Chương 140: Đồng nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian giằng co cùng lắm chỉ có mấy giây, lại như đã qua cả một thế kỷ.

Đột nhiên, vài tiếng kéo cung nhẹ vang lên phá vỡ thế giằng co, có người lắp tên mới vào nỏ.

Du Hoặc liếc mắt hướng phát ra âm thanh, có ba người nâng vũ khí trong tay, đưa lưng về phía bọn họ, mặt hướng hai tên thí sinh rục rà rục rịch kia.

Một người trong đó khinh thường nói: "Mẹ nó đám cỏ đầu tường!"

Người mắng có quả đầu màu vàng đất lông gà, tiếng nói thô khàn, bộ dạng bình thường, chỉ nhìn bóng lưng thì không có gì đặc sắc, ở trong đám người chả có cảm giác tồn tại.

Mãi đến khi gã vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay đầy hình xăm, lúc này mới có cảm giác tồn tại hơn chút.

Du Hoặc nhìn hoa văn như vườn thú trên cánh tay của gã, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt.

Rất nhanh cậu đã nhớ ra, người này cậu có nhận thức.

Không chỉ cậu, Vu Văn, Thư Tuyết và lão Vu nếu như trí nhớ tốt một chút, cũng có thể nhận ra —— đây là đồng đội của bọn họ trong bài thi đầu tiên, tên lưu manh xăm mình.

Gã gập cổ chỉnh khớp, Du Hoặc thấy được mặt trái của gã.

Đúng là tên xăm mình.

Lâu rồi không gặp, trên mặt gã nhiều thêm một vết sẹo, kéo dài từ trên trán xuống má, đi qua mắt trái.

Hai tên cỏ đầu tường mặt đỏ bừng, bọn họ xiết chặt nỏ trong tay, khớp căng đến trắng bệch.

"Tôi ... Tôi cảm thấy tên tóc húi cua tuy rằng..." Một người trong đó nuốt nước bọt, sốt sắng nói: "Lời nói có hơi điêu nhưng cũng có lý."

"Mẹ m** chứ có lý." Tên xăm mình mở miệng chửi bậy hát hết bài này đến bài khác.

Gã cũng không quay đầu lại, hướng đám Du Hoặc bên này bĩu môi: "Mấy người này trước đây tao từng gặp rồi, bộ dạng thì kiêu ngạo, tính tình thì xấu, tao thấy bọn họ thì đặc biệt phiền. Sau đó thi thêm mấy bài thi mới phát hiện, đám súc sinh thích dùng ám chiêu hết một bộ lại một bộ đâu đâu cũng có, loại người như bọn họ chính là vật quý hiếm. Dùng lương tâm đến nói, trận này nếu không có bọn họ, bọn mày có thể giết được nhiều người trong gương như vậy sao, tao cũng không sống đến hôm nay."

Con mắt phải hoàn hảo của gã nhìn chằm chằm tên cỏ đầu tường, đồng thời còn nhìn chằm chằm tên tóc húi cua phía đối diện: "Tao chính là một tên lưu manh xấu tính, nhưng lưu manh cũng có quy củ, ngày hôm nay nói hết rõ ràng ở đây đi! Ai muốn làm súc sinh thì làm, tao còn cần mặt mũi."

Kèn kẹt ——

Ban công lại vang lên tiếng kéo cung.

Từng bóng người một nhấc nỏ lên, bọn họ đưa lưng về phía "Người trong gương" vốn nên bắn giết, mũi tên không hẹn mà cùng hướng về phía đám tóc húi cua vốn là đồng loại.

Trong này, được mấy người là thật lòng, mấy người là theo số đông, cách cái túi da chả ai biết được.

Mà cũng không liên quan. Ít nhất vào thời khắc này, bọn họ đều đang chắn trước mấy người Du Hoặc.

Còn có một nhóm người không biết nên chọn thế nào, bọn họ dứt khoát rũ tay.

Thời gian chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ban công đều theo chiều hướng có lợi.

Hai tên cỏ đầu tường ngập ngừng, dưới áp lực xung quanh mà thu nỏ lại.

Tên tóc húi cua cưỡi hổ khó xuống, không tiếng động mắng một câu "Đệt" .

Điên rồi, đều điên hết rồi!

Hắn hùng hùng hổ hổ ở trong lòng, con ngươi bắt đầu liếc láo liên nhìn chung quanh, nỗ lực tìm cơ hội thay đổi cục diện.

Tại thời khắc mấu chốt, hắn liếc thấy bên trong làn khói xám lại xuất hiện cái bóng dài —làn sóng người trong gương trước đó vừa mới chết xong, đám ở xa hơn này cũng đã chạy tới.

Đến rất đúng lúc!

Những bóng người lít nha lít nhít chớp mắt đã tới, tên tóc húi cua quát to một tiếng: "Cẩn thận dưới lầu!"

Đối diện vừa vang lên tiếng kéo cung "Soạt", tên tóc húi cua nhân lúc cúi thấp người, dựa vào tường vây che chắn liên tục lăn về góc tường.

Kẻ ích kỷ thì đối xử với ai cũng đều như nhau.

Lúc hắn trốn, cũng không thèm báo cho đồng bọn một tiếng. Vì vậy một giây sau, hắn nghe thấy tiếng kêu rên của đồng bọn.

Trúng tên?

Tên tóc húi cua một bên nhanh chóng lắp tên, một bên ở trong lòng tính toán: Đám người đối diện đụng trúng người trong gương sẽ lập tức thay đổi hướng tấn công, trước tiên là bắn đợt tên thứ nhất, sau đó phải lắp mũi tên thứ hai, lúc này sẽ có khoảng trống trong đợt tấn công, hơn nữa tiết tấu còn bị loạn.

Hắn chỉ cần tính chuẩn thời gian, bắn tên về phải đối diện, nói không chừng còn có thể thành công.

Đến lúc đó, đám người trong gương còn lại cũng không còn nhiều, nhiều thí sinh như vậy tổn chút thời gian nhất định có thể chiến thắng. Tính trung bình ra, hắn còn có cơ hội lấy được điểm cao.

Tiểu tóc húi cua thầm đếm trong lòng: 3, 2, 1.

Hắn trốn sau bức tường ló đầu ra, mũi tên nhắm thẳng về phía trước ——

Kết quả ăn ngay một mũi tên!

Hắn nhìn mũi tên sắc bén gần trong gang tấc, đồng tử đột nhiên co lại, không kịp làm gì cả!

Vèo ——

Mũi tên cắt qua da.

Máu cả người dồn về động mạch, điên cuồng đập bên gáy. Hắn như bị một người cường tráng lôi  cổ áo, trong nháy mắt kéo hắn ngã ra sau.

Tên tóc húi cua nhìn trừng trừng bầu trời, liều mạng hô hấp.

Hắn lúc này mới kịp phản ứng, góc độ mũi tên này rất xảo quyệt, xuyên qua cổ áo hắn, làm hắn chật vật ngã ra đất.

Người bắn tên không muốn cho hắn sảng khoái!

Hắn thở hổn hển, đột nhiên nghe thấy tiếng vang nhỏ.

Tựa như có thứ gì đó rơi trên mái nhà.

Da đầu hắn tê rần, hắn giãy dụa nhấc cổ lên nhìn.

Liếc mắt nhìn ra xa, hắn thấy Du Hoặc tháo nỏ trên vai xuống, mắt trái nửa mở, kín đáo đưa món vũ khí cho người bên cạnh.

Mà ở gần...

Tần Cứu đã đứng trên mái nhà!

"Sao mày qua đây được?!" Thanh âm tên tóc húi cua run tẩy.

Tần Cứu trong tay cầm hai mũi tên, giây trước còn đang ở mép mái nhà, giây sau đã đến trước mặt tên tóc húi cua.

Anh ngồi xổm xuống, nhấc cổ áo tên tóc húi cua lên, hừ cười một tiếng nói: "Sợ váng đầu rồi? Không phải chính mày nói à, chúng tao là người trong gương mà."

Tên tóc húi cua ngón tay cuộn lại, vừa mới muốn cầm lại nỏ bị rơi, liền nghe rắc một tiếng.

Đau đớn kéo tới trong nháy mắt, hắn mới ý thức được, Tần Cứu động tác dứt khoát bẻ gãy tay hắn.

Mái nhà lại có tiếng vang nhỏ, Du Hoặc cũng sang đây.

Tần Cứu nhấc nỏ tên tóc húi cua lên, nhanh chóng lắp tên vào, quay đầu hỏi Du Hoặc: "Cục cưng, Dương tiểu thư trúng tên chỗ nào?"

"Cánh tay phải."

Tần Cứu gật gật đầu, tặng một mũi tên lên tay phải tên tóc húi cua.

"A! ! !"

Tên tóc húi cua kêu thảm thiết.

Đây là loại nỏ đặc chế của dân trong trấn, đối phó với đám người trong gương đột nhiên xông đến còn dư sức, nói chi người thường.

Mũi tên đâm vào da thịt, nháy mắt máu đã trào ra.

Du Hoặc che chóp mũi, nhận lấy nỏ từ tay Tần Cứu.

Cậu đến eo cũng không cong, nghiêng đầu chống nỏ nhắm, tặng tên tóc húi cua một mũi tên vào xương quai xanh: "Đây là cho lão Vu."

"A! ! ! !"

Tên tóc húi cua lăn lộn trên đất, miệng không ngừng phun mấy lời không sạch sẽ: "Đ** mẹ mày! Đ** mẹ mày! A —— "

Tần Cứu nhìn hắn, nói: "Ngại quá, tao không có."

Một giây sau, tóc húi cua ăn một quyền vào mặt.

Xương cứng đánh lên xương gò má, khiến một bên mặt hắn đập vào mặt đất, đầu óc vang lên tiếng ong ong, trời đất quay cuồng.

Hắn dùng sức chớp chớp mắt, tầm mắt mơ hồ mới rõ ràng chút.

Chỉ thấy Du Hoặc vẩy vẩy tay, nói một cách lạnh lùng: "Đây là hàng tặng kèm."

Máu ồ ồ chảy ra uốn lượn trên đất, mùi tanh ngọt gay mũi, đối với người trong gương mà nói đây chính là bữa ăn dụ người ngon nhất.

Du Hoặc nhíu mày, vỗ vỗ Tần Cứu nói: "Đi thôi."

Tên tóc húi cua giãy dụa ngẩng đầu lên.

Mép mái nhà đột nhiên ló ra mấy cái đầu, năm, sáu người trong gương không tham gia náo nhiệt phía đối diện, ngửi thấy mùi máu mà leo sang đây.

"Không được... Không được!" Tóc húi cua cả người lạnh lẽo, giãy dụa muốn nhào đến chân Tần Cứu, Du Hoặc: "Không được! Bọn mày không được đi... Cứu tao! Tao chạy không thoát! Là do bọn mày hại, đều do bọn mày làm hại!"

Tần Cứu dừng bước, quay đầu nói: "Nhớ không lầm, lúc ở rạp chiếu phim chúng tao hình như có cứu mày một lần? Bây giờ nhìn lại, mày cũng không coi chuyện cứu mạng đó là to tát nhỉ."

Tên tóc húi cua trợn to hai mắt, cánh mũi phập phồng.

"Thôi quên đi."

Tên tóc húi cua nghe anh nói thế.

Một giây sau, hai bóng người kia từ mái nhà vươn người nhảy xuống.

Đồ điên.

Hai tên điên!

Tên tóc húi cua tuyệt vọng, không tiếng động mà mắng.

Mấy người trong gương kia đã leo lên mái nhà, dùng cả tay cả chân vọt tới, như con thằn lằn đói bụng đến điên rồi ...

***

Nhóm người trong gương đang điên cuồng cuối cùng cũng vây công nhóm thí sinh đã tập hợp, tên bay như mưa.

Tần Cứu rơi xuống đất tránh né mũi tên, hướng Du Hoặc nói: "Gọi 154 đi."

"Nghĩ ra biện pháp rồi?"

Tám người bọn họ đúng là có chút phiền phức, chỉ cần bọn họ còn tồn tại đứng ở chỗ này, đám thí sinh kia không thể kết thúc bài thi này.

Muốn an toàn đưa thí sinh đi, bọn họ nhất định phải bị tiêu diệt ở nơi này.

Đây là một cái bế tắc.

"Có một biện pháp không tính là biện pháp." Tần Cứu nói, "Đối với mấy người chúng ta có hơi phiền phức, nhưng ít ra có thể đưa những người không liên quan đi."

...

154 đến nhanh hơn hẳn mấy lần trước, vẻn vẹn hai phút, hắn đã xuất hiện ở tòa nhà.

"Nhà ăn bị phòng thi spam, mấy ngươi không nhìn thử xem mình mất bao nhiêu điểm rồi???" 154 lôi kéo vạt áo, che đi vết nhăn do đi đường vội, miễn cưỡng sửa soạn bản thân cẩn thận: "Còn tiếp tục thế này sẽ quét ra Bug đó!"

Tần Cứu nói: "Không phải vừa đúng lúc à?"

154: "... Khu trung tâm còn chưa vào được đâu, có thể khiên tốn một chút được không lão đại?"

Hắn quen gọi lão đại rồi, trong lúc nhất thời không sửa lời được.

"Cho nên gọi tôi tới làm chi? Mấy ngày này thần kinh tôi lúc nào cũng căng thẳng, chờ mấy ngươi gọi đến."

Tần Cứu nói: "Cái phòng thi này có đề phụ đúng không?"

154 gật đầu nói: "Đúng."

Tần Cứu: "Giúp bọn tôi mở ra đi."

154: "???"

"Không đúng, anh muốn làm gì?" Hắn ngẩng đầu liếc nhìn chỗ sân thượng, theo hắn biết, toàn bộ thí sinh trong phòng thi đều tập trung ở trên kia: "Anh thi chưa đủ nghiền à? Đề phụ có điều kiện hạn chế, số người cũng có hạn, không thể  kéo toàn bộ vào."

"Kéo toàn bộ vào làm gì, tôi cũng không phải hệ thống." Tần Cứu tức giận nói.

154: "..."

"Đem 8 người bọn tôi kéo vào là được."

Đề bài nói là tiêu diệt toàn bộ người trong gương, ở tình huống bình thường, cái tiêu diệt này chính là giết hết toàn bô. Nhưng tình huống đặc biệt có thể thông qua sơ hở, bởi vì cái phòng thi này có đề phụ.

Trong tình huống hiện tại, thí sinh không thể mở đề phụ. Như vậy đề phụ của phòng thi tương đương với một không gian khác.

Bài thi như một căn nhà, phòng thi hiện tại bọn họ đang ở là phòng ngủ chính, đề phụ thì tương đương với phòng chứa đồ ngoài cửa, không tính là trong phạm vi phòng ngủ chính.

Đem 8 bọn họ người lôi vào không gian kia, đối với phòng thi giai đoạn hai này mà nói, bọn họ không tồn tại.

Nói cách khác, chính là đã bị tiêu diệt.

"Không cần mở phòng thi thật." Tần Cứu nói: "Động tĩnh khi cưỡng ép kích hoạt điều kiện quá lớn, có hơi phiền toái. Chỉ cần nhét bọn tôi vào lánh nạn một chút, để hệ thống phán định bài thi này kết thúc, chỉ cần bảo đảm lúc đó tám người bọn tôi không ở đây là được."

154 có chút chần chờ.

Du Hoặc hỏi: "Khó lắm à?"

"Theo lý thuyết thì có thể." 154 nói: "Mỗi giai đoạn của bài thi trước khi chính thức bắt đầu sẽ có khoảng nửa phút thời gian giảm xóc. Ý tưởng của lão đại không có vấn đề, có thể thừa dịp khoảng thời gian đó cho mấy người tránh một chút, chỉ cần căn chuẩn giờ gian, thì không cần phải mở đề phụ. Thế nhưng..."

Du Hoặc: "Nhưng gì?"

154 nói: "Nguy hiểm rất lớn."

Du Hoặc: "Nguy hiểm?"

154 nói: "Một là vấn đề tốc độ, chỉ cần hơi hơi trì hoãn một chút, là có thể phát động chương trình thông báo, toàn bộ giám khảo đều sẽ nhận được, các ngươi cưỡng ép mở đề phụ. Chỉ cần một người, tiện tay nhấn xác nhận, hệ thống có thể thuận lý thành chương tiến hành xử lý."

Hắn dừng một chút, nói: "Đó còn chưa phải là vấn đề lớn nhất, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa. Mấy người nghĩ xem, đem người từ phòng thi trong nháy mắt cắt chuyển sang một phòng thi khác, quá trình này còn phải đặc biệt nhanh. Nghĩ một chút cũng biết nguy hiểm thế nào. Giữa đường chỉ cần sai sót một chút —— "

Hắn giơ hai ngón tay tạo thành khe hở, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mấy người liền xong đời, không chừng sẽ xuất hiện tình huống nửa thân thể ở bên này, nửa thân còn lại ở bên kia. Tôi chưa thử bao giờ, không thể loại trừ việc này có thể xảy ra."

Tần Cứu nói: "Có hơi khó coi nhỉ."

154: "..."

Mẹ nó vấn đề ở đây là khó coi hay không khó coi hả???

Du Hoặc nói: "Thử đi rồi nói tiếp."

Còn nửa người thì có thể tìm ai nói tiếp???

154 thật sự phục hai vị này rồi.

Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, tình huống hiện tại cũng chỉ có ba lựa chọn: Dây dưa đến khi thí sinh chết hết, đến lúc đó một nhóm người không nhịn được nữa sẽ hướng vũ khí vào bọn họ. Hoặc là bọn họ tự giác đánh chết chính mình.

So với hai cái này, mở đề phụ là cách an toàn nhất!

154 bất đắc dĩ gật đầu.

Phòng thi phụ cũng chỉ xuất hiện phút chốc lúc bài thi giai đoạn thứ hai sắp kết thúc, thời gian cực kỳ gấp gáp.

Hắn trở lại chỗ giám thị túm lấy 922, hai người đến khu trung tâm thông tin, nhìn chằm chằm tình hình cụ thể phòng thi thật cẩn thận.

Thời điểm 14:28 trong phòng thi, mũi tên thứ ba rời nỏ, nhắm thẳng vào người trong gương cuối cùng.

922 như điện giật nói: "Lúc này!"

154 mô phỏng bản thể hệ thống, phát ra một đoạn mệnh lệnh.

Trong nháy mắt đó, hệ thống dường như cảm giác được, mệnh lệnh dừng một chút, nhưng thời gian dừng cũng không tới 1 giây, vẫn mang đến nguy hiểm cực lớn như cũ.

154 sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía màn hình xử lý thông tin của giám thị.

Trên màn hình, thông tin và cách xử lý trên từng chiếc điện thoại của các giám thị đều hiện lên hết sức rõ ràng.

Giám thị trong phòng thi nào đó, điện thoại di động 021 báo tin nhắn, trên màn hình nhảy ra thông báo nhắc nhở:

Nghi ngờ có thí sinh làm trái quy tắc mở ra đề phụ.

Dưới đây là hai lựa chọn:

Xác nhận thông tin sai sự thật.

Đã xác nhận, lập tức xử lý.

021 thoáng sửng sốt.

Màn hình trong nhà ăn mấy ngày nay luôn bị spam, toàn bộ giám thị đều biết, ai là người có khả năng làm loạn phòng thi nhất. Huống chi là 021.

Cô nàng hiểu ngày lập tức, ngón tay nhanh chóng bấm xác nhận thông tin sai sự thật.

Thông tin bị đưa vào thùng rác, cô hơi bất an.

So với cô nàng, 154 và 922 còn bất an hơn.

Bọn họ lo các giám thị khác sẽ chọn xác nhận.

Năm đó A và 001 hợp tác trong tối, nỗ lực phá hủy hệ thống. Sở dĩ thất bại, là vì tại thời khắc mấu chốt bị hệ thống phát hiện. Khi đó 154 vẫn còn ở trạng thái bộ phận tiêu hủy hệ thống, không rõ tình huống cụ thể.

Nhưng hắn cho rằng, kẻ chân chính phát hiện không phải hệ thống. Bởi vì giữa người với người có một số chi tiết nhỏ không phải chương trình có thể nhận biết, có thể nhận biết nhất định là con người.

Chỉ con người mới có tài năng nhận biết thứ cảm xúc này, nắm giữ được những thứ kỳ diệu đó.

Huống chi trong quá trình đó, hệ thống còn tiến hành thăng cấp đặc thù, đó nhất định là do có người thao tác.

154 hoài nghi lúc trước có người mật báo, hoặc là có người nhắc nhở hệ thống.

Hắn lo lắng kẻ đó nằm trong nhóm giám thị.

Tuy rằng giám thị bài thi này đều là người hắn chọn phòng tình huống bất thường xảy ra. Nhưng vào giờ phút này, hắn vẫn có chút thấp thỏm như cũ.

Ting ——

Các giám thị gần như cùng lúc nhận được tin nhắn.

Nhóm giám thị dồn dập cúi đầu nhìn điện thoại di động.

154 nhìn chằm chằm màn hình, hô hấp chậm lại.

Một giây sau, màn hình thay đổi trạng thái:

Giám thị 172 xác nhận thông tin sai sự thật, đã đưa vào thùng rác.

Giám thị 066 xác nhận thông tin sai sự thật, đã đưa vào thùng rác.

Giám thị 115 xác nhận thông tin sai sự thật, đã đưa vào thùng rác.

...

Hơn ba mươi cái thông báo nháy mắt đã hiện xong, mỗi cái nội dung đại khái giống nhau.

154 phút chốc sửng sốt, thở dài một cái.

Hắn đột nhiên cảm thấy, con người thật sự rất thần kỳ.

Rõ ràng là những cá thể độc lập, nhưng khi gặp ít chuyện tại một thời điểm nào đó, lại làm ra hành động tương tự nhau.

Cái này có thể là nguyên nhân họ năm đó có thể trở thành đồng nghiệp——

Đó là một thứ được gọi là tín ngưỡng cùng ngầm hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy