Chap 21 : Sau khi chung sống...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người chung sống, họ phát hiện ra thói quen sinh hoạt của họ rất khác nhau.

Ví dụ, Chu Tỏa Tỏa đã quen với việc thức khuya và nằm trên giường. Mà Diệp Cẩn Ngôn lại là người cần nghỉ ngơi sớm, nhất định sẽ thức dậy lúc sáu giờ sáng. Chu Tỏa Tỏa thích chơi game và xem phim truyền hình, mặc dù thỉnh thoảng chạy và chơi cầu lông nhưng cô ấy chỉ làm điều đó khi có ý thích. Diệp Cẩn Ngôn thích đọc sách, có thể ngồi yên hằng giờ và thích tập thể dục, anh ấy có thể chạy 3km vào buổi sáng và 3km vào buổi tối. Chu Tỏa Tỏa thích ăn tất cả các loại đồ ăn vặt và uống rượu. Diệp Cẩn Ngôn lại thích thứ gì đó nhẹ nhàng hơn và uống trà.

Nhưng cả hai đều nhường nhịn nhau và quan tâm đến thói quen sinh hoạt của nhau nhiều nhất có thể.

Tình yêu đến cuối cùng họ mới có được đã được cả hai cẩn thận bảo vệ.

"Tỏa Tỏa, anh muốn nói chuyện với em." Diệp Cẩn Ngôn chủ động nói chuyện với Tiểu Tỏa vào một buổi chiều cuối tuần khi cô ấy đang ngủ trưa.

"Làm sao vậy, nghiêm trọng sao?" Chu Tỏa Tỏa có chút kinh ngạc.

"Có lẽ trong mấy tháng tới anh sẽ bận. Công ty mới sắp khai trương, tụi anh cần chuẩn bị rất nhiều công việc sơ bộ." Diệp Cẩn Ngôn liếm môi, ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô.

"Được rồi, anh bận công việc, tối nào em cũng có trách nhiệm đợi anh về..." Chu Tỏa Tỏa đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng ấn xuống.

"Ừm... chính là như vậy, bởi vì hiện tại bọn anh đang dự định tìm một số thư viện địa phương tốt hơn và đặc biệt hơn ở các thành phố khác. Đầu tiên, tụi anh muốn học hỏi từ họ, và quan trọng hơn là bọn anh muốn đạt được thỏa thuận hợp tác..." Diệp Cẩn Ngôn đang nói chuyện thì phát hiện Chu Tỏa Tỏa đang nằm trên đùi anh, lặng lẽ nhìn anh.

"Có chuyện gì vậy, mời nói tiếp?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười.

"Mấy tháng nay, có lẽ anh sẽ phải thường xuyên đi công tác..." Diệp Cẩn Ngôn vuốt tóc, cắn chặt miệng.

"Chồng ~" Chu Tỏa Tỏa lần đầu tiên gọi anh như vậy.

"Hả?" Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa quen với danh hiệu này.

"Thật ra anh luôn mong rằng anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho em và em có thể ở bên anh nhiều hơn. Dù anh không làm gì thì chỉ cần cảm nhận hơi thở của anh quanh mình là đủ. Nhưng em biết rằng anh luôn có những việc muốn làm nhưng chưa bao giờ thực hiện được." Chu Tỏa Tỏa chậm rãi ngồi dậy, tựa đầu vào vai hắn. "Cho nên, bất kể anh muốn làm gì, làm như thế nào, chỉ cần anh chăm sóc bản thân thật, em sẽ luôn ủng hộ anh."Nhưng em chỉ có một thỉnh cầu..."

"Em muốn yêu cầu điều gì?" Diệp Cẩn Ngôn âu yếm quay đầu đi, hôn lên tóc nàng, cố ý biến thỉnh cầu thành nhu cầu.

"Em hy vọng anh, nếu có chuyện gì sẽ không giữ tất cả trong lòng. Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt và đừng nói dối em." Chu Tỏa Tỏa nhìn khuôn mặt của Diệp Cẩn Ngôn một cách nghiêm túc .

Diệp Cẩn Ngôn nheo mắt lại, nuốt nước miếng, không trả lời thẳng: "Bây giờ anh đói..."

Chu Tỏa Tỏa kinh ngạc: "Không phải anh vừa mới ăn trưa sao?"

"Muốn ăn cái khác không..." Diệp Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua phòng ngủ của Tiểu Tỏa, sau đó bế cô đi đến phòng ngủ chính.

Đúng như anh nói, mấy tháng tới Diệp Cẩn Ngôn rất bận rộn, cô chỉ biết mỗi khi anh vắng nhà đều sẽ báo cáo với cô, kể cả tiệc tối, đàm phán, thăm hỏi... và anh sẽ nói về tất cả những điều này với cô. Mỗi lần qnh trở về, anh sẽ mang theo một số quà cho cô và Tiểu Tỏa trong những ngày rảnh rỗi, anh sẽ đưa Tiểu Tỏa và cô đi mua sắm bên ngoài. Nói tóm lại, anh rất yêu cô, trân trọng cô.

Vì mối quan hệ của Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa cũng đặt ra những mục tiêu nhỏ cho mình. Cô muốn cố gắng không tỏ ra quá phụ thuộc vào anh. Anh cao cao tại thượng và làm việc quyết đoán, và cô muốn một ngày nào đó được sát cánh cùng anh.

"Diệp tổng, trông sắc mặt của anh không ổn, có chuyện gì vậy?" Phạm Kim Cang, Thụy Văn và Diệp Cẩn Ngôn vừa nói chuyện xong với đối tác ở Bắc Kinh và hẹn nhau ăn tối vào buổi tối và chính thức ký hợp đồng vào ngày mai . Nhưng Thụy Văn nhận thấy sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn tái nhợt, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Không sao đâu, có lẽ tôi hơi choáng váng vì chưa ăn sáng." Diệp Cẩn Ngôn xua tay tỏ ý mình không sao.

"Diệp tổng, vẫn còn một chút thời gian trước buổi tối, chúng ta hãy đến bệnh viện kiểm tra xem." Phạm Kim Cang có vẻ lo lắng.

"Không sao đâu, lát nữa tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Chiều hai người đi kiểm tra, chúng ta phải đảm bảo mọi thứ đều an toàn." Diệp Cẩn Ngôn hai chân có chút yếu ớt, anh hiểu rõ thân thể của mình lúc này. Anh không thể đến bệnh viện vào thời điểm này, sáng mai hợp đồng sẽ được kí kết.

"Đừng nói với Tỏa Tỏa.." Trước khi đi vào khách sạn, Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai Phạm Kim Cang, không hề né tránh Thụy Văn đang đứng bên cạnh. Thụy Văn có chút sửng sốt. Lúc này Diệp Cẩn Ngôn tuy hơi mệt mỏi và kiệt sức nhưng vẫn không kìm được sự ngọt ngào khi nhắc đến từ "Tỏa Tỏa" vừa rồi với Phạm Kim Cang thật ngọt ngào. Loại ngọt ngào này là điều trước đây cô chưa bao giờ được thấy.

"Tỏa Tỏa ~ em có bận không?" Diệp Cẩn Ngôn đang nằm trong khách sạn lập tức gửi cho Chu Tỏa Tỏa một tin nhắn WeChat.

"Bây giờ em không bận, anh đang ở đâu?"

"khách sạn"

"Vậy chúng ta quay video đi." Chu Tỏa Tỏa video vừa nói vừa truyền đến. Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng ngồi dậy, từ nằm yếu ớt trên giường chuyển sang nằm trên ghế sô pha.

"Chồng ~" Diệp Cẩn Ngôn vừa nhận được, đã nghe thấy giọng nói của Chu Tỏa Tỏa, liền mỉm cười trìu mến: "Anh đây."

"Sao anh lại ở khách sạn? Buổi chiều anh không có kế hoạch gì à?" Chu Tỏa Tỏa kiểm tra qua điện thoại di động, không phát hiện ra vẻ mặt khác thường.

"Phạm Kim Cang cùng Thụy Văn đi rồi, anh nhớ em liền trở về." Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy đây không phải là nói dối, bởi vì trong lòng anh quả thực nghĩ như vậy.

"Thụy Văn?" Đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Ngôn nhắc đến tên cô ấy, nhưng Chu Tỏa Tỏa biết rằng đây hẳn là những gì Diệp Cẩn Ngôn đã nói với cô, người bạn cũ mà anh đã không gặp trong mười năm. Đoán chắc cô là một người phụ nữ mạnh mẽ giống như Đường Tâm, nếu không thì làm sao Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang có thể cùng cô ấy ở cùng nhau.

"Chà, cô ấy là một trong những đối tác mà anh đã nói với em ~" Diệp Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Chu Tỏa Tỏa trên màn hình điện thoại di động. Các ngón tay của bàn tay phải vô thức bấu lại, anh có chút lo lắng. Anh thấy Chu Tỏa Tỏa để tâm đến người này, vì vậy anh sẽ kể cô nghe mọi chuyện khi quay về. Mỗi lần nói về mối quan hệ đối tác trong công việc và những vấn đề khác, anh sẽ cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được khi đối mặt với Chu Tỏa Tỏa. Nếu cô để ý thì anh cũng có thể nói thẳng với cô.

"Được rồi, anh đã ăn cơm chưa?" Nhưng Chu Tỏa Tỏa cũng không tiếp tục chủ đề này.

"...Được rồi, Tỏa Tỏa, khụ... em ăn cơm chưa?" Diệp Cẩn Ngôn nuốt lại lời muốn nói.

...Hai người nói chuyện nửa giờ, Diệp Cẩn Ngôn thấy thời gian cũng sắp hết, kêu Chu Tỏa Tỏa trở về văn phòng nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị buổi chiều đi làm.

Sau khi cúp máy, Diệp Cẩn Ngôn rót cho mình một cốc nước nóng, mồ hôi trong lòng bàn tay vừa lạnh vừa ướt, cơn đau bụng lại ập đến. Anh gọi điện cho hiệu thuốc và nhờ hiệu thuốc giao một hộp thuốc. Anh uống hai viên rồi đi ngủ. Cả đời anh là người mạnh mẽ nên chút chuyện nhỏ này anh đều giải quyết được.

Sau khi uống thuốc, tinh thần của Diệp Cẩn Ngôn rõ ràng đã tốt hơn. Một đêm nọ trong bữa tiệc, mọi người đều hưng phấn đều muốn uống vài ly. Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười từ chối: "Phu nhân tôi nghiêm khắc, tôi không uống rượu được, tôi lấy trà thay rượu, mọi người có thể uống!" Anh giơ tách trà lên và mỉm cười thật ngọt, giữa tiếng hò reo của mọi người.

Phạm Kim Cang chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Cẩn Ngô như thế này. Quay đầu lại và nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Thụy Văn, anh nâng ly rượu lên và nhẹ nhàng lắc đầu, "Ồ ~"

Hợp đồng được ký vào sáng hôm sau, Phạm Kim Cang đề nghị ba người đi dạo vài vòng nữa, Thụy Văn cũng có ý nghĩ như vậy. Cô nghĩ rằng vì đã một tuần không đi chơi nên có thể mua vé buổi tối cũng được.

"Được rồi, thế hai người đi mua sắm nhé" Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tỏa Tỏa, vừa thản nhiên trả lời " Tôi sẽ về trước." Sau khi gửi tin nhắn, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.

"Cái gì? Diệp tổng, anh bị sao vậy?" Phạm Kim Cang hỏi

"Không có gì ~ Tôi chỉ muốn về nhà sớm thôi." Diệp Cẩn Ngôn mở mắt ra và mỉm cười chân thành.

"Quên đi, dù sao chúng ta cũng sẽ thường xuyên đến đây. Chúng ta đã ra ngoài được một tuần rồi, chúng ta hãy về sớm đi." Thụy Văn cảm thấy nếu Diệp Cẩn Ngôn rời đi, cô và Phạm Kim Cang ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Đôi khi, nếu đã bỏ lỡ cơ hội, thực sự có thể không bao giờ lấy lại được?" Trên đường về, cô cứ nhắm mắt lại và nghĩ: " Cô từng nói với anh là sẽ buông bỏ , nhưng làm sao một người từng yêu lại có thể trở thành bạn bè mà không gặp rắc rối nào không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro