Chap 19 : Ngày đầu cưới nhau nói câu vô tri chọc vợ giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nam Tôn, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Một tuần sau khi nhận được chứng chỉ cùng Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đã đạt được thỏa thuận muốn chính thức chung sống.

"Sao vậy?" Nam Tôn đang ở trong lòng Chu Tỏa Tỏa làm nũng.

“Diệp Cẩn Ngôn và tôi đã kết hôn rồi.” Chu Tỏa Tỏa cẩn thận nói từng chữ, sợ sẽ hù dọa Nam Tôn.

"Aaaaa!" Quả nhiên đúng như dự đoán, Chu Tỏa Tỏa lắc đầu nghĩ ngợi

"Diệp Cẩn Ngôn đã làm gì cậu? Nói cho tôi biết, ngày hôm đó cậu uống nhiều quá, hắn đã làm gì cậu? Chúng ta có thể kiện hắn! Diệp Cẩn Ngôn là một tên khốn nạn!" Nam Tôn càng nói càng tức giận, chộp lấy điện thoại và chuẩn bị ra ngoài.

"Cậu đang làm gì vậy!?" Chu Tỏa Tỏa nhìn Nam Tôn một cách trìu mến và ngăn cô lại.

"Đi tìm Diệp Cẩn Ngôn!" Nam Tôn tức giận nói.

"Anh ấy không làm gì tôi cả, tôi bằng lòng cưới anh ấy." Chu Tỏa Tỏa dịu dàng ôm Nam Tôn "Tôi từng nghĩ anh ấy không yêu tôi nên tôi vì tức giận mà cưới Tạ Hoành Tổ. Tôi cũng muốn cùng với Tạ Hoành Tổ sẽ sống tốt như vậy đến cuối đời. Nhưng chuyện xảy ra sau đó không phải là điều tôi muốn. Mấy năm nay tôi đã trưởng thành, cũng chín chăn hơn, tôi chợt nhận ra chỉ có Diệp Cẩn Ngôn mới để tôi muốn làm gì thì làm, anh ấy chiều theo tính tình của tôi, nếu tôi gây rắc rối anh ấy đều sẽ cố gắng thay tôi giải quyết hậu quả. Khi tôi kết hôn, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn mọi thứ cho tôi… Nam Tôn, tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy một cách vô vọng, không thể thay đổi”

Nam Tôn cảm giác được nước mắt rơi xuống trên vai, nàng cũng duỗi tay ôm Chu Tỏa Tỏa vỗ lưng nàng: "Nhưng ta lo lắng về sau hắn sẽ đối xử tệ với cậu."

"Nam Tôn, ta bằng lòng đi theo hắn, sau này nếu hắn đối xử tệ với ta, ta sẽ lấy hết tiền của hắn mà cao chạy xa bay đi... Ối, sao cậu lại đánh tôi ?" với giọng lớn tiếng bước ra.

"Diệp Cẩn Ngôn rất giàu có... nhưng hắn là một doanh nhân, hắn không thể giao phó tài sản và tính mạng của mình cho cậy. Sau này hai người có xảy vấn đề gì, hắn muốn đuổi cậu ra khỏi nhà thì làm thế nào." Trong mắt Nam Tôn thì Diệp Cẩn Ngôn là một doanh nhân rất coi trọng tiền bạc, có mục đích mạnh mẽ, nghiêm túc, xảo quyệt và giống sói.

“Anh ấy kể cho tôi nghe tất cả tiền bạc, thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm, khoản đầu tư, bảo hiểm… và một số tài sản lớn nhỏ …” Chu Tỏa Tỏa vùi đầu vào vai Nam Tôn và mỉm cười.

"..." Nam Tôn sửng sốt, không biết rốt cuộc Diệp Cẩn Ngôn là người đàn ông như thế nào.

Diệp Cẩn Ngôn gần đây rất bận rộn, Chu Tỏa Tỏa cũng biết rằng anh ấy đang có ý định bắt đầu một công việc kinh doanh mới, ngoại trừ Phạm Kim Cang, đối tác đều chưa gặp qua, Diệp Cẩn Ngôn cho biết công ty hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị sơ bộ. Khi doanh nghiệp mới chính thức khai trương, sẽ cùng nhau gặp mặt mọi người.  Chu Tỏa Tỏa cũng rất hài lòng với sự sắp xếp của Diệp Cẩn Ngôn. Trong khoảng thời gian này, cô có thể yên tâm thu dọn hành lý của mình và dành thời gian cho bà nội và Nam Tôn. Trong tương lai chúng ta không thể gặp nhau hằng ngày như lúc bây giờ nữa.

Hai ngày trước khi chuyển đến nhà khác, Diệp Cẩn Ngôn đã chủ động đến thăm bà nội Tưởng, Chu Tỏa Tỏa đã rất vui mừng với sự chủ động của anh, ít nhất anh cũng thực sự quan tâm đến cô, kể cả việc gặp trưởng bối của cô.

"Bà ơi, khi Tỏa Tỏa và Diệp tổng đến đây, xin đừng nói rằng Diệp tổng đã già... hay nói họ nên sớm có một đứa con trai...hoặc đại loại là mấy câu giống như vậy" Nam Tôn đã nhắc nhở bà nội Tưởng nhiều lần trước khi họ đến. Dù sao trong lòng bà vẫn luôn luôn nghĩ là có con nên có một đứa con trai.

"Xin chào, bà Tưởng, tôi là Diệp Cẩn Ngôn." Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cửa, mỉm cười trìu mến, hơi cúi người, cầm trong tay cài hộp thực phẩm bổ sung dinh dưỡng lớn nhỏ và mấy hộp quà.

Nam Tôn nhìn Diệp Cẩn Ngôn với mái tóc đen mới nhuộm, không khỏi muốn bật cười, nhưng rốt cuộc cô không chưa vượt qua được trình độ chịu đựng của mình.

"Tỏa Tỏa, nhanh lên, mời Diệp tiên sinh vào." Bà nội Tưởng có khuôn mặt hiền lành, nhìn người đàn ông này rất ổn trọng , bà cũng rất thích anh ấy, anh ấy trông trưởng thành hơn Tiểu Tạ.

Diệp Cẩn Ngôn bước vào phòng, cất những gói quà lớn nhỏ, ngồi trò chuyện cùng bà nội Tưởng nhưng vẫn đưa mắt nhìn theo Chu Tỏa Tỏa.

Bà Tưởng nhìn thấu tất cả sau khi Tỏa Tỏa và Nam Tôn vào bếp, Diệp Cẩn Ngôn cọ xát ngón tay vào quần của mình và chuẩn bị đứng dậy đi vào bếp phụ giúp, nhưng bà nội Tưởng đã ngăn anh lại : "Diệp tiên sinh, tôi có việc muốn nói với anh."

Diệp Cận Ngôn liếc mắt nhìn bà nội Tưởng, đứng thẳng người, cười nói: "bà Tưởng, có chuyện gì thì cứ nói đi..."

“Đứa trẻ Tỏa Tỏa này nhìn có vẻ bất cẩn, vô tâm nhưng lại rất khổ, từ nhỏ con bé ở với nhà chú, sau này sống với gia đình chúng tôi, tuy rằng con bé không nói ra nhưng tôi con bé rất cực khổ, con bé luôn ghi nhớ sở thích của mọi người, con bé không bao giờ tức giận.” ... Bà Tưởng mỉm cười nhìn Diệp Cẩn Ngôn và xoay chiếc vòng tay trên cổ tay.

"Bà Tưởng, tôi thực sự yêu Tỏa Tỏa, và tôi sẽ không bao giờ để cô ấy chịu sự ủy khuất." Sự kiên quyết của Diệp Cẩn Ngôn đã thuyết phục được bà nội Tưởng, khẳng định được anh đang nói thật lòng.

"Nếu một ngày nào đó ngươi chán nản, hoặc giữa các ngươi xảy ra mâu thuẫn, ta hy vọng ngươi sẽ luôn nhớ kỹ lời ta nói hôm nay." Bà nội Tưởng đưa tay đưa cho Diệp Cẩn Ngôn một tách trà.

Diệp Cẩn Ngôn nhận lấy trà, cúi đầu nói: "bà Tưởng, ta không sợ bà chê cười. Ta và Tỏa Tỏa chỉ sợ cô ấy chán ghét ta mà thôi, ta không thể bảo đảm chúng ta sẽ luôn không xảy ra mâu thuẫn, hòa thuận với nhau." , nhưng tôi chỉ có thể nói là nếu ngày đó đến, tôi sẽ để cô ấy....."

"Được! Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Diệp. Nếu ngươi đã cưới Tỏa Tỏa thì dù ở địa vị nào, thì ở đây ngươi cũng sẽ cùng thế hệ với Tỏa Tỏa." Bà Tưởng rất hài lòng với lời nói của Diệp Cẩn Ngôn và cháu rể này đã được chấp nhận.

Trong bữa ăn, Diệp Cẩn Ngôn ôm Tiểu Tỏa suốt, bà Tưởng nhấp một ngụm súp và nhìn Nam Tôn, vừa lúc Nam Tôn cũng nhìn vào mắt bà nội Tưởng và lắc đầu ra hiệu cho bà đừng nói gì.

Bà nội Tưởng nhìn Nam Tôn, rồi nhìn Chu Tỏa Tỏa, đặt thìa trong tay xuống: “Tiểu Diệp, con có thích trẻ con không?”

Diệp Cẩn Ngôn vẫn có chút không thoải mái với cái danh hiệu mới này, hắn sửng sốt một chút, mới cười nói: "Đúng vậy, ta thích trẻ con..."

"Tiểu Diệp, vậy bà nội chúc con sớm sinh được một cậu bé mập mạp. Bây giờ cháu cũng không già lắm. Khi nào..." Bà nội chưa kịp nói xong, Nam Tôn đã dùng cùi chỏ chạm vào bà nội, bà nội cũng ngừng nói.

"Bà nội, sinh con rất đau đớn, con không sinh con nữa." Chu Tỏa Tỏa nhìn đôi tai đỏ bừng của Diệp Cẩn Ngôn thì vội vàng cứu anh. Nhưng bà nội Tưởng  đã đưa tay đánh cô, con vừa nói gì vậy?”

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, mỉm cười như suy nghĩ rồi tiếp tục đút cho Tiểu Tỏa.

"Tỏa Tỏa, tạm thời cất đồ đi, ngày mai chúng ta cùng nhau thu dọn. Đồ vệ sinh cá nhân của em và Tiểu Tỏa anh đã mua hết rồi. Hôm nay muộn quá, chúng ta tắm rửa đi ngủ trước đi." Diệp Cẩn Ngôn xem xét hành lý trong phòng chống tay lên hông, sau đó nhìn Chu Tỏa Tỏa và Tiểu Tỏa bộ dạng đang lười biếng di chuyển trong y như nhau.

"Ừ, được rồi" Cô trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Em sẽ đưa Tiểu Tỏa đi tắm trước và dỗ con bé ngủ." Chu Tỏa Tỏa không nhận thấy sự do dự trên khuôn mặt của người phía sau.

Sau khi đã ổn định được Tiểu Tỏa thì đã là mười giờ, Diệp Cẩn Ngôn tóc ướt vẫn ngồi trên sô pha, tùy ý lật một cuốn sách.

"Anh không định đi ngủ à?" Chu Tỏa Tỏa kinh ngạc. Tại sao anh không vào thư phòng hay phòng ngủ đọc sách mà lại ngồi trên ghế sofa?

"Ân, lập tức..." Diệp Cẩn Ngôn không biết nên nói cái gì.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh bị sao vậy?" Chu Tỏa Tỏa nhận thấy anh có gì đó không ổn.

"Tỏa Tỏa, anh nên ngủ ở đâu?" Diệp Cẩn Ngôn liếm môi dưới và cắn nhẹ.

"?Ý anh là gì"

"Ý anh là, anh sẽ ngủ ở đâu?" anh lặp lại.

"Sao cũng được." Chu Tỏa Tỏa có chút tức giận: "Sao chuyện này anh cũng đến hỏi em? Em có nên nói với anh, lại đây nào, Diệp Cẩn Ngôn, anh ngủ với em đi không?" Thật sự là buồn cười, buồn cười quá. Nói xong hai chữ này, Chu Tỏa Tỏa bước vào phòng ngủ chính, dáng vẻ như một bà chủ bẩm sinh, quay lưng ra ngoài nằm xuống.

"Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn hét lên, nhưng không ai chú ý đến anh.

Anh bắt đầu lật ngẫu nhiên vài trang sách, cho đến khi trong phòng ngủ không có ai cử động, anh mới quay đầu nhìn một lúc, đóng sách lại, đứng dậy, tắt đèn phòng khách và phòng ngủ chính. Rồi đi về phía phòng ngủ thứ hai.

Trong bóng tối, Diệp Cẩn Ngôn trằn trọc trằn trọc không ngủ được. Chu Tỏa Tỏa, cái người vô tâm này. Anh đã đợi cô lâu như vậy mà cô không đến nói chuyện với anh. Đây là ngày đầu tiên họ sống chung với nhau sau khi kết hôn. Vậy mà cô ấy nói "sao cũng được", "sao cũng được là ý gì?". Có phải cô ấy không quan tâm đến anh lắm không?

Càng nghĩ càng tức giận, Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy choáng váng, suýt nữa ngã xuống.

Cô ấy nói với anh sao cũng được, cô gái này đối xử với chồng mình như vậy sao? Cô ấy nói sao cũng được, từ nay về sau anh sẽ sống trong phòng này và không ra ngoài nữa, đúng không! Sáng mai anh sẽ ra ngoài sớm và anh sẽ không đánh thức cô ấy.

Nằm một hồi, Diệp Cẩn Ngôn lại yên lặng ngồi dậy, gãi gãi tóc, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi xuống giường đi về phía phòng Chu Tỏa Tỏa đang đang đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro