C11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Tứ Nhàn chọn ngày Lục Thời Khanh theo hầu Huy Ninh Đế để tiến cung, vừa đến cổng Đan Phượng thì nàng được Trịnh Quân ra đón.

Tuyên Chính Điện vẫn chưa tan triều, Trịnh Quân đề nghị đưa nàng đi dạo trong cung. Nguyên Tứ Nhàn gật đầu đồng ý, ngồi chung kiệu với nàng ấy, thấy nàng ấy vẫn mặc trang phục nam nhi bèn thuận miệng hỏi:

- Công chúa bình thường có sở thích cưỡi ngựa bắn cung à?

Trịnh Quân lắc đầu:

- Không tính là sở thích, cường thân kiện thể mà thôi, không có tài nghệ tinh xảo như huyện chúa.

- Công chúa quá khen.

Từ khi Trịnh Quân ghé Nguyên phủ, Nguyên Tứ Nhàn bắt đầu để ý đến nàng ấy. Nàng nghe nói vị công chúa này tính cách văn nhã, chỉ là đầu xuân năm ngoái bất ngờ rơi xuống nước, suýt không qua khỏi, sau đó cần mẫn luyện gân cốt theo lời dặn của thái y nên bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ thường mặc trang phục nam nhi cùng các con em quý tộc ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy mấy trò chơi đó rất không hợp với khí chất của cô công chúa này.

Trịnh Quân mỉm cười nói:

- Cô không cần cứ mở miệng là công chúa công chúa, ta với cô cũng xem như có duyên ba lần gặp mặt, như vậy quá xa lạ rồi, cứ gọi ta là Thiều Hòa đi.

Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, hơi không hiểu: ba lần ở đâu ra?
Trịnh Quân giải thích:

- Ta nghe Sương Dư nói, đầu xuân năm ngoái, là cô cứu cô ấy ở cầu Lộc?

- Đúng vậy không sai.

- Thế thì đúng rồi, hôm đó ta cũng ở đấy.

Nguyên Tứ Nhàn nhớ ra. Hôm đó có hai nương tử đứng bên lan can cầu, vì sức nàng không đủ nên chỉ kéo một người. Hóa ra người còn lại rơi xuống nước là Trịnh Quân, hèn gì lúc đó nàng thấy một đám người hầu nhảy xuống nước tõm tõm như sủi cảo.

Nàng đang nhớ lại thì nghe Trịnh Quân nói:

- May mà cô vừa vặn đến cầu Lộc, cứu được Sương Dư...

Nói đến đây, nàng ấy hơi ngừng lại, thấy Nguyên Tứ Nhàn không nói tiếp mới mỉm cười tiếp tục:

- Bằng không tội của ta lớn rồi, dẫu sao hôm đó là do ta chủ động mời muội ấy đi chơi.

Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy giọng nàng ấy nói chuỗi lời này khá gượng gạo cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình cũng đầy vẻ tìm tòi, bèn quay đầu đi một cách không quá thoải mái, động đậy khóe môi:

- Không thể nhân tiện cứu luôn công chúa, là lỗi của Tứ Nhàn.

Trịnh Quân lúng túng thu hồi ánh mắt, cười theo:

- Nào có lỗi gì đâu? Huống hồ ta cũng không sao cả.

Thời tiết cuối hạ, hơi nóng thừa chưa tan hết, ánh nắng vẫn vô cùng gay gắt. Trên liễn kiệu tuy có treo màn che nhưng suy cho cùng vẫn không mát như trong phòng.

Nguyên Tứ Nhàn sợ nóng, căn bản không có tâm tư ngắm cảnh, huống hồ phong cảnh chân chính đẹp đẽ của Đại Minh Cung đều ở bên trong, Trịnh Quân luôn cùng nàng dạo tới dạo lui bên ngoài, nàng càng cảm thấy vô vị. Cũng khó cho vị công chúa này còn hứng thú dạt dào chỉ chỉ chỏ chỏ.

Dọc đường nàng đáp lời kiểu câu được câu không, chờ cung nhân bẩm báo nói thánh nhân đã hạ triều, nàng liền vội vã chạy về phía "cứu tinh". Trịnh Quân không giữ nàng lại, nói lời tạm biệt rồi để mặc nàng đi.

...

Nguyên Tứ Nhàn theo cung nhân đến tiền đường của Tử Thần Điện. Đây là nơi Huy Ninh Đế sinh hoạt thường ngày, ngói xanh mái đỏ, tường cao chạm trổ, từng viên gạch từng khối đá đều xa hoa lộng lẫy.

Sau khi vào điện, từ xa xa nàng thấy thánh nhân đang cúi đầu bên bàn, hình như đang xem công văn. Ở vị trí thấp hơn là Lục Thời Khanh mặc quan bào màu đỏ thẫm đang ngồi, đáp những câu hỏi của thánh nhân bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, trông rất thảnh thơi. Mấy chuyện vặt vãnh như mài mực, sao chép, dường như căn bản không cần Lục thị lang của chúng ta động thủ.

Nguyên Tứ Nhàn lần đầu tiên biết còn có loại theo hầu thoải mái như thế, quả thực còn sướng hơn cả đế vương.

Khi tới gần, nàng thấy chén trà trong tay Lục Thời Khanh khác kiểu với cái chén trên bàn Huy Ninh Đế.

Thần tử bình thường không được vào Tử Thần Điện nghị sự, còn y chẳng những sáng vào chiều ra, mà còn vì tính cách đặc thù nên được chuẩn bị riêng một bộ dụng cụ uống trà, đúng là được dung túng quá mức.

Nhưng Huy Ninh Đế trông có vẻ rất thích thần tử này, ngài nghe y nói câu gì đó mà cất tiếng cười to, ngôn ngữ cử chỉ cứ như đối đãi với người thân.

Thấy Nguyên Tứ Nhàn đến gần, hai người mới ngưng cười nói. Lục Thời Khanh cụp mắt nhấp trà, dáng vẻ như không nhìn thấy nàng.

Nàng liếc trộm y một cái rồi dời tầm mắt, hành lễ với Huy Ninh Đế.

Huy Ninh Đế mời nàng ngồi vào chỗ đối diện Lục Thời Khanh, mày nhướng cao:

- Ban nãy cái nhìn đầu tiên của Tứ Nhàn, hình như là không phải dành cho trẫm nhỉ?

Nàng không hề giấu giếm, cười đáp:

- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, người Tứ Nhàn nhìn chính là Lục thị lang ạ.

Ông nghe xong cười to, nghiêng đầu hỏi Lục Thời Khanh:

- Cháu gái này của trẫm có phải rất đáng yêu không?

Lục Thời Khanh ngước mắt.

Nguyên Tứ Nhàn ở đối diện chống quai hàm nhìn y, lát sau, nàng nghe y nói với giọng điệu không mảy may dao động:

- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, ngài nói đáng yêu thì là đáng yêu.

Y đáp rất không tình nguyện, nhưng nàng lại như rất hưởng thụ, chớp chớp mắt với y:

- Đa tạ Lục thị lang khen ngợi.

Lục Thời Khanh dời mắt, không nhìn nàng.

Huy Ninh Đế nhìn hai người mắt qua mày lại, đại khái cảm thấy thú vị, liền dứt khoát đặt công văn xuống, cùng Nguyên Tứ Nhàn tán gẫu, trước tiên là hỏi tình hình gần đây của phụ mẫu nàng.

Nàng đáp:

- Gia mẫu mạnh khỏe, còn gia phụ trải qua trận chiến liều mạng lần trước với Nam Chiếu, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, gân cốt khó tránh kém hơn trước đây, nhưng cũng nghỉ ngơi điều dưỡng rất tốt ạ.

Dứt lời, nàng ủ rũ thở dài:

- Đều tại Tứ Nhàn, chọc ra mầm họa như vậy, hại bệ hạ ăn ngủ không yên, ngày đêm lo lắng.

Huy Ninh Đế khoát khoát tay:

- Là Nam Chiếu hiếp người quá đáng, sao có thể trách con được.

Nàng giống như được khoan dung, vội vàng phụ họa:

- Bệ hạ nói cực kỳ đúng! Thái tử Nam Chiếu thực quá đáng, nếu hắn ta tuấn tú như Lục thị lang cũng được đi, đằng này lại cứ mày gian mắt chuột! May mà bệ hạ thương Tứ Nhàn, thà dấy binh nghênh chiến cũng không chịu gả Tứ Nhàn đi xa!

Huy Ninh Đế thấy nàng cảm tạ ân đức như vậy, không khỏi trở nên tự đắc:

- Chỉ phí vài binh lính mà thôi, Tứ Nhàn là cháu gái trẫm, trẫm không thương Tứ Nhàn thì thương ai?

Ngoài mặt Nguyên Tứ Nhàn cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi cúi đầu lại lóe lên nụ cười trào phúng mỉa mai không dễ thấy.

Lục Thời Khanh không tiện dò xét Huy Ninh Đế, bèn dò xét nàng. Hai cao thủ diễn trò gộp lại, giả tình giả ý tới mức khiến y nghe không nổi.

Trong đại điện hòa thuận tốt đẹp, nói chuyện phiếm một lát, Nguyên Tứ Nhàn lại cùng Huy Ninh Đế nói về sơn thủy và phong cảnh Điền Nam, nói rất sinh động thú vị, nhưng cuối cùng nàng lại ngoặt đột ngột:

- Nhưng Tứ Nhàn cảm thấy, vẫn là thành Trường An đẹp nhất. Nhà cửa nơi này nghiêm chỉnh sáng sủa, hợp phong vận Đại Chu chính thống, Diêu Châu chỉ có vẻ lộng lẫy xinh đẹp bề ngoài tuyệt đối không thể so sánh được!

Bản lĩnh muốn khen phải chê trước, kìm cương bên bờ vực này của nàng làm đẹp đến mức đi sâu vào lòng Huy Ninh Đế.

Ông vui vẻ, cao hứng nói:

- Nếu đã như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ xây ở Diêu Châu cho con một phủ đệ phỏng theo kiểu dáng của Đại Minh Cung, thế nào?

Đây không phải xây phủ đệ mà e là xây thành cung điện nhỏ mất! Xây kiến trúc rầm rộ kiểu đó đúng là chuyện mà thánh nhân của chúng ta có thể làm được.

Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn sinh ra chán ghét, nhưng ngoài mặt không hề để lộ, vẻ mặt vui mừng nhanh chóng qua đi, kế đó là ánh mắt đượm buồn.

Huy Ninh Đế cảm thấy kỳ lạ, nghiêm mặt định hỏi thì nghe nàng cau mày nói:

- Như vậy đương nhiên là tốt, nhưng...

Nàng ngước mắt, nhìn Lục Thời Khanh ở đối diện:

- Nhưng nếu Diêu Châu có phủ đệ tráng lệ, Trường An có Lục thị lang phong lưu phóng khoáng, Tứ Nhàn sẽ không biết nên lựa chọn thế nào...

Huy Ninh Đế sững sờ rồi cười phá lên.

Lục Thời Khanh bị đem ra so sánh với gạch ngói, sắc mặt không tốt lắm. Hai người này thật xem như y không có ở đây sao?

Chờ thánh nhân cười xong, nàng mới mặt mày đau khổ nói:

- Chuyện xây phủ đệ này, bệ hạ nên để Tứ Nhàn suy nghĩ thêm đi ạ.

Nói rồi, nàng lại thẹn thùng nhìn Lục Thời Khanh.

Huy Ninh Đế lắc đầu bất đắc dĩ. Tâm tư nhi nữ quá rõ ràng, một ông lão hơn 50 tuổi như ông cũng cảm thấy mình ngồi đây thực là gai mắt.

Ông trầm ngâm một lúc rồi nói với Lục Thời Khanh:

- Tứ Nhàn xa kinh nhiều năm, có lẽ không nhớ được bao nhiêu cảnh sắc Trường An. Lục thị lang hôm nay không cần dạy Hoằng nhi đọc sách, hãy theo cháu gái này của trẫm đi dạo trong thành đi.

Sắc mặt Lục Thời Khanh cứng đờ.

Nguyên Tứ Nhàn hơi lộ vẻ thầm vui, mày lá liễu nhướng lên, đắc ý hỏi:

- Lục thị lang, thế nào, ngài muốn kháng chỉ ư?

Huy Ninh Đế cười, bắt chước giọng điệu của nàng, nói:

- Lục thị lang, thế nào, ngươi muốn kháng chỉ ư?

-----------

Lục Thời Khanh bạnh mặt ra khỏi Tử Thần Điện, theo sau Nguyên Tứ Nhàn không nói một lời, đến đường rộng rãi trong cung, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người cười hỏi:

- Lục thị lang, chúng ta đi đâu đây?

Y ngước mắt:

- Tùy ý thích huyện chúa.

Nguyên Tứ Nhàn trầm ngâm một lúc:

- Vậy tới phủ của ngài được không? Vậy ta sẽ cao hứng nhất.

-...

Thấy ánh mắt y lạnh đi, nàng nhanh chóng nói:

- Ta đùa ngài thôi mà.

Dứt lời, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Lục Thời Khanh đuổi theo, qua không lâu lại thấy nàng ngừng, quay đầu ngửa mặt hỏi nhỏ bên tai y:

- Lục thị lang, có một vấn đề ta muốn thỉnh giáo ngài lâu rồi mà luôn chưa có cơ hội____bên ngoài đồn nói ngài không thích nữ sắc, thích nam phong, rốt cuộc là thật hay giả?

Nếu là thật thì nói sớm cho nàng biết để nàng khỏi phải phí công.

Lục Thời Khanh nghiêng đầu, ánh mắt phóng dao găm, nhìn cằm nàng sắp đụng vai y, nhẫn nhịn nói:

- Huyện chúa, son phấn của người hình như rớt lên vai ta.

Y độc miệng đã quen, cố ý nói những lời khó nghe, bảo nàng tự trọng, nhưng không ngờ mặt nàng dày hơn cả tường, không lùi ngược lại còn tiến tới, nghiêm mặt rồi cười hi hi nói:

- Ồ, xin lỗi, để ta thổi sạch cho ngài nha.

Nói xong, nàng nghiêng vào vai y thổi thổi một cách tượng trưng mấy cái vụn trắng không nhìn thấy.
Mấy cái thổi này chính xác không sai lệch thổi vào vành tai Lục Thời Khanh. Con ngươi y co lại, ngứa ngáy run lên, tránh ra một bước theo bản năng, vẻ mặt lúng túng.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ. Nàng không cam tâm bị dăm ba câu của y đả kích nên mới làm ra chuyện không cần mặt mũi, không ngờ hiệu quả lại ngoài ý muốn như vậy. Nàng dán mắt nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ửng khả nghi bên tai y, chợt cảm thấy y không cần trả lời nữa.

Vì nàng đã biết đáp án.

Nàng phủi phủi tay, tâm trạng rất tốt:

- Thổi sạch rồi, Lục thị lang, chúng ta đi thôi.

...

Nguyên Tứ Nhàn nói muốn đi dạo chợ tây.

Trong lịch sử Đại Chu từng có một hoàng đế vì phòng ngừa quan thương cấu kết nên quy định quan viên trên ngũ phẩm không được vào chợ. Về sau quy định ấy dần dần buông lỏng, đến nay đã không còn điều lệ rõ ràng trên văn bản nữa, nhưng quan chức nào thường xuyên vào chợ nếu bị người có tâm cố tình cáo trạng vẫn có thể dính phải hiềm nghi.

Lục Thời Khanh tuy còn trẻ tuổi nhưng đối thủ gom lại cũng cả gánh, y không khỏi nghi ngờ là Nguyên Tứ Nhàn đang muốn giở trò xấu xa với mình.

Đương nhiên, y không có gì phải sợ.

Chợ tây Trường An tương đối phồn hoa, hàng quán san sát, tập hợp đủ loại hàng hóa. Đường phố sầm uất, ngựa xe như nước, ngoài bá tánh bình dân còn có không ít thương khách, có cả những thương khách dị quốc đi đường xa đến.

Nguyên Tứ Nhàn đã bảy năm chưa đến nơi này.

Khi đến gần, nàng thấy trước cổng phường có một đội buôn dừng lại, bị một môn lại (1) ngăn không cho vào. Nam tử thủ lĩnh đang thương lượng với hắn, giọng điệu không vui.

(1) Môn lại: chức quan nhỏ gác cổng thành.

Người môn lại này trẻ tuổi hăng hái, ồn ào khăng khăng đòi mở rương kiểm tra hàng hóa.

Hai bên giằng co làm đường bị tắc nghẽn. Nàng đợi mất kiên nhẫn, bảo dừng xe ngựa, sai tỳ nữ ở lại đây, còn nàng thì đi bộ về phía trước, xuyên giữa dòng người như cá lội.

Lục Thời Khanh ngồi trong xe ngựa phía sau, thấy vậy liền xuống đi sau nàng, khó khăn chặn trái né phải để tránh đụng những người chen lấn đùn đẩy xung quanh.

Chờ hai người đến gần cổng phường thì việc giằng co phía trước đã kết thúc.

Một lão lại vội vàng chạy ra, cốc đầu thanh niên nọ:

- Đội của Kỷ gia ở Ngô Hưng mà ngươi cũng dám chặn! Làm trễ nãi việc kinh doanh của quý nhân thì ngươi gánh trách nhiệm nổi không?

Nguyên Tứ Nhàn nghe thấy, quay đầu tò mò hỏi:

- Lục thị lang, Kỷ gia ở Ngô Hưng có lai lịch gì?

Lục Thời Khanh nghiêng người tránh một thương nhân đầy mồ hôi, tranh thủ trả lời nàng:

- Trù trang (2) nổi tiếng của Giang Nam, từng có trân phẩm tiến cống vào cung, danh tiếng ở Trường An rất tốt.

(2) Trù trang: trang viên sản xuất tơ lụa.

Lúc nói lời này, y không tập trung, cũng không nhìn Nguyên Tứ Nhàn, ánh mắt luôn dán vào hàng hóa của đội thương buôn.

Nàng nhìn y rồi nhìn đám người nọ, khó hiểu hỏi:

- Ngài rất thích tơ lụa Kỷ gia à?

Lục Thời Khanh thu lại tầm mắt, không đáp.

Nguyên Tứ Nhàn không quá để ý, tiếp tục đi, rẽ tới rẽ lui tới một quán ăn bình dân. Trên tấm biển của quán đề mấy chữ to rồng bay phượng múa: vằn thắn Tiêu Ký.

Nàng dẫn đầu sải chân vào quán, chọn cái bàn nhỏ bên cửa sổ ngồi xuống, vẫy tay với Lục Thời Khanh vẫn đứng ì ra đó, ra hiệu y ngồi đối diện mình, rồi gọi tiểu nhị, kêu hai tô vằn thắn.

Lục Thời Khanh bước tới, cụp mắt nhìn chiếc ghế trước mặt, mãi không cử động.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy, rút trong tay áo ra một chiếc khăn gấm, đứng dậy lau ghế cho y một lượt, sau đó nói:

- Lục thị lang, mời ngồi?

Y liếc nàng không mặn không nhạt, đại khái không cho rằng khăn nàng sạch sẽ cỡ nào nhưng cuối cùng vẫn cố nén mà ngồi xuống.

Nguyên Tứ Nhàn thu lại khăn gấm, quay về chỗ ngồi.

Đợi hai tô vằn thắn được bưng lên, Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, cau mày nói:

- Ta...

Y còn chưa nói xong đã bị ngắt lời:

- Ta biết ngài không ăn.

Nguyên Tứ Nhàn cười, nhìn khách khứa đông nghịt chung quanh:

- Ta muốn ăn hai tô nhưng ngại, nhờ ngài thay ta lấp liếm nhé?

Lục Thời Khanh không nói, nhìn hai tô vằn thắn trên bàn với ánh mắt ghét bỏ rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nguyên Tứ Nhàn liền vùi đầu ăn.

Trong tô sứ trắng là hành lá xanh biếc dập dờn, hương thơm nức mũi, vỏ vằn thắn trơn mềm, nhân thịt béo mà không ngấy. Nàng say sưa cắn từng cái một, không lâu sau đã ăn chỉ còn cái tô rỗng, ngay cả nước lèo cũng không thừa một giọt, xong nàng không nói câu nào, nhanh chóng đẩy tô rỗng qua trước mặt Lục Thời Khanh, đổi lấy tô kia của y, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.

Lục Thời Khanh lười nói, chỉ xem như không thấy, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nhân viên tiệm bánh đang hấp bánh bao.

Y ở Trường An nhiều năm nhưng vì để tránh điều tiếng nên cũng ít tới chợ tây, càng chưa từng nhàn rỗi ngắm cảnh thế này, hiện tại vừa vặn đem ra giết thời gian.

Một vỉ bánh bao ra lò, hơi nóng mờ mịt, loáng thoáng có thể thấy từng cái bánh bao tròn vo trắng bóc nằm bên trên, nhìn từ xa xa trông thật mềm dẻo ngon mắt.

Lúc Lục Thời Khanh nhìn bánh bao, Nguyên Tứ Nhàn đang nhìn y. Nàng đã hơi no bụng nên động tác ăn tô thứ hai chậm hơn nhiều, rảnh rỗi sẽ ngó y.

Yêu cầu của các thiếu nữ tôn quý Đại Chu dành cho ngoại hình nam tử rất khắt khe, mặt phải thanh tú khôi ngô nhưng không được ẻo lả, cơ thể phải cường tráng khỏe mạnh nhưng không được thô kệch.

Nàng nhìn người đối diện, mặt như quan ngọc, cánh môi đỏ thắm, ngũ quan sâu sắc, góc cạnh rõ ràng. Dáng cao ráo, thân rắn chắc, nhưng tuyệt đối không thô, cứ như đã được cân đo đong đếm kỹ càng. Đặc biệt là eo hẹp được đai vàng ngọc bóp lại, trông rất có cơ bắp.

Công bằng mà nói, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy vẻ ngoài của Lục Thời Khanh đủ thỏa mãn mọi ảo tưởng của các tiểu nương tử thành Trường An.

Còn đối với nàng thì đang ăn mà nhìn y sẽ thấy rất ngon miệng.

Lục Thời Khanh dời mắt khỏi quán bánh bao đúng lúc bắt gặp cái nhìn chằm chằm của nàng.

Nàng thế mà vừa húp canh vừa nhìn chằm chằm... eo y?

Sợi dây nào đó trong đầu y 'bựt' một tiếng, đơ người, cảm giác như có con kiến chậm rãi bò ngang bụng dưới, ngứa ngứa tê tê, da đầu sắp nổ, y vô thức ưỡn ngực hóp bụng, ngồi nghiêm chỉnh. Xong, y lại cảm thấy có gì đó sai sai, muốn lấp liếm, nhưng khổ nỗi trong tay không có gì cả, đành dùng mắt trừng nàng.

Nguyên Tứ Nhàn hồn nhiên không hay biết, vừa nhìn eo y vừa say sưa nhai thức ăn.

Lục Thời Khanh hết nhịn nổi:

- Dám hỏi huyện chúa, rốt cuộc người đang ăn vằn thắn hay là...?

Hay là... ăn y vậy hả!

Nguyên Tứ Nhàn thực không nhận ra vẻ giận trong mắt y, bị y quát liền sững sờ, nửa miếng vằn thắn vắt trên miệng.

May mà nàng tâm thái tốt, không bị sặc, dưới ánh mắt sáng quắc của y, nàng chầm chậm cho nửa miếng vằn thắn còn lại vào miệng, nhai kỹ, nuốt xuống, chỉ vào mình hỏi:

- Ta... trông không giống đang ăn vằn thắn sao?

Lục Thời Khanh nghẹn, vừa định lên tiếng thì chợt nghe một giọng nói từ phía sau không xa truyền đến:

-...Phải, lão phu nhân nhà tôi muốn một tô vằn thắn, cho nhiều hành lá.

Toàn thân y cứng đờ, quay đầu theo tiềm thức.

Nguyên Tứ Nhàn không hiểu sao cả, nhìn theo. "Lão phu nhân" bên kia cảm giác được ánh mắt hai người họ, cũng nghi hoặc, ngẩng đầu lên.

Sáu mắt nhìn nhau.

Đúng, Lục Thời Khanh nhớ ra rồi. Quán vằn thắn Tiêu Ký này là cửa tiệm lâu đời ở Trường An, từng được tiên hoàng khen ngợi, không chỉ bình dân bá tánh mà có rất nhiều quý nhân cũng yêu thích khẩu vị của nó, thường có những người địa vị tôn quý tới hoặc mời đầu bếp ghé nhà. Mẫu thân y cũng là khách quen của quán.

Sắc mặt y thoắt trở nên vi diệu. Biểu cảm của Tuyên thị phía đối diện cũng rất phức tạp, đầu tiên là khiếp sợ, tiếp đó là bừng tỉnh, tiếp đó nữa là lộ chút... sốt sắng?

Sốt sắng cái gì?

Đầu óc Nguyên Tứ Nhàn mơ hồ. Ước đoán tướng mạo hai người, cuối cùng nàng cũng hơi hơi hiểu.

Lục Thời Khanh liếc Nguyên Tứ Nhàn rồi đứng dậy đi về phía Tuyên thị, nhỏ giọng nói:

- Mẹ, mẹ muốn ăn vằn thắn thì bảo hạ nhân đi một chuyến là được, sao...?

Tuyên thị đi đặt mua y phục cho y, tiện đường ghé qua ăn tô vằn thắn. Nhưng lúc này bà không có tâm trạng đáp lời y, thấy y đứng trước mặt chắn hết Nguyên Tứ Nhàn, bà liền vung tay bảo y đừng cản trở, nói:

- Con tránh ra chút coi, chắn mẹ làm gì!

Lục Thời Khanh đau đầu:

- Mẹ đừng hiểu lầm...

Lời y chưa dứt thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói giòn tan:

- Lục lão phu nhân, người tìm con ạ?

Nguyên Tứ Nhàn nghiêng người ló đầu ra phía sau y, cười tít mắt nhìn Tuyên thị.

Lục Thời Khanh dịch bước, một lần nữa che khuất nàng:

- Mẹ, mẹ về phủ trước đi ạ.

Nguyên Tứ Nhàn đứng dậy, vòng qua y đến trước mặt Tuyên thị:

- Lục lão phu nhân, chắc người không nhận ra con, con là Nguyên Tứ Nhàn ạ.

Nàng tự xưng như vậy có thể nói là không hề lên mặt làm cao. Tuyên thị thấy nàng, mắt không khỏi sáng rực, gật đầu nói:

- Lão thân bái kiến Lan Thương huyện chúa.

Nàng khoát tay:

- Người gọi con là Tứ Nhàn được rồi ạ.

Dứt lời, nàng đưa tay mời:

- Người qua bên đây ngồi chung với con và Lục thị lang nhé?

Tuyên thị gật đầu, nhìn nhi tử vẫn xem như không có gì:

- Vậy lão thân sẽ không khách sáo.

Bà theo Nguyên Tứ Nhàn qua, ngồi xuống ghế, ánh mắt lướt qua tô rỗng trên bàn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn nhi tử.

Lục Thời Khanh đương nhiên hiểu bà kinh ngạc cái gì, y chưa từng dùng bát đũa bên ngoài, đương nhiên cũng không thể vì Nguyên Tứ Nhàn mà ngoại lệ. Y vội bước tới, mở miệng giải thích:

- Không phải đâu... mẹ, những thứ này đều là...

- Lục thị lang theo con đi khắp nơi, đói chết đi được.

Nguyên Tứ Nhàn tranh giải thích trước, đổi trắng thay đen.

Lục Thời Khanh cắn răng nhìn nàng, biết nàng cảm thấy ngại vì một mình ăn những hai tô vằn thắn nên y nhịn không vạch trần nàng ngay trước mặt, bèn hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi không nói lời nào.

Tuyên thị nhìn nhi tử rồi lại nhìn Nguyên Tứ Nhàn, ý cười trên mặt càng nồng đậm.

Nguyên Tứ Nhàn không động đũa trước, chờ vằn thắn của Tuyên thị được bưng lên, nàng mới nói với bà:

- Lục lão phu nhân cũng thích hành lá ạ?

Lục Thời Khanh liếc nàng với ánh mắt bất thiện. Nàng làm thân cũng quá rõ ràng rồi, miệng mồm ngọt xớt dỗ Huy Ninh Đế xong thì định dỗ tới mẫu thân y?

Thế mà Tuyên thị cũng giống hệt Huy Ninh Đế, không hề cảm thấy là nàng cố ý, bà cười gật đầu:

- Phải, nước dùng phải có hành lá mới thơm.

Nguyên Tứ Nhàn nhăn mũi như đang ngửi gì đó, xong mới hỏi:

- Hình như người không ăn gừng thì phải?

Tuyên thị lần này hơi kinh ngạc:

- Sao huyện chúa biết?

- Con đoán thôi, nhân vằn thắn này của người không có mùi gừng.

Lục Thời Khanh quay sang cúi đầu nhìn tô vằn thắn, cau mày. Tuyên thị đích thực không bỏ gừng. Nhưng lớp vỏ vằn thắn bọc kín mít như thế, mùi hành lá cũng nồng nặc, nàng lại không kê sát mũi vào ngửi, sao có thể ngửi ra nhân bánh thiếu cái gì?

Chắc là âm thầm điều tra mẫu thân y chứ gì.

Tuyên thị bật cười:

- Huyện chúa thật thần kỳ.

Nguyên Tứ Nhàn cười đáp lại:

- Người mau tranh thủ ăn lúc nóng đi ạ.

Dứt lời, chắc sợ bà mất tự nhiên nên nàng động đũa trước.

Lục Thời Khanh im lặng ngồi một bên, chờ hai người ăn xong tô vằn thắn mới khẩn thiết nói lời tạm biệt:

- Mẹ, con còn công vụ trên người, không thể đưa mẹ hồi phủ được.

Lúc nói đến chữ "công vụ", y liếc xéo Nguyên Tứ Nhàn.

Nhưng Tuyên thị hình như không hiểu, bà vui mừng nhìn nhi tử với vẻ mặt "mẹ là người từng trải, hiểu mà hiểu mà".

Lục Thời Khanh che trán tiễn bà đi, quay đầu thấy Nguyên Tứ Nhàn đang cười nhìn mình thì lộ vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng nàng không hề để ý, nói:

- Lục thị lang, ăn no quá khó tiêu, ngài có thể cùng ta đi dạo phố không?

Y muốn nói nàng ăn hết hai tô vằn thắn, có thể không no sao? Bị vướng bởi thánh lệnh nên y đành nhẫn nhịn, tỏ ý mời nàng đi trước rồi y theo sau.

--------

Chợ tây nhiều thương nhân người Hồ, vàng bạc châu báu, đồ chơi mới lạ nhiều không kể xiết, Nguyên Tứ Nhàn dọc đường vừa đi vừa nghỉ, ban đầu còn thỉnh thoảng bắt chuyện với Lục Thời Khanh vài câu, tranh thủ thu ít thiện cảm, nhưng sau đó chỉ lo vơ vét đồ mới lạ quý hiếm, tiện tay đưa từng món từng món ra sau mà nhất thời quên mất người đó rất có khả năng là đế sư tương lai.

Một canh giờ trôi qua, đợi Nguyên Tứ Nhàn hoàn hồn lại thì hai tay Lục Thời Khanh đã đầy ắp, ngay cả khuỷu tay cũng treo lủng lẳng mấy chuỗi châu ngọc xanh xanh đỏ đỏ. Đôi mắt phượng hẹp dài của y nheo lại, có thể thấy là cực kỳ nhẫn nại.

Vì Lục Thời Khanh chưa kịp thay quan phục nên người qua đường bốn phía đều thi nhau nhìn với ánh mắt kinh ngạc__để một đại quan như vậy làm tùy tùng, tiểu nương tử nhà này thật lợi hại!

Nguyên Tứ Nhàn nhìn y rồi lại nhìn cái chén bạc mạ vàng cong bốn khúc trong tay, nghĩ Lục Thời Khanh chỉ có nước đội cái chén này mới đi được thì mới từ bỏ.

Nàng đến trước mặt y, nở nụ cười nịnh nọt, lấy bớt đồ khỏi tay y rồi lại chỉnh châu ngọc trên khuỷu tay trái phải của y sao cho màu sắc và hình dạng đối xứng, sau đó nàng mới ngẩng đầu lên nói:

- Lục thị lang, chúng ta hồi phủ thôi. Những thứ đồ đạc này thì tìm một cửa hàng gửi lại, lát nữa ta sai người tới lấy.

Lục Thời Khanh kìm nén, đợi nàng thu xếp những thứ đồ linh tinh này, sau khi kết thúc, hận không thể cùng nàng mỗi người mỗi ngả, y đi một đoạn về phía cổng phường, lúc đi ngang cửa hàng tơ lụa thì dừng bước, nói:

- Lục mỗ còn có chuyện quan trọng, mời huyện chúa về trước.

Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, thấy y dừng trước một cửa hàng tơ lụa tên "Cẩm Tú trang", trên lá cờ phướn rũ xuống ở cửa viết một chữ "Kỷ".

Nhớ lại ánh mắt trước đó của y khi nhìn đội buôn Kỷ gia, nàng đưa ngón tay chỉ tấm biển:

- Nếu chuyện ngài nói là dạo cửa hàng này thì ta cũng muốn vào xem xem.

Lục Thời Khanh thở dài, không nói được cũng không nói không được, quay đầu bước qua ngưỡng cửa.

Nguyên Tứ Nhàn cười, bước theo.

Giờ này cửa hàng không quá đông khách, nhưng các nhân viên đều xuất hiện, từng đôi người hợp sức xách từng rương gỗ lớn, tới tới lui lui bận rộn. Trông họ như đang thu xếp hàng hóa vừa mới tới.

Ông chủ nhìn trang phục của Lục Thời Khanh, biết là quý nhân tới nên vội gác việc vặt trong tay xuống, giao sổ sách cho tiên sinh phòng sổ sách, khom người nghênh đón:
- Vị lang quân này giúp tôn phu...

Ông nói được một nửa thì chú ý tới kiểu tóc thiếu nữ của Nguyên Tứ Nhàn nên vội đổi giọng:

-...giúp tiểu nương tử phía sau ngài đặt mua xiêm y sao ạ?

Lục Thời Khanh không gây chuyện, quay đầu nhìn Nguyên Tứ Nhàn rồi nhàn nhạt nói với ông chủ:

- Mang tơ lụa mới nhập hàng hôm nay ra ta lựa.

Mặt ông chủ lộ vẻ khó xử:

- Vị lang quân này, thực không khéo, những tơ lụa đó đã được một nhóm thương nhân người Hồ đặt sẵn rồi...

Lục Thời Khanh cong khóe môi:

- Nếu ta ra giá cao gấp ba lần thì ông có muốn bán cho ta không?

Lời y vừa dứt, vẻ mặt các nhân viên xung quanh lập tức trở nên cảnh giác.

Ông chủ nghẹn, mắt lóe lên, mặt nhăn mày nhó:

- Lang quân, không phải tiểu nhân không muốn mà thực sự là buôn bán cần coi trọng đạo lý trước sau.

Lục Thời Khanh cười:

- Vậy ta không làm khó ông nữa.

Nguyên Tứ Nhàn chợt tiến lên:

- Nhưng ta muốn làm khó thì sao đây?

Lục Thời Khanh liếc nàng.

Nàng liếc ngược lại y, cười nói với ông chủ:

- Ông chủ này, cách nói trước sau là theo ông, nhưng chúng tôi đường sá xa xôi chạy tới, chân cẳng mỏi nhừ mà nhân viên của ông lại tới tới lui lui rầm rộ trước mặt ta như vậy, không cho ta nhìn tơ lụa trong rương cho đã mắt thì thực khiến lòng ta ngứa ngáy. Ta chỉ xem thôi, không trở ngại chuyện làm ăn của ông chứ?

Ông chủ đã có tuổi, tóc hoa râm, nhưng nụ cười xinh đẹp của Nguyên Tứ Nhàn giống hệt với nụ cười nàng dành cho Lục Thời Khanh.

Lục Thời Khanh chợt cảm thấy nàng líu ra líu ríu vô cùng ồn ào, bèn không thèm chào hỏi, xoay người rời đi.

Nguyên Tứ Nhàn kêu "ê" một tiếng, dưới tình thế cấp bách bèn túm ống tay áo y:

- Không cho chàng đi!

Sau đó nàng nhỏ giọng nói:

- Công việc thánh nhân giao, chừng nào ta nói xong mới tính là xong.

Y cau mày nhìn ống tay áo bị nàng kéo nhăn nhúm, vung hất tay nàng ra, hít sâu một hơi, chắp tay đứng tại chỗ.

Nguyên Tứ Nhàn không quá để ý thái độ không khách sáo của y, tiếp tục gây khó dễ cho ông chủ khiến ông chủ toát mồ hôi đầy đầu, cuối cùng đành cúi đầu khom lưng nói:

- Được, được! Tiểu nương tử đợi một lát, tiểu nhân sẽ an bài ngay.

Nàng nghiêng đầu nhìn hai nhân viên vừa đi tới bên này, ánh mắt liếc qua đôi chân có lực của hai người họ rồi chỉ vào thùng gỗ trong tay họ, nói:

- Không phiền chưởng quỹ an bài, để ta xem rương kia là được.

Ông chủ cười xòa, vẫy tay gọi hai người lại. Hai nhân viên nhìn nhau, hợp sức khiêng rương tới, cẩn thận từng li từng tí đặt trên mặt đất.

Khoảnh khắc rương chạm đất, tai Nguyên Tứ Nhàn hơi vểnh lên.

Không ngờ chưởng quỹ vừa mở rương ra một chút liền có người từ hậu viện vội vã chạy tới, kề sát tai ông ta nói:

- Ông chủ, thương nhân người Hồ đến, gấp gáp muốn xem hàng.

Nguyên Tứ Nhàn vểnh tai nghe được câu này, nhìn chằm chằm vào cái rương mới mở được một nửa.

Ông chủ quay đầu đóng rương lại, lau mồ hôi:

- Tiểu nương tử, thực xin lỗi, thương nhân người Hồ đến... cô xem, hay là...

- Hay là để lần sau ta lại tới vậy.

Nàng cười, nói không cố chấp là không cố chấp.

Lục Thời Khanh thấy nàng xem xong rồi thì cất bước đi.

Nguyên Tứ Nhàn không biết sao y lại mặt nặng mày nhẹ, bèn chạy chậm mấy bước đuổi theo:

- Lục thị lang, ngài đợi với.

Y dừng lại quay đầu nhìn nàng.

Nàng dường như không có ý gì khác, bảo y chờ ở đó một lát rồi đi qua phố đối diện, khi trở về thì trong tay có thêm hai gói giấy dầu, nàng đưa một gói cho y:

- Ngài không ăn trưa, bánh này cho ngài ăn lót dạ dọc đường về.

Thấy y như có ý từ chối, nàng lập tức nói:

- Ăn hay không là chuyện của ngài, còn cho hay không là lễ độ của ta.

Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, vẫn nói:

- Không cần.

Nàng đành lại lôi Huy Ninh Đế vào:

- Cầm nó, ngài mới có thể trở về báo cáo kết quả chứ.

Y cau mày nhận lấy gói giấy dầu:

- Vậy, cáo từ.

Dứt lời, y không để ý tới nàng nữa, đi về phía cổng phường.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi nhìn theo bóng lưng y, chờ quay về Nguyên phủ, nàng lo lắng không yên dặn Thập Thúy chuẩn bị cho nàng một bộ thường phục.

Thập Thúy nhìn sắc trời bên ngoài, vừa giúp nàng cởi xiêm y rườm rà phức tạp vừa lo âu nói:

- Tiểu nương tử, người vừa về lại muốn ra ngoài à? Chưa tới một canh giờ nữa là mặt trời xuống núi rồi.

Nàng không để bụng, gật đầu:

- Lục thị lang hình như đang điều tra vụ án gì đó, ta đi theo xem xem. Nếu ngươi không yên tâm thì cứ đi cùng ta.

Nguyên Tứ Nhàn đại khái đã đoán được, tơ lụa của Kỷ gia Ngô Hưng có vấn đề.

Ban nãy ở Cẩm Tú trang, nàng liếc mắt nhìn, áng chừng độ sâu của cái rương, nàng không cảm thấy với số lượng tơ lụa đó mà lại khiến nhân viên khiêng rương vất vả thành như vậy. Theo chiều cao của cái rương nhìn từ bên ngoài, nàng cảm thấy dưới đáy rương rất có khả năng có tầng ngầm.

Lại hồi tưởng động tác vô cùng cẩn thận của nhân viên khi đặt rương xuống và âm thanh vang lên lúc rương chạm đất, nàng cảm thấy, bên trong có lẽ đựng mấy thứ tương tự như đồ đồng hoặc đồ sắt gì đấy.

Đương nhiên, ngoài việc đó ra, quan trọng nhất là thái độ của Lục Thời Khanh.

Trù trang rốt cuộc có vấn đề gì, nàng không quan tâm. Nàng muốn biết Lục Thời Khanh điều tra nó làm gì. Nếu nàng đoán không sai, tiếp theo quá nửa là y sẽ đi tìm hiểu thực hư.

Thập Thúy nói:

- Nô tỳ đương nhiên đi cùng người, chỉ sợ lang quân biết sẽ tức giận.

- Sợ gì chứ, ta sẽ để giấy lại.

Nguyên Tứ Nhàn rút hết trang sức trên đầu, lại hỏi:

- Gói bánh kia có làm thỏa đáng không?

Hai gói bánh nàng mua đều có loại tương hiếm, mùi vô cùng nồng, nếu Lục Thời Khanh xách nó lên xe ngựa thì ít nhiều gì cũng để lại dấu vết.

Thập Thúy gật đầu:

- Giản Chi đã đem cho Tiểu Hắc ngửi rồi, đi theo đường từ chợ tây, nếu thuận lợi là có thể lần theo mùi tìm được Lục thị lang, người yên tâm đợi đi ạ.

...

Đợi khi Giản Chi truyền tin về, nói có tung tích của bánh, Nguyên Tứ Nhàn liền mang theo Thập Thúy chuồn ra khỏi phủ.

Nhưng cuối cùng nàng lại thấy gói giấy dầu trong bụi cỏ cách cổng phường chợ tây không xa.

Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu nhìn con chó miệng dính đầy tương, nghẹn.

Gã Lục Thời Khanh này đúng là... không biết tốt xấu, không biết điều, không hiểu phong tình!

Vẻ mặt Giản Chi bên cạnh khó xử:

- Tiểu nương tử, chỉ có thể tra được đến đây thôi, nô tỳ thất trách.

Nàng lắc đầu, chán nản nhìn trời, sớm biết vậy thì mạo hiểm một tí, trực tiếp theo dõi y luôn cho rồi.

Thập Thúy nói:

- Tiểu nương tử, nếu Lục thị lang có lòng phòng bị, chúng ta quá nửa sẽ không theo được, chi bằng hồi phủ thôi. Nếu muộn, lang quân sẽ lo lắng.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, quay đầu định lên xe ngựa thì thấy một đội buôn đi ra cổng phường chợ tây.

Là một đoàn khách ngoại vực ăn mặc đặc biệt, trông giống trang phục của người Hồi Hột. Đi đầu đội buôn là những hán tử cao to cưỡi lạc đà, cuối đội là vài cô nương đeo khăn che mặt, dáng vẻ như nô tỳ.

Hàng hóa chất đầy xe la ngựa kéo, trong đó có mấy rương gỗ màu đàn hương vô cùng quen mắt, ở góc rương là ký hiệu của Kỷ gia Ngô Hưng, vừa vặn là cái mà Nguyên Tứ Nhàn gặp ở Cẩm Tú trang.

Hiện đã cách lúc tiểu nhị nói câu "thương nhân người Hồ đến rồi" kia rất nhiều canh giờ, nàng bất giác cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ ông chủ vốn không có ý định cho nàng xem hàng nên bảo nhân viên diễn trò để kiếm cớ mà thôi. Thương nhân người Hồ chân chính chắc là sau đó mới đến.

Nguyên Tứ Nhàn cười than thở.

Lục Thời Khanh ơi Lục Thời Khanh, người tính luôn không bằng trời tính.

...

Một nén nhang sau, Nguyên Tứ Nhàn và Thập Thúy lẫn vào đội buôn Hồi Hột, Giản Chi ở lại thu xếp cho hai tỳ nữ bị đánh ngất.

Hoàng hôn nhàn nhạt, mặt trời đỏ treo cao phía chân trời.

Đội buôn uốn lượn ra khỏi cổng Kim Quang, từ từ đi về phía tây. Nguyên Tứ Nhàn lấy tấm vải sa mỏng che mặt, đi bộ cuối đội ở một vị trí không bắt mắt. Mấy hán tử dẫn đầu mũi cao mắt sâu cất giọng ca hòa cùng tiếng lục lạc giòn tan suốt dọc đường. Còn về họ hát thứ gì thì Nguyên Tứ Nhàn nghe không hiểu, có lẽ là tiếng Hồi Hột.

Ban đầu mọi người đi đường bình thường nhưng khi rời xa cổng thành thì họ đổi đường, rẽ trái rẽ phải đi về nơi hoang vu hẻo lánh. Nguyên Tứ Nhàn từng theo phụ thân hành quân nên chút xíu đi đường này không hề khổ cực.

Khi sắc trời mờ tối, đội buôn dừng chân ở một khu dân nghèo ngoại ô.

Nhà cửa ở đây thấp bé tập trung, đều là nhà đất xây bằng trúc đơn giản. Sau khi người Hồi Hột đến thì họ chuyển từng rương hàng hóa vào trong một gian nhà trệt.

Nguyên Tứ Nhàn theo những nô tỳ khác nhóm lửa nấu nước trước một gian nhà, đợi mấy đại hán đi đầu buông lỏng cảnh giác, ngồi bên đống lửa đàn hát, uống rượu nướng thịt, nàng mới làm dấu tay ra hiệu cho Thập Thúy ở lại đây, còn nàng chuồn vào bên trong rồi lặng lẽ vòng ra sau nhà.

Ban nãy nàng đã nhớ đại khái vị trí của gian nhà trệt kia, vừa đưa mắt liền tìm chuẩn vị trí, tránh qua mấy người canh gác trước cửa, rón rén như mèo đi ra sau một cửa sổ đã mở một nửa, cột tà váy vướng víu lên nửa bắp chân, vừa định chống tay nhảy vào thì bị thứ gì đó liếm mắt cá chân.

Cảm xúc nóng ướt rõ ràng như vậy, da đầu nàng tê rần, suýt nhảy dựng lên, nàng quay phắt đầu lại thì thấy là Tiểu Hắc.

Nó đang lè lưỡi ra, vô cùng hồn nhiên chất phác ngẩng đầu nhìn nàng.

-...

Con chó ngu này sao lại theo tới rồi?

Nguyên Tứ Nhàn nuốt ngụm nước miếng an ủi, đúng là đã cảm nhận được chó rất đáng sợ. Nàng ra dấu suỵt với nó, sau đó chỉ chỉ xuống dưới, ra hiệu nó ở yên đấy đừng chạy lung tung, xong mặc kệ nó hiểu hay không hiểu, nàng quay đầu nhảy vào trong phòng.

Không ngờ chân còn chưa chạm đất, nàng đã bị một đôi tay không biết từ đâu xuất hiện chặn ngang khiến nàng đầu óc quay cuồng.

Bản đồ thành Trường An thời Tùy Đường, khoanh tròn xanh là cổng Kim Quang, khoanh vuông đỏ là chợ tây.

--------

Đối phương muốn lợi dụng khoảnh khắc nàng nhảy xuống cửa sổ, trọng tâm bất ổn mà lật ngược nàng lại, dễ bề khống chế.

Bốn phía đen kịt, Nguyên Tứ Nhàn gắng nuốt tiếng kêu sợ hãi đã dâng tới cổ họng xuống, người nàng đang chổng ngược giữa không trung, đầu hướng xuống đất chân chổng lên trời, nàng cái khó ló cái khôn, trở tay ôm chặt đùi nam tử.

Ai ngờ người đó bị nàng ôm thế mà lại run lên toàn thân, từ bỏ khống chế nàng, nhấc chân liều mạng muốn vung nàng ra.

Nguyên Tứ Nhàn bị vung váng đầu hoa mắt, tay mềm nhũn, lưng tiếp đất cái "rầm", ngã nghiêng.

Cùng lúc đó, một viên dạ minh châu không cẩn thận trượt khỏi ống tay áo nam tử, lăn ra ngoài.

Gian nhà trệt này đươc làm từ những tấm gỗ kín mít, ánh sáng không thấu ra ngoài qua giấy cửa sổ nên bên ngoài không thấy ánh sáng bên trong. Nhưng động tĩnh này vẫn khiến vài tên canh gác bên ngoài thì thầm to nhỏ.

Nguyên Tứ Nhàn không nghe hiểu tiếng Hồi Hột cũng biết, tình huống như vậy nhất định có một kẻ thính tai nói với mọi người là bên trong có tiếng động, mấy kẻ còn lại sẽ nói là hắn ta nghi thần nghi quỷ.

Nàng bị ngã lưng đau eo nhức, lòng bàn tay chống xuống đất, mặt nhăn nhó ngước mắt lên, nhờ dạ minh châu mà thấy một gương mặt quen thuộc.

Đúng là Lục Thời Khanh. Y mặc trang phục màu đen tay áo hẹp bóp eo, đang cúi đầu nhìn đôi mắt của nàng không bị khăn che, sau khi nhận ra nàng là ai thì hơi lộ vẻ bất đắc dĩ.
Nguyên Tứ Nhàn trừng lại y. Nhìn cái gì mà nhìn, biết là nàng thì có thể kéo nàng dậy không hả?

Lục Thời Khanh khom người trong ánh mắt đầy tức tối của nàng.

Nàng vừa cảm thấy tên này cũng xem như có chút lương tâm thì thấy tay y nghiêng đi, nhặt viên dạ minh châu kia lên.

-...

Không đợi được cứu trợ, Nguyên Tứ Nhàn đành tự lực cánh sinh, lặng lẽ bò dậy, nhưng chưa đứng vững thì có một vật to bự đen thui từ cửa sổ nhảy vào.

Nàng thoáng hoảng hốt, chưa kịp đưa tay đón thì nghe tiếng bốn chân chó cùng nhau rơi xuống đất vang một tiếng to, to gấp mấy lần tiếng nàng ngã ban nãy.

Lão đại ca của ta ơi!

Người gác cổng bên ngoài một lần nữa xì xào, một tràng tiếng sột soạt vang lên, hình như có người móc chìa khóa chuẩn bị đi vào xem xét, lại có người nói lời ngăn cản.

Nguyên Tứ Nhàn một mặt đoán là Lục Thời Khanh có sắp xếp nội ứng, một mặt sốt sắng đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm nơi ẩn náu, chợt bị y túm cổ tay kéo qua, hướng về phía một rương gỗ mở nắp bên cạnh.

Nàng hiểu rõ, bèn tránh thoát khỏi tay y, vội xoay người đóng cửa sổ lại rồi đi bế Tiểu Hắc.

Lục Thời Khanh sững người, muốn ngăn hành động hoang đường này của nàng.

Lúc này nhảy ra khỏi cửa sổ trốn sẽ rất khó lẻn vào nữa, cho nên tìm một cái rương để trốn là lựa chọn tốt nhất. Để chó bên ngoài, người canh gác không tra xét được gì, đương nhiên sẽ cho rằng tiếng động ban nãy là do con súc sinh này gây ra. Nàng vẽ rắn thêm chân làm gì?

Nguyên Tứ Nhàn không để ý tới y. Tiểu Hắc là chó cưng của a huynh, tuyệt đối không thể bị người ta làm thịt, muốn trốn thì cùng trốn, loại chuyện bán chó cầu vinh này nàng không làm được.

Người canh gác đã tra chìa vào ổ khóa, Lục Thời Khanh đành thỏa hiệp, ánh mắt đầy oán hận nhìn nàng, dẫn đầu nhảy vào rương gỗ nằm xuống.

Nguyên Tứ Nhàn theo sát phía sau, kéo Tiểu Hắc nằm ngang xuống, ngay khoảnh khắc cửa mở ra, nắp rương đóng lại.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hô hấp của Lục Thời Khanh thì căng thẳng.

Rương gỗ không hề rộng rãi, tơ lụa được chất quá nửa thùng, hai người một chó sóng vai nằm, hai bên trái phải gần như không có kẽ hở, còn trên dưới thì chỉ dư ra được chút xíu, Tiểu Hắc chen thân hình béo mỡ giữa hai người.

Nguyên Tứ Nhàn cách con chó cũng có thể cảm nhận được Lục Thời Khanh run rẩy.

Lưng y dính chặt vào thành rương, mắt nhắm chặt, hàng mi run run, cực giống đóa hoa xinh đẹp yêu kiều chịu đủ gió mưa tàn phá.

Tuy không biết tại sao y lại sợ chó đến vậy nhưng Nguyên Tứ Nhàn cũng lo tim mật y bạo nổ, đột tử tại chỗ, khiến nàng gánh tội danh mưu hại mệnh quan triều đình.

Nàng vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài vừa vỗ nhẹ lên bụng Tiểu Hắc, ra hiệu nó đổi chỗ với nàng.

Tiểu Hắc hiểu ý, di chuyển móng cẩu.

Nguyên Tứ Nhàn dịch người một cách khó khăn để giành chỗ ra cho nó, nhưng không ngờ nó thực sự quá béo, nàng bị nó chen mà toàn thân không bị khống chế va về trước, mặt dán lên mặt Lục Thời Khanh.

Lục Thời Khanh chợt mở mắt.

Chóp mũi hai người sắp đụng nhau, chỉ còn một tấm sa mỏng ngăn ở giữa, gần đến mức nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. Nhưng thứ quan trọng hơn không phải ở đó mà là ở vị trí hơi chếch xuống khiến y cảm thấy rất mềm rất sung mãn.

Y kinh ngạc, hơi lỏng tay, mượn ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu để cụp mắt nhìn.

Nguyên Tứ Nhàn hiện đang mặc áo cổ bẻ của người Hồi Hột, cổ áo vốn đã thấp, cộng thêm ban nãy lật ngược một phen nên quần áo hơi không ngay ngắn, khăn che mặt vốn che vạt phía trước cũng lệch qua một bên, hiển nhiên hiện rõ đâu là núi tuyết, đâu là khe rãnh. Đôi gò tròn trịa khí thế hùng hồn bị chen như muốn tung y phục mà ra, dính sát vào y phục của y.

Mùa hè mặc ít, cách mấy tầng y phục như thế, chỉ xem như có còn hơn không.

Lục Thời Khanh không run nữa, cũng quên luôn vụ chó, từ đầu đến chân đều như thiêu đốt.

Không biết tại sao, y chợt nhớ đến bánh bao mà ban ngày y thấy ở chợ tây__nóng hổi, trắng tinh, tròn trịa, xốp mềm.

Hầu kết của y vô thức lăn xuống, đồng thời có thứ gì đó nhanh chóng ngóc đầu.

Đầu y ầm ầm vang vọng, quẫn bách đến mức liều mạng dán dính vào rương, hận không thể xuyên luôn qua rương, y nhắm mắt định ngưng thần tĩnh khí, nhưng ngược lại lại vì vậy mà càng cảm giác rõ ràng hơn cơ thể mềm mại không xương đang dán chặt vào mình... Đợi đã, "Đại bảo tích kinh" mà mẫu thân thường nói bên miệng đọc thế nào nhỉ?

Tiếng bước chân trong phòng hỗn loạn, người Hồi Hột vẫn đang giơ đuốc qua lại tra xét.

Rương gần như kín mít, qua một lát, tiếng thở dốc của hai người càng nặng. Đặc biệt là Nguyên Tứ Nhàn, nàng căn bản không nhớ tới sự ngượng ngùng khi hai cơ thể dán vào nhau, vì nàng sắp bị ép ngạt thở rồi.

Nàng biết lưng Lục Thời Khanh đã dính vào vách rương nên đành duỗi khuỷu tay đẩy Tiểu Hắc, xem nó có thể dịch chuyển hay không, vậy mà không biết nó hiểu lầm thành gì, ngược lại càng xích lại gần nàng hơn.

Nàng tức giận, một ngụm máu nghẹn trong ngực không ói ra, thấy Lục Thời Khanh cau chặt mày, mắt nhắm nghiền, nàng nghĩ y đang sợ Tiểu Hắc nên không dám đẩy y, tránh cho y sợ quá hét to, thế là nàng đành nhăn mặt, dùng mắt phỏng đoán độ cao của rương, thò một tay lần dò đến đáy rương rồi dùng chút sức, giãy chống nửa người lên.

Thoát khỏi vòng vây như vậy, nàng im lặng hít lấy hít để như sống lại.

Nhưng Lục Thời Khanh sắp chết rồi.

Lúc nàng nhấc nửa người lên, thứ mềm mại kia lướt qua ngực y, trực tiếp khiến cái que ủi vốn đã lâm râm an phận kia không chịu khống chế mà ngóc đầu lần nữa.

Tình hình như thế có thể nói là tương đối nguy cấp. Chỉ cần Nguyên Tứ Nhàn hơi nghiêng lên trước một xíu là có thể đụng ngay chóc, hiểu ngay nam nhân này bị làm sao.

Y mở mắt, nhìn nàng đầy cảnh giác.

Nguyên Tứ Nhàn bị nhìn chằm chằm mà không hiểu ra sao. Nàng đâu phải chó, ánh mắt gì của y thế này?

Nàng cũng trở nên cảnh giác, kéo cổ áo hơi lỏng lẻo lên trên, lại vì nghiêng người chống đỡ làm mất sức nên nàng điều chỉnh tư thế, hơi gập chân lại.

Chuông báo động trong lòng Lục Thời Khanh chợt kêu, y cuống quít đưa tay chặn, ngăn chân nàng tới gần.

Nàng sững sờ, thuận theo động tác của y mà nhìn xuống.

Lục Thời Khanh tự biết xiêm y dính sát người, vừa nhìn là có thể thấy được lều bạt nhô lên nên trong lòng cả kinh, vội đưa tay che mắt nàng.

Nguyên Tứ Nhàn càng buồn bực, muốn nhìn cho rõ nên vừa đẩy tay y ra vừa đưa đầu gối lên.

Y hết cách, đành đưa chân quấn chặt nửa thân dưới của nàng.

Nàng vẫn không phục, vừa véo tay y vừa giơ khuỷu tay đụng cằm y.

Lục Thời Khanh không thể tránh, dưới cơn nóng giận đã đảo ngược nàng, nhấc người đè nàng xuống dưới.

Thật sự đè xuống phía dưới, là kiểu đè mà lưng ép vào ngực ấy, chứ không phải kiểu đè trong các thoại bản gió trăng.

-...

Nguyên Tứ Nhàn há miệng, suýt ói máu.

Trận vật lộn không tiếng động này cứ thế kết thúc trong chiến thắng áp đảo của Lục Thời Khanh.

Nguyên Tứ Nhàn váng đầu hoa mắt, không thở dốc nổi, muốn giơ tay đẩy y nhưng vì trong rương quá chật, không chỗ để tay, tại thời khắc khóc không ra nước mắt, nàng bấm mạnh vào eo y cho hả giận.

Cú bấm này lại không bấm trúng thịt. Dường như y rất căng thẳng, toàn thân căng cứng như sắt, thấy nàng có vẻ muốn bấm tiếp thì dứt khoát nắm lấy tay nàng.

Nguyên Tứ Nhàn trong cơn đau nhận ra lòng bàn tay y nóng bỏng, toát đầy mồ hôi.

Nàng nhìn Tiểu Hắc gần trong gang tấc, dở khóc dở cười. Lần này biết sợ rồi à?

Rốt cuộc là bảo bối gì mà đáng cho y dốc hết sức che giấu như thế?

------

Lục Thời Khanh thấy nàng chịu an phận thì hơi nhổm người lên giảm bớt gánh nặng cho nàng, buông tay bỏ khống chế nàng, sau đó hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác khó chịu do da thịt dán vào nhau mang đến, im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nào ngờ ngay chớp mắt tiếp theo, bên tai y chợt truyền đến tiếng gió nho nhỏ.

Y mở mắt, thấy một cái chân chó phóng to cực lớn nhắm thẳng tới đầu y!

Tiểu Hắc vốn luôn ngây ngốc nhìn hai người đánh nhau bất giác nhận ra gì đó, chuẩn bị đến cứu giúp chủ.

Hô hấp Lục Thời Khanh căng thẳng, vội vàng nghiêng đầu tránh.

Nguyên Tứ Nhàn cũng hoảng hốt___ôi tục tưng ngoan của tao, gương mặt đẹp như vậy mà mày muốn phạm tội à!

Tấm lòng trung thành của Tiểu Hắc như quẳng cho chó, nó thấy chủ nhân hình như bị đè rất vui vẻ thì biết là mình lắm chuyện, bèn rụt đầu quay đi, ứ thèm nhìn nàng nữa.

Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười. Kẻ nào kẻ nấy đều quá khó hầu hạ.

Người Hồi Hột cuối cùng không tra xét được gì, qua một lát thì rời đi. Vào khoảnh khắc tiếng khóa cửa vang lên "cạch", Lục Thời Khanh đưa tay đẩy nắp rương ra.

Nguyên Tứ Nhàn leo ra ngoài theo, vịn mép rương lặng lẽ thở dốc, giận dỗi nhìn y chằm chằm.

Lục Thời Khanh bị nàng nhìn mà chột dạ, lúng túng xoay người qua, cúi đầu lo chính sự.

Trước khi nàng đến, y vốn đang tìm đồ trong rương.

Nguyên Tứ Nhàn cũng tò mò rốt cuộc rương chứa thứ gì, bỗng chốc dời đi sự chú ý, ngồi xổm một bên nhìn y lấy từng bó từng bó tơ lụa ra. Khi tầng ngầm được nạy ra thì thấy bên trong có một đống đầu mũi tên sắc bén mới toanh.

Hình như Lục Thời Khanh không hề bất ngờ, y lấy trong ngực ra một miếng vải đen lót tay rồi lấy một cái đưa ra nhìn dưới ánh sáng, sau đó trả về chỗ cũ, đóng nắp rương, hất cằm với nàng ra hiệu rời đi.

Nguyên Tứ Nhàn từ nhỏ đã thấy rất nhiều đầu mũi tên đủ kiểu đủ loại, đương nhiên cũng không lưu luyến gì nó, nàng theo y lén lút nhảy ra sau cửa sổ, thầm nghĩ mấy thương nhân Hồi Hột này làm ăn lớn nhưng bụng dạ rất đơn giản, để hai người một chó dễ dàng tới lui như vậy.

...

Chờ lách qua tai mắt, rời xa khu dân nghèo, đi tới một nơi hoang dã cỏ dại sinh sôi, Nguyên Tứ Nhàn mới yên tâm nói chuyện. Nàng ngồi xổm xuống dạy bảo Tiểu Hắc ban nãy hại nàng khổ gần chết:- Họ Hắc kia, mày nên giảm cái thân hình béo ị của mày đi, biết chưa? Về tao sẽ méc a huynh, bảo huynh ấy mỗi bữa giảm hai lạng thịt thức ăn của mày!

Tiểu Hắc nhăn mặt chó "gâu" một tiếng.

Lục Thời Khanh đằng trước nghe tiếng bèn dừng lại, quay đầu, thấy nàng gỡ khăn che mặt xuống, túm lấy miếng da trên cổ Tiểu Hắc, ánh mắt hung ác, bờ môi đỏ như chiếc váy của nàng mở rồi lại đóng, lải nhải không ngớt:

-...Tao biết mày có ý tốt, nhưng mày có biết đánh người không được đánh mặt không? Mày mà khiến Lục thị lang bị hủy dung mạo thì bao nhiêu tiểu nương tử trong kinh sẽ ngày đêm khóc gào thảm thiết hả? Đó là tạo nghiệt, sau này không cho phép làm nữa!

Một nữ tử có thể thuần phục chó là người đáng tôn kính.

Lục Thời Khanh tôn kính nhìn nàng nhiều thêm mấy lần, ánh mắt từ chiếc cổ trắng ngần thanh tú của nàng chậm rãi dời xuống cho đến lúc nhìn thấy cảnh kiều diễm "trăng sáng chiếu kênh mương".

Ánh trăng trong vắt dìu dịu trên đỉnh đầu chiếu xuống nơi này khiến mọi thứ dường như đều diễm lệ hơn mấy phần.

Một cơn gió thổi qua, cỏ dại nơi hoang vu sột soạt lắc lư ngã rạp. Y chợt có tâm trạng muốn nhìn trời.

Trăng sáng sao thưa, không thấy dải ngân hà, sáng mai hẳn là thời tiết đẹp.

Y ngắm trăng tại chỗ hồi lâu, không thấy nàng đứng dậy, đành chủ động mở miệng:

- Huyện chúa dạy bảo xong chưa?

Nguyên Tứ Nhàn dông dông dài dài chợt ngừng lại, đứng dậy nói:

- Được rồi được rồi, tàm tạm rồi.

Y tiếp tục hỏi:

- Xin hỏi huyện chúa tối nay bám theo Lục mỗ tới đây là có dụng ý gì?

Nàng hơi khựng lại rồi lập tức trưng vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, nói:

- Ta không bám theo ngài nhé, ta ngẫu nhiên phát hiện đội buôn này không ổn nên tự mình tìm tới, ai biết sẽ đụng phải ngài chứ? Đúng rồi, đi cùng ta còn có một tỳ nữ, ta phải đi tiếp ứng nàng ấy.

Dứt lời, nàng liền xoay người định đi.

Lục Thời Khanh lười truy cứu chuyện bánh, quát gọi nàng:

- Quay lại.

Nguyên Tứ Nhàn quay đầu, thấy y cau mày nói:

- Không cần làm điều thừa, tự có người giúp nàng ấy thoát vây.

Như vậy xem ra, y quả thực đã an bài nội ứng.

Nàng gật đầu:

- Vậy đa tạ Lục thị lang cứu giúp.

Nói xong lời đa tạ, nàng lại hỏi:

- Ngài chuẩn bị về thế nào?

Lục Thời Khanh không đáp, xoay người đi về phía đường đối diện một đoạn, dắt một con ngựa đã buộc sẵn ở đây từ trước.

Mắt Nguyên Tứ Nhàn sáng lên:

- Ngài có thể chở ta một đoạn không?

Lục Thời Khanh không nói được hay không được, ánh mắt nhìn vạt áo của nàng, hỏi:

- Xiêm y của huyện chúa đâu?

Nàng không biết đang yên đang lành, y hỏi vậy làm gì, nàng ngẩn người rồi mới đáp:

- Không có ở đây.

- Hiện đã giới nghiêm ban đêm, huyện chúa mặc y phục người Hồi Hột sẽ bị Kim Ngô Vệ tuần đêm chặn lại gặng hỏi, đến lúc đó sẽ gây phiền phức cho Lục mỗ.

Ồ, vòng tới vòng lui chính là không chịu mang nàng về chứ gì?

- Vậy làm sao đây? Ngài có y phục thừa không?

- Không có.

Lục Thời Khanh chỉ vào khăn che mặt trong tay nàng:

- Huyện chúa đeo nó lên che vạt áo trước để người ta nhìn không ra đây là y phục Hồi Hột là được.

-...

Chỉ vậy là nhìn không ra hả? Bộ mù à?

Thấy nàng không động đậy, y nói không kiên nhẫn:

- Xin huyện chúa đừng làm lỡ thời gian của Lục mỗ.

Tự dưng hung dữ gì chứ. Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi, lại đeo khăn che mặt vào, thấy y ngồi cao cao trên lưng ngựa, lạnh lùng nói với nàng:

- Lên ngựa.

Xem cái bộ dạng ra vẻ ta đây kìa!

Nàng nhẫn nhịn, chui lên trước người y, không ngờ y lại đẩy đầu ngựa tránh ra:

- Phía sau.

Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nói:

- Đằng trước ngồi vững, ngồi đằng sau ta sẽ ngã.

Y không thể nào cho phép nàng ôm eo y.

Nói xong, Nguyên Tứ Nhàn lại nhớ hành động quái dị của y trước đó trong rương, tò mò nói:

- Lục thị lang, đằng trước ngài giấu bảo bối gì không thể cho ta thấy à?

-...

Nàng vừa hỏi vừa nghi ngờ nhìn phía trước y, ánh mắt quét tới quét lui như chổi.

Lục Thời Khanh bình tĩnh đã lâu, lều bạt dựng lên sớm đã xụi xuống, nhưng vẫn bị cái nhìn chằm chằm của nàng làm tê cả da đầu, nhất thời không thèm xưng hô tôn kính nữa:

- Ta đếm đến ba, cô không lên thì tự cưỡi chó mà về. Một, hai,...

- Đừng! Ta lên, lên là được rồi.

Nguyên Tứ Nhàn ngoan ngoãn ngồi phía sau, lòng nghĩ mãi không hiểu, chờ khi ngựa phi nhanh, gió thổi qua, nàng mới như bị gõ vào đầu thức tỉnh, "a" một tiếng.

Lục Thời Khanh kéo cương ghìm ngựa, quay đầu nhíu mày nói:

- Đừng có giật mình kêu lên như vậy, chừng nào ngã thật hẵng kêu.

Nói xong, y định quất roi thì thấy nàng dè dặt chọt vai y, hỏi:

- Lục thị lang, ban nãy có phải ngài dựng lều không?

-...

Nàng nói gì? Là 'lều' mà y hiểu đúng không? Đợi đã, sao nàng lại hiểu vụ này?

Quan niệm nam nữ mà Lục Thời Khanh dốc lòng xây dựng hơn 20 năm qua bỗng chốc sụp đổ.

Y triệt để ngây người, hỏi:

-...Cô nói gì?

Y hi vọng mình nghe lầm. Nhưng Nguyên Tứ Nhàn lặp lại một lần rõ ràng.

Lần này y không thể không nhìn thẳng vào thực tế.

Y vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi:

-... Nguyên Tứ Nhàn, cô nghe được mấy thứ này từ đâu hả, có biết xấu hổ không?

Nhìn phản ứng này của y, Nguyên Tứ Nhàn biết mình quá nửa là đoán đúng.

Thực ra cũng không thể trách nàng hiểu quá nhiều, trước đây nàng theo phụ thân tòng quân, vô tình nghe mấy lời hạ lưu của các nam nhân trong quân. Ngộ tính của nàng cao, không cẩn thận hiểu mất rồi.

Nguyên Tứ Nhàn hơi ấm ức, chất vấn:

- Sao là ta không biết xấu hổ chứ? Rõ ràng là ngài mới đúng. Lục thị lang, có phải ngài thích ta không?

Trong thành Trường An, tiểu nương tử từng ngỏ ý với Lục Thời Khanh thực nhiều đến mức có thể gom thành trăm họ, nhưng thực chưa có ai trực tiếp như vậy... không cần mặt mũi như vậy.

Y nhìn nàng như nhìn hoa tiên chốn nhân gian, đáp vô cùng khẳng định:

- Không phải.

Nguyên Tứ Nhàn gỡ khăn che mặt xuống, lúc lên tiếng lần nữa thì có ý chỉ trích:

- Nếu ngài không thích ta thì sao lại dựng lều trước mặt ta? Chẳng lẽ ngài đối với ai cũng vậy sao?

Lời nàng vừa dứt, xa xa vọng đến tiếng ngựa hí chói tai, đưa mắt nhìn thì thấy trên con đường phía trước có người vội vã ghìm cương ngựa, vó ngựa hất cao rồi hạ xuống, người trên ngựa lảo đảo suýt ngã.

Nàng nhận ra người đó. Chính là huynh trưởng.

Tiêu rồi, lúc nãy nàng nói chuyện có quá lớn không nhỉ?

Nguyên Ngọc hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ vạn phần, lập tức tung người xuống ngựa, rút roi ngựa nắm chặt trong tay, bước nhanh về phía bên này.

Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy cũng vội vàng xuống ngựa. Lục Thời Khanh nhìn hai huynh muội, thở dài, cũng xuống theo.

Nguyên Ngọc chân dài, nổi giận đùng đùng đi vài bước tới, há miệng mắng to:

- Giỏi cho tên Lục Tử Chú không bằng cầm thú nhà ngươi, ngươi làm gì muội muội ta hả?

Lời còn chưa dứt, hắn đã giơ tay vung roi. Nguyên Tứ Nhàn kinh hãi, đầu trống rỗng, bước một bước lên chắn trước Lục Thời Khanh.

Nhưng tiếng roi quất xuống mà nàng lại chẳng thấy đau tẹo nào.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, đôi mắt ban đầu nhắm lại theo bản năng giờ mở ra, thấy một cánh tay đặt ngang trước trán nàng, trên cánh tay khớp xương rõ ràng ấy hằn một vết đỏ dữ tợn.

Lục Thời Khanh đưa tay không hứng một roi này. Roi ngựa không phải roi mềm, Nguyên Ngọc trong cơn giận dữ không hề nhẹ tay, lần này hứng thì hứng, tình thế đã hòa hoãn, nhưng khó tránh bị thương.

Nguyên Tứ Nhàn nuốt nước miếng cái ực tự an ủi.

Dọa chết nàng rồi, ban nãy nhất định là nàng bị thần ma quỷ quái gì đó nhập nên mới chạy ra anh hùng cứu mỹ nhân. Cái roi này nếu thật để nàng hứng thì e là dung mạo anh hùng không thể chiếm được trái tim mỹ nhân nữa rồi.

Nguyên Ngọc trố mắt nhìn hai người, kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Hắn vạn lần không ngờ Nguyên Tứ Nhàn sẽ hứng roi thay người khác, chờ phản ứng lại thì đã không kịp thu tay về nữa. May mà Lục Thời Khanh còn có chút lương tri.

Hắn sững sờ ngây ngốc không thu tay, Lục Thời Khanh cũng nắm roi không nhúc nhích, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn Nguyên Tứ Nhàn sắc mặt trắng bệch.

Nguyên Tứ Nhàn thì đang nghĩ: tiêu rồi tiêu rồi, tay của đế sư tương lai, tay của đế sư tương lai đó! Thù này kết bự à nha!

Nàng nhìn mu bàn tay trầy da tróc vảy của Lục Thời Khanh, kéo roi khỏi tay hai người, ném xuống đất, nói với Nguyên Ngọc:

- A huynh, huynh làm gì thế?

Nguyên Ngọc bị nàng rống hồ đồ:

- Huynh...

Nàng bước lên một bước, chắn Lục Thời Khanh nói:

- Quân tử động khẩu bất động thủ, a huynh không phân rõ trắng đen tốt xấu mà đánh người ta! Huynh có biết cái tay này của Lục thị lang tương lai phải làm gì không?

Đầu óc Nguyên Ngọc mơ hồ, hoàn toàn mất sạch khí thế:

- Làm gì...?

Lục Thời Khanh cũng không hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng.

Để cứu vãn quan hệ sắp vỡ tan của hai nhà, Nguyên Tứ Nhàn nghiêm trang nịnh nọt:

- Lục thị lang học sâu hiểu rộng, tài trí hơn người, thông kim bác cổ, thông minh lanh lợi, túc trí đa mưu, tính không sai sót, nhìn xa trông rộng, hiểu ngoài vạn dặm... cái tay này của ngài ấy tương lai phải phò tá thiên hạ! Roi này của huynh đánh xuống, thứ hủy đi là giang sơn xã tắc Đại Chu!

-...

-...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yt