2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần một tháng nay Minhyung không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa. Giống như nhiệm vụ đã hoàn thành, người cần ra đi cũng đã đi rồi, tất cả đã kết thúc và hắn không thể quay lại để tìm hiểu xem ý nghĩa thực sự của giấc mơ là gì nữa. Điều Minhyung chắc chắn là giấc mơ đó có liên quan đến soulmate của hắn, có một mối liên kết vô cùng chặt chẽ với số ngày hắn gặp được định mệnh của đời mình.

Thời gian đếm ngược trên cổ tay chỉ còn một ngày, và ngày hắn gặp soulmate của mình cũng chính là ngày hắn nhập học năm ba đại học.

Không ai thực sự biết chính xác mỗi người sẽ gặp soulmate của mình ở đâu. Có người nghĩ hôm nay họ đến công ty, vậy có thể sẽ gặp soulmate ở công ty, thế là ăn diện thật đẹp thật lịch lãm, xong lại gặp ngay lúc đang bị sếp mắng, soulmate hóa ra là đối tác làm ăn. Có người nghĩ hôm nay mình ở nhà, vậy sẽ gặp soulmate ở nhà, soulmate hẳn phải là một nhân viên giao hàng hay gì đó đại loại vậy, cuối cùng lại gặp soulmate ngay lúc đi đổ rác, soulmate là em trai cô hàng xóm. Có người lại quá bận mà không để ý đến mười hai con số trên cổ tay mình, cho đến khi thực sự tông vào soulmate của mình làm đổ cà phê lên áo sơ mi trắng tinh của họ mới biết đó chính là soulmate, và ấn tượng đầu tiên chả tốt chút nào.

Nhìn vào con số trên cổ tay mình, Minhyung thấy còn mười tám tiếng nữa, lúc đó hắn đang ở trường, vậy có thể sẽ gặp soulmate ở trường đại học. Soulmate của hắn có thể là bất cứ ai, một cô giáo, một ông thầy, một con bé năm nhất, một đàn anh khóa trên hắn chưa từng gặp. Dù là ai đi nữa, Minhyung cũng sẽ đón nhận người đó bằng trái tim chân thành nhất, người mà tạo hóa đã dành cho mình.

Hôm nay là buổi cuối cùng hắn làm việc fulltime ở tiệm cà phê này, từ ngày mai hắn sẽ nghỉ làm vì lịch học kín bưng không một kẽ hở. Quán bây giờ chỉ có Wooje đang mải nấu gì đó đằng sau bếp, Doran đang cười rúc rích mới Chovy trong góc (như mọi khi) và Minhyung thì chả có chuyện gì làm. Hắn bèn lôi điện thoại ra, gửi vài tin nhắn vào groupchat.

Gomiyusi: chán vãi

Burdol: bộ quán thiếu chuyện làm hả?

Gomiyusi: vắng khách lắm

T.O.M: lau sàn đi

T.O.M: ko thì chà cầu tiêu cũng được

T.O.M: dù sao cũng bữa cuối rồi mày làm việc chăm chỉ xíu đi

Ryucúncon: coi ổng bóc lột nhân viên kìa =)))

Gomiyusi: đợi đến ngày tui nghỉ làm rồi mỗi ngày đều tới đây hành Wooje ok

Ryucúncon: ngon =))

Leemèo: tao ké với, bánh Wooje làm ngon lắm

T.O.M: tụi bay được lắm

Gomiyusi: Minseok mày đang ở đâu đó

Gomiyusi: tối tao ghé ăn cơm ké với được không

Gomiyusi: tao lười nấu ăn quá

Ryucúncon: đéo nhé

Ryucúncon: tối nay tao với Kwanghee sang nhà thằng bạn giúp nó soạn sách vở mai đi học

Ryucúncon: nó học trường mình đó

Gomiyusi: chớ mấy tuổi rồi mà phải soạn sách vở dùm

Ryucúncon: mày biết gì mà nói, nó nằm viện cả năm mới ra được đó

Ryucúncon: ủa hình như nó học cùng khóa với mày đó

Burdol: ai vậy em có biết ko?

Ryucúncon: =)) tụi mình quen nhau còn chưa được năm mà bây nghĩ bây biết nó à =))

Ryucúncon: có gì tao giới thiệu cho

Ryucúncon: tụi bây đừng vồn vã quá làm nó sợ là được

Tiếng chuông cửa vang lên leng keng khiến cuộc tám chuyện của Minhyung kết thúc tại đó, hắn gửi một tin nhắn qua loa bảo có khách rồi nhét điện thoại vào tạp dề lại. Gọi Doran đến ghi order cho một tốp nhân viên công ty sang đây uống cà phê cho qua giờ nghỉ trưa. Thôi thì tối nay gọi pizza về ăn vậy, ở một mình Minhyung lười nấu cơm lắm.

Chính xác còn năm tiếng nữa Minhyung sẽ gặp được soulmate của mình. Ngày hôm nay hắn có bốn tiết buổi sáng và hai tiết đầu giờ chiều, như vậy hắn sẽ ở lại ăn cơm ở căn tin trường, và năm tiếng nữa chính là giờ nghỉ trưa.

Minhyung ngồi trong lớp mà cứ liên tục nhìn hai con số đếm giây nhảy đều đặn, tâm trí cứ bay đâu đâu. Chuyện hắn sắp gặp được soulmate hắn không hề nói cho ai biết, không như Wooje nó vừa lay vừa đánh hắn cái ngày hai đứa đứng ở bên kia đường đối diện quán TOM. Minhyung còn nhớ ngày đó, Wooje cứ nhìn vào quán TOM như sắp khóc tới nơi, "anh ơi soulmate của em sắp xuất hiện rồi", và có vẻ như soulmate của Wooje cũng đang bồn chồn y như nó, bằng chứng là khi số giây trên cổ tay đếm ngược đến giây cuối cùng, cánh cửa treo chuông gió của quán TOM bật mở, và Jaehyun hyung đứng ngó Wooje từ bên kia con đường với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, như thể cậu biết hắn sẽ đến.

Học xong tiết thứ tư là mười giờ bốn mươi phút sáng, Minhyung quyết định xuống căn tin đợi sẵn. Vừa đi hắn vừa nhìn vào dòng số trên cổ tay mình.

00:00:00:00:07:21

7 phút hai 21 giây nữa, định mệnh sẽ cho hắn và soulmate gặp nhau.

Còn khoảng ba bốn cái bàn trong góc không ai ngồi, Minhyung đi đến đó, đặt cái cặp xuống rồi gọi một chai coca. Cảm giác kiến bò trong bụng này không phải vì đói, mà vì quá hồi hộp. Ba con số cuối cùng trên cổ tay hắn vẫn nhảy đều đặn, như thể chuyện hắn gặp được soulmate là chuyện không thể tránh khỏi, giống như chạy trời không khỏi nắng, dù có ở đâu lúc này hắn cũng sẽ gặp được soulmate của mình.

Còn 34 giây. Một vài sinh viên đến rồi đi khỏi căn tin nhưng Minhyung không quan tâm lắm, hắn chỉ mải nhìn con số đang đếm trên tay mình. Nhìn nó đếm những giây cuối cùng rồi sẽ đứng yên mãi mãi.

10

9

Có tiếng ai đó gọi một đĩa mì xào, và bác gái ở căn tin í ới đáp lại.

8

7

6

Rồi con số dừng lại ở 6. Im lìm.

Minhyung đột nhiên đứng dậy. Người đó hẳn phải ở rất gần đây, rất gần, chỉ cách hắn có 5 giây, tại sao đồng hồ không đếm nữa? Minhyung bước ra khỏi cái bàn, hướng ra ngoài đi vài bước, mắt dán vào cổ tay.

5

Không thể tin được, con số đã nhảy lại! Hắn liền vừa đi vừa chạy ra ngoài.

4

3

2

1

"Hyeonjun, mày đang đứng chắn cửa ra vào đó."

Người đó, người tên Hyeonjun đó, thấp hơn Minhyung một chút, và rất gầy. Gầy đến nỗi nhìn cách cái quần jean bó vào cẳng chân cũng biết Hyeonjun chỉ có da bọc xương. Làn da trắng xcậu tái nhợt, trông yếu ớt như có bệnh. Nhưng đôi mắt lại trong sáng và linh động vô cùng.

Đôi mắt đó vừa dời khỏi cổ tay mình và nhìn lên Minhyung.

Nếu phải dùng điều gì đó để định nghĩa hai chữ "xinh đẹp" trên đời, Minhyung sẽ chọn Hyeonjun vậy. Hyeonjun đội mũ beanie đen, tóc mái đen phủ lòa lòa xuống cặp kính cận. Sau hai mắt kính là đôi mắt đẹp nhất Minhyung từng thấy, lung linh như có cả bầu trời đêm bên trong. Làn da trắng muốt, gò má hơi cao, cằm góc cạnh vì quá gầy, môi hồng nhuận hơi hé ra trong sự kinh ngạc.

"Minhyung!" Minseok gọi ngay khi thấy hắn đứng đó. "Tụi bây đang đứng ngay chỗ người ta đi ra đi vô!!"

Nhưng Minhyung nào có quan tâm chứ. Hắn bước từ từ đến gần Hyeonjun hơn, chậm rãi bắt lấy cổ tay hắn. Khi hắn vừa chạm vào, một cơn đau buốt nhói lên từ chính cổ tay hắn, và nhìn cái cách Hyeonjun hơi giật mình, có lẽ cậu cũng cảm nhận được điều đó. Minhyung nhìn mười hai con số 0 đã đứng yên không còn đếm nữa, hít một hơi sâu.

"Có thể..." Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn, "... cho ôm một cái được không?"

Hyeonjun hơi ngạc nhiên, rồi nở nụ cười. Rất hiền. Rất xinh đẹp. Giống như điều dịu dàng cuối cùng còn sót lại trên thế giới, của riêng Minhyung.

"Đương nhiên rồi."

Và Minhyung kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng, ôm điều xinh đẹp nhất, điều đáng yêu nhất, điều mà hắn phải giành lấy từ trong mơ, điều mà hắn thổn thức bao nhiêu đêm, quỳ lạy bao nhiêu lần để có thể bảo vệ được, để có thể nhìn thấy được, để có thể chạm lấy được, để có thể yêu thương được, vào lòng.

"Nhưng đúng là chúng ta đang đứng ngay cửa ra vào thật." Hyeonjun bỗng nói, phả từng hơi thở vụn vào cổ Minhyung.

Và hắn nghĩ rằng hắn sẽ cho giọng Hyeonjun vào "List những âm thanh Lee Minhyung thích nghe" của mình, cho lên vị trí đầu tiên luôn mới được.

Hóa ra người bạn vừa nằm viện dậy mà Minseok nói, chính là Hyeonjun. Và sau khi biết Hyeonjun lại là soulmate của Minhyung, Minseok đã vùng vằng để cậu lại cho Minhyung và đi mất, với nụ cười vô cùng bất đắc dĩ trên mặt.

"Chúng ta," Hyeonjun hỏi sau một lúc lâu cả hai đều yên lặng, "gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"

Lon coca của Minhyung vẫn để trước mặt, chưa động vào, và tay của Hyeonjun vẫn đang được ủ trong lòng bàn tay hắn, như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất.

"Cũng rồi mà cũng chưa." Minhyung cười đáp, chống tay còn lại lên bàn rồi đặt cằm lên, quay sang nhìn Hyeonjun.

Bị nhìn chằm chằm như vậy Hyeonjun trông có chút xấu hổ, cậu bèn hơi rút tay về, nhưng rồi phát hiện ra Minhyung không cho cậu rút lại, thế là lại cúi cúi đầu, tóc mái phủ lòa xòa trước mặt.

"Mình tên Minhyung." Hắn nói. Hyeonjun chỉ gật đầu mà không ngước lên, lúc nãy nghe Minseok hét cũng biết tên rồi. Hắn lại nói tiếp, "Còn cậu là Hyeonjun."

Hyeonjun bật cười, giờ hai người bọn họ đang ngượng tới mức chỉ biết tự đọc tên nhau.

"Ý mình là," Minhyung siết tay cậu chặt hơn. "mình biết soulmate sẽ tên là Hyeonjun từ lâu rồi."

Hyeonjun ngẩng phắt dậy, hơi nghiêng đầu. Thảo nào cậu thấy hắn này rất quen, quen lắm, như thể gặp ở đâu nhiều lần rồi, nhưng lại không nhớ được.

"Làm sao biết được?" Cậu dè dặt hỏi.

Minhyung nhìn cậu cười, lộ ra hai răng nanh nhọn hoắt. Bây giờ Hyeonjun mới ý thức được soulmate của cậu đẹp trai đến mức nào. Đẹp trai đến độ cười một phát cả cái căn tin cũng sáng bừng lên.

"Chiều cậu có tiết không?" Hắn hỏi, bỏ qua vấn đề tên tuổi một cách vô cùng thản nhiên như thể không quan trọng lắm. Hyeonjun cũng không chấp, có nhiều đứa cưa soulmate bằng cách vậy mà, kiểu "tôi biết em là định mệnh đời mình" này nọ. Chắc Minhyung cũng thuộc số sến sẩm đó.

Hyeonjun bèn lắc đầu.

"Không có, định về nhà mà Minseok rủ lại ăn trưa với nó nên giờ vẫn còn ở đây."

Minhyung gật đầu như thể vừa quyết định xong chuyện gì đó, cầm lon coca còn chưa mở nắp bỏ vào cặp, cứ thế nắm tay cậu đứng dậy.

"Đi ăn mì udon với mình."

Hyeonjun ngơ ngác bị Minhyung kéo đi trả tiền rồi kéo ra cổng, hắn đan ngón tay mình vào với cậu như thể thân nhau lắm, yêu nhau lâu lắm rồi. Hai đứa lên chuyến xe buýt số 24 vừa trờ tới, Minhyung kéo cậu lên, rồi đi về một cái ghế đôi còn trống sau xe, đẩy cậu ngồi vào trong còn hắn ngồi ngoài. Hyeonjun để ý từ lúc gặp nhau đến giờ tay bọn họ còn chưa có buông ra.

"Khi bước lên cái xe này," Minhyung nói, nhét cái thẻ bus vào túi áo, "cũng là lúc mình xác định cúp hai tiết đầu giờ chiều rồi đó."

Hyeonjun há mồm.

"Phải quay lại chứ!! Ăn ở căn tin cũng được mà!!" Hyeonjun dợm đứng dậy gọi bác tài dừng xe thì bị Minhyung kéo ngồi xuống lại.

"Đồ ăn ở căn tin dở lắm." Hắn nói, tự nhiên thấy biểu cảm lo lắng của Hyeonjun đáng yêu không chịu được. "Với cả cậu đáng yêu thế này làm sao mình học tiếp được?"

Hyeonjun rất muốn hỏi chuyện đáng yêu với chuyện học có liên quan không mà hắn lại đổ cho tôi, nhưng rồi nhận ra cậu vừa được khen đáng yêu, thế là không thốt được lời nào, chỉ có thể ngồi lại rồi ngó ra ngoài cửa sổ.

Minhyung cười thành tiếng, chồm người sang nhìn cậu.

"Ngại hả?" Hắn hỏi, mặt gian mcậu dễ sợ. "Giờ tụi mình dính với nhau rồi cậu phải tập quen với chuyện này đi."

"Xê ra!" Cậu đẩy nhẹ đầu Minhyung ra khi thấy hắn chỉ còn cách mình vài centimet.

Có điều cậu quên mất tay cậu vẫn còn ở trong tay Minhyung, thế là vừa đẩy hắn ra liền bị hắn kéo lại hôn nhẹ một cái lên má, á khẩu không nói nên lời.

"Thơm dễ sợ." Minhyung lẩm bẩm rồi cười khúc khích, quay lại ngồi đàng hoàng.

Hyeonjun thấy mặt mình nổ bùm, nóng cháy. Trời ơi, cậu vừa bị hôn. Cậu vừa bị hôn một cách không phòng bị. Bị hôn xong còn bị nói là thơm. Trời ơi, giấu cái mặt đi đâu đây. Cứu, ai cứu với. Người này làm cậu không thở được.

"Còn đáng yêu vậy nữa mình hôn tiếp đó." Minhyung nói khẽ bên tai, làm Hyeonjun giật mình co rụt người lại.

Suốt quãng thời gian xe buýt đưa họ đến bến, Hyeonjun chỉ dám ngồi im, ngoài việc thở không dám làm gì, chỉ sợ người bên cạnh lại đè ra hôn cậu tiếp. Trời ơi, ban ngày ban mặt mà!!

.

Hyeonjun phát hiện ra Minhyung thuận tay trái, cậu nhìn cái cách hắn cầm đôi đũa rồi quấn từng sợi mì một cách điêu luyện bằng tay trái, kinh ngạc không thôi.

"Sao vậy?" Hắn quay sang hỏi khi thấy cậu cứ nhìn hắn mà không ăn. "Hay phải hôn một cái rồi mới chịu ăn?"

Hyeonjun mím môi lườm hắn một cái, nghe hắn cười phá lên. Họ đang ngồi trong một quán udon mà Minhyung hay ăn, và tay cậu thì vẫn còn bị tay hắn nắm chặt.

"Thấy mình thuận tay trái có cái lợi không?" Minhyung hỏi, bóp bóp bàn tay cậu. "Ngồi ăn cũng nắm tay được."

Hyeonjun không còn lời nào để nói, mới gặp nhau mà người này đã không thả cậu ra được một giây rồi, sau này chắc cậu đi vệ sinh cũng đòi đi theo quá? Hyeonjun nhìn vẻ mặt đắc ý hí hửng hút mì của Minhyung, tự nhiên thấy lòng dịu dàng hẳn. Thôi được, dù sao tay người này cũng rất ấm, rất to, nắm rất thích. Thôi được, cậu sẽ suy xét.

Một miếng thịt bò được gắp bỏ qua tô mì của cậu, rồi hai miếng, ba miếng.

"Này..." Hyeonjun liền gắp lên định bỏ sang lại bát của hắn, nhưng Minhyung cau mày.

"Hàng nhận rồi miễn trả lại." Hắn nói chắc nịch. "Này là còn ít đó, sau này mình sẽ nuôi cậu béo lên nữa, béo ôm mới sướng."

Hyeonjun mím môi.

"Tôi cũng không phải heo!"

Minhyung trợn mắt ra vẻ vô tội.

"Mình có nói cậu heo đâu nào? Mình chỉ muốn cậu ăn nhiều vô thôi. Nhìn nè!" Hắn vừa nói vừa giơ hai bàn tay đang nắm chặt của họ lên. "Coi cậu gầy tới mức nào nè?"

Hyeonjun tức lắm nhưng không cãi được, chỉ còn cách thọc cái đũa vô tô mì rồi bắt đầu ăn. Được lắm, đợi đó, bắt nạt cậu đi, đợi khi nào cậu béo rồi cậu tẩn cho một ngày ba sáu dạo xem có khóc kêu cha gọi mẹ không.

Minhyung ăn xong tô mì lại gọi thêm một tô. Mì vừa đặt xuống bàn đã gắp bỏ cho cậu mấy lát thịt và thêm vài đũa mì nữa.

"Đừng bỏ sang nữa!" Hyeonjun lấy một tay che bát mình lại. "Tôi ăn ít lắm!"

Minhyung nhíu mày nhưng rồi cũng thôi, nghĩ người mới ốm dậy người ta cũng không ăn được nhiều vậy, hắn bèn xử hết tô thứ hai. Hai đứa ăn xong đâu cũng gần mười hai giờ, và Hyeonjun đang ngồi thở hổn hển như mới chạy marathon xong.

"Sao vậy?" Minhyung hoảng hốt. "Cậu đau ở đâu? Đi bệnh viện nhé?"

Nhưng Hyeonjun chỉ lắc đầu, xua tay.

"No quá, để thở cái đã."

Minhyung bật cười, trời ơi cái người này đáng yêu chết hắn rồi.

"Thật no không?" Hắn hỏi. "Đưa bụng đây kiểm tra."

Hyeonjun định đáp gì đó nhưng một cái ợ đã ngắt lời cậu, Minhyung thừa cơ hội thò tay sang xoa xoa bụng cậu vài cái. Qua lớp áo thun thấy hình như cũng căng căng rồi, chắc là cậu nói thật. Hắn chưa kịp rút tay về đã bị cậu đập cái bép rồi hất ra.

"Làm gì đó!" Cậu vừa nói vừa che bụng lại, mặt đỏ rần.

"Kiểm tra độ no." Minhyung đáp hiển nhiên. "Đúng là no thật rồi nên giờ mình đi uống cà phê thôi!"

Nói xong kéo cậu đứng dậy, hai bàn tay vẫn chưa buông ra từ lúc gặp nhau đến giờ. Minhyung trả tiền rồi kéo cậu ra khỏi quán, nắng thu rọi lên mái tóc nâu của hắn trông ngọt ngào như mật ong.

"Quán cũ mình làm cách đây có một dãy phố thôi. Mình đi bộ cho tiêu mì."

Trưa ngày thu nắng rót trên từng góc phố, Hyeonjun nắm tay soulmate của mình đi chầm chậm trên vỉa hè, nghe hắn nói đủ thứ chuyện trên đời. Nào là tiệm mì udon lúc nãy là tiệm duy nhất hắn ăn ở đây, nào là chuyện quán cà phê họ sắp đến là quán cà phê chỉ mới mở nhưng đông khách lắm, nào là chuyện hắn mới nghỉ làm ở đó hôm qua, không biết chủ quán đã kiếm được nhân viên mới chưa.

Hyeonjun nghe gió thổi mơn man trên gò má mình, tự hỏi có phải mỗi người lúc ở cạnh soulmate đều sẽ cảm thấy như thế này, an toàn và ấm áp, cho dù họ chỉ mới gặp nhau hai tiếng trước và còn một đống chuyện chưa biết rõ về đối phương. Bàn tay của Minhyung và của cậu khớp nhau như thể sinh ra là dành cho nhau vậy, và cái cách hắn đánh tay họ dung dăng dung dẻ cũng đáng yêu vô cùng.

Hyeonjun không nghĩ rằng mình sẽ gặp được soulmate sớm như vậy. Cậu còn nhớ trước khi cậu bị tai nạn xe, con số trên cổ tay cậu là hơn bốn năm. Vậy mà lúc cậu tỉnh dậy thì chỉ còn chưa đến một tháng. Mẹ cậu bảo điều kì diệu như vậy chỉ xuất hiện khi có chuyện gì đó liên quan đến sự sống và cái chết diễn ra, làm xoay chuyển cả đồng hồ của định mệnh, bẻ ngược hoàn toàn ý định của tạo hóa. Và cho dù điều kì diệu đó có là cái gì đi chăng nữa, thì người tên Lee Minhyung cao hơn cậu vài centimet này đang trở thành một nốt nhạc rất hiền lành trong bản nhạc không lời của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc