Chương 138: Ôm cây đợi thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nghĩ đây là hàng mua từ tiệm tạp hóa à, sau lưng còn tặng kèm cho anh sách hướng dẫn sử dụng?" Sở Nguyệt vẻ mặt kì lạ nhìn Tần Cứu đem mặt gương lật lại.

Kết quả vậy mà có thật!

Tần Cứu nhìn thấy một mảnh giấy in đầy chữ, nhấc cằm nói: "Thấy không? Nếu như không có ghi chú, người đầu tiên biết cái gương này có thể chuyển hóa lấy đâu ra thông tin?"

"Tìm được?" Du Hoặc đi tới, khom lưng nhìn kỹ nội dung trên giấy —

Đây là một chiếc gương kỳ diệu, ngươi có thể thử làm giao dịch với nó. Ngươi bị thương gần chết có thể nhận được sinh mệnh mới tại đây, chỉ cần được lão đạo có kinh nghiệm dẫn dắt.

Hiển nhiên, đoạn này nói về phần làm thế nào đem dân trấn chuyển hóa thành người trong gương.

"Bị thương gần chết?" Địch Lê dùng di động chụp lại, đọc đến đây thì dừng lại một chút.

Mọi người nhìn về phía nhóm ba học sinh  xui xẻo Jonny, đột nhiên ý thức được Lee nói ăn nhiều cử chính là chuyện ma quỷ.

Hắn từ lâu đã không còn là nghiên cứu viên kia, từ lâu đã không còn cái gọi là nhân tính. Sở dĩ hắn chỉ hút một phần máu của mỗi học sinh, không phải xuất phát từ thương tiếc gì, chỉ là để thỏa mãn cái điều kiện này mà thôi.

Tại cửa rạp chiếu phim, hắn hao tổn một đám lớn "Bọn nhỏ", cho nên muốn tìm thêm mấy người bổ khuyết vào khoảng trống đó.

Nếu như hắn trực tiếp hút khô máu ba người Jonny, thì việc chuyển hóa liền bị ngâm nước.

"Nhận được sinh mệnh mới chính là biến thành người trong gương?" Vu Văn lẩm bẩm nói, "Đây là loại lời không biết xấu hổ gì vậy? Còn lão đạo có kinh nghiệm dẫn dắt?"

Địch Lê chỉ vào Lee ở bên cạnh bia mộ nói: "Chính là nói cần người trong gương như hắn đem theo đi."

Vu Văn cực kỳ thẳng thắng "nôn" một tiếng.

Vị đệ đệ này nôn quá chân thực, Du Hoặc hướng bên cạnh bước một bước.

Vu Văn ngượng ngùng che miệng, nhỏ tiếng hờn dỗi nói: "Em chỉ biểu đạt việc này có chút buồn nôn thôi mà."

Nhận được sinh mệnh mới ngươi có lẽ sẽ phát hiện bản thân có chút kỳ quái, có lẽ sẽ cảm thấy sinh hoạt trước kia không còn thích hợp nữa, đừng lo lắng, có giao dịch nào mà không cần phải trả giá một chút đâu?

Được rồi, được rồi, nếu như ngươi là người dễ hối hận, thì cũng không sao. Ngươi có quyền hối hận một lần, bởi vì đây là một chiếc gương khoan dung độ lượng, có thể bao dung tất cả, không thể tìm được cái gương thứ hai độ lượng được như vậy đâu, toàn bộ trấn Brandon chỉ có một cái này thôi.

Muốn đổi ý đồng dạng cũng cần phải trả giá thật lớn, ngươi phải làm thế này:

"Sách hướng dẫn" đến chỗ này thì đột ngột ngưng, Du Hoặc nhìn kỹ lại, phát hiện một phần ba tờ giấy này bị rạch mất, đướng rạch đặc biệt chỉnh tề, giống như bị người khác dùng dao rạch qua.

Mọi người thiếu điều nôn một bãi máu.

Sở Nguyệt mắng: "Tên của nợ khốn kiếp nào dám trộm dấu thông tin?"

Tần Cứu dài giọng nói: "Đợi tí, ta đi thỉnh giáo một chút."

Anh và Du Hoặc quay đầu lại nhìn Lee.

Không đến mấy phút, Lee liền được thỉnh giáo đến sắp khóc.

"Không phải ta!" Lee hỏng mất kêu lên: "Ta thậm chí còn không biết mặt sau gương  có giấy nhắn!"

"Chứng cứ." Du Hoặc âm thanh lạnh nhạt từ bên cạch bia mộ truyền đến.

Lee càng hỏng mất: "Cái này lấy đâu ra chứng cứ?"

Đám Jonny lặng lẽ ló đầu ra nhìn, liền chim cút rụt về, đàng hoàng thành thật đứng xếp hàng bên cạnh quan tài, ngón tay lặng lẽ vẽ chữ thập: Cám ơn trời đất, hai người này là đồng đội.

"Không phải ta thật mà, ta chỉ biết là cái gương này có thể chuyển hóa người trong gương trở lại làm người thường thôi, mà đó là nghe nói thôi." Lee còn khá là khốn nạn mà nói: "Ta chỉ cần biết điểm ấy là đủ rồi, đủ để lừa một ít khách nhân. Còn điều kiện chuyển hóa là gì, đây không phải là thứ ta quan tâm, dù sao ta cũng không muốn trở lại làm người thường."

Hắn dừng một chút, ngữ khí lại trở nên có chút chế giễu: "Ai mà muốn biến trở lại chứ? Ta bây giờ không phải rất tốt sao? Dưỡng ra càng nhiều "bọn nhỏ", càng tự tại. Cần gì phải trở lại những ngày lo lắng sợ hãi chứ. Ngươi tin không? Đám người trong trấn này, phàm là người chuyển hóa thành người trong gương, không ai hối hận cả. Chỉ có các người, chỉ có đám khách nhân các ngươi là lòng tham không đáy, vừa muốn trở nên mạnh mẽ, lại muốn chừa đường lui cho mình."

Lại qua ít phút, Du Hoặc cùng Tần Cứu đi ra từ sau bia mộ .

Những người khác đã nghe rõ rõ ràng ràng, hỏi: "Làm sao bây giờ? Hắn quả thực không biết gì cả."

Du Hoặc lại nói: "Có một câu coi như hữu dụng."

"Câu nào?"

"Chỉ có khách nhân là lòng tham không đáy."

Tần Cứu cúi người xuống cạnh gương, đưa tay sờ sờ mép dưới tờ giấy kia, quay đầu nói với Du Hoặc: "Mép giấy chỗ này sờ vào còn có chút cắt tay, nửa đoạn kia đúng là mới cắt."

"Ra vậy." Địch Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vu Văn: "Ra cái gì? ? ?"

"Đây là NPC nhắc nhở, chỉ có khách nhân là lòng tham không đáy. Nói cách khác chỉ có khách nhân mới xem biến thành người trong gương là một loại bước đệm, biến thành người trong gương là để bảo mệnh hoặc là kiếm điểm, đợi đến khi bài thi kết thúc thì quay lại làm người bình thường." Địch Lê nói: "Khách nhân chính là thí sinh mà, cái này có nghĩa chỉ có thí sinh mới tỉ mỉ tìm điều kiện chuyển đổi. Hiểu không? Là thí sinh làm."

"Không phải, tui có thể hiểu vì sao thí sinh tìm điều kiện, cơ mà tìm thì tìm đi, hắn cắt ra làm gì?" Vu Văn rất khó hiểu.

Cái này cũng là điều Du Hoặc đang suy nghĩ.

Thí sinh tìm được điều kiện rồi, tại sao muốn đem điều kiện cắt đi? Giải thích duy nhất chính là làm như vậy đối người kia mới có lợi —— giảm bớt cạnh tranh? Miễn phiền phức? Hay là vì lí dò nào khác?

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận một phen.

Sở Nguyệt nói: "Đều có khả năng đi, bất quá chúng ta nói cái gì cũng đều là suy đoán. Không bằng trực tiếp tìm người hỏi một câu."

"Tìm ai?"

"Quên rồi à? Thông báo hệ thống phát trước đây không lâu có báo đó, thí sinh nào đó gặp phải Yves cực độ đói khát. Vị Yves cực độ đói khát chính là người chúng ta muốn tìm ."

Vu Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy! Nếu người kia biết điều kiện chuyển hóa, khẳng định sẽ thử một lần, cho nên hắn bây giờ là người trong gương! Vậy chúng ta trực tiếp đi tìm hắn hỏi thăm là được rồi."

Địch Lê lại nói: "Không nhất định."

Vu Văn: "?"

"Không phải ai cũng có dũng khí lập tức biến thành người trong gương, lỡ chuyển hóa là lừa người thì sao? Đây chẳng phải là bị hãm hại quá mức đi. Ít nhất cũng phải nghiệm chứng một chút xem thật giả thế nào." Địch Lê nói.

"Nghiệm thế nào?"

"Suy đoán hợp lý một chút, đương nhiên là kích động người khác làm rồi, người chân chính biết điều kiện ở bên cạnh quan sát. Nếu như đối phương thành công, hắn mới làm thử."

"Nói như vậy, tên Yves lộ ra đầu tiên kia có thể là người bị kích động?"

"Không loại trừ khả năng này."

Mọi người liền phát sầu.

Ngay cả mục tiêu cũng không thể xác định, chẳng khác gì mò kim đáy biển, tuy nói Brandon là trấn nhỏ, cũng không phải thật chỉ lớn bằng bàn tay. Ngàn người ở đây di chuyển không ngừng, đuổi theo tìm đến khi nào?

Tần Cứu lại phá vỡ trầm mặc: "Vẻ mặt đau khổ gì vậy? Không cần phí sức như vậy đâu."

Nếu người lấy điều kiện chính là Yves, hắn nhất định sẽ trở lại nơi này.

Nếu hắn là bị người khác lừa, vậy người lừa hắn nhất định sẽ nhìn hắn trở lại nơi này, nhìn hắn thử nghiệm ra kết quả.

"Cuối cùng, ôm cây đợi thỏ ở đây là được."

Phía sau bia mộ, Lee không nhịn được phát ra tiếng cười khẽ, chê cười mà lầu bầu: "Ôm cây đợi thỏ..."

"Ngươi ngậm miệng." Địch Lê cách bia mộ gần nhất, cậu trừng Lee một cái.

Mà phản ứng của Lee cũng nhắc nhở cậu, cậu lo âu nói: "Tần ca, ôm cây đợi thỏ có phải hơi bị chậm không? Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như em biến thành người trong gương để bảo mệnh, khẳng định không thể mới sáng chuyển thành người trong gương, đến tối liền quay lại làm người thường, cũng không phải ăn cơm uống nước. Em lo lắng, ôm cây đợi thỏ ở đây, có thể phải trông đến phút cuối cùng lúc bài thi kết thúc."

Thật sự quá chậm cũng quá bị động .

Câu này cậu nói ra cũng thấy hơi ngại, dù sao Tần Cứu Du Hoặc đều là đối tượng cậu sùng bái .

"Không sao." Tần Cứu giơ tay lên, ngón cái với ngón trỏ tạo thành cái khe, "Chúng ta có thể làm chút chuyện để con thỏ kia tới nhanh một chút."

"Chút chuyện?"

Địch Lê buồn bực: Cái gì là chút chuyện để con thỏ kia tới nhanh một chút?

Sau mười phút, bạn nhỏ học bá có chút hối hận.

Bởi vì Du Hoặc, Tần Cứu dẫn đầu nhóm ma quỷ bắt đầu đi tuần phố!

Thật sự là đi tuần phố, nghênh ngang đến chỗ nào loạn chỗ đó.

Bởi vì giữa đám ma quỷ này xen lẫn bốn đứa học sinh da mềm thịt béo, đối với người trong gương mà nói chính là một bàn gà nướng đi tản bộ, xốp giòn mọng nước mà rêu rao: Đói không?! Có bản lĩnh ngươi tới bắt ta đi!

Loại mê hoặc này thực sự khó có thể chống lại, cho nên bọn họ đi tới chỗ nào, thì người trong gương đuổi theo đến chỗ đó.

Sau đó mở màn như kết thúc ——

Đám người trong gương đuổi theo nhào đến, một đi không trở lại.

Đến một con bắt một con, đến một đám bắt một đám, ai cũng chạy không thoát.

Đám Jonny nhìn mà trợn mắt há mồm.

Một buổi tối, vẻn vẹn thời gian một buổi tối , đám Du Hoặc đã đạt được thành tựa "Hung danh vang dội".

Toàn bộ người trấn nhỏ Brandon đều biết, có một đám bắt cóc như thế, chuyên chọn người trong gương để xuống tay, bọn họ đã kinh hãi lẩn trốn bên ngoài cả đêm.

Lúc đầu, thỉnh thoảng còn có thể nghe hệ thống phát thanh Yves đói khát. Có thể thấy đối phương cũng rất vui sướng, không kiêng dè chút nào mà quấy phá khắp nơi .

Đến sáng ngày thứ hai mọi người phát hiện, cái tên Yves kia đột nhiên an phận rồi, đã gần 6 tiếng rồi mà vẫn không có động tĩnh .

Hai giờ chiều, bọn họ đem mười ba người trong gương mới bắt được nhét vào một gian hầm.

Thời điểm đang đi trên thang gỗ, Du Hoặc bỗng nhiên ngừng bước một chút.

Tần Cứu: "Làm sao vậy?"

Cậu nghiêng tai nghe vài giây, nói: "Không sai biệt lắm."

Cậu mơ hồ có thể nghe thấy, có người lặng lẽ tiếp cận bọn họ, tựa hồ là nghe "Hung danh" mà đến tìm hiểu thực hư thế nào. Hơn nữa hơi thở đối phương có hơi loạn một chút, không giống bộ dạng những người hiếu kỳ khác.

Vị bằng hữu này có hơi hoảng loạn một chút.

Trước mắt, đại đa số người trong gương căn bản không giống người sống, đại khái cũng không biết "Hoảng loạn" viết như thế nào. Mà biết hoảng loạn, e sợ chỉ có vị Yves đói khát kia.

Một người bắt đầu lo lắng, nhất định sẽ để ý nguồn gốc của lo lắng.

Đối với Yves mà nói, hắn cần lo lắng có hai thứ, khả năng giết hắn, cùng với khả năng cứu hắn.

Cái trước là đám Du Hoặc, cái sau là chiếc gương kia.

Hắn đã xem xong tổ đội ma quỷ rồi, tiếp đó sẽ đi nơi nào rất rõ ràng.

Tiểu đội tuần phố rốt cục chịu thu tay, đoàn người trở lại nghĩa địa bên trong rừng cây. Lần này bọn họ không có khí thế hùng hổ đứng công khai nữa, mà túm năm tụm ba phân tán ra, đều tự tìm chỗ bí mật nấp vào.

Không lâu lắm, một nam nhân mặc jacket màu nâu ngắn cẩn thận đi vào rừng cây, vừa đi vừa quét mắt nhìn bốn phía, bộ dạng cảnh giác.

Mà cằm của hắn hơi giương cao, hiện ra ba phần ngạo mạn.

Thật giống như hắn nguyên bản đang xuân phong đắc ý, bỗng nhiên bị người chọc trẹo chân.

Lúc nhìn thấy hắn, mọi người liền biết —— con thỏ bọn họ ôm cây đợi đến rồi.

Du Hoặc đánh thủ thế, ra hiệu mọi người quan sát xung quanh đây còn thứ gì hay ai khác hay không, tỷ như người đang lặng lẽ núp trong bóng tối quan sát Yves.

Rất nhanh, Sở Nguyệt bên kia dựng thẳng một ngón trỏ, rồi lại đổi dựng ngón cái. Này biểu thị, cô nàng bên này phát hiện một người âm thầm quan sát.

Một giây sau, mọi người đột nhiên thoát ra từ cánh rừng, đem Yves cùng người lén lút bắt lại.

Địch Lê yên lặng lấy điện thoại di động ra, tính toán thời gian.

Từ đêm bọn họ ra quyết định kỹ càng, đến bây giờ cả người cả tang vật đủ cả, tang vật là đoạn giấy còn lại móc được từ túi quần áo một người trong đó, trước sau tổng cộng bỏ ra không tới 12 tiếng.

Đây là lần ôm cây đợi thỏ nhanh nhất trong đời của cậu.

Không đúng, cái này không phải là ôm cây đợi thỏ a, đây rõ ràng là phương pháp đúng nhất để câu cá!

Nhưng mà thật là thoải mái!

Địch Lê toét miệng, cười đặc biệt thư thái, phản ứng của những người khác cũng không khác gì cậu.

Nhưng mà tâm tình vui vẻ này cũng không kéo dài được bao lâu.

Sở Nguyệt đem mảnh giấy bị gấp nhỏ mở ra, thấy được đoạn nội dung cuối cùng, sắc mặt của cô nàng lập tức thay đổi.

Người hối hận đồng dạng cũng có thể cùng gương làm giao dịch, vô cùng đơn giản, một trăm đổi một. Nếu ngươi có thể tìm được một trăm dân trấn bình thường, nhờ bọn họ thay thế cho ngươi, ngươi liền tự do.

Buôn bán rất có lời, không phải sao?

Cái này có nghĩa, bọn họ muốn chuyển đổi trở lại, phải lấy thí sinh khác để đổi.

Đem một trăm thí sinh biến thành người trong gương, bọn họ mới có thể khôi phục bình thường.

Mẹ nó cái này thì chơi kiểu gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy