Chap 23 : sau khi chung sống...mắc bệnh tâm lý chứ không phải sinh lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người đến Tây An thì đã mười giờ tối, Diệp Cẩn Ngôn đưa Chu Tỏa Tỏa đến khách sạn mà anh ấy đã đặt trước. Nó nằm ở Khúc Giang, cách những nơi như tháp Đại Nhạn và Khúc Giang Trì không xa. Ánh đèn về đêm cũng rất đẹp, Chu Tỏa Tỏa nằm trong khách nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ , rồi dùng điện thoại chụp ảnh lại.

Đăng trên WeChat Moments: Ước gì khoảnh khắc này là vĩnh cửu.

Chờ Diệp Cẩn Ngôn tắm rửa xong nằm xuống, Chu Tỏa Tỏa mới tranh thủ đi tắm. Anh nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng ngứa ngáy muốn lao về phía trước, nhưng lại cảm thấy mình vẫn phải kiềm chế một số việc. Suy cho cùng thì anh cũng đã già rồi, phải, anh phải kiềm chế bản thân.

"Tỏa Tỏa, em có thể ôm anh được không?" Tỏa Tỏa đã quen với việc ôm Diệp Cẩn Ngôn vào lòng mỗi đêm khi cô ấy ngủ. Khi Diệp Cẩn Ngôn dựa lưng vào lưng cô và lẩm bẩm những lời này, Chu Tỏa Tỏa rõ ràng đã sửng sốt.

"Hả?" Cô quay đầu lại, nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt anh, liền nhẹ nhàng ôm lấy anh.

"Tỏa Tỏa, em sẽ luôn yêu anh chứ?" Diệp Cẩn Ngôn không dám nhìn cô và nhắm mắt ôm cô.

"Chỉ cần anh không đẩy em ra, em sẽ luôn yêu anh." Chu Tỏa Tỏa sờ gáy anh, sờ nhẹ vào má anh, tiếp tục nhẹ nhàng ôm anh. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy lúc này Diệp Cẩn Ngôn giống như một đứa trẻ bị ngược đãi, bất lực, lạc lối, bất bình không nói nên lời.

"Tỏa Tỏa, anh yêu em." Diệp Cẩn Ngôn trượt xuống và vùi mặt vào chỗ đó của cô, nhưng vẫn không có chút ham muốn nào: "Nhưng anh có làm em khó chịu không?"

"Diệp Cẩn Ngôn, anh làm sao vậy?" Chu Tỏa Tỏa sờ lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về anh, kêu anh mở mắt ra.

"Tỏa Tỏa, ôm chặt anh." Diệp Cẩn Ngôn rúc vào trong chăn, vẫn không chịu mở mắt.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh bị sao vậy?" Cô lại hỏi.

"Anh sợ em sẽ rời xa anh, anh sợ bây giờ em sẽ nghĩ anh già rồi, anh sợ anh... lỡ như không được thì sao... em phải làm sao đây? Em sẽ rời xa anh sao?" Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, giữ nguyên đầu anh vùi trong lòng. Cô cảm nhận được sức mạnh từ đầu ngón tay anh và sự thiếu tự tin khi anh nói chuyện.

"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, cho dù anh đã quá già để bước đi, hay anh không thể... ở bên em, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Hơn nữa, em nghĩ bây giờ anh khá... mạnh mẽ" Chu Tỏa Tỏa nói, mặt cô hơi đỏ.

"Nhưng là lần đầu tiến vào, ta... ta có chút sợ hãi." Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng nói ra lý do mấy tháng nay anh không dám chạm vào cô.

"...Nhưng em rất thoải mái." Chu Tỏa Tỏa chớp chớp mắt, nhớ lại trước đó có hai lần anh chỉ xoa xoa cô, cô luôn cảm thấy mấy tháng nay anh có thỉnh thoảng nhìn cô và anh rõ ràng là có chủ ý. Nhưng anh nhanh chóng đi làm việc khác. Đôi khi anh rõ ràng muốn nói chuyện với cô, nhưng khi cô quay lại anh lại nhìn đi chỗ khác, hóa ra là do sự việc này.

"Tỏa Tỏa, chúng ta đi làm kiểm tra xem, có được không?" Diệp Cẩn Ngôn ôm cô, đưa tay vô thức chạm vào bụng cô.

"Em không nghĩ như vậy, em thấy anh rất tốt." Chu Tỏa Tỏa nói, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào anh, anh đã đáp lại.

"Ừm... Đừng làm loạn." Diệp Cẩn Ngôn sắc mặt có chút nóng lên: "Tỏa Tỏa, chúng ta đi làm kiểm tra một chút được không?"

"Được thôi! đợi về Thượng Hải chúng ta đi làm kiểm tra ." Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

"Ngày mai anh muốn đi... chúng ta trực tiếp đi đến bệnh viện kiểm tra." Diệp Cẩn Ngôn nói lời này, anh khẽ lắc đầu, làm giống như một đứa trẻ nũng nịu.

"Được rồi! Ngày mai đi hãy ngủ sớm thôi." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười dỗ dành anh.

"Tỏa Tỏa, nếu anh gặp vấn đề gì thì sao?" Sự lo lắng của Diệp Cẩn Ngôn thực ra đối với Chu Tỏa Tỏa không phải là vấn đề . Từ đầu khi cô yêu anh, cô không có nhiều hy vọng vào vấn đề này.

"Nếu thực sự có vấn đề, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, bất kể vấn đề là gì, em cũng sẽ cùng anh đối mặt." Diệp Cẩn Ngôn rất cảm động trước lời nói của Chu Tỏa Tỏa, anh mở mắt ra nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Nhưng mà anh, anh không muốn em san sẻ việc này, anh không tốt"

Chu Tỏa Tỏa đã ngủ yên cả đêm. Diệp Cẩn Ngôn bị cô đánh thức nhiều lần, anh muốn tiến xa hơn, nhưng khi nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đó, nên anh đã từ bỏ ý định.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, tại một căn phòng nọ của bệnh viện chuyên khoa.

"Dựa vào biểu hiện của anh vừa rồi, không phát hiện chức năng nào có vấn đề." Một bác sĩ trung cấp tao nhã đang nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn, anh ta liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa và mỉm cười nói với Chu Tỏa Tỏa: "Có vấn đề." Làm phiền cô ra ngoài trả tiền cho chồng đi, bệnh viện của chúng tôi có quá nhiều người xếp hàng."

Chu Tỏa Tỏa sau khi xoay người đi ra ngoài. Bác sĩ nói: "Vấn đề của anh vừa kiểm tra không phải là chức năng, mà 99% là tâm lý."

Diệp Cẩn Ngôn bắt gặp ánh mắt của bác sĩ: "Tình huống như của tôi phải xử lý như thế nào?"

"Anh không có vấn đề gì cả, đừng kìm nén bản thân mỗi khi anh có ham muốn, đặc biệt là trong cuộc sống đừng bao giờ tự hỏi bản thân". Bác sĩ mỉm cười tiếp tục: "Chúng tôi ngày nào cũng gặp phải tình trạng tương tự như anh rất nhiều." Có thể là do sự chênh lệch tuổi tác của anh, điều này sẽ khiến đàn ông nghi ngờ bản thân ở một góc độ nào đó. Loại nghi ngờ này thực sự không cần thiết, bởi vì chúng tôi vừa kiểm tra, anh không những không phải nghi ngờ, thân thể của anh còn rất tốt, tốt hơn thanh niên trẻ bình thường"

Diệp Cẩn Ngôn hai mắt sáng lên: "Ý của anh là, tôi không có vấn đề gì?"

Bác sĩ mỉm cười: "Không sao đâu anh trai, mô tả anh vừa đưa ra không phù hợp với bệnh trạng 😂😂😂. Anh chỉ quá lo lắng vì đã lâu chưa sinh hoạt....mà gây ra"

"Đương nhiên còn có một lý do khác. Trong cuộc đời, anh cũng phải kìm nén bản thân vì có con cái. Loại kìm nén này sẽ khiến anh..."

...

Khi Chu Tỏa Tỏa gõ cửa bước vào, Diệp Cẩn Ngôn chưa nói chuyện xong với bác sĩ nhưng hai người đang nói chuyện lại không tiếp tục cuộc trò chuyện.

Bác sĩ mỉm cười lịch sự và gật đầu với Chu Tỏa Tỏa. "Chúc hai người hạnh phúc."

"Diệp Cẩn Ngôn, bác sĩ đã nói gì?" Chi Tỏa Tỏa hỏi Diệp Cẩn Ngôn ngay khi anh vừa đi ra ngoài.

" Đều có trong hồ sơ bệnh án, đợi khi về chúng ta đi xem." Diệp Cẩn Ngôn chỉ vào hồ sơ bệnh án được cất trong túi.

"Hôm nay thì sao? Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?" Chu Tỏa Tỏa kéo ngón tay của Diệp Cẩn Ngôn.

"Chúng ta đi ăn cơm trước đi!" Diệp Cẩn Ngôn kiên định nói.

"Rồi sao?"

"Trở về khách sạn!" Vẫn tự tin!

"A? Chiều nay anh sao không định đi mua sắm sao?" Chu Tỏa Tỏa còn muốn ra ngoài đi dạo.

"Ăn trước, no rồi mới nói!" Cứ như vậy, Chu Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn bắt được, đưa vào một nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro