Chap 18 : Kí ức đã qua, tương lai sẽ khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Chu Tỏa Tỏa vẫn cất căn cước và sổ hộ khẩu vào túi. Trên đường đưa Tiểu Tỏa đến trường, Diệp Cẩn Ngôn đầy lo lắng nhìn chằm chằm Chu Tỏa Tỏa nhiều lần qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt bình tĩnh của cô khiến Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy bất an.

Tiểu Tỏa bước vào trường. Diệp Cẩn Ngôn thở dài một hơi, quay đầu liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, vẻ mặt mất tự nhiên giật giật, anh khẽ mỉm cười nhẹ: "Anh đưa em đi làm nhé?"

"Này, Diệp Cẩn Ngôn, ý anh là gì?" Chu Tỏa Tỏa đã chịu đựng suốt chặng đường. Rốt cuộc ý anh là gì? Anh không nói chuyện với em suốt chuyến đi, không lẽ anh đã quên mất những gì đã nói hôm qua.

"...Hả?" Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt, sau đó anh lập tức hiểu ý của Chu Tỏa Tỏa "Em thậm chí còn không thèm nhìn anh. Anh tưởng em chưa suy nghĩ xong..."

"Là anh không cùng em nói chuyện." Chu Tỏa Tỏa trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói.

"Đi thôi!" Diệp Cẩn Ngôn khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười.

"Diệp Cẩn Ngôn, em có chút sợ hãi. . . " Chu Tỏa Tỏa nhìn chằm chằm mái tóc trắng của Diệp Cẩn Ngôn, cắn môi nói.

"Sợ cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn quay đầu ra hiệu cho nàng tiếp tục.

"Em sợ... em sợ một ngày nào đó anh lại muốn đẩy em ra xa..." Giọng nói của Chu Tỏa Tỏa rõ ràng là nghẹn ngào. Diệp Cẩn Ngôn quay người lại, nhìn thấy trong mắt cô ngấn nước, liền đỗ xe ở bên đường.

"Tỏa Tỏa, anh biết, em có thể cho rằng anh còn do dự như vậy là bởi vì anh còn chưa nghĩ ra, nhưng điều anh muốn nói là, bốn năm trước anh đã hiểu được, nhưng lúc đó anh lại sợ em sẽ sợ. Em có nhớc đêm đó ở Aranya, anh đã nhắc đến con gái của anh..."

Nhìn thấy vẻ mặt phản kháng của Chu Tỏa Tỏa , Diệp Cẩn Ngôn nghiêng người nắm lấy tay nàng, "Đừng khẩn trương, lần này nghe anh nói một lần."

"Con gái của tôi Mẫn nhi, con bé cũng bằng tuổi em. Nếu còn ở thế giới này, con bé đã đến tuổi nói chuyện kết hôn rồi, nhưng anh không thể tưởng tượng được nếu con bé xuất hiện trước mặt anh cùng với một ông già bằng tuổi mình, anh sẽ làm gì? Anh thừa nhận, có lẽ anh đã động tâm... sớm hơn cả em, nhưng khi anh biết em và con gái anh sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày. Anh thực sự chật vật, không biết là vì quan tâm đến thế hệ trẻ, hay là..." Diệp Cẩn Ngôn nói càng kích động, nắm chặt tay. Chu Tỏa Tỏa cảm nhận được giọng của anh ấy run lên mỗi khi nhắc về con gái mình. Nên muốn ngăn anh ấy nói tiếp.

"Anh... đừng nói, em bằng lòng gả cho anh." Chu Tỏa Tỏa từ ghế sau đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai anh.
"Không, để anh nói xong." Diệp Cẩn Ngôn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

"Nhưng sau này anh phát hiện, anh đối với em có dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt, anh tức giận khi em sửa lại cổ áo ccho Phạm Kim Cang, anh tức giận em vì Dương Kha, tức giận Tạ Hoành Tổ tặng hoa cho em, cho nên anh chuyển em đến văn phòng của anh, nhưng anh thấy rằng em có nhiều điều muốn nói với Phạm Kim Cang hơn là với anh. Em cũng đối với Tạ Hoành Tổ như vậy ...khụ khụ" Diệp Cẩn Ngôn có lẽ đã ý thức được rằng anh ấy đang nói về bãi mìn của mình nên không nói nữa. 

"Tôi không sao" Chu Tỏa Tỏa lắc đầu.

"Khi em vì Dương Kha mà cãi nhau với anh, anh mới phát hiện mình đối với em không thể khống chế được tình cảm, cho nên sau khi em cùng Dương Kha rời đi, anh liền bắt đầu muốn rút lui." Diệp Cẩn Ngôn mím môi.

"Có lẽ anh cả đời đã quen với việc khống chế người khác, anh không muốn bị ai khống chế." Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế.

"Nhưng lúc em tỏ tình với anh, sao anh lại hỏi em thích như thế nào? ..." Chu Tỏa Tỏa  nghĩ đến lần đầu tiên đến Tư Nam tỏ tình.

"Anh lúc đó nghĩ rằng em chỉ là tùy ý mà thôi, nhưng sự thật là... Khi anh đối mặt với em... anh mới nhận ra mình không còn trẻ nữa." Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, lại nói.

"Ở Anaya, khi em tìm thấy bọn anh, anh rất vui mừng. Anh tưởng em sẽ quay lại công ty, sau đó... sau đó trong mối quan hệ lâu dài, em sẽ nhận ra rõ ràng tình cảm em dành cho anh là gì. Nhưng đêm hôm đó em đã không nghe anh nơi hết mà liền rời đi."

"Anh nói anh và em..." Chu Tỏa Tỏa nuốt nước bọt lần nữa, nhớ tới trạng thái trước đó của mình.

"Tỏa Tỏa, em và con bé chưa bao giờ giống nhau." Diệp Cẩn Ngôn khóe miệng co giật, trong giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Điều anh thực sự muốn nói là, anh hy vọng... em có thể nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Sự khác biệt giữa chúng ta không phải là một hai năm mà là một thế hệ. Anh hy vọng em có thể quay lại công ty và tiếp tục làm việc. Hãy để mọi thứ sẽ trôi qua từ từ. "Dù xảy ra bất kì chuyện gì, bất kể khi nào, anh cũng có thể đợi em đưa ra quyết định cuối cùng. Cuộc đời anh không còn dài nữa, anh mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ kĩ. Chúng ta coi trọng mối quan hệ này, giống như một dòng nước dài..." Diệp Cẩn Ngôn khép lại. Khi anh nhắm mắt nhớ lại đêm đó, khoảnh khắc cô đi theo Tạ Hoành Tổ, trái tim anh đến giờ vẫn còn đau đớn.

"Thật sự xin lỗi..." Chu Tỏa Tỏa không ngờ lúc đó Diệp Cẩn Ngôn lại có suy nghĩ như vậy.

"Diệp Cẩn Ngôn, hãy để quá khứ qua đi, được không?" Chu Tỏa Tỏa nhìn những đường gân trên tay Diệp Cẩn Ngôn. "Trước kia em yêu anh, hiện tại người em cũng yêu anh. Nếu sau này anh không yêu em..." Chúc Tỏa Tỏa chưa kịp nói xong, Diệp Cẩn Ngôn đã mở mắt ra, quay đầu ngăn cản cô.

"Không... không, trừ khi lần này em không còn yêu anh nữa và muốn rời xa anh." Diệp Cẩn Ngôn kiên quyết nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Kỳ thật Diệp Cẩn Ngôn còn có lời muốn nói, nhưng hắn lại dừng lại. Điều quan trọng bây giờ là phải lấy được chứng chỉ trước và để cô ấy trở thành người của mình.

"Tỏa Tỏa, em có muốn anh nhuộm tóc không?" Diệp Cẩn Ngôn đang rất mong chờ, giấy đăng ký kết hôn là khởi đầu cho phần đời còn lại của anh.

"Không cần..." Chu Tỏa Tỏa nhìn người đàn ông từng lầm lì và hống hách này, bây giờ trông anh ta giống một đứa trẻ rụt rè hơn. "Tóc bạc ngầu quá... Để em nói cho anh biết, em chỉ thích anh với mái tóc bạc này thôi.. ."

"Ha ha, em đang nói cái gì, tóc bạc cái gì. . . " Diệp Cẩn Ngôn tuy nói có chút trách móc, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp. Trong lòng Tỏa Tỏa chính là không  chê anh đã già, cũng không chê tóc anh đã bạc .

Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Diệp Cẩn Ngôn đã chở Chu Tỏa Tỏa đến công ty.

Cả hai đều vui mừng và hạnh phúc. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn luôn cảm thấy buồn cho Chu Tỏa Tỏa một cách khó tả.

"Tỏa Tỏa, anh không có cho em một cái quỳ gối cầu hôn, em có thấy hối tiếc không?" Diệp Cẩn Ngôn cẩn thận hỏi.

"Không, anh ngàn lần không được. Nếu anh quỳ xuống vì em, em sẽ không vui..." Chu Tỏa Tỏa hiểu được ý nghĩ của Diệp Cẩn Ngôn, dù sao anh cũng đã già, không phải là một chàng trai trẻ không thể cư xử giống như một thiếu niên. Và cô không muốn làm khó anh vì điều đó.

"Để anh suy nghĩ một chút..." Diệp Cẩn Ngôn nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Cái gì?" Chu Tỏa Tỏa nghe không rõ.

"Anh hỏi, em có muốn chuyển đến một căn nhà lớn hơn không..." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Diệp Cẩn Ngôn có rất nhiều tiền ~"

"Cái gì? Ý anh là gì?" Chu Tỏa Tỏa không nghĩ về điều đó.

"Em không phải muốn biết Diệp Cẩn Ngôn có bao nhiêu tiền sao? Để anh sắp xếp một chút, em sẽ sớm biết thôi!" Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được cười.

"...Đây là chuyện gì..." Tỏa Tỏa vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Diệp tổng, việc hợp tác của chúng ta với Thụy Văn, anh có muốn kiểm tra lại không? Dù sao thì cô ấy cũng không có trong kế hoạch trước đây của chúng ta..." Phạm Kim Cang ngồi trên ghế sofa và nhìn một đống tài liệu dày đặc trên bàn.

"Không cần kiểm tra, đây là tôi nợ cô ấy. Hơn nữa..." Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng dùng ngón tay phải nhéo không khí, "Hơn nữa cô ấy cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ."

"Chuyện này anh đã nói cho Tỏa Tỏa biết chưa?" Phạm Kim Cang lo lắng liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

"Ừm... Không. Tôi cũng hy vọng chuyện này và hậu quả đằng sau chuyện này và những chuyện trước đó..." Cô ấy đều không nên biết, Diệp Cẩn Ngôn nhìn Phạm Kim Cang với ánh mắt nghiêm túc.

"Nhưng Diệp tổng, Thụy Văn dường như không từ bỏ anh." Phạm Kim Cang nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó giữa hai người.

"Cô ấy đã hứa với tôi sẽ không nói cho Tỏa Tỏa." Diệp Cẩn Ngôn dừng một chút, cúi đầu cười nói: "Hơn nữa, cô ấy bắt buộc phải từ bỏ."

"Ý anh là gì?" Phạm Kim Cang không hề lo lắng cho Thụy Văn, anh chỉ lo lắng cho Diệp Cẩn Ngôn, sợ rằng anh sẽ lại mất đi Chu Tỏa Tỏa.

"Tôi với Tỏa Tỏa kết hôn rồi." Diệp Cẩn Ngôn lè lưỡi và liếm môi. "Sáng nay mới vừa lấy được chứng chỉ!" Anh ấy lại bắt đầu cười.

"A? Tỏa Tỏa điên rồi à?" Phạm Kim Cang buột miệng nói

"Ahem, Phạm Kim Cang, cậu như thế có ý gì?" Diệp Cẩn Ngôn trông có vẻ sửng sốt.

"Không, không, không, Diệp tổng, thật sự là đã xảy ra chuyện gì" Phạm Kim Cang đầy mặt nghi ngờ.

"Chuẩn bị hợp đồng cẩn thận và giúp tôi đặt lịch hẹn với nhà đầu tư. Kiếm tiền thật nhiều và tặng quà cưới cho chúng tôi ~ Đừng lo lắng về việc cậu có đủ hay không ~" Diệp Cẩn Ngôn gõ vào người Phạm Kim Cang bằng một tập tài liệu.

"Diệp tổng, anh với tôi sẽ..." Phạm Kim Cang chưa kịp nói xong thì Diệp Cẩn Ngôn đã xua tay, "Nếu anh không nói nhảm, anh sẽ chết hả?"

Diệp Cẩn Ngôn làm sao có thể nói với Phạm Kim Cang chuyện anh uống quá nhiều nên tè ra quần, cởi hết đồ không mặc gì bị Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy hết...

"Mẹ, hôm nay mẹ vui không?" Tiểu Tỏa vừa ôm Chu Tỏa Tỏa trước khi đi ngủ vừa đáng yêu hỏi, nhìn nụ cười trên mặt mẹ.

"Ừm, hôm nay mẹ rất vui vẻ. Bởi vì mẹ giống như đã đánh cái gì đó đến hôm nay mới tìm lại được." Chu Tỏa Tỏa hôn lên trán Tiểu Tỏa.

"Mẹ ơi, mẹ đã đánh mất cái gì thế?"

"Tiểu Tỏa, con có thích chú Diệp không?" Chu Tỏa Tỏa gãi mũi của Tiểu Tỏa một cách bí ẩn.

"Con thích! Còn thích còn hơn thích ba Tổ!" Tiểu Tỏa cười ngọt ngào!

"A? Thích hơn cả ba Tổ , tại sao vậy?"

"Lần đầu tiên chú Diệp nhìn thấy con, đã nói sẽ xây cho con một sân chơi." Tiểu Tỏa vui vẻ che miệng.

Lần đầu gặp mặt? Tại đám cưới của Phạm Kim Cang?

Haha, Diệp Cẩn Ngôn thật biết cách thu phục nhân tâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro