Chương 142: Khuyên tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh này giống như tập thể một ngàn người cùng nhau vượt ngục, cho dù cảnh ngục uống thuốc ngủ cho voi, cũng không có khả năng không phát hiện.

154 đã nói, khi mọi người rời phòng thi xông vào toà tháp đôi, hệ thống nhất định đã tiến vào trạng thái cảnh giới.

Nó với cảnh ngục khác nhau ở chỗ, dù đang trong tình huống khẩn cấp, nó vẫn phải dựa theo trình tự mà làm.

Quả nhiên, âm thanh hệ thống từ phòng thi truyền đến, tiếng máy móc lạnh băng;

【 Phòng thi xuất hiện tình huống bất thường, kiểm tra đo lường phát hiện không có bất kỳ thí sinh nào trong phòng thi, bất thường thuộc cấp A, yêu cầu giám thị lập tức xử lý! 】

Nhóm giám thị đồng thời đứng trước cửa lớn tòa tháp đôi, 922 xác nhận nói: "Mọi người! Mạng tín hiệu đổi sang đường truyền số 1 rồi chứ?"

Mọi người quơ quơ di động, tỏ vẻ đã làm rồi.

922 hướng 154 gật đầu một cái.

Giây tiếp theo, âm thanh hệ thống lần nữa vang lên:

【 Tín hiệu đường truyền báo bận, không thể liên lạc với giám thị, đang kiểm tra lại. 】

Trong tình huống này, hệ thống không thể đội nồi trách nhiệm phòng thi hỗn loạn lên đầu giám thị.

Như vậy, hệ thống sẽ phải thử liên lạc ba lần, quá trình này tốn chừng nửa phút.

Nếu ba lần liên lạc đều thất bại, hệ thống sẽ chỉnh cấp nguy hiểm của sự cố lên cấp S, cũng đem quyền xử lý chuyển cho giám thị khu vực khác, trực tiếp điều động từ xa để lại đây xử lý vấn đề.

Mọi người đều biết, loại điều động này cần theo trình tự — ưu tiên tổng giám thị trước. Trước kia là A, hiện tại là 001.

Ở một trình độ nào đó mà nói, ánh mắt hệ thống so với người khác thực khổ dâm.

Nhưng trình tự này là một phần của quy tắc, cho nên nó bị buộc phải khổ dâm.

(Biết nó đâm mình còn phải kêu nó tới cứu rõ khổ =)))) )

Nếu điều động từ xa lại thất bại lần nữa, trạng thái cảnh giới của hệ thống sẽ lần nữa tăng mạnh, trực tiếp phán định sự cố đe dọa đến hệ thống trung tâm, trung tâm sẽ kích hoạt chương trình tới xử lý.

Đi đến bước này tức là sự cố đã rất nghiêm trọng.

Nó sẽ phong tỏa toàn bộ phòng thi xảy ra sự cố, trực tiếp tiêu hủy. Đồng thời, các chương trình liên quan trong khu vực trung tâm sẽ được điều chỉnh cho phù hợp.

Trước kia, loại điều chỉnh trung tâm này yêu cầu hai người Du Hoặc và Sở Nguyệt tham gia, bởi vì bọn họ là hình mẫu của hệ thống, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có quyền hạn cực cao.

Sau khi "tạo phản" thất bại, giám thị đã không thể tham gia loại điều chỉnh trung tâm này nữa.

"Tuy giám thị không thể tham gia, nhưng mấy ngươi cũng biết, nếu hỏi thời điểm nào hệ thống dễ có lỗ hổng nhất, thì đó nhất định là lúc nó tự mình điều chỉnh." 154 cùng Du Hoặc, Tần Cứu thương lượng rõ ràng: "Ngay lúc khu vực trung tâm bắt đầu điều chỉnh, cấp bậc phòng ngự sẽ trở nên không ổn định, chúng ta có thể nhân cơ hội chui vào."

Bởi vì ngay sau đó hệ thống sẽ lập tức "tự khóa" nên phòng thủ khu vực trung tâm sẽ được củng cố và trở thành nơi trú ẩn tạm thời.

Khu vực trung tâm thực sự không bị giám sát vì không ai lại đi theo dõi mình cả, kể cả hệ thống.

Giống như mắt người ở trên khuôn mặt, dùng để nhìn ra ngoài chứ không thể nhìn vào trong.

Trước đây Sở Nguyệt luôn thủ ở khu vực trung tâm, nàng ở đó có thể cùng Du Hoặc nói hai câu nghiêm túc, chỉ cần không ra khỏi cánh cửa kia, sẽ không lo bị nhìn trộm.

Hiện tại, nơi đó không một bóng người.

【 Tín hiệu đường truyền báo bận, liên lạc lần thứ hai thất bại, đang kiểm tra lại. 】

"Từ giờ đến lúc hệ thống khóa chết khu trung tâm, tổng cộng còn 3 phút," 154 nói với nhóm giám thị: "Không thể đem toàn bộ đi theo được, hơn nữa thời gian an toàn rất ngắn. Chỗ này là đài xử phạt, có liên kết với mấy phòng thi có BUG, mấy người tìm một chỗ tương đối an toàn, mang theo đám thí sinh trốn vào đi."

"Còn mấy người thì sao?" Có người hỏi.

"Chúng tôi đến khu trung tâm, nghĩ cách quấy nhiễu hệ thống tự mình điều chỉnh, mở một lối đi từ phòng thi có BUG nối thẳng đến khu nghỉ ngơi, đến lúc đó mọi người có thể dời sang, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó." Tần Cứu nói.

"Khu nghỉ ngơi?" Mọi người nghi hoặc, "Đến khu nghỉ ngơi làm gì?"

"Bổ sung vật tư với vũ khí đầy đủ, thuận tiện giúp chúng tôi tìm thêm một tấm thẻ người tốt." Du Hoặc rút ra hai tấm thẻ của mình, "Để gom đủ ba tấm".

"Tổ đội?" Địch Lê biết sự tích tổ đội của bọn họ, lập tức phản ứng.

Mặt khác mấy giám thị đời đầu thì sửng sốt, tiếp đó liền sôi nổi mở miệng: "Mấy... mấy ngươi không phải là muốn —"

Tần Cứu: "Tình huống này có khác gì với cả nhóm bị truy nã đâu? Nếu đã thế này rồi thì tốt nhất chúng ta nên lập đội luôn, chơi lớn chút.""

【Tín hiệu đường truyền báo bận, liên lạc lần thứ ba thất bại.】

【Phòng thi liên hợp chuẩn bị tiêu huỷ, phong tỏa toàn bộ. 】

【 Đếm ngược 5 giây. 】

"Vậy gặp lại sau." Để lại những lời này, đám Du Hoặc đã chui vào thang máy.

Nhờ sự hỗ trợ như đòi mạng của 154, thang máy "vèo" một cái đi xuống.

Cao Tề trừng mắt, chỉ vào giếng thang máy nói: "Đây mà là xuống lầu hả? Đây là rơi tự do nhỉ?"

"Đừng nhiều lời nữa, mau sang bên này, chúng ta cũng không có nhiều thời gian đâu." 021 đến cạnh cửa sổ sát đất, mạnh mẽ kéo mọi người lên.

【3, 2, 1—】

Ngay khi bọn họ vừa mới đứng vững, một loạt tiếng nổ vang lên.

"Vậy mà nổ thiệt hả?" Có người kinh hô.

Đám người thí sinh cùng giám thị đều không dám thở, sóng nhiệt cùng sóng xung kích trực diện đánh tới, như muốn đem bọn họ đánh bay.

Mọi người loạng choạng một lúc, khi quay đầu nhìn lại, cái phòng thi liên hợp hỗn loạn kia đã biến mất không thấy đâu, cảnh tượng dưới lầu đã thay đổi.

【 Đang liên lạc với khu giám thị. 】

Giống như 154 đã nói, hệ thống hủy xong phòng thi liền chuyển sang phương án 2.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần liên lạc này cũng sẽ bị cắt đứt do 154 đã quấy nhiễu từ trước, nhưng không ngăn được ông lão canh đài trừng phạt trở về. Chút trục trặc nhỏ lâm thời tạo ra không giữ ông ta được lâu.

"Tôi sẽ mở lối vào phòng thi BUG ngay bây giờ!"

"Mau! Nắm chắt thời gian."

Vài giây qua đi, giám thị phụ trách chuyển phòng kêu lên: "Được rồi! Tìm được cái tôi biết làm nhất!"

"Hơi phiền toái một chút cũng chả sao đâu, nhiều giám thị như này còn không trị được một cái phòng thi BUG sao? Chúng ta có khi nào ăn không mà không làm đâu?"

"Đúng vậy, tốt xấu cũng là giám thị đời đầu."

Lời này nói xong, bọn họ không hẹn mà cùng cười một tiếng.

"Chuẩn bị tiến vào phòng thi —" 021 nói.

Các thí sinh còn đang ngốc: "Làm sao tiến vào? Bò từ đường cũ bò xuống ạ?"

021 lắc đầu nói: "Bò thì chậm quá."

Thí sinh: "Vậy tiến vào thế nào ạ?"

Hỏi hay lắm.

021 tháo kính râm xuống cầm trong tay, nói: "Học được từ hai vị kia, tôi làm mẫu trước, nhìn —"

Cô nàng hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mọi người: "......"

Cao Tề gãi gãi quai hàm nói: "Vị tiểu thư này năm đó không thể tiến tổ của 001 có chút đáng tiếc, cái tính cách này thật mẹ nó thích hợp."

Triệu Gia Đồng trợn trắng mắt, một chân đạp hắn xuống, sau đó chính mình cũng nhảy theo.

Sau một lát, cửa sổ lối vào khu trừng phạt xuất hiện một cảnh tượng chấn động —

Ngàn người cùng nhảy lầu.

***

"Chỉ còn 1 phút." 154 cau mày, có chút nôn nóng.

Thang máy đi đến khu vức trung tâm đã lâu không ai dùng tới, 154 phí ít công sức mới thành công mở nó.

Bọn họ giờ phút này đang đứng trong thang máy, tốc độ thang máy quá nhanh làm con người ta trở nên căn thẳng, tim đập thình thịch từng tiếng.

"Lát nữa khi thang máy mở ra sẽ thấy một cái hành lang, có ba cánh cửa." 154 nhanh chóng giải thích, "Cửa đầu tiên bên trái là khu xử phạt đặc biệt, Bà Chủ Sở chắc đã biết."

Sở Nguyệt gật gật đầu.

"Cấu trúc nơi đó khá đơn giản, thích hợp để trốn. Lát nữa chúng ta trốn vào đó trước, chờ hệ thống tự mình phong tỏa khu vực trung tâm." 154 nói: "Trong cánh cửa thứ hai, khu đó tựa như khu thu gom rác vậy. Đối với hệ thống mà nói là rác, nhưng đối với mấy người mà nói lại rất quan trọng."

Bởi vì chìa khoá để khôi phục ký ức nằm ở đây.

"Đã sớm nghĩ đến, mỗi lần nhắc tới đều sẽ có người nói tôi điên rồi." Tần Cứu đùa nói.

Sở Nguyệt: "Tôi nói rồi mà."

154 mặt nắp quan tài phụ họa: "Điên thật mà, không phải tật xấu đâu."

Tần Cứu nhướng mày.

154 lại bổ sung: "Nơi này là khu nhạy cảm của hệ thống, tất cả các hành vi phá bỏ đều phải được cấp quyền, tương đương với chìa khóa. Cái chìa khóa này với tôi mà nói chính là vấn đề, cho tôi một tháng, tôi bảo đảm có thể phá bỏ cho anh, nhưng hiện tại thời gian quá gấp, cho nên xác suất thành công chỉ có 30%. Tôi biết dù chỉ có 30%, mấy người nhất định vẫn muốn thử, nhưng tôi vẫn phải nói trước ——"

Cậu liếc mắt nhìn Tần Cứu cùng Du Hoặc nói: "Có 70% khả năng, chúng ta sẽ thất bại. Nơi này là khu trung tâm, nếu có vấn đề gì hệ thống lập tức sẽ có phản ứng. Cho nên xác suất rất lớn, chúng ta sẽ gặp phải chương trình tiêu hủy rác. Chúng ta phải rời đi ngay lập tức, chỉ sợ chậm 0.1 giây thôi cũng sẽ chết thảm, là loại thi cốt không còn á."

"Được." Du Hoặc liền đáp ứng.

Tần Cứu cũng gật gật đầu.

154 nói: "Đến cửa thứ ba, chính là bộ phận điều khiển trung tâm. Tôi sẽ mau chống mở một con đường đến khu nghỉ ngơi cho thí sinh."

Du Hoặc cùng Tần Cứu ký ức có hạn chế, đối với khu trung tâm hiểu biết không sâu. Sở Nguyệt mấy năm nay cũng không ở khu trung tâm, không rõ lắm chi tiết thay đổi thế nào. Cẩn thận nghĩ, tạm thời cũng chỉ có thể hành động theo ý 154.

【 Cấp nguy hiểm của phòng thi liên hợp được điều chỉnh thành cấp SSS. 】

【 Chương trình trung tâm tự kiểm tra sắp khởi động. 】

【 Khu vực trung tâm chuẩn bị tự phong tỏa. 】

【 Chương trình cảnh giới đếm ngược 5 giây, dọn dẹp toàn bộ khu trung tâm. 】

154 ngừng thở, tốc độ thang máy đột nhiên chuyển chậm như bò.

Mọi người bị loại thay đổi tốc độ này làm cho tim đập loạn, không tự chủ được mà khẩn trương lên. Ngay cả Sở Nguyệt cũng hít sâu.

【5, 4, 3——】

Ánh sáng đỏ quét qua mọi ngóc ngách của không gian, ngay cả bụi trong không khí cũng phát ra tiếng vang, như bị điện giật.

Nếu có người sống vô tình đột nhập vào đây, trong vòng 5 giây, cũng sẽ bị loại bỏ vĩnh viễn như lớp bụi này.

【2, 1. 】

Ngay lúc giấy cuối cùng đếm ngược kết thúc, ánh sáng đỏ biến mất, cửa thang máy mở ra ngay tíc tắc.

"Mau! Tiến vào cửa thứ nhất!" 154 thúc giục.

【 Bắt đầu lần dọn dẹp thứ hai. 】

Ngay thời điểm mọi người gần như vừa bước vào cánh cửa kia, một tia ánh sáng đỏ xuyên qua khe cửa, chiếu đến khuỷu tay Tần Cứu, một miếng vải nhỏ nháy mắt liền biến mất, lộ ra một mảnh da trên cánh tay.

Du Hoặc lập tức bắt lấy anh.

"Còn tốt, không trầy da." Tần Cứu dứt khoát đem tay áo bị rách xắn lên.

Phản ứng của hai người bọn họ còn ổn, những người khác đã mặt mũi trắng bệch.

Thật nhanh, âm thanh hệ thống lại vang lên.

【 Dọn dẹp lần ba kết thúc, đã phong tỏa khu trung tâm, chương trình tự kiểm tra khởi động, dự tính thời gian 48 phút 12 giây. 】

154 nói: "Tiếp theo, cứ cách 10 giây sẽ dọn dẹp một lần, chúng ta phải canh chuẩn thời gian."

922 ý thức được trọng điểm: "Chờ đã, ngoài cửa cứ cách 10 giây lại dọn dẹp một lần, nếu ở trong cửa kia mọi người thất bại, phải lập tức lao ra. Lỡ như trúng phải lúc đang dọn dẹp không phải sẽ......"

"Đường nào cũng chết." Sở Nguyệt nói: "Cho nên tôi nói tiến vào cái cửa ở giữa kia chính là muốn điên!"

"Phiền ngồi đợi tin tốt đi." Tần Cứu nói cùng Du Hoặc liếc nhau: "Mọi người đợi ở đây đừng nhúc nhích, hai người chúng tôi đi một chuyến."

154 thở phào một hơi, cần thận đè lên khóa cảm ứng: "Ta tận lực."

Nói xong, cánh cửa " tích" vang lên một tiếng.

Trong nháy mắt, Du Hoặc cùng Tần Cứu đã lao ra ngoài.

Mọi người trong cửa không dám thở mạnh, nghe thấy tiếng cùm cụp đóng cửa ở cách vách phát ra, lúc này mới hoàn hồn.

"Em......" Vu Văn nuốt nước miếng, "Thêm vài lần như vậy nữa, chắc em phát bệnh tim!"

Trong lúc bọn họ còn đang thấp thỏm, Du Hoặc, Tần Cứu và 154 đã vào bên trong cửa thứ hai.

Cửa này cấu tạo cực kỳ phức tạp, vô số linh kiện trong suốt quấn quanh lòng vòng, kết nối với cột điện tử, máy tính cùng với các loại đài cảm ứng khác.

Nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Cứu động tác dừng một chút.

Dựa theo quy tắc bình thường, loại khu vực trung tâm như nơi này chỉ có Du Hoặc và Sở Nguyệt là từng thấy, thời điểm anh trở thành 001, loại quyền hạn này đã bị khoá.

Nhưng anh lại có loại cảm giác giống như đã từng đến đây, giống như anh đã từng mạo hiểm cực lớn, để lặng lẽ tới được nơi này.

"Tôi từng thấy mấy thứ này rồi."

Tần Cứu trầm giọng nói.

154 tập trung hoạt động ngón tay chuẩn bị loại bỏ hạn chế, biểu tình cực kỳ căng thẳng. Cho nên sau vài giây khi giọng nói phát ra, cậu mới phản ứng được những lời này có ý.

"Anh từng thấy?" 154 sửng sốt.

Ngay sau đó, lòng cậu liền nói không tốt!

Ngây người làm trễ mất hai giây, kiểm nghiệm quyền hạn đã bắt đầu rà quét.

154 sắc mặt biến đổi, đang muốn nói "Mau đi ra ngoài", liền thấy ánh sáng đỏ chiếu đến đây, lúc đảo qua sườn mặt Du Hoặc thì đột nhiên dừng lại.

Giây tiếp theo, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ:

Phát hiện chìa khóa hủy bỏ bí mật, kiểm tra thông qua, có thể tiến hành mệnh lệnh huỷ bỏ.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, ba người không ngờ lại có bước ngoặt như thế này, sững sờ tại chỗ.

Qua hồi lâu, Du Hoặc sờ soạng sườn mặt, nhíu mày lẩm bẩm: "Chìa khóa huỷ bỏ bí mật?"

Ngay sau đó, ngón tay cậu chạm phải vành tai, nơi đó có đồ vật góc cạnh rõ ràng cộm vào lòng bàn tay, ở nơi ánh đỏ chiếu vào, chậm rãi có độ ấm.

Là chiếc khuyên tai cậu vẫn luôn mang.

***

Một ngày nọ, cách đây rất lâu, có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trên vành tai trống trơn của Giám thị A, trái ngược với phong cách thường ngày của cậu ta.

Tần Cứu hỏi cậu, sao đột nhiên lại mang khuyên tai?

Cậu nói: Không có gì, tối qua mơ thấy một giấc mơ.

Đó là một giấc mơ kỳ lạ, trong đó có hai Tần Cứu với hai thân phận khác nhau, cũng có hai cậu với hai thân phận khác nhau. Sau khi tỉnh dậy, cậu chỉ nhớ ngọn lửa cao tận trời, còn có Tần Cứu ngồi cạnh ngắm nhìn biểu cảm của cậu.

Tần Cứu nói: Chỗ em đứng mờ quá, anh luôn không thể thấy rõ.

Cho nên, cậu tìm chút đồ vật, đặt nó ở nơi an toàn của mình. Như vậy, mặc kệ đang ở đâu, đối phương đều có thể thấy được.

......

Rồi một ngày nọ, giữa không gian đầy khói súng, Tần Cứu lặng lẽ thay đổi chìa khóa bí mật anh mạo hiểm chuẩn bị.

Nếu bọn họ không may thất bại, như vậy đồ vật chung này sẽ có tác dụng.

Chìa khóa bí mật có hiệu lực, ký ức liền khôi phục.

Nó chứa đựng quá khứ, niềm tin và tình yêu của anh.

Hết thảy những thứ này hợp thành một Tần Cứu hoàn chỉnh.

Em yêu, anh đem mình đặt ở bên tai em, để em có thể nghe được.

Cầu nguyện chúng ta ở một thế giới không còn khói súng có thể gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy