Chap 17 : Không có cô ấy tôi không thể sống tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp Cẩn Ngôn, em nguyện ý."

Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, Chu Tỏa Tỏa gửi tin nhắn cho Diệp Cẩn Ngôn.

Trên thực tế, khi nói đến sợ hãi, Chu Tỏa Tỏa càng sợ hơn Diệp Cẩn Ngôn, cô càng sợ rằng lần này nếu cô vì vướng mắc mà do dự hay bỏ lỡ nhau thêm lần nữa, nếu như cái chết bất ngờ ập đến. Nếu như Diệp Cẩn Ngôn thật sự chết, cô sẽ đau khổ suốt đời.

Tình yêu, có thể hóa giải mọi chuyện trên thế gian, cô sẵn sàng tin tưởng vào Diệp Cẩn Ngôn và chính mình.

Khi Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy tin nhắn, anh biết ơn hơn là hạnh phúc, anh biết rằng lần này anh không thể để cô thất vọng nữa, chứ đừng nói đến chuyện gì đó xảy ra và cô lại rời xa anh.

"Tiểu Phạm, giúp tôi hẹn với Thụy Văn." Có một số việc sớm muộn phải đối mặt, nhưng anh hy vọng không làm Chu Tỏa Tỏa bị tổn thương.

Vào lúc ba giờ chiều, lại là nhà hàng vắng vẻ lần trước.

Thụy Văn ăn mặc vừa dịu dàng vừa thành thục, tựa như đã thở phào nhẹ nhõm sau nhiều năm như vậy: "Cẩn Ngôn, đã lâu không gặp."

"Ừ, đã lâu không gặp!" Diệp Cẩn Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Tỏa Tỏa: Hôm nay anh có việc bận không thể đón em được, nhưng dù muộn thế nào anh cũng sẽ đến tìm em.

"Anh bận à?" Thụy Văn liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn, nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, nhướng mày, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Chủ động báo cáo ~" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, lắc lắc điện thoại ra hiệu, sau đó cất đi.

"Bao lâu rồi ?" Vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh.

"Chuyện dài lắm, không nói tới ta! Dạo này em thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn đổi chủ đề.

"Vẫn tốt."

"Cho nên lần này em quay lại là chuẩn bị không rời đi? Hay là?" Diệp Cẩn Ngôn cắn rứt lương tâm cùng áy náy đều bị Thụy Văn nhìn ra, trái tim cô bỗng nhiên như rơi xuống đáy. Nhưng cô là một người phụ nữ thông minh làm sao có thể hiện ra suy nghĩ trên khuôn mặt : "Anh nghĩ em sẽ rời đi sao?" Nói xong cô lại mỉm cười.

"...Là tôi có lỗi với em..." Diệp Cẩn Ngôn cau mài và ngước mắt lên. Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đau khổ.

"Xin lỗi cũng vô ích thôi." Từ đầu đến cuối cô chỉ mỉm cười.

"Tôi từng nói, tôi có thể bù đắp cho em bằng bất cứ điều gì." Diệp Cẩn Ngôn mắt có chút đỏ.

"Cưới em thì sao? Còn tính không?" Thụy Văn nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

"Thụy Văn, tôi có thể bù đắp cho em về mặt tài chính. Tôi có thể giúp em giải quyết mọi chuyện. Nhưng chuyện kia, hiện tại tôi không thể làm được." Diệp Cẩn Ngôn nâng ly lên và định uống cạn, nhưng anh lại nhớ đến Chu Tỏa Tỏa, anh đã hứa với Chu Tỏa Tỏa sẽ không uống nữa nên anh nhấp một ngụm cho có rồi đặt ly xuống.

"Tại sao?" Thụy Văn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy gân xanh của Diệp Cẩn Ngôn. " Các người vẫn chưa...chưa tới bước đó phải không?"

"Chúng tôi sắp kết hôn rồi..." Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục nói, "Không có cô ấy tôi không thể sống được."

"Diệp Cẩn Ngôn, anh từng nói, nếu em vẫn muốn gả cho anh, anh bất cứ lúc nào cũng sẽ cưới em..." Thụy Văn nhìn thấy người đàn ông cô yêu sâu đậm, kiên quyết nói anh không thể sống thiếu người khác.

"Em biết không, không phải giống như bây giờ. Lúc đó tôi rất muốn bù đắp cho em. Thậm chí lúc đó tôi còn muốn cưới em và chăm sóc em thật tốt. Nhưng lúc đó, chính em là người đã bỏ mà đi. Một khi đàn ông đã tàn nhẫn thì rất đáng sợ, vết sẹo cũ của Thụy Văn lại hiện ra.

"Năm đó nếu không phải vì yêu anh, thì làm sao tôi có thể vào lúc nửa đêm đi khắp nơi để đưa tin tức cho anh, làm sao mà tôi có thể gặp được bọn côn đồ đó ~" Thụy Văn đỏ bừng mắt, cô nói tiếp kìm nén cảm xúc: "Nhưng còn anh thì sao? Anh chỉ nghĩ đến việc dùng tiền để bồi thường cho tôi, ngoại trừ vốn của công ty và tấm thẻ để tôi tùy ý điền số. Trên mặt anh thậm chí còn hiện lên không nguyện ý. Đúng là sau này anh muốn cưới tôi, nhưng đó có xuất phát từ trái tim của anh không? Là bởi vì tôi có thai nên anh mới đối với tôi có chút thương xót, Diệp Cẩn Ngôn, anh mãi mãi không biết tôi muốn gì."

"Tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi." Ngoài việc xin lỗi ra, tôi không biết phải nói gì nữa, chỉ sau khi trải qua chuyện của Chu Tỏa Tỏa, anh mới nhận ra nỗi đau sâu sắc và sự tuyệt vọng khi không thể yêu. Điều này không thể bù đắp chỉ bằng một lời xin lỗi đơn giản.

"Nếu em muốn anh cưới em thì sao? Cho dù anh cưới em vì thương hại, bây giờ có phải đã muộn không?" Vào lúc này cô thực sự ghét sự kiêu ngạo của cô vào nhiều năm trước. Cô nghĩ rằng sự ra đi của cô sẽ khơi dậy tình yêu của anh dành cho cô, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ anh và cô sẽ ngày càng đi xa như vậy.

"Thật xin lỗi." Diệp Cẩn Ngôn cắn môi.

"Ha ha" Thụy Văn cười lau khóe mắt. "Cô ấy là ai?" Kỳ thật cô ấy biết tất cả mọi chuyện nhưng cô ấy vẫn còn ảo tưởng.

"Em muốn làm gì?" Có lẽ xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ Chu Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn quên mất Thụy Văn cũng không phải là người có ác tâm.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh cho rằng em sẽ làm tổn thương cô ấy sao?"

"Tôi hy vọng em sẽ không làm như vậy." Người đàn ông có khuôn mặt đầy tội lỗi giờ lạnh lùng như đối mặt với kẻ thù. "Ngoại trừ điều này, tôi có thể hứa với em mọi thứ khác."

"Hay là cùng em thành lập lại công ty nhé?" Thụy Văn biết rằng Diệp Cẩn Ngôn sẽ không bao giờ đồng ý với yêu cầu của cô.

"Có thể!" Thụy Văn sửng sốt khi nghe thấy giọng nói đó.

"Nhưng em phải hứa với tôi không nhắc lại chuyện cũ nữa." Diệp Cẩn Ngôn nói thêm.

"Anh yên tâm, Cẩn Ngôn, em sẽ không nói với cô ấy." Thụy Văn thả lỏng vẻ mặt, nâng ly lên và uống hết. "Không lấy được tình yêu lâu dài của anh thì lấy tiền lâu dài cũng tốt thôi." Nói xong, cô đứng dậy nói: " em sẽ quên chuyện trước đây và làm quen lại với nhau!" Cô đưa tay phải ra.

"Rất vui được làm việc cùng!"

Diệp Cẩn Ngôn duỗi tay ra, hai người lại bắt tay nhau.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết mình có buông bỏ hay không.

Chu Tỏa Tỏa dỗ Tiểu Tỏa ngủ, ngơ ngác nhìn điện thoại. Anh đang làm gì vậy? Có lẽ nào anh ấy đã lùi bước sau khi đồng ý? Cô nhận được cuộc gọi khi cô đang bắt đầu cảm thấy buồn.

"Em ngủ rồi sao?" Diệp Cẩn Ngôn cẩn thận hỏi.

"Vẫn chưa" Chu Tỏa Tỏa bĩu môi giận dữ.

"Sao vậy? Em giận anh à?" Diệp Cẩn Ngôn muốn cười, nhưng lại kìm lại.

"KHÔNG"

"Vậy em xuống lầu đi, anh đợi em trong xe."

"Cái gì?"

"Em nghĩ anh muốn làm gì?... anh có thể làm gì được nữa? Anh chỉ muốn gặp em." Giọng nói trìu mến ấm áp của Diệp Cẩn Ngôn khiến Chu Tỏa Tỏa phấn khích: "...Ồ, đợi một lát."

Cô lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cẩn thận tô một lớp son mỏng. Nam Tôn tình cờ nhìn thấy cô : "Sao nửa đêm lại phát điên nữa vậy?  Cậu đang dùng loại son gì vậy? Cậu đang làm gì vậy?" Nam Tôn đột nhiên cảnh giác.

"Mau ngủ đi, ta sẽ sớm quay lại." Chu Tỏa Tỏa biết Nam Tôn có thành kiến ​​với Diệp Cẩn Ngôn.

"Lại là Diệp Cẩn Ngôn," Nam Tôn tức giận nói, "Chu Tỏa Tỏa, xin bình tĩnh , đừng để bị anh ta lừa."

"Được rồi được rồi, đi ngủ nhanh đi. Anh ấy có thể lừa tôi chuyện gì?" Cô nói rồi vội vàng đi ra khỏi cửa.

Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác ngồi trong xe, suy nghĩ về lời nói của Thụy Văn và Chu Tỏa Tỏa.

"Bang bang" Chu Tỏa Tỏa gõ vào cửa sổ xe.

"Anh đang làm gì thế?" Vừa ngồi xuống, cô lại bĩu môi.

"Ôi, miệng của em đang bĩu môi kìa." Diệp Cẩn Ngôn xoay người thắt dây an toàn, "Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, mà lại quản giáo nghiêm khắc như vậy."

"Anh nói vậy là ý gì? Vậy thì anh vừa mới bắt đầu, bắt đầu rồi thì liền không đón em nữa." Chu Tỏa Tỏa tức giận.

"Tỏa Tỏa, đừng tức giận. Anh không phải đến đây để nhận tội sao?" Anh vuốt ve sống mũi của Chu Tỏa Tỏa một cách trìu mến.

"Hừ... Dù sao hôm nay anh đã làm sai chuyện gì đó." Chu Tỏa Tỏa vốn muốn hỏi anh đang làm gì, nhưng lại ngại hỏi, phòng trường hợp nghi ngờ của cô là chính xác .

"Hôm nay anh đến gặp một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp." Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Chu Tỏa Tỏa . Anh tiếp tục nói: " Là nữ, chỉ là bạn thôi." Anh liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, "Không đẹp bằng em!"

Chu Tỏa Tỏa cảm thấy Diệp Cẩn Ngôn giống như một con giun tròn trong bụng mình, cô không thể làm gì được nên chủ động đến gần Diệp Cẩn Ngôn và hôn lên mặt anh.

Diệp Cẩn Ngôn bị nụ hôn bất ngờ của Chu Tỏa Tỏa làm sốc đến mức quên mất mình định nói gì, quay lại nhìn Chu Tỏa Tỏa.

"Hahahahahahaha" Chu Tỏa Tỏa nhìn vết son trên mặt Diệp Cẩn Ngôn liền bật cười.

"Em đang cười gì vậy?"

"không có gì!"

"Nói hay không?!"

"Thật, không có gì!"

Diệp Cẩn Ngôn bá đạo kéo Chu Tỏa Tỏa, cúi đầu hôn cô, lần này anh dịu dàng và tinh tế, không như hai lần trước, cũng không còn nỗi sợ hãi nào nữa.

Môi và răng của hai người quyện vào nhau trong xe, cho đến khi Diệp Cẩn Nhôn kịp thời dừng lại xung động và từ từ tránh xa.

"Tỏa Tỏa, chúng ta kết hôn được không?" Anh ôm cô vào lòng, dùng tay xoa xoa tóc cô.

"Cái gì?" Chu Tỏa Tỏa cho rằng mình nghe nhầm.

"Cưới anh!" Diệp Cẩn Ngôn lại nói.

"Điều này quá... anh đang lo lắng điều gì." Chu Tỏa Tỏa giữ khoảng cách giữa hai người và nhìn chằm chằm vào Diệp Cẩn Ngôn.

"Từ lần đầu tiên gặp em đến nay, chúng ta đã quen nhau được sáu năm ba tháng." Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, "Anh không có nhiều thời gian để lãng phí."

"Đừng nói như vậy. . . " Chu Tỏa Tỏa đưa tay ra, chặn miệng Diệp Cẩn Ngôn.

"Hãy suy nghĩ đi, hãy suy nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết. Nếu em bằng lòng, sáng mai hãy nghỉ một ngày, chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận. Nếu em không muốn kết hôn, anh cũng sẵn lòng đợi. Cho dù em không bao giờ kết hôn." , Anh có thể tiếp tục chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro