Chương 141: Plan B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình giám sát phòng thi được sự chú ý trước nay chưa từng có, mỗi một vị giám thị, mỗi một đôi mắt đều vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm nó.

Đột nhiên, màn hình lớn đột ngột lung lay, tựa như tín hiệu truyền không ổn định.

Gián đoạn thoáng cái liền qua, rất nhiều người thậm chí không nhìn thấy.

021 chỉnh kính râm, lẩm bẩm với Cao Tề và Triệu Gia Đồng bên cạnh: "Mí mắt tôi cứ nháy miết."

Cao Tề nói: "Sợ cái gì, cũng không phải lần đầu, cô xem tôi có lo lắng gì đâu."

Giọng hắn nhẹ nhàng, bình thản ung dung mà vươn tay lấy rượu.

Tay vừa cầm cốc đã bị Triệu Gia Đồng đè lại: "Anh lấy nước ấm của tôi làm gì?"

Cao Tề: "..."

Kính râm cũng không ngăn nổi ánh mắt khinh bỉ của 021.

Cao Tề làm màu không thành còn mất mặt, ôm cánh tay đơn giản nói: "Ngược lại... mong là bọn họ cố gắng điệu thấp một chút."

154 mở che chắn cho gian phòng này, bọn họ tạm thời có thể nói chuyện mà không cần kiêng kỵ, vạn nhất xảy ra bất ngờ, cũng tiện phối hợp xử lý.

Triệu Gia Đồng động viên nói: "Hai người kia thì khỏi bàn, nhưng lần này có 154 tham dự, cậu ta cẩn thận cứng nhắc hơn nhiều, có thể kiềm chế A và 001 một chút, nhìn chung chắc không quá khác người, yên tâm."

Cùng lúc đó, chỗ mấy thí sinh tập trung ở trấn Brandon cũng xuất hiện dị động ——

Thời điểm người trong gương cuối cùng biến thành túi da bay xuống đất, toàn bộ trấn nhỏ đột nhiên lay động.

"Động đất?" Địch Lê phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống, lầu bầu nói: "Chỗ này mà cũng có động đất?"

"Là mô phỏng cảnh tượng thực tế hả? Hay là do chúng ta kết thúc bài thi rồi?"

Những người khác cũng dồn dập cúi người.

Bọn họ đứng trên mái nhà, cảm giác lay động so với trên mặt đất còn mạnh hơn, trong lúc nhất thời rất khó phán đoán mức độ nghiêm trọng của cơn động đất.

Địch Lê lăn lộn chạy tới rìa ban công, cầm chắc lan can nhìn xuống dưới lầu.

Jonny bên cạnh túm chặt cổ áo cậu, chỉ sợ cậu đứng không vững mà rớt xuống.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Jonny hỏi.

"Đám người Tần ca." Địch Lê nói, "Tui xem thử bọn họ ở chỗ nào, mới nãy còn ở dưới lầu, hỏi thử bọn họ dự định thế nào—— ủa?"

Còn chưa dứt lời, cậu đã thấy mấy người Du Hoặc, ở ngay ngã rẽ con phố.

Sương mù bao phủ trấn nhỏ không tan, hình ảnh bọn họ mông lung không rõ. Thậm chí nháy mắt còn biến mất, tựa như bị sương mù nuốt chửng. Bất quá một giây sau lại xuất hiện.

Địch Lê lắc lắc đầu, nghĩ mình bị hoa mắt. Hắn hướng bên đó hô: "Anh —— "

Mấy người kia quay đầu nhìn sang.

Địch Lê: "Hình như có động đất! Mọi người mau tìm chỗ trống trải —— "

Vu Văn nhấc tay, gào: "Không phải động đất! Bọn tui lánh đi một lát, chút nữa là mọi người có thể kết thúc bài thi rồi!"

Địch Lê bối rối: "Hả?"

Cậu nhìn thấy Tần Cứu nói gì đó với Vu Văn, Vu Văn quay đầu liền hướng cậu gào: "Ồ đúng rồi, Tần ca nói phòng thi có thể hơi không ổn định, mấy người tốt nhất là xuống lầu đi, hoặc là tìm chỗ nào che chắn! Nói chung, đừng lo lắng, chờ ổn định mấy người có thể đi ra ngoài."

Địch Lê hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được, đám người bọn họ có khả năng định làm gì đó, để bảo đảm đại đa số mọi người có thể an toàn .

Cậu có chút lo lắng: "Mấy người muốn làm gì?!"

"Yên tâm ——" Vu Văn xa xa hướng cậu hô: "Cố sống cho tốt, đợi ra khỏi hệ thống, có cơ hội tìm cậu chơi bóng rổ!"

Sương mù xám xịt kéo tới, lại lần nữa nuốt lấy bọn họ.

Ngay sau đó, toàn bộ trấn Brandon lại bắt đầu lay động từng đợt.

Địch Lê không cũng không nghĩ nhiều, quay đầu bắt đầu nhắc nhở mọi người: "Nằm sấp xuống, không phải động đất, nằm sấp một chút, rất nhanh là tốt rồi."

Đối với đám thí sinh này mà nói, chỉ là hoàn cảnh ngoại giới hơi bất ổn. Nhưng đối với đám Du Hoặc mà nói, không được thoải mái như vậy .

Làn sương ẩm ướt đột nhiên khuấy động, giống như cơn gió khắc nghiệt nhất của mùa đông, mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Du Hoặc nghiêng đầu, lấy cùi chỏ che mặt.

"Em cảm giác như có 100 người lấy roi quất vào mặt á —— "

Vu Văn khom lưng che đầu, kêu khàn cả giọng. Lời nói vừa ra khỏi miệng, liền bị gió thổi tản đi. Rơi vào tai Du Hoặc, lại như cách xa 800 mét, xa xôi mơ hồ.

Cậu cảm giác có hai nguồn sức mạnh lôi kéo thân mình, một bên túm trái, một cái kéo phải. Hai bên kéo mạnh như bị trâu kéo.

Đến lúc này, cậu cuối cùng cũng coi như hiểu rõ cảnh cáo nguy hiểm 154 nói trước đó.

Cắt chuyển phòng thi, mẹ nó thật sự không phải việc người làm!

Điểm đáng vui mừng nhất chính là, thống khổ này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhịn một chút là qua.

Du Hoặc nhẫn nhịn cảm giác không khỏe, giương mắt nhìn ra ngoài.

Sương mù phai nhạt đi mấy phần, có thể mơ hồ nhìn thấy con phố quen thuộc đã biến mất, phòng ốc bị biến dạng thấp lại, như có người coi thị trấn như bức tranh vò thành một cục, hình ảnh đường nét trở nên vặn vẹo, màu sắc như hòa vào nhau.

Cậu biết, bọn họ đang bị hút ra khỏi phòng thi, một chân đã bước vào đề thi phụ.

Vào thời khắc mẫu chốt, mọi biến hóa đột nhiên dừng lại.

Tiếp đó, lực lôi kéo của cả phòng thi cũ mới đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn.

Vu Văn buông lời chửi tục, nỗ lực giảm bớt sự đau khổ này.

Cậu hô: "Không phải đã nói chỉ cần mấy giây là xong à! Cái này cũng phải trăm năm rồi đó!! Em cảm giác em nứt ra rồi! Thật sự nứt ra rồi!"

Vết thương của Dương Thư và lão Vu lại vỡ ra lần nữa, mùi máu vởn quanh chóp mũi mọi người.

Sở Nguyệt nói: "Tình huống không đúng lắm."

Vừa dứt lời, Trấn Brandon nguyên bản sắp biến mất lại xuất hiện lần nữa, với trạng thái càng quỷ dị hơn.

Bọn họ phảng phất như rơi vào một cái từ trường hỗn loạn, phòng ốc lúc có lúc không, đường phố lúc thì xuất hiện ở bên trái, phút chốc đã vọt đến bên phải. Đèn đường phát ra tiếng xì xì vang vọng, tiếng người chợt xa chợt gần.

Đột nhiên, đèn tín hiệu bên đường bật sáng, bên trong truyền đến một giọng nói:

【 Có nghe thấy không? 】

Du Hoặc cơ thể căn chặc, theo bản năng cho là hệ thống đã tới.

【 Lão đại? A? Nghe thấy thì kêu một tiếng, tôi không giữ được quá lâu đâu! 】

Tần Cứu ngẩng đầu: "154?"

【 Là tôi, nói tóm tắt. Việc cắt chuyển xảy ra vấn đề! 】

"Vấn đề gì?"

【 Đo lường có tình huống kỳ quái, cảm giác như có chương trình khác, không biết có phải là do còi báo động của lão đại với bà chủ Sở hay không, bởi vì có hai điểm dị thường. Thời gian eo hẹp tôi không kịp kiểm tra, cắt chuyển phòng thi vốn dễ gặp sự cố, một chút sơ xuất cũng không được. Hai cái chương trình khác tồn tại, tạo thành quấy nhiễu đối với việc cắt chuyển, hiện tại rất nguy hiểm. 】

Du Hoặc nói: "Vậy dừng lại trước đi."

【 Không dừng được. 】

Du Hoặc: "..."

Tần Cứu nói: "Có thể xoá bỏ không?"

【 Xoá thế nào? Đem anh với bà chủ Sở xoá đi hả? 】

Tần Cứu: "..."

Sở Nguyệt nói: "Cậu nói thẳng có thể làm gì luôn đi."

【 Chỉ có một biện pháp, là đem mấy người đóng gói lại rồi xoá tên, trực tiếp ném ra khỏi hệ thống, thế nhưng... 】

Mọi người sửng sốt: "Cái này mà gọi là biện pháp à?"

【 Không thì nhìn mấy ngươi bị xé ra à?! Không còn nhiều thời gian, việc cắt chuyển thất bại càng kéo dài sẽ khiến toàn bộ phòng thi hỗn loạn, như vậy càng đáng sợ hơn. 】

Vừa dứt lời, Du Hoặc liền lĩnh hội được cái gọi là toàn bộ phòng thi hỗn loạn.

Đường phố đột nhiên xảy ra một trận rung lắc, người trong gương chồng chất trên đất đột nhiên phồng lên, phảng phất như sống lại, một giây sau lại nổ tung, nhẹ nhàng trượt xuống lại.

Máu nóng tanh tưởi văng tứ phía, chảy lan trong phòng thi và sương mù dày đặc.

Du Hoặc cảm thấy tay lưng nóng lên.

Cậu cúi đầu nhìn sang, không biết người trong gương nào ngã ở bên chân, máu chảy đầy nửa người, ống tay áo, mu bàn tay, bên hông đều đỏ sẫm.

Có lẽ do mùi máu tanh quá nồng làm cậu tỉnh táo, Du Hoặc đột nhiên ngẩng đầu nói: "Cậu vừa nói gì? Càng kéo dài thì phòng thi càng hỗn loạn?"

【 Đúng. 】154 bị dọa sợ, nói xong lập tức hỏi lại: 【 Anh muốn làm gì??? 】

Du Hoặc nói: "Hỗn loạn có tính là BUG không?"

【 Tất nhiên! 】

Du Hoặc nói: "Vậy là được rồi."

【 Cái gì? Được ở chỗ nào? 】

Du Hoặc: "Nếu là BUG, thì có thể danh chính ngôn thuận bị dọn dẹp. Cậu có thể trực tiếp đem phòng thi đến toà tháp đôi không? Chúng tôi sẽ đi từ bên đó."

【... 】

【Tôi... 】

Từ ngữ khí có thể nghe ra 154 có khả năng muốn bùng nổ.

Nhưng xét thấy tình huống đặc thù, thời gian khẩn cấp, cậu đành nuốt trở về.

Tiếng sàn sạt từ đài phát thanh im bặt, đèn xanh cũng tắt.

***

Thời điểm 922 vọt vào gian phòng, mấy người 021 đổ một trận mồ hôi lạnh.

Nên tới vẫn phải tới...

Cao Tề hỏi: "Thế nào?"

922 đóng sầm cửa lại, nói: "Cắt chuyển không thành công."

Mọi người sắc mặt trắng bệch: "Mẹ nó vậy phải từ bỏ sao?"

"Không." 922 nói: "Giám thị A đưa ra chủ ý, hiện tại đổi sang plan B."

"Nói."

922 chỉ vào 021 nói: "Tập hợp toàn bộ giám thị."

Rồi chỉ Triệu Gia Đồng nói: "Kiểm tra tất cả điện thoại di động, mạng tín hiệu toàn bộ đổi thành đường truyền số 1."

Cuối cùng chỉ vào Cao Tề nói: "Khởi động làm nóng người đi."

"Để làm gì?"

"Chúng ta phải về khu giám thị." 922 nói.

"Không phải nói cắt chuyển không thành công sao? Bài thi không kết thúc được, chúng ta làm sao về được khu giám thị?"

"Cho nên không phải về bằng đường bình thường." 922 nói đến đây còn có chút hoảng hốt: "Anh có biết A với lão đại của chúng ta hồi trước từng bị xử phạt không? Chính là đi từ toà nhà kia, vào một phòng thi hỗn loạn nào đó để dọn dẹp. Hiện tại thì ngược lại, chúng ta sẽ từ nơi đó leo lên."

Đám Cao Tề như nằm mộng.

021 hỏi: "Vậy có mấy người?"

922: "Không phải mấy người, mà là toàn bộ. Toàn bộ phòng thi đều hỗn loạn, 154 phải đem hơn một ngàn thí sinh, kể cả giám thị hỗ trợ chúng ta đều kéo sang bên đó."

021: "..."

Nói 154 rất cẩn thận không thích rêu rao đâu???

***

Sau năm phút, khu giám thị toà tháp đôi.

Ông già phụ trách khu xử phạt đột nhiên nhận được một tin nhắn bất thường, nói phòng điều khiển ở tầng bốn xuất hiện dữ liệu có vấn đề, vì vậy ông phải đến xem.

Ông lão nghĩ chốc cũng không có thí sinh nào được đưa tới, liền đứng dậy vào thang máy đi xuống lầu.

Phòng lớn như thế nhất thời không một bóng người, màn hình trên bệ kiểm tra thông tin tối đen, đang ở trạng thái chờ.

Mặt trời lặn về tây, một mảnh kim hồng trải phía chân trời, phủ lên cửa sổ sát đất một màng ánh sáng trong suốt.

Đột nhiên, màn hình bệ kiểm tra sáng lên một cái, tự động hiện ra bốn chữ:

Thông qua kiểm tra.

Cửa sổ sát đất bị ánh sáng trắng quét qua, thủy tinh nháy mắt biến mất, cơn gió chạng vạng thổi vào căn phòng, bao bọc sương mù dày đặc không biết từ đâu tới.

Trong sương mù mờ mịt, một bóng người cao lớn leo lên.

Anh đứng trên bệ cửa sổ toà nhà cao tầng, lại không hề sợ hãi, thậm chí còn khom lưng hướng ngoài cửa sổ đưa tay.

Sau một khắc, một người khác nắm chặt tay anh, cũng leo lên, động tác gọn gàng xinh đẹp.

Tiếp theo là người thứ ba, thứ tư...

...

Bọn họ đứng thẳng người trong tiếng gió thổi phần phật, quần áo dính đầy vết đỏ tươi, mang theo một thân đầy mùi máu, dáng vẻ phóng khoáng bất kham.

Plan B lâm thời lập ra có tên là ——

Toàn bộ nhân viên bỏ thi, đi thẳng đến hang ổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy