Chương 139: Điều kiện kích hoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cách nghĩa địa công cộng không xa có một căn"Biệt thự nhỏ", hiện tại trở thành nơi nhóm Du Hoặc nghỉ chân, phối với lời đồn về nhóm bắt cóc để hình dung, thì đây chính là sào huyệt.

Toà nhà thật ra là một cửa hàng nghĩa địa công cộng của trấn nhỏ này, lầu hai có khu cà phê và ăn uống đơn giản, bốn phía sung quanh là cửa sổ, tầm nhìn rất rộng rãi, thích hợp cho bọn họ quan sát động tĩnh bên ngoài.

Lầu một cũng rất quỷ dị, tường xung quanh treo đầy những bức ảnh to to nhỏ nhỏ. Cạnh cửa dán một tấm áp phích, trên đó viết: Bạn có thể tưởng niệm bất kỳ người nào ở đây.

Khung ảnh được sơn màu đen, toàn bộ đều là di ảnh. Người đã mất của Trấn Brandon có đến mấy vạn tên, đều được treo ở chỗ này. Mặt ai cũng vô cảm, như được sản xuất dây chuyền, giống nhau từ trên xuống dưới.

Thời điểm lần đầu bước vào đây, mấy học sinh xém tí là quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là đem "Sào huyệt" xác định ở nơi này, bởi vì dưới đất có một cái hầm, đủ chỗ nhốt đám người trong gương trong trấn. Đám người bị bọn họ chộp tới đều trói ở bên trong.

Dân trấn bình thường không tới gần nơi này, thí sinh cũng không dám tiến vào.

Ngay cả người trong gương khi đến đây cũng thay đổi bộ dạng, thành thật yên tĩnh hẳn, bởi vì ảnh của bọn họ đều được treo trên tường, như một loại minh chứng, nhắc nhở trần trụi: Các ngươi không còn là người sống.

Du Hoặc đem hai người mới chộp được trói vào cây cột ở chính giữa lầu một , mấy vạn tấm mặt cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.

Kẻ năm phút trước còn cứng đầu đến chỗ này liền héo: "Tôi , tôi tên là Natt, tờ giấy này là thật... Đúng là tờ đầu tôi tìm được, bởi vì tôi tiến vào phòng thi vừa hay là ở chỗ này."

"Vì điều kiện chuyển hóa nhìn có chút khó làm , tôi không dám tự mình thử, nên, nên dẫn vài người tới thử." Khẩu âm tiếng Anh của Natt rất nặng, chầm chậm phun ra từng từ đứt quãng.

"Mấy người?" Tần Cứu hỏi.

"Bốn người ."

Natt liếc mắt về phía Yves, nói: "Còn ba người khác đều rất do dự , chắc là sợ, chỉ có hắn nhanh chóng đem mình chuyển hóa thành người trong gương. Vì vậy tôi lặng lẽ theo hắn, muốn xem thử hắn có thuận lợi hay không. Thuận tiện... Thuận tiện đem nửa phần hướng dẫn kia cắt đi."

Du Hoặc hỏi: "Tại sao cắt?"

Natt: "Giấu đi."

Du Hoặc không lên tiếng, nhưng trên mặt như viết rành rành câu "Mày bị ngu à?"

Loại điều kiện phá hoại này còn có người thực sự xem như bảo bối? Quả thực mở mang tầm mắt.

Môi Natt khẽ rung rẩy.

Hắn tựa hồ muốn phản bác, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống.

Rất rõ ràng, người này còn muốn giữ lại thông tin, không muốn nhanh như vậy đã đem tất cả mọi việc khai ra hết.

Hỏi mấy lần vẫn không có kết quả như cũ, Tần Cứu gật gật đầu: "Được rồi."

Hắn ngồi dậy nói với Du Hoặc: "Chờ anh một chút." Sau đó liền xoay người lên lầu.

Natt nhìn bóng lưng không chút hoang mang của Tần Cứu, khó giải thích được mà lo lắng.

Chốc lát sau, Tần Cứu đi xuống, trên tay cầm theo một nhúm gì đó.

Natt không thấy rõ, nhưng Yves bên cạnh lại phản ứng kịch liệt. Hô hấp hắn trở nên dồn đập, cố gắng giãy giụa muốn thoát khỏi dây thừng, cả người trở nên nóng nảy.

Natt biến sắc, rốt cuộc cũng biết.

Là máu!

Tần Cứu mang theo một nhúm băng gạc dính máu, treo trước chóp mũi Yves. Mùi máu kích thích thần kinh Yves, khiến hắn từ từ mất khống chế.

Du Hoặc ở một bên giữ vai Yves, xoay người hắn lại.

Thí sinh Natt đối mặt trực diện với Yves cực độ đói khát, Yves hướng hắn há miệng ra ——

"Tôi nói!" Natt ngã lăn xuống đất, lăn lộn như con sâu: "Các người mau kéo hắn ra! Kéo ra!"

Địch Lê nghe thấy động tĩnh, chầm chậm đi xuống, lấy băng gạc trong tay Tần Cứu. Đem đi vứt ra xa, tránh gây ảnh hướng đến đồng đội trong nhà.

Tần Cứu nói cảm ơn, đem máu trên ngón tay bôi lên cổ áo Natt.

Yves nhìn chằm chằm vết máu đó, nhe răng muốn đến gần, Natt sắp điên rồi.

"Mấy người , mấy người đúng là ——" Natt nín nửa ngày mới nghẹn được một câu: "Lưu manh! Kẻ cướp!"

Du Hoặc "Ồ" một tiếng.

Tần Cứu cười rộ lên: "Cám ơn đã khen. Dù sao mày cũng chạy không thoát, thay vì mắng người, không bằng nói cái gì hữu dụng hơn đi?"

Natt bị bọn họ hành hạ đến sức cùng lực kiệt, hắn xụi lơ dựa vào cây cột, bất chấp tất cả, muốn ra sao thì ra nói: "Trước khi tôi tiến vào phòng thi này, thật ra đã dùng vài biện pháp hỏi được chút thông tin. Mấy người chắc cũng biết rồi, chỉ cần trong tay có đồ hữu dụng, ở chỗ nhà nghỉ có nơi có thể dùng nó để đổi lấy thông tin. Tôi đã hỏi mấy người có kinh nghiệm, vận may rất tốt, vừa vặn có người nhắc tới phòng thi liên hợp này."

Tần Cứu nói: "Nội dung kiểm tra của loại phòng thi liên hợp này mỗi lần đều khác nhau."

Natt: "Nhưng bối cảnh đại khái giống nhau, chủ đề chính cũng tương tự đi? Chủ yếu là có chuẩn bị về mặt tâm lý, biết được nhiều một chút dù sao cũng tốt hơn là không biết gì."

"Vậy mày hỏi được gì rồi?" Du Hoặc hỏi.

Natt nói: "Mấu chốt của bài thi này là sống sót. Mấy người không phát hiện sao? Đề bài chỉ nói giết người trong gương với giết người trong trấn sẽ như thế nào thôi, cũng không nói chúng ta phải thi bao lâu, làm gì mới có thể kết thúc. Nghe nói cái phòng thi này có cơ chế điều kiện kích hoạt, khi điều kiện nào đó được đáp ứng, hệ thống sẽ thông báo yêu cầu cuối cùng."

"Điều kiện mỗi lần đều khác nhau, không cách nào đoán được. Nhưng dù thế nào, thí sinh đều trong tình trạng bị động. Không ai biết khi nào cái điều kiện kia mới kích hoạt, trước khi nó xảy ra, ta nhất định phải bảo đảm chính mình sống sót. Làm người thường cũng được, làm người trong gương cũng tốt, sống sót là được."

"Mà đương nhiên, làm người trong gương dễ sống sót hơn." Natt nói , "Nếu không, ở trong cái phòng thi này càng lâu, làm dân thường càng nguy hiểm. Bởi vì sức mạnh cách biệt quá lớn. Tôi biết mấy người cảm thấy thu thập 100 dân thường quá khó, một người trong gương phải cách ba ngày mới có thể chuyển đổi một dân thường, muốn chuyển đổi 100 người mà nói, phải tốn đến một năm. Đúng không?"

Hắn chật một tiếng, lắc đầu nói: "Thật ra không phải, tôi tra rồi. Ví dụ, nếu như tôi chuyển hóa anh, thì anh coi như thành con của tôi—"

Hắn nói tới đắc ý, vừa ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Du Hoặc, liền nuốt ngụm nước bọt, sửa lời nói: "Là anh chuyển hóa tôi , tôi coi như thành con... Không, là thuộc hạ. Nói chung, phải đợi ba ngày, tôi và anh mỗi người chuyển đổi một một dân thường khác. Người do tôi chuyển đổi, cũng được tính vào số lượng của anh, hiểu chưa? Sau ba ngày, bốn người mỗi người lại chuyển hóa một người khác, vẫn theo cách tính cũ những người đó đều được tính vào số lượng của anh."

"Giống như một cái cây vậy. Tôi là một cành cây, những chồi non mọc trên cành cây này đều coi như là của tôi. Mà anh là thân cây, bao gồm cả tôi, toàn bộ cành cây trên đó đều coi như là của anh. Cứ tính như thế, đối với anh mà nói, thu thập 100 dân thường cũng không cần nhiều thời gian."

"Anh biết đó, thời gian kiểm tra của phòng thi liên hợp rất dài, tôi đoán chừng ít nhất khoảng nhiêu đây." Hắn duỗi ra ba ngón tay, nói: "Bởi vì nhiều người, tình huống phức tạp, đề thi xảo quyệt, có thể kết thúc trong ba mươi ngày là tốt rồi. Cho nên trước khi kiểm tra kết thúc, anh nhất định có thể đạt đủ điều kiện quay lại làm dân thường ."

Natt nhấc mắt, biểu tình hai người kia không đổi chút nào, nhìn không ra bọn họ nghĩ gì.

Mà không sao cả, hắn có lòng tin những lời này đủ khiến đối phương hiểu rõ tình huống.

"Tôi biết, mấy người rất muốn trở lại làm người thường." Natt nói: "Mà tôi cũng muốn an toàn sống tiếp. Chúng ta hợp tác đi? Tôi có thể lợi dụng thân phận người thường, dẫn dân trấn và thí sinh đến cho mấy người, đảm bảo mấy người đủ máu để uống, cũng đảm bảo đủ người để mấy người chuyển đổi... Điều kiện tiên quyết là bảo đảm an toàn cho tôi."

Tần Cứu cong môi cười trào phúng, Natt vội bổ sung nói: "Cách khác cũng được! Tôi tự nguyện để cho mấy người chuyển đổi, mấy người biến tôi thành người trong gương, để tôi đi bắt dân thường và thí sinh, một biến hai, hai biến bốn, bốn biến tám. Cứ nhân lên như thế theo thời gian, có thể làm ít được nhiều, dùng ít sức mà thích hợp."

Natt tâm thần không yên chờ hai boss mở miệng: "Hai người thấy sao?"

Du Hoặc cụp mắt nhìn hắn phút chốc, khom lưng hỏi: "Mày nói xem?"

Natt: "Rất lời mà."

Hai phút sau, Natt mang theo tính toán của hắn cút vào tầng hầm, cột chung với hắn còn có Yves đang đói bụng, xung quanh là khoảng trăm người trong gương cũng đang đói bụng.

Natt ngao một tiếng bất tỉnh nhân sự.

Loại việc lấy người khác thế chỗ cho mình thế này, đám Du Hoặc không làm được.

Dù là 100 đổi 1, hay là 1 đổi 1.

Ba mặt tường lầu một đều treo đầy ảnh, chỉ có mặt tường thứ tư là còn nhiều chỗ trống, dành vị trí cho những dân trấn còn lại và thí sinh.

Tần Cứu đứng trước bức tường đó, nhìn một khung ảnh trắng đen nào đó, trong khung là ảnh Du Hoặc.

Giống với những người trong gương khác, cậu không còn trong đội ngũ người sống nữa, ảnh được treo lên trưng bày trong căn phòng này.

Bức ảnh là hệ thống ngầm thừa nhận, cùng một tiêu chuẩn mà ra không khác gì nhau, chỉ lộ vai và trước ngực, còn có thể nhìn thấy mép lưng ghế sô pha Du Hoặc đang ngồi.

Anh muốn hỏi Du Hoặc, tấm hình này là hình chụp cậu, hay là hình của hệ thống. Mà lời còn chưa ra khỏi miệng, đã lập tức bừng tỉnh.

Bởi vì lúc anh nhìn tấm hình này, trong đầu bỗng nhiên hiện một cảnh tượng...

Đó là một buổi tối, anh cùng một vị đồng nghiệp nào đó đang trong phòng thương lượng sự tình, hay là nói chuyện phiếm? Anh không nhớ nữa.

Từ xưng hô trong vài câu ấn tượng mơ hồ, khi đó anh mới trở thành giám thị không lâu, chưa phải là 001.

Bọn họ ở trong phòng khách, bên cạnh ghế sô pha có hai mặt cửa sổ sát đất rất lớn, thành một mặt tường trong suốt. Nếu như không kéo rèm, thì có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên ngoài cửa sổ.

Bên người có tiếng nói chuyện, anh bưng cốc thủy tinh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía đối diện.

Xuyên qua bóng tối sâu thẳm, anh có thể nhìn thấy một ngôi nhà khác, phòng khách y hệt cũng có cửa sổ sát đất cực lớn, đối diện hướng anh đang đứng.

Anh thậm chí còn nhớ chiếc đèn sàn đơn giản nằm trong góc kia, bên cạnh là ghế sô pha màu lam xám.

Anh chỉ bằng tay bưng cốc, hỏi người bên cạnh: "Đối diện là phòng của ai?"

"Giám thị A." Đồng nghiệp trả lời.

Mấy khối đá va vào thành cốc, Tần Cứu nghe thấy thì "À" nhẹ một tiếng.

"Sao vậy?" Đồng nghiệp hỏi.

"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Tần Cứu nói.

"Cậu đừng đứng chỗ này, anh ta không thích kiểu thiết kế mở rộng này, thế nào cũng kéo rèm lại." Đồng nghiệp nói thêm.

Tần Cứu miễn cưỡng đáp một tiếng, nhưng không di chuyển.

Trong Phòng khách của giám thị A, ánh sáng từ đèn sàn cùng đèn tường đan vào nhau, chiếu lên cửa sổ thủy tinh sáng rực một mảnh.

Thân ảnh cao gầy của Du Hoặc đi xuống từ cầu thang, cậu tới bên bàn trà, khom lưng cầm lấy cái điều khiển từ xa, hình như định đóng rèm cửa sổ sát đất lại.

Lúc cậu định ấn xuống nút điều khiển bỗng nhiên dừng một chút, quay đầu nhìn về phía này.

Qua một lúc lâu, cậu mới quay đầu lại.

Cậu đem điều khiển từ xa vứt về vị trí cũ, ngồi xuống ghế sôpha, một bên cởi cúc tay áo một bên cúi đầu mở văn kiện trên khay trà.

...

"Phát ngốc gì đó?" Tiếng Du Hoặc vang lên.

Tần Cứu quay đầu nhìn cậu.

Trong phút chốc, anh thậm chí có chút không phản ứng kịp. Sửng sốt nửa giây anh mới phục hồi tinh thần — người trong cảnh tượng kia thoáng cái đã ở bên người, giữa bọn họ không có cửa sổ thủy tinh, không có đêm đen, đưa tay là có thể chạm tới.

Tần Cứu đột nhiên nở nụ cười, hắn quay đầu chỉ chỉ bức ảnh nói: "Không có gì, bị ảnh đẹp người nào đó hớt hồn."

Du Hoặc nhìn tấm ảnh trắng đen như ảnh thờ kia, trong lúc nhất thời không biết thẩm mỹ của bạn trai mình chết đâu rồi, rõ ràng là đang đùa cậu.

***

Từ người trong gương trở lại làm người bình thường trả giá quá lớn, mọi người trực tiếp bỏ qua.

Vấn đề lại vòng trở về, cuối cùng vẫn chọn đề nghị của Tần Cứu — tốc chiến tốc thắng kết thúc bài thi, dùng thẻ tuyển thẳng làm bug, bảo đảm Du Hoặc không bị đào thải.

Muốn tốc chiến tốc chiến, có nghĩa là phải nhanh chóng kích hoạt điều kiện, dẫn ra đề bài cuối cùng. Dù sao có yêu cầu, bọn họ mới có thể nghĩ biện pháp kết thúc.

Mọi người tranh luận vấn đề "Điều kiện kích hoạt là gì" mất một lúc.

Cuối cùng Du Hoặc tổng kết một câu: "Bắt trói toàn bộ người trong gương lại đi."

Đám Jonny đần mặt WTF.

Sau khi được giải thích thêm, bọn họ đã hiểu quan hệ trong đó.

Nếu như đem toàn bộ người trong gương nhốt lại, đối với thí sinh mà nói, không còn vấn đề uy hiếp đến sinh mạng nữa. Nếu không đưa ra yêu cầu mới, cái phòng thi này còn có công dụng gì nữa?

Nếu hệ thống không muốn bọn họ sống tốt, vậy thì đều đừng qua.

Vẻn vẹn chỉ có ba ngày, đám ma quỷ này đã tóm được hơn một nửa cái phòng thi. Người trong gương sinh hoạt trong hoàn cảnh ăn bữa sáng lo bữa tối, nước sôi lửa bỏng, địa vị ưu thế lúc đầu không còn lại chút gì.

Đau tim nhất chính là, mấy tên tạo nghiệp chính là đồng loại của mình.
Tốc độ, sức mạnh, nhạy bén đều không phân cao thấp, đối phương còn thông minh hơn.

Thế này thì làm sao mà đánh?

Trong hoàn cảnh thuận lợi thế này, các thí sinh trở nên phấn khởi, bắn tên ngày càng chuẩn. Bọn họ thậm chí có loại ảo giác, chỉ cần kiên trì một hai ngày nữa thôi, là có thể trực tiếp thông qua môn thi này.

Đêm ngày thứ tư, hệ thống im hơi đã lâu rốt cục login, điều kiện tiêu chí được kích hoạt.

Các con phố nhỏ quanh trấn Brandon vang vọng âm thanh thông báo cứng ngắt:

【 Tổng cộng có hai điều kiện để kích hoạt đề bài cuối cùng của bài thi này.】

【1. Số lượng người trong gương sinh mệnh có dấu hiệu hoạt động thấp hơn 20% so với số lượng dân thường.】

【2. Số lượng dân thường sinh mệnh có dấu hiệu hoạt động thấp hơn 40% so với số lượng người trong gương.】

【 Hiện tại phòng thi đã kích hoạt điều kiện 1, xét theo điều này, người trong gương không còn khả năng lật ngược tình thế. Tiêu diệt toàn bộ người trong gương còn lại trong trấn Brandon, bài thi này sẽ kết thúc.】

【 chúc các vị may mắn.】

Thời điểm phát thanh vang lên, đám Du Hoặc đang đứng chỗ một cái ban công cũ nát của cửa hàng nào đó.

Phòng ốc trong trấn Brandon phổ biến chỉ có hai, ba tầng, cửa hàng này là ngôi nhà cao nhất trung tâm thị trấn, tổng cộng có bốn tầng.

Chiến thắng nghiền ép trong ba ngày này khiến các thí sinh khác xem bọn họ như trụ cột, rất nhiều thí sinh theo bọn họ tập trung lại trên mái toà nhà này. Kết quả do đoàn người này tạo ra chính là trong phạm vi một dặm toàn bộ người trong gương đều vọt tới đây.

Bọn họ dọc theo ban công kê thành một vòng nỏ, dự định thanh lý lần cuối.

Kết quả là lần phát thanh này làm tất cả mọi người dừng tấn công.

Mấy người Du Hoặc cũng bất ngờ.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là mau chóng kết thúc bài thi, sau đó dùng thẻ tuyển thẳng giúp Du Hoặc không bị đào thải.

Hiện tại điều kiện để kết thúc bài thi này là "Tiêu diệt toàn bộ người trong gương", đương nhiên cũng bao gồm cả mấy người bọn họ.

Cái này biến thành một cái tử cục.

Dưới lầu tầng tầng lớp lớp chất đầy da khô của người trong gương, mấy thí sính tốc độ chạy nhanh, đang nỗ lực đem tên kiếm về cho mấy người trên lầu.

Bọn họ ưỡn eo đứng dậy, thì nghe thấy trong không trung đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.

Dù là vị trí hay phương hướng, đều không giống lúc trước.

Bọn họ sửng sốt vài giây, đột nhiên phản ứng lại, đó là tên bắn đến ban công từ hướng khác.

"Tình huống gì vậy?" Bọn họ hai mắt nhìn nhau, một bước ba bậc nhanh chóng chạy lên lầu.

Chỉ thấy Dương Thư và lão Vu trên người đều trúng một mũi tên, máu theo đó chảy ra ngoài, tuy không trúng vị trí nguy hiểm, nhưng đối với bọn họ lại ảnh hưởng lớn một cách kỳ lạ.

Sắc mặt mỗi người đều xám xịt, giống như sinh khí trong người bị hút hơn phân nửa.

Ngô Lợi quỳ gối bên cạnh giúp họ xử lý vết thương, mà mấy người Du Hoặc thì vòng một vòng vây quanh hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn mái nhà nào đó phía đối diện.

Trên ban công hoàn toàn im lặng, các thí sinh đều bị biến cố này làm cho bối rối trong giây lát.

Trên mái toà nhà đối diện, mấy bóng người cầm cung tên cẩn thận đi ra, một người trong số đó cạo đầu đinh. Hắn quay đầu hướng bên này nói: "Mới nãy hệ thống nói gì không nghe thấy hả? Tiêu diệt toàn bộ người trong gương, toàn bộ hiểu chưa? Chính là cái đám mấy người đang vây quanh đó."

"Bọn tao theo chúng nó mấy ngày rồi, bọn nó dùng thẻ tổ đội, được tính là một người. Biết một người có nghĩa là gì không?" Đầu đinh nói: "Chỉ cần bắn thêm một mũi tên, bất luận là trúng ai trong số bọn nó, tổ đội này sẽ xong đời, bị diệt sạch, so với những người trong gương khác còn dễ đối phó hơn."

Ban công vẫn không ai lên tiếng như cũ, có một phần thí sinh chần chờ nhìn về phía đám Du Hoặc.

Đầu đinh nói: "Còn đợi gì nữa?! Bắn đi! Mấy người không muốn kết thúc bài thi à?"

Hắn đột nhiên lớn tiếng, có mấy cái thí sinh bị lung lay, cung trong tay nhấc nhấc thả thả, do dự không quyết.

Du Hoặc nhíu mày, vai từ từ duỗi thẳng.

Thời điểm có hai người rốt cục nhấc cung lên, mấy bóng người đột nhiên chặn ngang, chắn ngay phía trước.

Là Địch Lê, Jonny với mấy học sinh.

"Đến, có ngon thì đem tên bắn vào đây nè." Địch Lê chỉ đầu mình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy