượn, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại, dáng vẻ hắn vĩnh viễn khinh người. Không hề giống hiện tại, bản thân thuận miệng nói một câu, vậy mà hắn làm thực.

Lộc Hàm tịnh không có ý định bắt đầu lại lần nữa với Ngô Thế Huân, tựa như cậu đã nói ngay từ đầu, không phải chuyện gì cũng có thể quay đầu lại, có chuyện đã xảy ra thì thật sự xảy ra, không có khả năng quay lại.

Ngô Thế Huân ăn nằm ở nhà Lộc Hàm vài ngày, rốt cục Lộc Hàm không thể nhịn được nữa liền đá hắn ra ngoài, Ngô Thế Huân đương nhiên dùng mọi cách phản kháng, nhưng không chịu nổi khi Lộc Hàm dùng cả tay chân, thỉnh thoảng còn có mấy cú đá lực không nhẹ tặng cho hắn. Ngô Thế Huân âm thầm than vãn Lộc Hàm thực sự càng ngày càng bạo lực, vừa nghĩ ra đủ các lý do nỗ lực thuyết phục Lộc Hàm, Ngô Thần nằm trên sô pha xem đầy hứng thú, đại khái vẫn chưa biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Thế Huân bị đuổi khỏi nhà lúc nửa đêm, hắn nhìn chằm chằm cửa chống trộm nhà Lộc Hàm một lát không di chuyển, cuối cùng hắn phải bất đắc dĩ rời đi, hắn nghĩ độ nhẫn nại của Lộc Hàm đã đến cực hạn, bây giờ không nên tiếp tục khiêu chiến với cậu là tốt nhất.

Mà trong phòng, Ngô Thần thấy Ngô Thế Huân hồi lâu không xuất hiện nữa, rốt cục lo lắng hỏi: "Daddy, có phải cha bị chết rét rồi không?"

Lộc Hàm nói: "Đừng lo, ai cũng có thể chứ hắn thì không!"

"Vâng." Ngô Thần tin tưởng lời Lộc Hàm, ngữ khí vẫn có chút mất mát, "Daddy, có phải người rất ghét cha con không?"

"Chuyện người lớn trẻ nhỏ không cần quan tâm."

"Thế nhưng con rất muốn cha và daddy ở cùng một chỗ, như vậy chúng ta chính là một gia đình hoàn chỉnh rồi, trước đây con không có mẹ, sau này thì không có cha phải làm sao bây giờ."

Nhóc con lo lắng vô cùng đơn thuần, cũng không hiểu được gút mắc tình cảm của người lớn, lại nói ra vấn đề trực tiếp nhất. Lộc Hàm nhất thời thất thần, cậu nhìn đôi mắt chân thành trong suốt của Ngô Thần, nhưng không biết trả lời chuyện này thế nào, cậu có thể nói, hai người cha của con chắc không thể ở bên nhau được, hoặc là giữa daddy hoặc Ngô Thế Huân con chọn một người được sao?

Như vậy quá tàn nhẫn, Lộc Hàm không thể nào làm được.

"Đừng lo lắng, chắc cha con về nhà rồi, trước tiên chúng ta đi ngủ nhé?"

Ngô Thần nhìn thoáng qua cửa lớn, sau đó gật đầu đáp, "Dạ!"

Lộc Hàm ngủ cũng không yên, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rằng có người vì con trẻ mà vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm, lỗi của người lớn không nên bắt trẻ nhỏ phải gánh chịu, cậu cần phải cho Ngô Thần một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh, nhưng hiện tại cậu không thể mang đến cho con được, cậu có thể đem cho Ngô Thần hy vọng sau đó lại dùng lực đâm vào ngực con một nhát thật sâu, như vậy có phải Ngô Thần sẽ càng hận cậu? Lộc Hàm không biết, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy bất an, cậu không thể mất đi Ngô Thần lần nữa, cậu cũng chẳng thể chịu đựng việc đó.

Cho dù cậu và Ngô Thần vĩnh viễn không thể cắt đứt được mối quan hệ ràng buộc lẫn nhau.

Lộc Hàm bối rối trở qua trở lại, Ngô Thần đột nhiên xoay người ôm lấy cánh tay cậu, đứa trẻ nhẹ nhàng thút thít, nhưng vẫn kiên cường hạ giọng nói: "Daddy, người đừng khó chịu, tuy rằng con rất đau khổ nhưng nếu người thực sự không tha thứ được cho cha con thì con cũng không giận người đâu. Người vĩnh viễn vẫn là daddy của con, cha cũng vĩnh viễn là cha của con."

Lộc Hàm không nói gì nữa, cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay con, ôm chặt Ngô Thần vào lòng.

***************

Lộc Hàm được mời tham gia dự lễ trao giải điện ảnh kéo dài một tuần cho nên đưa Ngô Thần về Ngô gia đầu tiên, nhóc con ở cùng Lộc Hàm một thời gian ngắn cực kỳ không muốn phải chia tay, luôn luôn nhấn mạnh khi cậu về thì nhất định phải đón nó. Cố Lam ra vẻ ghen tỵ nói: "Thần Thần, con như vậy là không thích bà nội sao?"

"Thích bà nội." Ngô Thần len lén nhìn Lộc Hàm: "Nhưng mà con thích daddy hơn!"

"Quỷ bất công."

Để khiến cho Lộc Hàm yên tâm, Cố Lam hứa sẽ chăm sóc Ngô Thần thật tốt. Tuy rằng Lộc Hàm không muốn nhưng vì không còn thời gian để trì hoãn, trên đường ra sân bay, cậu do dự một lát sau vẫn gọi điện cho Ngô Thế Huân, nói cho hắn biết mình đã đưa Ngô Thần về. Đầu dây bên kia Ngô Thế Huân tựa hồ đang họp, hắn yên lặng một hồi mới hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Thượng Hải."

"Lúc nào có thể trở về?"

"Đại khái khoảng một tuần, khi tôi quay lại sẽ đón Ngô Thần."

Lần này Ngô Thế Huân cũng không thắc mắc gì, càng không trả lời đúng trọng điểm, hắn thần bí nói: "Được, chờ em về anh sẽ tặng em một chút kinh hỉ."

Lời hắn nói khiến tâm trạng Lộc Hàm trở nên bất ổn, cậu không chờ mong kinh hỉ của Ngô Thế Huân, chỉ mong không biến thành kinh hách là được rồi.

Khương Liêm dẫn chuyên viên trang điểm, stylish đến trước, đang tụ họp ở sân bay. Fan hâm mộ từ lâu đã biết lịch trình của Lộc Hàm, tụ tập ở sân bay đông như kiến, Lộc Hàm đeo kính đen, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai cuốn hút. Cả sân bay chợt náo nhiệt, cậu được nhân viên công tác hộ tống tiến đến cabin, lúc sau liền thấy Khương Liêm kéo kéo ống tay áo mình, tùy tiện ngồi vào chỗ thở dốc.

"Mấy cô nàng đó đến gặp cậu, tại sao người chịu tội lại là tôi, thật là không công bằng!"

Lộc Hàm cười nói: "Sao chị không đến trước rồi chờ tôi?"

"Hay là thôi đi, tôi đây tốt xấu gì cũng phải làm hết trách nhiệm của người đại diện, nếu cậu có thương tích thì thế nào công ty cũng tính sổ với tôi đó."

"Nhất Kỳ không đi?'

"Tôi để cậu ta ở công ty rồi, có chuyện gì sẽ báo cáo kịp thời được."

Lộc Hàm mỉm cười, Khương Liêm liền nói: "Hiện tại có mấy người đại diện giống tôi đâu, cậu đừng có sướng mà không biết hưởng nghe chưa."

"Vâng."

"Đúng rồi, sao Ngô Thế Huân lại không đi? Hắn chịu để cậu đi lâu thế à?"

Lộc Hàm miệt thị nói: "Hắn không đến thì kì quái lắm sao?"

"Hiện tại mà nói thì rất kỳ quái, tôi đã mau quen với cuộc sống bị hắn chỉ tay năm ngón rồi, hắn có ngày nào chịu đựng được việc không gặp cậu vài lần, lần này sao lại dễ tính thế này, thật là phi lý."

"Chị bị hắn ngược đến bệnh rồi hả?"

Khương Liêm lầm bầm vài tiếng, sau đó vui vẻ đeo tai nghe xem video, Lộc Hàm vừa nhìn thoáng qua quả nhiên là Khương Liêm quay lại Lau với Chổi. Cậu hoài nghi Khương Liêm khẳng định ngồi chờ mấy ngày mới quay lại được, sao tài giỏi đến mức có thể thu được hình ảnh hài hòa ấm áp như thế.

Lau không cào Chổi, đây quả thực là phản khoa học

************

Mà sau khi Lộc Hàm đi không lâu, Ngô Thế Huân lại gióng trống khua chiêng bắt tay vào thủ tục chuyển nhà, thì ra hắn đã để ý căn hộ lân cận nhà Lộc Hàm, khoảng cách này có thể tiếp xúc với Lộc Hàm, lại không đến mức xâm phạm thế giới riêng của cậu, hai bên đều toàn vẹn. Chỉ là tên hàng xóm này cứng đầu ngang ngạnh, từ đầu khi Ngô Thế Huân bàn đến chuyện này, đối phương còn dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, còn nói Ngô Thế Huân không nên sỉ nhục đến tôn nghiêm của hắn, cho dù có nhiều tiền hơn cũng sẽ không bán.

Đương nhiên, thông thường nói như thế đều vì tiền chưa được nhiều, mà Ngô Thế Huân lại ra một cái giá cao đến không thể tin nổi, đối phương lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ bằng lòng bán đi căn hộ, kể cả nội thất bên trong cũng tặng kèm luôn.

Ngô Thế Huân trang trí lại nội thất lần nữa, sau đó liền đưa Ngô Thần đến đây, khoái trá nói: "Như vậy chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau, daddy con cũng không có lý do đuổi cha đi nữa."

Ngô Thần lại không quan tâm lắm: "Ở đây cũng không thấy daddy, có lợi ích gì sao?"

"Còn không phải vì con sao." Ngô Thế Huân dụ dỗ: "Thần Thần, nhỡ kỹ nhất định phải mở cửa nhà cho cha, biết không?"

Ngô Thần lắc đầu như trống bỏi, ăn nói chính nghĩa: "Không được, như thế daddy sẽ tức giận!"

"Con không nhớ cha sao?"

Ngô Thần chăm chú suy nghĩ một chút, do dự đáp: "Có một chút, nhưng ai bảo cha làm daddy tức giận, daddy đối xử với con tốt hơn cha cả trăm lần, cho nên con nhất định sẽ giúp daddy."

Ngô Thế Huân không thèm nói lại nữa, trước đây hắn quả thực không làm đúng chức trách của một người cha, Ngô Thần nói không sai, Lộc Hàm đối đãi với Ngô Thần không khác gì với con ruột, điều này càng làm cho Ngô Thế Huân cảm thấy hổ thẹn. Ngô Thần vẫn là con nít, hắn lại không thể cho con tuổi thơ đẹp nhất, hiện tại thời gian cũng không quay lại được, nhưng hắn vẫn muốn có thể bù đắp, chỉ mong tất cả có thể còn kịp.

Ngày Lộc Hàm từ Thượng Hải về Bắc Kinh, Ngô Thế Huân đình công cả ngày chỉ ở trong phòng bếp đọc sách nấu ăn, hắn muốn để lại một ấn tượng mới hoàn toàn cho Lộc Hàm, mà điều này cần từng chút từng chút thêm vào trong cuộc sống, nhưng hắn quả thực không có thiên phú, sách dạy nấu ăn trên tay chẳng khác gì với thiên thư cả.

Mà muốn một bước lên trời là không thể, Ngô Thế Huân nếm thử mấy lần đều không ổn, cho nên vẫn nên tìm một đầu bếp về dạy.

Nhưng mà thầy dạy nấu ăn quả thực rất uất ức, hắn hành nghề đã vài chục năm, lần đầu tiên hoài nghi tiêu chuẩn của mình, những học trò khác cũng biết rau phải đợi dầu sôi mới bỏ vào, còn giết cá thì chỉ cần dùng dao đập chứ ko cần cắt đầu, nấu canh cũng không phải cứ bỏ lẫn thịt với nước vào chung là được, còn hằng sa vô số ví dụ khác.

Sư phụ thật sự mệt mỏi, nhưng vẫn phải vì tiền lương mà chịu đựng, đồng thời vẫn phải mù mắt mà cổ vũ chỗ thích hợp, mỗi khi Ngô Thế Huân hỏi hắn mùi vị thế nào, hắn đều hận không thể hất tung chén đĩa vào mặt đối phương, sau đó quát tháo chỉ trích như với học trò khác: "Mùi vị? Món ăn này của cậu có thể có mùi vị cái rắm! Tay cậu có vấn đề, nhưng lưỡi cũng có vấn đề theo à, sao không tự mình nếm thử một chút đi!"

Nhưng mà Ngô Thế Huân không phải học trò, ông chủ của hắn đã dặn đi dặn lại đây là khách quý, đầu bếp không thể nói, không thể mắng, còn phải kiên nhẫn mỉm cười.

Hắn có cảm giác mình đã bị lấy đi nhẫn nại lớn nhất cuộc đời mình.

Bởi vì được nghỉ học, cho nên Ngô Thần thờ ơ đứng ngoài càng không đành lòng nhìn thẳng, nhóc lấy di động của Ngô Thế Huân gọi điện cho Lộc Hàm, sau đó ngồi xổm ở cầu thanh nấu cháo điện thoại, thường xuyên nghe được tiếng ho khan do bị sặc mùi cháy khét.

Lộc Hàm còn tưởng rằng Ngô Thần bị cảm.

Ngô Thần nhất thời ủy khuất nói: "Daddy, con không cảm mạo, chỉ sặc thôi."

"Chuyện gì xảy ra? Con không ở nhà sao?"

"... Con đồng ý với cha không nói rồi."

"Vì sao?"

"Cha nói muốn tặng người một sự kinh hỉ."

Lộc Hàm buồn cười nói: "Kinh hỉ? Daddy thật sợ sẽ biến thành kinh hách."

Ngô Thần liên tục gật đầu.

Lộc Hàm không ngờ rằng một câu thành sấm, cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng, lại không ngờ Ngô Thế Huân sẽ chuyển đến sát vách nhà mình, thậm chí còn làm một bàn mỹ thực chờ cậu về. Cậu và Khương Liêm đứng sững sờ ở cửa, Lộc Hàm sau một lát mới giật mình nói: "Anh rốt cuộc có phải Ngô Thế Huân hay không?"

Cậu nhận được kinh hách, mà kinh hách nay còn ở trên người Ngô Thế Huân, chuyện hắn nấu cơm như một phú thương quần áo giàu có sang trọng dùng 5 hào tiền đi mua một túi lạt điều*. Hai đời Lộc Hàm dồn lại cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, trong lòng cậu không khỏi nổi lên nghi ngờ.

*: Lạt điều. Đồ ăn vặt thông dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro